Đọc truyện Nữ Thần Thú Vị FULL – Chương 30
Chị đã thật sự tha thứ cho em rồi sao?
Trải qua một phen thay đổi nhanh chóng, tuyệt mỹ đến nỗi mất ngủ, lúc này chúng tôi dựa vào nhau rất gần, so với khi vừa mới bước lên giường rất là nhiều, ít nhất hiện tại tôi chỉ cần đưa tay ra là có thể nghịch tóc chị ấy, có thể sờ mặt chị ấy.
Tôi cũng biết rõ là chị ấy không có ngủ, bởi vì chị ấy đã trở mình nhiều lần, cuối cùng chị ấy cũng xoay người hướng về phía tôi, mở miệng hỏi, “Ngủ chưa?”
Giọng nói chị ấy rất nhỏ nhẹ, vì thế, nếu bạn đã ngủ rồi thì sẽ không bị đánh thức, còn nếu không thì có thể nghe thấy.
Tôi trả lời, “Vẫn chưa.”
Vừa dứt lời, chị ấy đã xoay người lại trực tiếp phóng tới đây, lướt qua trên người tôi, động tác này khiến cho tôi chấn động, không thể nào, đừng nói là muốn thả thuyền lần nữa nhé, mỗi lần đều vội vàng như vậy khiến cho người ta không kịp chuẩn bị, thật không khỏi thẹn thùng.
Đáng tiếc không có, chị ấy chỉ đơn giản là vươn người tới đây để bật đèn, ngọn đèn trắng ấm màu, từng chút từng chút mà phát sáng, chiếu lên khuôn mặt làm cho đường nét chị ấy trở nên rõ ràng hơn, sau đấy chị ấy nhanh chóng rời khỏi người tôi, nằm ở vị trí vừa rồi, nghiêng người nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười, tôi cũng quyết định đối mặt với chị ấy.
Có một câu thô tục là như thế này, nếu không quan hệ thì sẽ không thân, chỉ cần sút một quả liền vào, bây giờ tôi mới lĩnh ngộ được tầng ý sâu xa của nó, các bạn nhìn chúng tôi đi, chỉ vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ trước, bầu không khí khi ở cùng nhau có chút vi diệu, nhưng bây giờ, sau khi đã dung hoà với nhau, ấy vậy mà có thể nhìn nhau rất thâm tình, còn cảm thấy yêu thương tràn đầy, không hề có miếng đau thương nào.
La Y hỏi tôi, “Vừa rồi nghĩ gì thế?”
Tôi ngất.
Tại sao chị ấy lại có khả năng hỏi xoáy như vậy, vừa hỏi đã nhắm ngay trọng điểm rồi, thật ra vừa rồi tôi chỉ là nhấm nháp dư vị còn lại của khoảnh khắc giữa hai người chúng tôi, không hề muốn bỏ sót một thứ gì, dù sao đã sống nhiều năm, lâu lắm rồi vẫn chưa có chuyện gì mới mẻ, nhưng không thể nói cho chị ấy biết a, bằng không chị ấy sẽ cười nhạo tôi, thậm chí còn có thể nói tôi biến thái nữa cơ.
Trong lòng ho khan vài tiếng, suy nghĩ một hồi rồi nói, “Em đang nghĩ, mật khẩu ở trước cửa nhà chị, là có nghĩa gì.”
Ánh mắt chị ấy nhìn thẳng vào tôi, và rồi vươn tay nâng cằm tôi.
La Y vẫn cứ thích những trò mờ ám này, thích nắm cằm tôi, thích du ngoạn trên ngón tay tôi, thích sờ vành tai tôi, thích dùng tay quấn tóc tôi…!Khoan đã! Hồi trước do ngu ngơ không hiểu, nên có đôi khi bởi vì ngứa ngáy nên né tránh, mà sau này đã bị vẩn đục do lăn lội vài vòng trong vũng bùn rồi, thì mới chợt nhận ra những thứ mờ ám này gọi là tình thú.
Chị ấy trả lời, “Số nguyên tố.”
Quả nhiên là số nguyên tố a, nghe xong tôi âm thầm cười trong lòng, cũng tự chế giễu bản thân tự mình đa tình.
Thật ra lúc vừa mới biết mật mã, tuy chỉ nhìn qua một lần là đã biết số nguyên tố rồi, nhưng tôi tự cảm thấy rằng hẳn nó có liên quan đến tôi, những cặp đôi a, thích nhất những chi tiết nhỏ nhoi có dính dáng với nhau, thích mọi thứ đều vây quanh mình, người ta mà nói những câu từ mập mờ, bạn sẽ tự động vò não để suy nghĩ, ai da, vì thế tôi mới nghĩ nó nhất định liên quan tới tôi.
Cho nên tôi tập hợp hết tất cả các con số liên quan tới mình, như số căn cước, số sinh viên, số nét bút, sinh nhật, biển số nhà, các thứ tương tự như thế, thử hai mươi bốn cách nhân chia cộng trừ, mở dấu khai căn, tính bình phương, nhưng vẫn không có phát hiện dấu hiệu 1357 nào hết.
Các bạn nói xem, đang yên lành tự dưng chị ấy lấy cái số nguyên tố làm gì vậy, không có ý nghĩa, không có ý nghĩa a.
La Y thấy tôi thất thần không nói gì nữa, tay đang nâng cằm tôi hơi thả ra, rồi chống đầu hỏi tôi, “Làm sao vậy?”
Tôi cười ha ha, “Không có không có.”
Chị ấy cười một tiếng, “Không có liên quan tới em, nên cảm thấy thất vọng sao?”
Tôi, “Ha ha ha, làm sao có thể!”
Chị ấy hơi nhướn mi, “Thế à, ban đầu chỉ thuận tay sửa lại, để cho em đổi tuỳ thích, nhưng nếu em không quan tâm như vậy, chi bằng cứ dùng cái này đi.”
Tôi lập tức giơ tay, hưng phấn quơ quơ trước mặt chị ấy, rồi chỉ vào mình, rất có khí phách của bậc tráng sĩ lòng tràn đầy hăng hái, nói, “Để em đổi để em đổi!”
Nói xong câu này tôi chợt nhìn thấy cảm giác cưng chiều từ trong đáy mắt của chị ấy! Hay là do ảo giác của tôi? Loại cảm giác này phải hình dung như thế nào đây, nôm na là trong mắt chị ấy mang theo một tia nhu tình, còn nhìn bạn thật sâu lắng như thể muốn đem bạn đi hoà tan vậy đó.
Và rồi tôi có lòng tin chắc chắn, đây không phải ảo giác! Chị ấy cưng chiều tôi!
Chị ấy nói, “Tiết Linh Nhất, sao em vẫn dễ cười như trước vậy, thật tốt.”
Có lẽ do đêm nay rất thích hợp để tuỳ ý tâm sự, nói chuyện với nhau, đôi khi những lời nói ra không phải muốn đối phương trả lời, chị ấy chẳng qua chỉ muốn nói chuyện, chị ấy nói tôi dễ cười, tôi cũng thừa nhận tôi là người rất hay cười, hồi ấy có cuốn sổ lưu bút, có nhiều người ghi trên đó, ngoài chuyện chúc tôi sống khoẻ mạnh, thành công trong sự nghiệp ra, thì bọn họ còn khen tôi mang đến niềm vui cho mọi người.
Vậy nên câu này của La Y, tôi xem như chị ấy đang khen tôi, không được phép vạch trần.
Vì vậy tôi cũng tặng lại cho chị ấy một ánh mắt đặc biệt cưng chiều, nhưng không có gương cho nên không biết biểu lộ này có đúng lúc hay không.
Tôi nói, “La Y.”
Chị ấy ừ một tiếng.
Tôi hỏi, “Chẳng lẽ cứ như vậy chị đã thật sự tha thứ cho em rồi sao?”
Chị ấy bật cười, rồi nắm một nhúm tóc mái đang nằm ngang trán của tôi, quấn vài vòng, tôi nhướn mắt nhìn lên, nhưng vẫn không thấy gì, ngược lại còn cảm thấy mình giống như đang bị lé, nên đành từ bỏ.
Chị ấy nói, “Đúng vậy, tại sao chị lại tha thứ cho em rồi.”
Sau đó chị ấy nói tiếp, “Em không đẹp hơn chị, không có nhiều tiền hơn chị, không có nổi tiếng hơn chị, không có cao hơn chị, dáng người cũng không có hơn chị, em nói xem tại sao lại như vậy kia chứ?”
Tôi trả lời, “Maybe bởi vì yêu?”
Nghe xong La Y tàn nhẫn hơi kéo dúm tóc cắt ngang trán của tôi xuống một chút, rồi chỉ vào cái đèn, nói, “Không biết xấu hổ, tắt đèn, đi ngủ.”
Tôi hơ một tiếng, sau đó nghe lời làm theo, cũng cảm thấy rất hãnh diện, hành động này của chị ấy gọi là thẹn quá hoá giận rồi, ha ha ha, tôi mặc kệ, La Y thật yêu tôi mà.
Tắt đèn xong chúng tôi vẫn chưa ngủ, đêm khuya này không biết chính xác là nói chuyện phiếm đến bao giờ mới nghỉ, tôi chỉ nhớ là, chúng tôi như trở về trước kia, tôi bắt đầu biến thành một đứa lải nhải, còn chị ấy thì lắng nghe, nếu là những sự việc chị ấy cảm thấy thắc mắc hoặc hứng thú thì sẽ lên tiếng hỏi tôi vài câu, dù sao chúng tôi đã bốn năm xa cách, tuy rằng bốn năm cũng rất bình thường, nhưng mỗi phút mỗi giây sự vật đều có biến hoá khác biệt, tôi chẳng biết mình bị gì nữa, tóm lại là cứ không ngừng nói liên tục, chủ đề nối liền với nhau suốt.
Tôi có vô vàn điều muốn nói cho chị ấy nghe, có nhiều chuyện muốn chia sẻ cùng chị ấy, vào lúc này mới chợt nhận ra, nhiều năm qua, không phải vì tôi đã trở nên trầm lặng, mà vì bên cạnh không có La Y, ngoài chị ấy, tôi đối với những người khác đều đã cạn sạch sức lực rồi.
Ấn tượng gần nhất là vào tối hôm qua, tôi kể cho chị ấy nghe chút chuyện trong công việc của tôi, tổng giám đốc và giám đốc chi nhánh cạnh tranh với nhau, tranh giành đến nỗi cuối cùng công ty chi nhánh phải đóng cửa, vì thế tôi đã thất nghiệp.
Ngày hôm sau lúc chúng tôi ăn sáng ở trên xe, chị ấy hỏi tôi, “Sau khi công ty của em đóng cửa, tổng giám đốc kia có liên lạc gì với em không?”
Tôi hồi tưởng một hồi, hoá ra đã nói đến đó rồi sao, hoá ra chị ấy có thật lòng chăm chú lắng nghe a.
Vị tổng giám đốc nọ hại tôi không ít, lôi kéo làm quen với tôi còn nói yêu thương tôi, gài bẫy tôi để cho tôi trả lời các câu hỏi của ông ta, tôi tự nhận là tôi rất cẩn thận, trả lời đều là những chuyện mọi người đều biết, nhưng vừa mới đảo mắt ông ta lại một mực giằng co với giám đốc kia.
Sau này tôi mới biết, tôi trả lời cái gì cũng đều không quan trọng, mà mấu chốt là ở chỗ liên hệ giữa tôi và tổng giám đốc.
“Không có, sau khi ông ta biết em thất nghiệp thì nói muốn giới thiệu việc làm mới cho em, nhưng mà em lo ông ta lại gài bẫy.” Tôi cắn một ngụm bánh mì, nói tiếp, “Người ta luôn bảo rằng ở thương trường phải phòng this phòng that, cái này phải cẩn thận, cái kia cũng phải cẩn thận, em nghĩ, em không đi làm chỗ đó cũng chẳng sao, có thể ngăn cản mọi thứ đó bằng cách từ chức kia mà.” Tôi cười ha ha nhìn La Y, “Chị nói xem em có thông minh không?”
La Y ghét bỏ mà nhìn vẻ mặt tôi, nói, “Lấy bánh mì ra giùm cho chị.”
Tôi mới phát hiện nãy giờ chỉ lo ăn cho mình, vậy nên tôi bóc một phần cho chị ấy, thấy chị ấy lái xe nên cô gắng phục vụ chị ấy thật tốt, đầu tiên cho chị ấy uống một ngụm sữa tươi, sau đấy đút bánh mì cho chị ấy, dường như chị ấy rất thưởng thụ, cho nên không có từ chối.
Một miếng bánh mì rồi một ngụm sữa tươi, cứ như vậy mà đút cho chị ấy, bỗng nhiên đang lơ đãng thì chị ấy dừng xe trước đèn đỏ, xe nhoáng một cái, tôi không để ý nên lỡ đưa ngón tay vào trong miệng chị ấy, tuy rằng sâu, nhưng mà cảm giác rất ấm, khiến tôi sợ hãi vội vàng rút tay ra, cả người sững sờ bất động nhìn chị ấy.
Rồi thấy chị ấy nhấp miệng liếm sữa tươi trên môi.
Sau đấy chị ấy cũng ngẩn người, hơi quay đầu nhìn tôi, “Tiết Linh Nhất, đừng nói với chị là em đang suy nghĩ lung tung đấy nhé.”
Trời ạ La Y, chị thật hiểu em, động tác bất ngờ vừa rồi quả thật đã khiến cho tôi nghĩ đến bộ dáng chị ấy vụn vặt hôn ngón tay tôi hồi tối qua.
Cái này không thể trách tôi à nghen, cảnh tượng đó tự dưng nảy ra chứ bộ, tôi thật tình không cố ý, ai lại giữa ban ngày ban mặt muốn tuyên dâm chứ hả! Nhưng mà điều này cũng làm tôi nhớ tới hồi trước, vài ngày sau kể từ nụ hôn đầu, cmn chứ, chỉ cần nhắm mắt lại đều là hình ảnh chị ấy hôn tôi.
Thật là, bây giờ lại khiến cho người ta không khỏi nhớ lại một lần nữa rồi.
Tôi nuốt nước bọt, hấp tấp nói, “Không có!”
La Y nói, “Kích động như vậy thì chính là có rồi.”
Vì vậy tôi bèn nói, “Đúng vậy a không sai, em chính là suy nghĩ lung tung đấy, thì sao nào.”
Cũng không biết vì cái gì tôi bỗng dưng hùng hồn như một con hổ dữ, dáng vẻ đầy khí thế của một vị cha già thách thức hỏi cô tuổi gì mà nhìn chị ấy, nhưng hiệu quả cũng không được tốt cho lắm, bởi vì chị ấy chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi mắng một câu bệnh tâm thần.
Hôm nay chị ấy phải bay sang thành phố kế bên, trước khi đi tôi khăng khăng muốn đưa chị ấy ra sân bay, cũng gọi điện thoại cho Trần Linh nói với cô ấy cho xin mượn tạm một giờ đồng hồ, xin xong thì cảm thấy hơi áy náy, chỉ là một trợ lý nhỏ còn dám làm màu, nhưng chỉ cần La Y đưa tay ra tôi lập tức chẳng biết xấu hổ nữa mà đè áp bỏ qua việc này, cười hì hì dắt tay của chị ấy đi tới sân bay.
Tiền Nhạc Phàm đã sớm ở đó chờ, lúc chúng tôi đi tới thì cô ấy cố tình nhìn tôi một cái, điều này cũng biểu hiện ra rằng cô ấy ngang nhiên không kiêng kị mà quan sát tôi từ đầu đến chân, ánh mắt y chang như Phương Ngôn Bân, cũng khiến cho tôi hoài nghi cô ấy không thích La Y nhà chúng ta, nhưng hơn phân nửa chắc là do ảo giác của tôi, cũng là loại ảo giác tôi thường xuyên cảm thấy rằng toàn bộ thế giới này, cả trai lẫn gái chỉ cần gặp qua La Y một lần đều sẽ thích chị ấy, dù sao trong mắt tôi, chị ấy vốn xứng đáng để được mọi người yêu mến.
Tiền Nhạc Phàm hỏi, “Cô cũng đi à?”
Tôi lắc đầu, “Không đi, chỉ tiễn chị ấy thôi.”
La Y mặc rất kín, lúc xuống xe tôi lo rằng, chị ấy mặc kín như vậy sẽ bị người khác phát hiện, cũng may sau khi chị ấy tiến vào vẫn không có chó săn nào xuất hiện, nhưng cũng có thể chỉ có ba cô gái đứng ở đây cũng chẳng tạo thành tin tức gì, cho nên bọn họ lựa chọn ẩn nấp, dù sao chó săn ngoài kĩ năng đó ra cũng chẳng có gì khác.
Trên đường trở về, tôi lấy điện thoại mở ra e-mail của La Y, mới nãy đã bám dai dẳng và năn nỉ ỉ ôi, bắt chị ấy phải nói cho tôi lịch trình mấy ngày nay, chị ấy cảm thấy có quá nhiều nội dung, cho nên quyết định nói cho tôi mật mã e-mail, nói phần lớn đều ở trong đấy, còn nói mật mã là sinh nhật của chúng tôi, nghe xong tôi nhướn mi nhìn chị ấy bằng ý vị sâu xa, chị ấy chỉ nhàn nhạt giải thích là không nên hiểu lầm, chẳng qua là dùng theo thói quen, nên không muốn sửa lại.
Tôi âm thầm cười, tự dưng cảm thấy La Y cũng là người đặc biệt ngọt ngào, nhưng lại thích cãi bướng..