Nữ Thần Thú Vị

Chương 26


Đọc truyện Nữ Thần Thú Vị FULL – Chương 26


Em vẫn thích chị như trước
Sau khi mua tôm hùm đất tôi tiếp tục từ chối lời mời càn rỡ của Trần Linh, cũng nhấn mạnh rằng không muốn một người đi đến nơi nguy hiểm, lát nữa tôi gọi điện nhất định phải tiếp ngay.

Cô ấy nói tôi là đồ thấy sắc quên bạn, và bắt một chiếc taxi đi rồi.

La Y ở tầng trên bọn tôi, hoá ra chị ấy ở thành phố này được một tuần lễ, lúc tôi tới chị ấy đang thu dọn đồ đạc, xem bộ dáng là chuẩn bị đi rồi.

Tôi để tôm hùm đất lên bàn, hỏi, “Muộn giờ lên máy bay hả?”
Chị ấy gật đầu, tuỳ tiện ném quần áo trong tay vào rương, rồi trả lời tôi một tiếng ừ, nhìn chị ấy làm có chút lộn xộn, suy nghĩ một hồi vẫn là nên đi qua, ngăn cản động tác kéo khoá hành lí của chị ấy, nói, “Chị đi ăn trước đi, để em giúp cho.”
Hai tay chị ấy cùng lúc dừng lại rồi đứng lên.

Đừng nhìn bình thường La Y thế kia, thật ra khi chị ấy đã lười rồi, tựa như đồ ở trong rương này, chắc chắn chị ấy cảm thấy rằng vài tiếng đồng hồ sau cũng lấy quần áo ra ngoài, cho nên thẳng thừng làm ẩu, lúc trước những thứ này đều là do tôi sắp xếp, chị ấy đi công tác ba ngày hai bữa, nhờ thế tôi đã luyện được bản lĩnh một tay xếp quần áo, hơn nữa thu dọn vô cùng thoả đáng, ngay cả mẹ tôi thậm chí có thể không nhịn được mà khen tôi nữa.

Dựng đứng vali lên sau đó vỗ vỗ tay, quay đầu thì nhìn thấy La Y mang cái bao tay nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng còn đang nén cười.

Nếu là như trước, dựa theo cách nói tự thuật này, tôi nhất định sẽ hồi tưởng lại những việc trước kia một lát, nhưng mà lần này không có chuyện nào tương tự để cho tôi nhớ, bởi vì hồi trước tôi chỉ nếm qua tôm hùm đất với La Y một lần, rất là êm đềm chẳng có gì để nói.

Ánh nhìn chăm chăm của chị ấy làm cho tôi hơi sởn gai ốc, tôi bèn hỏi, “Sao vậy?” Nhìn bao tay cho thấy chị ấy đã lột sạch vỏ, nói thêm, “Em không ăn a, vừa nãy ăn quá no rồi.”
Nghe xong chị ấy nghiêng đầu nhẹ một cái, tóc tùy ý xoã xuống vai.

Không biết tôi nói chưa, rằng tôi rất thích động tác này của chị ấy, đặc biệt đẹp, các bạn nhìn đi, với cái bao tay dính đầy dầu mỡ cùng nước ớt cay ở khoé miệng chưa lau khô, lộ ra tư vị hàm súc làm sao.


Chị ấy nói, “Tiết Linh Nhất, đi xuống thu dọn đồ đi, chúng ta trở về cùng nhau.”
Tôi sững sờ, “Vì sao?”
Chị ấy nói, “Ngày mai em cũng phải trở về mà đúng không? Vậy lát nữa đi chung với chị luôn đi.”
Éc? Xin lỗi nhưng tôi không hiểu, hai chuyện này, có liên quan với nhau sao?
Nói xong chị ấy cũng tháo cái bao tay, gọi điện thoại cho Tiền Nhạc Phàm đặt thêm vé, nói tên tôi cũng đồng thời nói ra chính xác số căn cước của tôi, làm liền một mạch, toàn bộ quá trình không tới một phút đồng hồ.

Người bận rộn đúng là nói chuyện nhanh gọn, không giống như mẹ tôi, gọi điện cho tôi nửa tiếng đồng hồ chỉ vì chút chuyện hư hỏng của bạn bè mình.

Nửa tiếng sau tôi kéo hai cái hành lý ở sân bay, La Y đội mũ mang kính đeo khẩu trang thật ngầu, đi ở trước mặt tôi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn, tuy chị ấy không nói gì, nhưng tôi rất hiểu ánh mắt trong kính râm của chị ấy, chắc là ý bảo tôi mau nhanh lên.

Aizz da, các bạn nói xem tại sao tôi lại đồng ý cơ chứ.

Dù sao cũng tới nơi muốn đến, La Y chưa cho tôi cơ hội mở miệng, đã trực tiếp đưa tôi đến nhà chị ấy, đây là lần thứ hai tới đây kể từ khi gặp lại, nếu nói tâm trạng lần trước chính là sợ hãi, thì lần này không biết nên nói ra sao, từ khi tỏ rõ mọi chuyện, thì đến tận bây giờ chị ấy vẫn chưa đề cập tới lần nào nữa, tôi không biết chị ấy xử lý như thế nào, trước đó tôi không thể đoán được tâm tư của chị ấy, huống hồ hôm nay chị ấy đã trở thành diễn viên rồi.

Lúc chị ấy nhập mật mã chẳng có phòng bị gì cả, tuy rằng đầu thấp hơn, nhưng mà tôi vẫn muốn nhìn, không biết chị ấy có đổi ngày sinh của tôi hay không nữa.

Cuối cùng lần này chị ấy cũng đối đãi tôi như một vị khách, rót cho tôi ly nước còn đặt chút bánh quy trên bàn, nhưng mà sau khi nói câu đi tắm đã để tôi một mình ở phòng khách.

Nhìn màn hình điện thoại đã mau hiển thị đến 3 giờ sáng, tôi có chút không hiểu rõ, không biết vì sao chị ấy lại muốn về ngay trong đêm, giả sử mai có việc đi, nhưng dẫn tôi về đây là có ý gì?
Trần Linh có gửi tin nhắn trên WeChat nói rằng cô ấy đã về khách sạn, hỏi tôi đi đâu mà để điện thoại tắt máy.

Hoá ra đã quên nói với cô ấy chuyện này, tôi đứng lên mở cửa sân thượng, gọi điện lại cho cô ấy, bên ngoài một cơn gió thổi qua, để cho tôi lạnh đến run cả người, mấy giây sau, Trần Linh bắt đầu nhận cuộc gọi, giọng nói mơ mơ màng màng hẳn là do bị tôi đánh thức, cô ấy nói, “Sao rồi Nhị Tiết?”
Tôi cười một tiếng, “Cậu không sợ tớ bị kéo đi bắt cóc, hay gặp chuyện gì bất trắc à.”

Cô ấy ngáp một cái, trả lời tôi, “Bất trắc gì? Bị La Y cưỡng gian sao?”
Tôi sững sờ, nghe cô ấy nói, “Được rồi được rồi, Tiền Nhạc Phàm đã gọi điện cho tớ rồi, a buồn ngủ quá, không nói nữa, hai người mau làm hoà đi a, nếu không chẳng phải có lỗi với chúng tớ đã trợ công sao?”
Nói xong cô ấy lập tức dập máy, để cho tôi lại sợ run cả người.

Cất điện thoại, đi vào thứ nghênh đón chính là một bộ quần áo để ở trước mặt, La Y đã tắm rửa xong, vừa lau tóc, vừa nói, “Đi tắm sạch sẽ đi.”
Các bạn nói xem người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, thoạt nhìn chẳng lẽ đang muốn thẩm vấn? Tôi thật tình nhìn không ra.

Bạn nghĩ La Y sẽ nói chuyện gì với tôi đây, muốn gọi điện thoại cho Hứa Hoa, mặc dù cậu ta không phải là người có chính kiến, nhưng mỗi lần tán dóc với cậu ta xong, sẽ vì sự tích bi thảm của cậu ta mà cảm thấy được an ủi, cậu ta sống không dễ dàng như thế mà vẫn còn kiên cường, chút đau đớn này của tôi thì được tính là gì cơ chứ.

Vì vậy tắm rửa xong rồi mặc quần áo mà La Y đưa cho thì quyết định ở lì trong phòng tắm không đi ra, ngồi ở trên bồn cầu gọi điện thoại cho cậu ta.

Đây là lần đầu tiên gọi cho cậu ta vào giờ giấc này, thật là có chút trăn trở, huống hồ đêm khuya khoắt tương đối mẫn cảm, vào lúc này mà gọi điện thoại, không có việc chính sự thì là thất tình rồi, phải chăng sẽ hỏi tôi thay vì có việc thì sao lại thất tình, có lẽ người ngoài luôn đứng ở nơi hẻo lánh, nhìn thấy thất tình không phải là chuyện gì đáng kể, hơn nữa có không ít người còn có thể vô tình cho rằng, cô thất tình thì liên quan gì đến tôi.

Không nghĩ tới cậu ta cũng không ngủ, hơn nữa nghe giọng điệu bi thương của cậu ta, hẳn là đang hút thuốc, còn không dừng lại ở một điếu.

Vừa nhận điện thoại cậu ta đã nói, “Hiếm à nha, nhiều ngày không liên lạc, giờ có một lần chính là lúc hơn nửa đêm.”
Lời này có tới mười phần ý tứ châm chọc, vì vậy tôi ngồi thẳng người, trả lời lại, “Cậu cũng đâu có liên lạc gì với tôi đâu.”
Bỗng nhiên cậu ta cười một tiếng, thanh âm này rất dịu dàng, khiến cho tôi hoảng sợ cầm lên điện thoại nhìn màn hình, tưởng mình gọi nhầm số, đây không phải là Hứa Hoa mà tôi quen biết.

Cậu ta hỏi, “Sao tự dưng lại gọi điện thoại?”
Có rất nhiều người hỏi qua tại sao tôi lại chia tay với La Y, nhưng tôi chỉ nói cho Hứa Hoa biết, bởi vì tôi hiểu rõ cậu ta là người duy nhất ngoài miệng cười nhạo tôi, nhưng trong lòng sẽ không thật tâm chế giễu, không giống những người kia, bề mặt thì an ủi, nhưng thật ra trong lòng rất là hả hê.


Cuộc đời này, trong những người ở xung quanh chắc chắn sẽ có nhiều người không hy vọng bạn trải qua tốt lành, dù cho căn bản bạn có khoẻ mạnh cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bọn họ, nhưng tâm tư đố kỵ của bọn họ vốn đã tràn lan như sông Hoàng Hà rồi.

Nhưng lúc ấy tôi cũng không nói cụ thể như thế nào, chỉ nói cho Hứa Hoa rằng mẹ chị ấy cho tôi một khoản tiền để tôi rời khỏi La Y, tôi nhận lấy rồi chia tay.

Nói đơn giản như thế thì cậu ta cũng đủ hiểu tôi không có tâm tư gì nhiều, nghe xong cậu ta bảo, cậu đúng là không có số hưởng của nữ chính mà.

Tiết Linh Nhất, cậu không thể học theo người ta mà từ chối nhận số tiền kia, hùng hồn nói tôi yêu chính là con của bà chứ không phải là tiền hay sao.

Tôi nói, tôi yêu tiền a, bộ cậu không thích à?
Cậu ta nói, quả thật cậu không có số của nữ chính rồi, thật ngốc a, chỉ cần bắt con của bà ta, chẳng khác gì được cây ATM biết đi rồi, còn không có tiền sao?
Tôi nói, vâng vâng vâng, đạo hạnh cậu sâu rồi, đã xem qua hết vô số các tiểu thuyết tổng tài bá đạo, nên có khí chất không tầm thường.

Hồi đó bọn tôi không giống như bây giờ, lúc đó chúng tôi chỉ là một mớ hỗn độn mơ hồ, hơn nữa bây giờ cảm thấy không thể để cho người nhà biết bộ dáng túng quẫn của mình, đó là sự quật cường cuối cùng của chúng tôi.

Tôi hỏi, “Cậu bị sao vậy, hơn nửa đêm một mình hút thuốc? Là chuyện gì đáng giá đến nỗi để cho cậu phải làm thế?”
Cậu ta không có trêu chọc lại, mà nói thẳng, “Nhị Tiết, tôi đã yêu đương rồi.”
Tôi ngạc nhiên, cười hỏi, “Đây là chuyện tốt a! Nhưng sao cậu lại buồn thành như vậy?”
Những giây kế tiếp, cậu ta kể cho một câu chuyện tình tuyệt đối không đơn giản, cậu ta nói bạn gái hơn cậu ta mười tuổi, đã ly hôn, còn có một đứa con 7 tuổi, bọn họ chỉ mới hẹn hò được một tháng, nhưng Hứa Hoa cảm thấy chị ta rất tốt, muốn kết hôn, mà nhiều lần nhắc tới, bạn gái luôn nhăn nhăn nhó nhó mà đổi sang chủ đề khác, bây giờ cậu ta không biết phải làm sao.

Tôi chăm chú lắng nghe sau đó hỏi, “Chuyện khi nào, mà không đến tìm tôi để nói một chút?”
Cậu ta thở dài, “Có đôi khi cũng muốn nói đấy, nhưng ngẫm lại chẳng có gì hay để kể, cậu cũng không thể giúp tôi được.”
Câu này của cậu ta làm cho tôi không vui, chính vì thế nên bạn bè mới dần dần xa cách với nhau đấy, theo như lời trong miệng mọi người là không nên có gì giấu nhau, thật ra mỗi lời đều là vô bổ, ví dụ như bạn nghe có hai câu chuyện phiếm để nói trong một đêm, nhưng nếu thật tình hỏi là nói về cái gì, khẳng định bọn họ sẽ không nghĩ ra cụ thể được.

Nói xong cậu ta lại thở dài, “Cậu thì sao? Gọi điện thoại cho tôi chắc là bởi vì La Y a.”
Vừa dứt lời tôi chợt nghe thấy tiếng La Y gõ cửa, tôi lập tức hoảng loạn nói một câu hẹn gặp lại rồi tắt máy.


Sương mù trên tấm gương đã tản ra, tôi dựa vào nó nhìn thấy mình ở bên trong vẫn đáng yêu như trước, nhìn hết sức hài lòng rồi cười ngây ngô một tiếng.

Lúc đi ra ngoài phòng ngủ chưa mở đèn, tôi vất vả sờ soạng một hồi mới leo lên giường được, sau khi vén một góc chăn lên nằm chui vào mới nghĩ đến, La Y chưa có mời tôi lên giường.

Chòi má, thật xấu hổ mà, lỡ như chị ấy thật ra đã chuẩn bị một gian phòng khác cho tôi thì làm sao đây.

Bỗng nhiên chị ấy đưa tay tới nắm tay tôi, nhưng hành động này vẫn không thể làm cho tôi yên lòng được, mà càng khiến cho trái tim tôi khẩn trương kịch liệt mà nảy lên, độ nguy hiểm của loại chuyện này rất cao, cha tôi đã từng nói nội tâm tôi có tố chất kém, e rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ tái phát bệnh tim mất.

Chị ấy nói, “Tiết Linh Nhất, em vẫn chưa trả lời câu chị hỏi lúc trước.”
Những lời này của chị ấy mới làm cho tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, sau khi thẳng thắng mọi chuyện trong lòng tôi có một chút bốc đồng, tôi nghĩ chuyện kia là chị ấy ép tôi nói, thế thì xấu hổ cũng được, vô lý cũng được, tôi cảm thấy nếu như chị ấy đã biết rồi, thì phải san sẻ một nửa với tôi, cùng tôi giải quyết.

Nếu chị ấy không tỏ thái độ gì, có lẽ tôi sẽ ỉu xìu đến nỗi chìm xuống đất mất.

Tôi thừa biết lời vừa rồi của chị ấy là nói đến câu hỏi vài tuần trước, cái câu mà có muốn làm hoà hay không ấy.

Ha ha ha có phải cảm thấy EQ của tôi đã tăng cao lên rồi hay không! Có phải hay không!
Thật ra tôi đã nghĩ nhiều lần đến chuyện về bên chị ấy rồi a, nhưng trải qua việc này thì có chuyện của cha tôi, trong tình yêu mà đã lẫn chút giao dịch không chính đáng, thì bản chất đã thay đổi đi rất nhiều.

Tôi phát điên, đột nhiên nói, “La Y, em vẫn thích chị như trước.”
Ôi, các bạn nói thử xem, tại sao khi nghe xong chị ấy không bỗng nhiên run rẩy một hồi, không bỗng nhiên nắm chặt tay tôi, mà sao biểu hiện bình tĩnh như vậy, thật làm cho người ta có hơi thất vọng rồi đó.

La Y nói, “Chắc em cũng biết, bây giờ là chị đang dây dưa với em.” Có lẽ vì cảm thấy tôi quá ngốc, thế nên sau khi nói xong chị ấy lại bổ sung, “Hiểu ý của chị không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.