Đọc truyện Nữ Thần Thú Vị FULL – Chương 24
Lần chiến tranh lạnh nghiêm trọng nhất
Dường như đêm đó sau khi được tha bổng, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có lẽ là do lúc khóc khiến cơ bụng nhiều lần co rút, rồi vận động bắp thịt đã hút hết năng lượng của tôi, hơn nữa mẹ tôi còn mang cái đùi gà duy nhất trong bữa tối cho La Y.
Cho nên ăn sủi cảo xong tôi rất mệt mỏi, cùng La Y trở về phòng rồi lăn trên giường, không lâu sau đã ngủ.
Nhưng trước khi ngủ chị ấy có nói với tôi điều gì đó, hình như là em có đồng ý không Tiết Linh Nhất, đồng ý hay không hả, có vẻ như nếu tôi không trả lời chị ấy sẽ tiếp tục hỏi, tôi đành nói được, em đồng ý.
Ngủ quá sớm khiến cho hôm sau tỉnh dậy rất sớm, vừa mở mắt đã thấy La Y nằm ở trước mặt tôi, một tay để thành quyền, chỉ cách cằm tôi một centimet, suy nghĩ của tôi chỉ muốn nứt ra, đừng có nói ngày hôm qua chị ấy ngắm tôi rồi ngủ a, còn tay này chẳng lẽ dùng để chống cằm nhìn tôi!?
Nhưng cũng có khả năng là khi chị ấy nằm mơ muốn đập tôi, hơn nữa dựa vào tình huống xảy ra mấy ngày gần đây, chuyện chị ấy muốn đánh tôi vẫn rất hợp tình hợp lý đấy.
Mẹ đã làm xong bữa sáng ở phòng bếp, lúc tôi đi ra bà ấy rất ngạc nhiên, hỏi tôi sao lại dậy sớm thế, còn hỏi tôi là La Y thức chưa, tôi trả lời là chưa.
Nếu là trước kia, đến bây giờ mà tôi chưa chịu dậy, mẹ tôi nhất định sẽ phải lải nhải hai câu, rằng tôi lười rồi nói này nọ, các bạn thấy đấy, bà ấy đối xử La Y là khác hoàn toàn.
Bà ấy nói: “Vậy con nói chuyện nhỏ một chút, đừng quấy rầy nó ngủ.”
Sau khi cùng mẹ xem một tập phim truyền hình trên TV ở phòng khách, La Y vẫn còn chưa mở cửa đi ra, tôi nhịn không được nữa đành phải đứng lên.
Quả nhiên La Y còn đang ngủ, khi đi vào chị ấy không còn giữ tư thế như lúc tôi rời đi, mà đã trở mình, nằm hướng về phía cửa, cũng chính là hướng về chỗ tôi.
Bởi vì đang ngủ, toàn thân chị ấy thả lỏng, mắt nhắm lại không có biểu lộ gì, tóc xoã ra tán loạn.
Trên TV chẳng phải luôn có cảnh diễn tương tự như thế này sao, khi chị ấy đang yên tĩnh ngủ, tôi sẽ len lén đi qua nhìn chị ấy, chắc chắn trước khi tôi rời đi chị ấy sẽ mở mắt ra, và để thêm kịch tính thì sẽ có thêm một màn hôn môi, chúng tôi sẽ bốn mắt nhìn nhau, tiếp theo tôi bắt đầu hoảng sợ, không biết vì sao lại đẩy chị ấy ra, dù sao đơn giản là chỉ muốn đẩy chị ấy, và rồi chạy trốn.
Vì phòng ngừa loại chuyện cẩu huyết ở trên xảy ra, tôi cảm thấy mình không nên đi qua nhìn chị ấy, tôi tự biết thị lực của mình vẫn còn rất tốt, đứng tại chỗ này vẫn có thể nhìn thấy chị ấy, như thế thì dù chị ấy tỉnh lại cũng không rơi vào trường hợp lúng túng khó xử.
Nhưng mặc cho tôi đứng ngơ ngẩn suốt mười phút đồng hồ, chị ấy chẳng có một chút xíu dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại, càng làm cho tôi cảm thấy cứ đứng như thế này thoạt nhìn rất là ngốc nghếch, vì vậy ho khan một cái rồi nhỏ giọng cất tiếng: “La Y.”
Rất nhạy cảm, chỉ cần gọi như thế là chị ấy đã tỉnh.
Câu đầu tiên chị ấy hỏi sau khi tỉnh lại chính là: “Mấy giờ rồi?”
Tôi trả lời: “Sắp 9 giờ rồi.”
Nghe xong chị ấy xốc chăn lên, ừ một tiếng rồi vén tóc mái ra đằng sau, hình như chị ấy rất thích động tác này, cũng có thể hầu hết con gái đều thích, nếu có thể làm mê người như thế, thì cớ gì lại không.
Tôi vẫn đứng tại chỗ, cảm thấy nên nói gì đó, vì vậy tôi nói, “Nghe nói, nếu không ăn sáng trước 9 giờ, cơ thể của chị sẽ ăn thứ bài tiết trong mình.”
Những lời này ý là muốn chị ấy đi ra ăn cơm, cũng là hành động kết thúc cho việc rời giường của chị ấy, phát huy tác dụng chuyển cảnh.
Tiếp theo chị ấy hẳn là nên trả lời ừ được, nhưng không ngờ tới chị ấy sẽ nương theo câu nói của tôi để hỏi, “Là ai bảo thế?”
Tôi sững sờ suy nghĩ.
“Shakespeare?” Tôi trả lời.
Kỳ thật những thứ đại loại như thế này, phần lớn đều là do mình tự biên tự diễn thôi.
Lúc rời khỏi nhà mẹ tôi luyến tiếc không nỡ, nhờ vào phúc của La Y, lần đầu tiên trong cuộc đời được mẹ tiễn đến bãi đỗ xe, trong chặng đường dài đưa tiễn của bà ấy, cuối cùng xe cũng rời khỏi khu chung cư, tôi nói, “Ở đằng trước có trạm xe buýt chị thả em xuống đi, chị còn bận việc, không cần phải đưa em đến tận nơi đâu.”
Chị ấy nói, “Chúng ta cùng nhau.”
Tôi đứng hình, như vậy thật không ổn, hơn nữa bây giờ quan hệ giữa chúng tôi không rõ ràng, tuy rằng ngày hôm qua tôi đã thẳng thắng nói chuyện rồi, nhưng trên thực tế cũng chỉ là kể lại chuyện xưa mà thôi, sau đó cũng đâu có…!Chờ một chút.
“Ngày hôm qua trước khi em ngủ, chị bắt em phải đồng ý gì vậy?”
Sau khi hỏi xong tôi bắt đầu bối rối, dự cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Chị ấy lái qua chỗ mà tôi nói là nhà ga, quả nhiên không dừng lại, tôi nuốt nước bọt, cố gắng nhớ lại lời mà chị ấy nói lúc trước, nhưng chỉ có thể nhớ được đến khúc chị ấy ôm đầu nhìn tôi, nói, “Được, em đã đồng ý rồi đó.”
Chỉ nhớ vậy thôi cũng đủ để khiến lòng bàn tay tôi toát mồ hôi.
La Y nói, “Ngày hôm qua Trần Linh đăng trên WeChat, bảo là hôm nay tuyên truyền bộ phim mới, hỏi em có muốn đi cùng nhau không, nếu đồng ý thì nói với trợ lý khác một chút.”
Ồ, việc này à.
Tôi cười ha ha, trông gà hoá cuốc rồi.
La Y đưa mắt nhìn bộ dáng của tôi, bỗng nhiên cười hỏi, “Em cho rằng đó là chuyện gì?”
“Không có không có.”
Vài ngày nữa La Y và Mã Văn Lâm phải đi tuyên truyền cho bộ phim truyền hình trinh thám, dạo gần đây trên TV phát lại trailer, trailer chính thức bao gồm những đoạn đặc sắc nhất của các teaser, có đôi khi trailer và teaser còn trông đẹp mắt hơn so với giấy tráng phim.
Trần Linh với tư cách là vai phụ trong cánh gà đương nhiên cũng sẽ đi theo khắp nơi để tuyên truyền, còn tôi đây là trợ lý của diễn viên cọng gân gà đương nhiên cũng sẽ chạy ngược chạy xuôi theo.
Nói khoa trương là một ngày chạy qua ba thành phố, thật là mệt quá đi.
Bởi vì hiện tại lịch trình có vấn đề, nhiều nơi tuyên truyền nhân vật chính không có xuất hiện, cũng vì thế nên tràng cảnh trở nên nhạt đi rất nhiều, có đôi khi nhìn Trần Linh và MC ra sức làm nóng bầu không khí, mà ký giả ở phía dưới đều không có ý sẽ hỏi gì cả, trong lòng cảm thấy Trần Linh thật đáng thương.
Mà sau này Trần Linh lại nói, dù tình huống có lạnh có nhạt thế nào, thì cô ấy vẫn lấy tiền nhiều như trước, không có gì đáng phải bận tâm, nghe xong tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, cũng cảm thấy Trần Linh thật là một đứa trẻ tâm tư tốt.
Trên máy bay, tôi nói cho Trần Linh lịch trình kế tiếp, cô ấy vừa nghe vừa uống nước, rồi hỏi tôi, “Buổi tối La Y có đến không?”
Tôi lấy điện thoại ra xem một chút, “Không biết.”
Trần Linh hỏi, “Hai người cãi lộn hả?”
Tôi dở khóc dở cười, “Không có.”
Tôi với La Y làm sao có thể cãi nhau được.
Không.
Chính xác là tôi không dám cãi nhau với La Y.
Chỉ có một lần duy nhất, trong mắt tôi là lần chiến tranh lạnh nghiêm trọng nhất, chị ấy tự mình chiến tranh lạnh với tôi.
Khi đó chị ấy nhận vai phụ trong phim truyền hình, bởi vì mới bắt đầu, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời nhận được kịch bản, nên chị ấy rất xem trọng.
Quãng thời gian kia chị ấy hầu như đều ở trong đoàn phim, có lần vất vả trở về, sau khi tôi biết chị ấy ở ký túc xá thì đi tìm, lúc đến nơi chị ấy ở trong phòng tắm, tôi thấy giường chị ấy có chút lộn xộn thì thuận tay dọn dẹp lại giúp chị ấy, khi đi ra chị ấy nhìn lướt qua rồi hỏi, “Bản thảo của chị đâu?”
Tôi nói, “Bản thảo gì?”
Chị ấy nói, “Để ở trên giường ấy, em đụng đến giường chị rồi à?”
Tôi ừ một tiếng, rồi lập tức đứng dậy khỏi ghế, lật tung mền tung ga giường, ngay cả cái gối cũng không buông tha, cuối cùng chị ấy tìm được bản thảo ở dưới gầm giường, không nhìn tới tôi, phủi phủi mặt chẳng có tí bụi bẩn nào, “Em về đi, sáng mai chị phải đi, cần nghỉ ngơi rồi.”
Tôi hé miệng, chỉ vào chiếc giường đã rối tung hơn trước, “Giúp chị dọn dẹp xong em sẽ đi a.”
Vẻ mặt chị ấy không còn kiên nhẫn và ghét bỏ, “Không cần.”
Vài ngày sau chị ấy mãi không chủ động tìm tôi, tôi gửi cho chị ấy tin nhắn cũng chỉ nhận được một chữ duy nhất, còn những chủ đề chị ấy không cần trả lời thì cũng không trả lời lại luôn.
Vì thế tôi cảm thấy thật sâu sắc bất an, tôi thừa nhận kể từ khi bên chị ấy trái tim thuỷ tinh của tôi càng ngày càng mỏng, chỉ môt chút liền vỡ, chị ấy như vậy đã khiến cho tôi bắt đầu suy nghĩ miên man.
Tuy rằng chị ấy cũng không nói gì, nhưng tôi nghĩ tôi nên bày tỏ thái độ chủ động trước là được, vậy nên buổi chiều ngày thứ ba tôi soạn một tin nhắn thật dài dòng cho chị ấy, đại khái là muốn nói ngày đó không nên chưa được sự đồng ý đã động vào đồ đạc của chị ấy, tôi hứa về sau sẽ không như thế nữa, và vân vân mây mây.
Mang theo tâm tình hồi hộp để chờ đợi, nhưng mười phút, nửa tiếng, rồi một giờ sau vẫn chưa có trả lời, ba tiếng sau cũng chẳng trả lời.
Mãi đến khi trời tối, dưới sự mong chờ sắp phai mờ đi của tôi, cuối cùng chị ấy cũng gọi điện cho tôi, hỏi tôi ở đâu.
Chị ấy trang điểm đến tìm tôi, chắc là về thẳng đây luôn, khi nhìn thấy tôi thì cho tôi một cái túi, nói đây là đồ kỷ niệm của đoàn phim tặng, cảm thấy tôi sẽ thích nên lấy một cái, tôi mở ra thì thấy một con khỉ nhỏ, thật là đáng yêu, nhưng có lẽ tâm trạng khi đó không phù hợp để nói thích, vì vậy tôi nói tôi rất là thích.
Chị ấy nói, “Mới đầu quả là có chút tức giận.”
Cắt, vào chủ đề rồi, tôi ngồi nghiêm chỉnh lại.
La Y nói, vì chị ấy là người mới, hơn nữa sau khi vào tổ đã quay được vài tập, cho nên tất cả mọi người đã trở nên ăn ý với nhau, chị ấy ở trong đó phải thường xuyên phối hợp thực lực diễn với mỗi người, đám đạo diễn đối với chị ấy không có kiên nhẫn, mấy ngày nay chị ấy thật sự rất mệt, mà cái bản thảo kia, là chị ấy đã bỏ ra một ngày, đi quan sát điều tra thói quen của những người có vai diễn như chị ấy và những người khác để ghi chép lại đấy.
Sau khi biết tôi đã lật loạn thứ đồ của chị ấy, dẫn đến việc lạc mất bản thảo, chị ấy thực tình chẳng còn muốn để ý đến tôi nữa.
La Y nói đến đây, bỗng nhiên tôi bắt đầu hoảng loạn, vội hỏi, “Sau đó thì sao sau đó thì sao?”
Chị ấy nắm cằm của tôi, lúc đó là tôi ngồi chị ấy đứng, chị ấy làm thật nhẹ nhàng nhưng chỉ cần một tay cũng đã nghiêng mặt tôi rồi, khiến cho tôi phải ngẩng đầu mới nhìn thẳng được chị ấy, chị ấy cười nói, “Không có sau đó, chị đóng máy rồi, giờ muốn ăn cái gì?”
Còn phải nói thêm, sau này chị ấy vẫn chưa trả lời đoạn văn kia của tôi, tôi phải soạn bài để gõ cực khổ như thế, dù gì cũng phải nể tình đi chứ.
Sau khi máy bay hạ cánh một lúc chúng tôi về khách sạn, cuối cùng ngày mai có thể trở về, chuỗi ngày tuyên truyền dài đằng đẵng tất bật ở khắp nơi rốt cuộc cũng có thể kết thúc, tuy rằng ở trên máy bay đã ngủ trong chốc lát, nhưng chúng tôi vừa tiến vào phòng, nhìn thấy chiếc giường thì toàn bộ người đều trở nên mềm nhũn, lơ đãng không quan tâm gì nữa mà ngủ cả một buổi trưa.
Mấy giờ sau, tiếng chuông báo thức từ điện thoại điên cuồng vang lên, không chỉ có điện thoại của Trần Linh, mà của tôi cũng thế, tôi cầm lên nhìn đồng hồ lập tức lên tinh thần, một cước phóng qua muốn đá Trần Linh cho tỉnh, không nghĩ tới dùng sức quá mạnh, đạp cô ấy xuống giường rồi.
Hiển nhiên chúng tôi đã ngủ như chết đến nỗi đồng hồ báo thức cũng không có hiệu quả, chị Trần ở đầu dây bên kia mắng một trận liên hồi, nói đã qua nửa tiếng rồi, còn hỏi chúng tôi ở đâu, sao lại không hiểu chuyện đến muộn như vậy, không biết ngày hôm nay quan trọng đến thế nào à, phim truyền hình mới truyền bá được hai ngày đã có chuyện xấu, nếu như bị đưa tin làm màu thì sao này em sống thế nào đây.
Khi chị ta mắng thì có cảm giác tiết tấu rất đặc biệt, không khỏi làm chúng tôi hoài nghi liệu chị có thuộc lòng từ trước không, công ty bây giờ, đặc biệt là các công ty marketing, chẳng phải đều như vậy sao, mang một bộ đề cho bạn thuộc lòng, về chuyên môn thì dùng để đối phó những vấn đề thường thấy, hoặc là gặp những thứ tương tự cũng không cần phải chuẩn bị trước, cứ trực tiếp áp dụng là được rồi, giống như đang giải đề vậy.
Chị Trần có thể thuộc nhuần nhuyễn như vậy, điều này chứng tỏ rằng là thường xuyên có người đi muộn, nghĩ thế, tôi và Trần Linh lập tức thấy an tâm, mặt khác cũng cảm thấy, cần phải tìm một cách thức xin lỗi giả dối để đối phó cái đề ải không thật này..