Đọc truyện Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh – Chương 345
CHƯƠNG 345: TRỪ PHI LÀ CÔ ẤY
Quan Quý Lễ lạnh lùng nhìn cô ta, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ.
“Cô cho rằng cô nói như vậy, tôi sẽ tin tưởng cô? Những ân oán kia giữa cô và Cảnh Ngọc Ninh chỉ cần một câu xin lỗi liền có thể tha thứ được?”
“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, bảo cô thành thật một chút, đừng đi gây chuyện thị phi cho tôi, cô coi những lời nói này là gió thoảng bên tai phải không?”
Cảnh Diệp Nhã bị quát lớn một trận, dù cho tính tình có tốt đến mấy cũng có vài phần tức giận.
Cô ta cắn cắn môi, không phục nói: “Coi như đắc tội cô ta, thì cô ta có thể làm gì cháu? Cháu cũng không tin cô ta dám mạo hiểm để ông phát bệnh nguy hiểm một lần nữa, nói rõ chân tướng ra! Nếu thật sự như thế, phàm là ông cụ có chuyện bất trắc, cô ta chính là tội nhân của nhà họ Quan, đến lúc đó đừng nói là nhà họ Quan, ông cụ nhà họ Lục cũng sẽ có ý kiến với cô ta.”
Quan Quý Lễ không nghĩ tới cô ta sẽ nói như vậy, nhất thời nghẹn lời.
Lại nhìn về phía cô ta, không khỏi có mấy phần cảnh giác hơn.
“Tôi cảnh cáo cô, đừng tưởng rằng mình có thể cậy vào điều này, mà muốn làm gì thì làm, mục tiêu của chúng ta không phải Cảnh Ngọc Ninh, nếu như bởi vì cô làm ảnh hưởng, làm trễ nải chuyện chính sự, tôi tuyệt đối không tha cho cô.”
Cảnh Diệp Nhã nghe vậy, không khỏi có chút run lên.
Cô ta nghiêm mặt, dịu giọng nói: “Cậu, cậu cứ yên tâm đi, cháu sẽ không làm chậm trễ chính sự. Nhưng ngược lại cháu có chút bận tâm, sẽ có người đố kỵ cháu hay không có, chạy tới trước mặt ông ngoại nói gì đó, một người nói thì cháu không sợ, nhưng nếu có nhiều người nói, ông ngoại khó tránh khỏi sẽ sinh nghi, đến lúc đó cháu nên làm gì?”
Quan Quý Lễ nhìn cô ta, ý vị không rõ nở nụ cười gằn.
“Sợ cái gì? Cùng lắm thì kéo cô đi làm giám định ADN, cô vốn dĩ là con cháu của nhà họ Quan, còn cần phải sợ sao? Cô nói có đúng hay không?”
Ông ta nói, ngữ khí đột nhiên rất rét lạnh, ánh mắt mang theo ba phần đùa cợt, giống như băng giá, khiến cho Cảnh Diệp Nhã không khỏi rùng mình một cái.
Cô ta vội vàng cúi đầu, cung kính nói: “Vâng, cháu đã biết.”
Lúc này Quan Quý Lễ mới quay người rời đi.
Cảnh Diệp Nhã nhẹ nhàng thở ra, sờ lên tóc của mình, đang chuẩn bị trở lại hướng vườn hoa.
Nhưng mà đúng vào lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng lạch cạch.
Cô ta hơi sững sờ, ngay sau đó sắc mặt đại biến.
“Ai?”
Phía trước đen kịt một màu, ánh trăng cùng ánh đèn xen lẫn chiếu vào trên tán cây ở góc tường, lờ mờ.
Một mảnh bóng râm phản chiếu ở trên cột trụ đá cẩm thạch trong hành lang, bốn phía rất yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Trái tim Cảnh Diệp Nhã bỗng nhiên cuồng loạn.
Sắc mặt của cô ta hơi trắng bệch, liếc mắt nhìn hai phía, xác định xung quanh không có ai, lúc này mới thận trọng đi về phía phát ra âm thanh.
Sau khi đi qua, mới phát hiện dưới cây thực sự không có ai.
Tuy là cây cối, nhưng tán cây to béo, phía dưới nhánh cây cũng chỉ cao ngang eo mà thôi, người bình thường nếu như muốn trốn ở đây, nhất định phải hóp lưng lại như mèo mới được, không có khả năng chạy trốn nhanh như vậy.
Chẳng lẽ là cô ta nhìn lầm?
Cảnh Diệp Nhã âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm có lẽ là xung quanh nơi này có nhà ai nuôi mèo hoang, hoặc là gió lay vài viên đá nhỏ từ rơi xuống chậu hoa đi!
Cô ta yên lòng, đang chuẩn bị rời đi, dưới chân bỗng nhiên dẫm phải thứ gì đó.
Cảnh Diệp Nhã hơi sững sờ, lùi về phía sau một bước, liền thấy trên đồng cỏ bỗng nhiên có một chiếc kẹp tóc heo Peppa màu hồng.
Cô ta khẽ nhíu mày, xoay người nhặt chiếc kẹp tóc lên.
Phía trên kẹp tóc cũng không có sương, còn mang theo hơi ấm của thân thể, hiển nhiên là trước đây không lâu mới rơi xuống ở đây.
Kẹp tóc như này, hiển nhiên chỉ có trẻ con mấy tuổi mới có thể đeo, mà nhà họ Quan cũng không có bé gái như vậy, hôm nay bên trong các vị khách đến, cũng rất có ít trẻ con.
Ngoại trừ con bé…
Ánh mắt Cảnh Diệp Nhã bỗng nhiên lạnh xuống.
…
Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên hàn huyên một hồi với mấy người Tần Tranh, liền rời khỏi hậu hoa viên, đi phía trước tìm ông cụ Lục và bà Lục.
Tuổi tác của ông Lục và bà Lục đều lớn rồi, không thích người tuổi trẻ ầm ĩ, bởi vậy vẫn luôn ở trong phòng nghỉ nói chuyện phiếm với ông cụ Quan.
Ở đó với bọn họ còn có Cố Trường Hải và bà cụ nhà họ Tần.
Lúc Cảnh Ngọc Ninh đi qua, vừa lúc An An được một người hầu nắm tay, đi về phía phòng nghỉ.
Cảnh Ngọc Ninh gọi một tiếng, An An nghe được quay đầu, đôi mắt lập tức sáng lên.
“Mẹ, cha!”
Hất tay người hầu ra, chạy về phía phương hướng Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên.
Hiện tại An An dần dần cao hơn một chút, tình trạng cơ thể cũng đang không ngừng tốt hơn, bởi vậy khí lực so với trước kia thì lớn hơn rất nhiều.
Lục Trình Niên lo lắng hôm nay Cảnh Ngọc Ninh đi giày cao gót, sẽ bị cô bé lao đến ngã ra, bởi vậy bước về phía trước một bước, sớm bế cô bé lên.
An An cũng không so đo, ôm cổ Lục Trình Niên, cao hứng nói: “Mẹ, hai người đi đâu vậy? Cả đêm nay con đều không nhìn thấy hai người.”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười: “Mẹ và cha đi trò chuyện với các dì, các chú, sao con lại một mình ở bên ngoài? Không ở cùng với ông nội và bà nội?”
An An nhăn mũi nhỏ, bất mãn nói: “Các ông và các bà vẫn luôn nói chuyện phiếm, chơi không vui, An An mới không chơi đùa với bọn họ.”
Cảnh Ngọc Ninh không khỏi bật cười.
Người hầu bên cạnh giải thích với cô: “Cô chủ An An muốn đi nhà vệ sinh, bà cụ liền để tôi đưa cô bé đi, mới vừa đi xong, đang chuẩn bị về! Liền thấy hai người đến đây.”
Cảnh Ngọc Ninh khẽ gật đầu, nói với Lục Trình Niên: “Chúng ta cũng đi vào đi.”
Lục Trình Niên gật đầu, hai người liền ôm con gái đi đến phía phòng nghỉ chính.
Trong phòng nghỉ đang trò chuyện náo nhiệt, nhìn thấy bọn họ tiến đến, ông cụ Quan liền vội vàng cười chào hỏi.
“Cậu Lục và mợ chủ Lục cũng đến, mau vào ngồi đi.”
Cảnh Ngọc Ninh liền ngồi cùng Lục Trình Niên, thấy Cố lão út cũng ngồi ở đối diện, ngồi cùng với Cố Trường Hải, vị trí cách ông cụ Quan rất gần, trong lòng ước chừng cũng sáng tỏ mấy phần.
“Hôm nay tất cả mọi người đều đến đây, trong lòng tôi rất cao hứng, bốn gia tộc lớn chúng ta, đã thật lâu không chân chính náo nhiệt tụ hội một lần giống như ngày hôm nay.”
Ông cụ Quan cảm thán, thở dài.
“Thân thể của tôi vẫn luôn không tốt lắm, những năm này nhà họ Quan may mắn có ba nhà chiếu cố, kỳ thật trong lòng tôi cũng rõ ràng, mấy con cháu bất hiếu của tôi, cả ngày ngoại trừ ăn chơi đàng điếm, lục đục với nhau, thì cũng không biết gì khác.”
“Nhưng gọi là con cháu có phúc của con cháu, tôi già rồi, không xen vào những chuyện đó nữa, cũng không muốn quản lý, sau này bọn nó phát triển thế nào, đều xem mệnh số của bọn nó đi! Các vị ở đây nếu như sau này nhìn không nổi, có khả năng thì giúp đỡ một chút, Quan tôi ở trên trời có linh thiêng cũng có thể nghỉ ngơi.”
Một đám người ở đây nghe vậy, không khỏi nhao nhao nhíu mày.
Cũng không phải là lời này của ông cụ quá đột ngột, mà trường hợp vui mừng như hôm nay, nói những chuyện sống chết này, thực sự có chút sát phong cảnh.
Dáng vẻ này, không giống như chuẩn bị tiệc mừng thọ, mà là bàn giao chuyện sau này.
Trong đó sắc mặt âm trầm nhất, đương nhiên là vẫn Tuấn Văn Lễ đứng ở sau lưng ông cụ.
Cảnh Ngọc Ninh hơi nheo mắt, cười nói: “Những lời này của ông Quan nói như vậy không đúng rồi, những người khác nhà họ Quan cháu không quen biết, cho nên cũng không hiểu rõ, nhưng chú hai nhà họ Quan thì cháu lại biết, quả thật là rồng phượng trong loài người, đừng nói là ở cấp bậc ngang hàng, cho dù xem như đồng lứa nhỏ tuổi, cũng không nhất định sánh bằng, ông Quan đừng quá mức tự coi nhẹ chính mình.”