Đọc truyện Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta – Chương 71: Về Nhà Rồi
– Editor : Hàn
———————–
“Thủ lĩnh, đây là thật sao?” Tôn Bình Lam bụng lớn kiên trì sờ cái bụng của Mục Tiểu Phàm nói.
“Đúng vậy, đây chính là của học tỷ của tớ.” Mục Tiểu Phàm nói mặt đầy kiêu ngạo cùng thỏa mãn.
Nhìn bộ dáng kia của thủ lĩnh, Tôn Bình Lam nở nụ cười, cảm giác thủ lĩnh vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dáng chưa trưởng thành.
“Tiểu Phàm, em cùng Tôn Bình Lam rửa tay một cái tới dùng cơm .” Hứa Hạ mặc tạp dề, từ trong phòng bếp lú đầu ra gọi.
“Biết rồi.” Mục Tiểu Phàm lôi kéo Tôn Bình Lam đi qua rửa tay.
Lão yêu cùng Tôn Bình Lam ăn cơm xong liền trở về , Mục Tiểu Phàm sau khi thấy các nàng đi rồi, liền muốn ngủ trưa.
“Học tỷ, chúng ta đi ngủ đi.” Mục Tiểu Phàm ôm eo Hứa Hạ làm nũng .
“Được, chờ chị rửa chén xong đã.” Hứa Hạ cũng không quay đầu lại nói.
Mục Tiểu Phàm đầu dựa vào lưng nữ thần, ngọt ngào cười.
Nàng không nghĩ tới, chính mình không chỉ sống lại cùng nữ thần ở chung, hơn nữa còn mang thai con của nữ thần, nàng đây là tích phúc mấy đời mới được một đời may mắn này.
“Đi thôi, đi ngủ.” Hứa Hạ lấy tạp dề xuống nói.
Mục Tiểu Phàm nhảy vào lòng nữ thần.
Hứa Hạ vội vã ôm lấy nàng, lên tiếng trách mắng: “Chậm một chút, đã là người mang đứa nhỏ, còn nghịch ngợm như vậy.”
Mục Tiểu Phàm le lưỡi một cái làm cái mặt quỷ.
“Học tỷ, qua mấy ngày chúng ta đi nhà chị xem a di đi, em đã lâu lắm không đi tới.” Mục Tiểu Phàm chui vào trong ngực nữ thần, hận không thể chui vào trong thân thể nữ thần, cùng nữ thần hòa làm một thể.
Hứa Hạ sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, đem nữ nhân ôm ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: “Được.”
Mấy ngày sau đó Hứa Hạ đi chạy show,, Mục Tiểu Phàm liền chuẩn bị lên mạng mua chút lễ vật đưa tới cho Hứa a di.
Vì vậy liền mua vào buổi tối, điện thoại của Hứa Hạ vang từ sáng tới tối, chờ nàng kết thúc công việc, lúc này mới rảnh rỗi cầm điện thoại di động lên xem tin.
Lúc nhìn thấy mấy chục đơn đặt hàng, khóe miệng cong lên, kiểu như mình ở bên ngoài làm việc, nuôi nữ nhân cùng bảo bảo trong nhà, nàng liền cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
Nghĩ tới đây, nàng liền muốn thu hồi điện thoại di động, nhưng mà lúc này điện thoại di động lại vang lên một hồi, Hứa Hạ hiếu kỳ mở ra, khi thấy bốn chữ Thành nhân dụng phẩm [1], khóe miệng co giật một hồi.
[1] Đồ dành cho người lớn?
Mục Tiểu Phàm đại công cáo thành chậm rãi xoay người, lập tức nhìn trên màn hình máy vi tính quần áo khiêu gợi không thể nào khiêu gợi hơn, cả người đều cảm thấy hừng hực lên, lập tức nghĩ đến mang thai ba tháng đầu không thể lăn giường, nhất thời ỉu xìu gục xuống bàn.
“Mang thai tuy tốt, nhưng không thể cùng học tỷ lăn giường cũng là một loại dày vò a!”
Lúc Hứa Hạ trở về, liền nhìn thấy Mục Tiểu Phàm phờ phạc nằm lỳ ở trên giường, nàng hỏi: “Ăn chưa?”
“Không có.” Mục Tiểu Phàm hướng gáy về phía nữ thần hừ hừ nói.
“Muốn ăn cái gì? Chị đi làm.” Hứa Hạ vừa nói vừa cởi áo khoác, mặc đồ len sợi cổ cao.
Mục Tiểu Phàm quay đầu, hứng thú nhìn nữ thần vóc người lả lướt, không tiền đồ nuốt một ngụm nước bọt, “Em muốn ăn chị.”
Hứa Hạ một lời từ chối, “Không thể.”
Mục Tiểu Phàm lập tức không chịu, ở trên giường lăn lộn vô lại, “Em thật đói a, em muốn ăn em muốn ăn.”
“Ăn có thể, nhưng không thể quá nhiều.” Hứa Hạ ngồi ở bên người nàng nói.
Mục Tiểu Phàm dừng tư thế lăn lộn lại, bỗng nhiên ngồi dậy, bò đến bên người nữ thần, hai tay vòng qua cổ nàng, há mồm ngậm lấy vành tai nàng nói hàm hồ không rõ: “Được.”
Mục Tiểu Phàm đem nữ thần đặt ở dưới thân, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, nhất thời trong đầu không tự chủ tưởng tượng ra quần áo thiếu vải trên mạng vừa rồi, một ngọn lửa bùng lên.
Cúi đầu hôn lên môi nữ thần, hai tay theo quần nữ thần áo mò vào vạt áo, cái kia da thịt trơn mềm, khiến Mục Tiểu Phàm thoải mái hừ hừ.
Nghe được tiếng rên của nàng, Hứa Hạ mi mắt cong lên, hai tay ôm cổ nữ nhân nghênh hợp .
Hai giờ sau, Hứa Hạ cả người co giật mềm nhũn nằm ở trên giường, Mục Tiểu Phàm quần áo hoàn hảo cũng mệt mỏi nằm ở trên giường, nghĩ lần sau vẫn là nằm để nữ thần hầu hạ.
“Em nghỉ một lát, chị đi làm cơm.” Nghỉ ngơi một hồi, Hứa Hạ ngồi dậy mặc áo ngủ vào nói.
Mục Tiểu Phàm không dám tin nhìn bóng người nữ thần, đối với đối phương thể lực mạnh như vậy cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Sau khi ăn xong cơm tối, Mục Tiểu Phàm tranh muốn rửa chén, Hứa Hạ nói thế nào cũng không cho nàng chạm nước lạnh, trực tiếp đem nàng đẩy ra khỏi nhà bếp.
“Học tỷ, em chỉ mang thai, tay vẫn chưa có phế đâu.” Mục Tiểu Phàm cào cửa gào to.
“Không phế cũng không cho phép rửa chén.” Hứa Hạ vừa rửa vừa lớn tiếng nói.
“Nga.” Mục Tiểu Phàm nhất thời thành thật dựa vào cửa chờ nữ thần đi ra, thậm chí còn tẻ nhạt hát nhạc thiếu nhi.
“Tiểu bảo bối ai ya, đem cửa mở mở, nhanh mở nhanh mở, ta muốn đi vào.”
Hứa Hạ rửa chén xong đi ra, Mục Tiểu Phàm đều từ nhạc thiếu nhi hát đến thần khúc.
“Đi thôi, tắm một cái rồi ngủ.” Hứa Hạ miệng hơi cười nói.
“Đi.”
Chờ sau khi hai người thu thập xong, đã chín giờ, hiện tại Mục Tiểu Phàm mang thai, trong nhà làm việc và nghỉ ngơi thời gian đều có quy định.
Mỗi ngày nhất định phải ngủ trưa, mỗi đêm chín giờ nhất định phải lên giường ngủ.
Mục Tiểu Phàm nằm ở trên giường nói: “Học tỷ, em cảm thấy em già rồi.” Nói, trở mình, nằm sấp ở trên giường.
“Nơi nào già?” Hứa Hạ vén chăn lên chui vào nằm.
Mục Tiểu Phàm vội vàng lăn vào trong lòng nàng, dùng cả tay chân ôm nàng, “Mỗi ngày đều ngủ sớm như vậy, lão không muốn không muốn, sinh hoạt về đêm trước kia lúc này sẽ còn chưa có bắt đầu đâu.”
“Sau này đều không cho phép thức đêm, sau khi sinh bảo bảo cũng không cho phép thức đêm.” Hứa Hạ sửa tốt chăn cho nàng, xoa xoa tóc ngắn của nàng nói.
Mục Tiểu Phàm hướng về trong lòng nàng cong người nói: “Cái kia bảo bảo muốn ăn sữa làm sao bây giờ?”
“Chị đến, em chỉ cần ngủ.” Hứa Hạ nói.
“Vậy em muốn ăn sữa làm sao bây giờ.” Mục Tiểu Phàm ngẩng đầu lên cười nói.
Hứa Hạ cúi đầu, nhìn thấy con ngươi sáng lấp lánh kia của nữ nhân, hôn trên trán nàng một cái nói: “Rau trộn.”
Mục Tiểu Phàm nở nụ cười, ở trong ngực nữ thần nói lời thô tục, “Đến thời điểm bảo bảo ăn sữa của em, em ăn sữa của học tỷ.”
Hứa Hạ từ trong chăn đưa tay ra, búng trán nàng nói: “Nghịch ngợm, nhanh ngủ.”
“Được.”
Hai ngày sau, Mục Tiểu Phàm cùng Hứa Hạ hai người lái xe đi tới Hứa gia.
“Mẹ, con đã trở về.” Hứa Hạ vào cửa nói.
“A di, con đến xem người .” Mục Tiểu Phàm sau đó cũng vào cửa nói.
Hứa Mẹ kể từ khi biết con gái cùng Mục Tiểu Phàm muốn tới, rất sớm liền bắt đầu chuẩn bị cơm nước , nghe được các nàng âm thanh trở về, nhất thời cao hứng từ trong phòng bếp đi ra, “Các con đã về rồi, trên đường có mệt hay không?”
“Không mệt, chúng ta lái xe mấy tiếng liền đến .” Mục Tiểu Phàm lôi kéo tay Hứa Mẹ nói: “A di, con đã lâu lắm không thấy người , rất nhớ người.”
Hứa Mẹ cũng lôi kéo tay Mục Tiểu Phàm nói: “Đúng a, đều đã mấy năm .”
Mục Tiểu Phàm bởi vì nghe nữ thần nói qua về trí nhớ đã mất đi của mình, vì lẽ đó vừa mới vào cửa có chút xa lạ, nhưng lúc này bởi vì Hứa Mẹ nhiệt tình, mà trở nên thả lỏng ra.
“A di, người đang nấu cơm a, con giúp người đi.” Vừa nói vừa cởi áo khoác đẩy Hứa Mẹ tiến vào nhà bếp.
Hứa Hạ kéo nàng lại nói: “Em ngồi trên ghế salông xem ti vi, chị cùng mẹ chị đi.”
Hứa Mẹ còn không biết Mục Tiểu Phàm chuyện mang thai, lại bởi vì Mục Tiểu Phàm làm cơm ăn ngon, vì lẽ đó nghe được lời con gái, cự tuyệt nói: “Con làm cơm lại ăn không ngon, vẫn là mẹ cùng Tiểu Phàm đồng thời làm đi.”
Hứa Hạ: “…”
“Ha ha ha ha ha.” Mục Tiểu Phàm không tử tế nở nụ cười, thở không ra hơi nói: “Học tỷ, vẫn là em cùng a di cùng đi làm đi.”
“Không được.” Hứa Hạ nghiêm nghị nói.
Hứa Mẹ nói: “Cái gì có được hay không, mình làm cơm ăn không ngon còn không cho người ta làm a?”
“Đúng a đúng a.” Mục Tiểu Phàm vội vàng phụ họa gật đầu, lúc ở nhà, nữ thần cái gì cũng đều không để cho mình làm, nàng cảm giác mình muốn phế rồi, lúc này mà không tìm cơ hội làm một chút, nàng cảm giác mình muốn biến thành Tiểu công chúa .
“Mẹ, em ấy mang thai .” Hứa Hạ nói.
Hứa Mẹ: “…”
“Mang thai ?” Hứa Mẹ không dám tin nhìn về phía bụng Mục Tiểu Phàm, tiếp đến vội vàng đem Mục Tiểu Phàm kéo đến trước salông, ấn bờ vai của nàng lại làm cho nàng ngồi ở trên ghế salông, mở ti vi nói: “Không cho phép con tiến vào nhà bếp , ngoan ngoãn ngồi xem TV đi, a di cùng học tỷ của con làm.”
Mục Tiểu Phàm: “…”
“Con không quý giá như thế a, lúc này mới ba tháng.” Mục Tiểu Phàm dở khóc dở cười nói.
Tại sao Hứa Mẹ cùng nữ thần như thế, đều vội vã cuống cuồng như thế đây?
“Một tháng cũng không được.” Hứa Mẹ nghiêm nghị nói: “Sau này sinh hoạt liền cho học tỷ của con làm đi, con có thể tùy ý sai khiến nó.”
Mục Tiểu Phàm: “…”
Trong phòng bếp.
“Thỏ thỏ a, Tiểu Phàm mang thai , con phải chăm sóc thật tốt a, ” Hứa Mẹ lải nhải online, đem kinh nghiệm của mình từng cái từng cái nói ra, lúc nói được một nửa, đột nhiên dừng lại một chút, nói tiếp: “Các con còn chưa có kết hôn, làm sao liền mang thai ?”
“Con chuẩn bị chừng hai năm nữa sẽ kết hôn.” Hứa Hạ hơi nhíu mày nói.
“Còn muốn hai năm nữa? Đã mang thai còn không kết hôn, con để cho Tiểu Phàm phải làm sao bây giờ?” Hứa Mẹ cuống lên.
“Mẹ, ” Hứa Hạ kiên định nói: “Đời con chỉ cần Tiểu Phàm, vì lẽ đó con nghĩ chừng hai năm nữa sẽ rút khỏi giới giải trí, cùng Tiểu Phàm sống một cuộc sống thoải mái.”
Hứa Mẹ sửng sốt một chút, suy nghĩ một hồi, tiếp theo gật đầu một cái nói: “Rời khỏi cũng tốt, nếu không mỗi ngày mệt như vậy, mẹ không đau lòng, Tiểu Phàm cũng sẽ đau lòng .”
“Ừm.” Hứa Hạ gật đầu.
Mục Tiểu Phàm cuộn chân lại ngồi ở trên ghế salông, tay nâng quai hàm xem ti vi.
Chỉ chốc lát sau, Hứa Hạ bưng món ăn từ trong phòng bếp đi ra, “Tiểu Phàm, tới dùng cơm.”
“Đến rồi.” Mục Tiểu Phàm vội vàng đi qua.
Trên bàn cơm, Hứa Mẹ một mực gắp thức ăn cho Mục Tiểu Phàm, “Tiểu Phàm, ăn nhiều một chút.”
“Biết rồi a di.” Mục Tiểu Phàm trong miệng ngậm thức ăn cười nói.
Sau khi ăn xong Mục Tiểu Phàm liền mệt rã rời, từ sau khi bị nữ thần ra lệnh mỗi ngày ngủ trưa, nàng liền tập thành thói quen, hiện tại một ngày không ngủ nàng liền không thoải mái.
“Học tỷ, chúng ta đi ngủ đi.” Mục Tiểu Phàm mơ mơ màng màng ôm eo nữ thần làm nũng , hoàn toàn quên đây không phải là ở nhà kia của các nàng.
Hứa Mẹ nhìn hai người dáng vẻ ngọt ngào, khóe miệng cong lên, nói: “Thỏ thỏ, con mang Tiểu Phàm đi ngủ đi, chén để mẹ rửa cho.”
Mục Tiểu Phàm: “…”
“A di? !” Mục Tiểu Phàm lúng túng , nàng đã quên đây là ở nhà Hứa Mẹ.
Hứa Mẹ cười nói: “Con mệt liền nhanh đi ngủ, phòng cho các con đã thu xếp xong.”
“Được, cảm tạ a di.” Mục Tiểu Phàm mặt hồng hồng cười nói.
Chờ hai người trở về phòng, Mục Tiểu Phàm nhất thời ngượng ngùng đầu chui vào dính trong chăn, rầu rĩ nói: “Thật là mất mặt!”
Hứa Hạ cười nhẹ nhàng vỗ vỗ mông nàng nói: “Được rồi, nhanh ngủ đi.”
“Học tỷ, chị làm sao không nhắc em.” Mục Tiểu Phàm ngồi ở bên giường ôm eo nữ thần nói.
Hứa Hạ ho khan một cái nói: “Chị cũng quên mất.”
Mục Tiểu Phàm: “…”
—————————–
Tác Giả có lời muốn nói: cảm tạ【 đậu đinh miêu 】, 【 dạ diễm 】, 【 mạc phương bão khẩn ngã 】ném 1 cái địa lôi, 【 đậu đinh miêu 】, 【Kimoto】ném 1 cái lựu đạn, cảm tạ các ngươi, yêu yêu yêu yêu ~~~~ áp một cái!
Đường Đường hỏi mọi người một vấn đề nha, chính là có bao nhiêu bảo bối muốn quyển sách này mở làm riêng đây?
Nếu như mọi người muốn mua thì nói, cái kia đến thời điểm Đường Đường liền đem sách bên trong kéo đăng địa phương đều bù đắp, hãy cùng weibo Đường Đường trí trên đỉnh như vậy, lái xe khai lãng một chút, khà khà ~~~
—————-
– Hàn : Hahaaaa, Tiểu Phàm mua quần áo thiếu vải được gửi qua tin nhắn của nữ thần….
Nữ thần có biệt danh là Thỏ thỏ~~~ Cặp này dễ cưng quá trời (≧◡≦) ♡
Tiểu Phàm lật rồi đó~~~ 2 tiếng lận đó~~~ Thỏ thỏ sinh lý quá mạnh!!!
Còn 2 chương nữa Hoàn rồi~~~ Từ đây đến mai hết nào~~ Dô dô~~~
Tích cực để lại dấu răng đi nào các vị~~~ Chúng ta sắp chia tay nhau rồi~~~
.