Đọc truyện Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta – Chương 36- Gây Sự Rồi 2
– Editor: BlackObs
—— sau này cách xa chị một chút.
—— không phải em cũng đã ngủ qua rất nhiều người rồi hay sao?
”Không có, không có…” Người nằm hôn mê đột nhiên mở miệng lẩm bẩm, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt, thân thể bắt đầu cựa quậy.
Hứa Hạ lo lắng đứng bên giường nhìn cô gái trước mặt mê man khổ sở, nàng mím môi nắm lấy bàn tay Mục Tiểu Phàm.
”Học tỷ, em không có…” Mục Tiểu Phàm vẫn chìm đắm trong cơn mộng, lệ trào khoé mắt.
Hứa Hạ khom người ôm cô vào lòng, trong mắt đầy sự phức tạp, nàng vuốt tóc cô nhẹ nhàng nói: “Chị biết”.
Mục Tiểu Phàm dần dần mới yên tĩnh lại.
Tôn Bình Lam đến bên cạnh hỏi: “Hứa học tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao thủ lĩnh tụi em tự nhiên lại ngất xỉu?”.
Hứa Hạ giúp Mục Tiểu Phàm đắp chăn ngay ngắn, giọng thản nhiên: “Không có gì”.
Tôn Bình Lam khó hiểu nhìn nàng, lại nhìn qua Mục Tiểu Phàm đang nằm trên giường, không biết giữa hai người này vừa xảy ra chuyện gì.
Buổi chiều, Hứa Hạ vẫn túc trực bên giường Mục Tiểu Phàm còn Tôn Bình Lam phải đi học.
Hứa Hạ ngồi đó nhìn gương mặt ngủ mê của Mục Tiểu Phàm, nàng nắm lấy bàn tay cô, nhìn tay trong tay một hồi sau nàng thì thầm: “Em muốn chơi đùa bao lâu thì chị sẽ theo em bấy lâu”.
Khi nào em muốn buông tay chị sẽ thả em đi.
Đến tối Mục Tiểu Phàm mới tỉnh, “Học tỷ!”.
”Ừ”.
Hứa Hạ nhìn cô.
”Học tỷ, học tỷ”.
Mục Tiểu Phàm lồm cồm bò dậy ôm lấy Hứa Hạ, nước mắt lại chực trào.
Cô hoang mang không hiểu mình đã làm sai điều gì, tại sao bỗng nhiên học tỷ nói không muốn gặp cô nữa…còn nói lời tổn thương cô…
“Ừ chị đây”.
Hứa Hạ ôm lại Mục Tiểu Phàm, nhẹ vỗ lưng cô an ủi.
”Học tỷ”.
Mục Tiểu Phàm lui người ra, chăm chú nhìn nàng, e dè hỏi: “Học tỷ, lời chị nói không phải là thật đúng không?”.
”Ừ”.
Hứa Hạ nhấp môi trả lời: “Là chị nói năng linh tinh”.
“Em biết mà”.
Mục Tiểu Phàm nín khóc mỉm cười, lần nữa ôm lấy nữ thần.
Nếu nữ thần bảo đó chỉ là nói linh tinh thì là vậy đi, chỉ cần nữ thần vẫn ở bên cạnh cô.
Cô không biết tại sao nữ thần buông ra lời phũ phàng kia, nhưng ngay bây giờ cô không dám hỏi, cô sợ hỏi xong rủi như lời nói kia từ linh tinh sẽ biến thành sự thật.
——-
Mấy ngày sau đó, hai người vẫn như hình với bóng tuy vậy không còn cảm giác thân thiết tự nhiên giống trước đây.
Chuyện này Dương Dao Dao cũng nhận ra, nàng ngồi ở giường trên đăm chiêu nhìn hai người.
Hôm nay, Mục Tiểu Phàm nhận được điện thoại của ba cô, so về thời gian thì sớm hơn đời trước nửa học kỳ nhưng nội dung cuộc điện thoại lại giống hệt nhau.
Ba cô hỏi cô có muốn đến trường cảnh sát không, nếu là ở đời trước thì cô đã tìm đủ cớ thoái thác kiểu gì cũng không muốn đi, hiện giờ mọi thứ đổi thay cô chỉ ngoan ngoãn nói, “Dạ được, mấy ngày nữa con sẽ đến trường cảnh sát báo danh”.
Hứa Hạ vừa vặn đi tới, nàng ngừng chân ít giây rồi mới bước đến, làm bộ thản nhiên như không biết chuyện gì.
Mục Tiểu Phàm cúp điện thoại quay qua thì thấy Hứa Hạ, cô luống cuống tay chân giấu điện thoại ra phía sau.
Cô vẫn chưa biết nên làm sao nói với nữ thần, mặc dù lúc nói chuyện với Tôn Bình Lam cô tỏ thái độ thờ ơ, thậm chí còn lạc quan nghĩ rằng mai mốt leo tường lén lút hẹn hò nữ thần sẽ là chuyện lãng mạn nhường nào, song khi chân chính đối mặt lại cảm thấy hồi hộp bất an.
Nếu cô nói với nữ thần: Mấy ngày nữa em sẽ chuyển trường, là trường cảnh sát bên cạnh…Vậy liệu chị ấy có suy nghĩ tiêu cực gì không?
Lập tức lại nghĩ đến lúc nãy gọi điện thoại cũng chẳng biết nữ thần có nghe được không nữa? Cô liếc nhìn nữ thần thấy nàng không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ chị ấy không nghe thấy.
Hứa Hạ quay lưng về phía Mục Tiểu Phàm, nàng thu dọn sách vở mà ngón tay cầm sách có chút run run.
”Học tỷ, chúng ta đi căn tin ăn cơm nha?”.
Mục Tiểu Phàm ra vẻ tự nhiên đến gần hỏi.
”Ừ”.
Hứa Hạ giữ bình tĩnh đặt sách lên bàn, cùng Mục Tiểu Phàm đến căn tin.
Trên đường Mục Tiểu Phàm huyên thuyên nói, Hứa Hạ thì thất thần suy nghĩ, một chữ cũng không nhập vào tai nàng.
”Học tỷ, hay là để em dạy chị trèo tường ha”.
Mục Tiểu Phàm nói mà trong đầu nghĩ thầm: Chờ tới lúc mình ngả bài, mình sẽ kêu nữ thần mai mốt tối tối trèo tường hẹn hò với mình mới được.
Nhưng mà nữ thần cao quý như vậy sao mình bắt chỉ trèo tường được chứ, không, không thể để chỉ leo trèo.
Ngay lúc cô định mở miệng nói là mình đùa thôi thì nữ thần lại gật đầu.
“Hả? Sao?”.
Mục Tiểu Phàm có chút không thể tin.
”Được, em dạy chị đi”.
Hứa Hạ nhìn cô.
Mục Tiểu Phàm trông thấy nữ thần nghiêm túc, lời đang muốn nói lại bị cô nuốt trở vào.
——-
Đêm đó, Mục Tiểu Phàm dẫn nữ thần đến bờ tường.
Cô lui về sau vài bước nói với nữ thần: “Một hồi lấy đà chạy tới rồi chị nhanh chóng đạp chân lên tường, hai tay vịn lấy đầu tường, cố dùng sức cánh tay là có thể lên rồi”.
Nói xong cô liền làm mẫu.
Ba bước chân đạp nhảy trèo lên đầu tường, nhìn xuống nói: “Học tỷ, chị thử xem sao”.
”Ừ”.
Hứa Hạ mím chặt môi, nàng cũng lui về sau vài bước chạy lấy đà nhưng đến dưới chân tường bỗng khựng lại.
Mục Tiểu Phàm khích lệ: “Chị làm lại đi”.
”Ừm”.
Hứa Hạ quay về chỗ chạy thử lần thứ hai.
”Cố lên cố lên!”.
Mục Tiểu Phàm ngồi phía trên cổ vũ.
Lần này Hứa Hạ lấy hết dũng khí đạp chân lên tường, có điều vẫn không đủ lực cho nên tay còn chưa chạm tới gờ tường thì đã trượt rơi xuống.
Mục Tiểu Phàm vốn đã chuẩn bị nắm tay nữ thần kiên nhẫn động viên: “…
Một lần nữa, lần này nhất định chị sẽ làm được”.
”Ừ”.
Hứa Hạ phủi mông đứng lên trở về vị trí.
Nàng đứng tại chỗ thật lâu tiếp theo đột nhiên vọt tới, ánh mắt tập trung chuyên chú của nàng làm Mục Tiểu Phàm ngẩn ngơ muốn quên cả thở, chờ nữ thần thành công nhảy lên đầu tường cô mới sực tỉnh.
”Thật là lợi hại!” Quả thực lợi hại, chỉ ba lần là nữ thần đã làm được rồi.
Mục Tiểu Phàm giơ ngón tay cái lên.
Hứa Hạ khẽ mỉm cười.
Mục Tiểu Phàm phóng xuống đất, ngửa đầu nói với nữ thần phía bên trên: “Học tỷ, chúng ta tập trèo thêm lần nữa nha”.
”Ừ”.
Hứa Hạ nhảy xuống theo, xui là dưới chân có cục gạch làm nàng bị vấp chúi người về trước.
Mục Tiểu Phàm vội nhào qua đỡ lấy Hứa Hạ thế là cả hai đều té xuống đất, Hứa Hạ nằm đè trên người cô, may sao bãi cỏ chỗ này rất dày nếu không thì đầu cô tiêu rồi.
”Em/chị có sao không?” Hai người đồng thanh hỏi, vô tình bốn mắt đối diện.
Kể từ hôm Mục Tiểu Phàm ngất xỉu, họ đã trải qua khoảng thời gian có thể nói là lúng túng kỳ quặc, đây là lần đầu các nàng lại nhìn thẳng vào mắt nhau, trong thoáng giây cảm xúc dâng trào làm cả hai đều ngây người.
Mục Tiểu Phàm tựa như bị bùa mê, cô ngóc đầu lên hôn môi Hứa Hạ.
Hứa Hạ có chút đờ ra, ngay sau đó hung hăng hôn lại môi Mục Tiểu Phàm, hệt như muốn ăn sống đối phương.
Mục Tiểu Phàm choàng hai tay ôm cổ Hứa Hạ, gấp gáp nghênh hợp, nước mắt dần chảy ra…Mấy ngày dài dẳng bất an vừa rồi, làm gì nói gì cô cũng đều rất thận trọng, sợ bị nghe lại câu nói mà mình không muốn nghe nhất.
Nhưng giờ khắc này, cảm thụ hơi ấm và bờ môi mềm mại của đối phương, cô mới thật sự tin tưởng là nữ thần ở ngay bên cạnh mình.
Chốc lát sau hai đôi môi tách rời, Mục Tiểu Phàm vẫn chưa hết lưu luyến, lại hôn nhẹ môi nữ thần.
Rồi hai người thở dốc, không ai nói lời nào.
Hứa Hạ vùi đầu vào cổ Mục Tiểu Phàm, phả từng hơi thở nóng ấm mơn trớn lỗ tai nhạy cảm làm cho người nằm dưới khó nhịn kẹp chặt hai chân.
”Em sẽ chuyển trường à?” Đêm tối êm ắng, thanh âm Hứa Hạ cất lên nhẹ hẫng.
Mục Tiểu Phàm cứng người bối rối, cấp thiết muốn nhìn mặt nữ thần nhưng mà mặc kệ cô cử động thế nào, nữ thần vẫn đè nặng không cho cô nhổm dậy.
Cuối cùng Mục Tiểu Phàm đành bỏ cuộc để nữ thần nằm trên người mình, cô ngửa mặt nhìn bầu trời sao, không biết qua bao lâu cô nhỏ giọng đáp: “Ừm, em chuyển trường”.
”Em định khi nào mới nói cho chị?”.
Hứa Hạ nằm im cảm nhận hơi ấm và tiếng tim đập của Mục Tiểu Phàm, khoé mắt ươn ướt.
”Học tỷ”.
Mục Tiểu Phàm hơi nghiêng đầu, ở góc độ này cô chỉ có thể nhìn thấy phía sau ót nữ thần, cô vòng tay ôm chặt nữ thần thắc mắc: “Học tỷ, làm sao chị biết?”.
”Em nói đi, tới khi nào thì em mới cho chị biết?”.
Hứa Hạ ngẩng đầu lên nhìn Mục Tiểu Phàm.
Mục Tiểu Phàm không khỏi sững sờ, nữ thần đang khóc sao!!
Cô vươn tay vuốt nước mắt trên mặt nữ thần, môi mấp máy không nói được gì, mình vậy mà lại khiến học tỷ khóc mất rồi.
“Em nói đi”.
Giọng Hứa Hạ khàn khàn, chăm chú nhìn Mục Tiểu Phàm: “Có phải chơi đùa chị rất vui hay không?”.
Nàng vốn muốn giả vờ không biết gì và đối xử với Mục Tiểu Phàm như bình thường, nhưng nàng phát hiện mình làm không được nhất là khi nghe thấy mấy ngày nữa em ấy sẽ chuyển đi, thật lòng nàng đã rất sợ.
”Không có”.
Mục Tiểu Phàm nắm chặt vạt áo nữ thần, ánh mắt khẩn thiết, “Em chưa từng đùa giỡn chị, em mà đùa giỡn chị thì liền bị sét đánh không chết tử tế được”.
”Im ngay”.
Hứa Hạ không ngờ đối phương dám nói lời này, nàng trừng mắt chặn miệng cô lại.
Sau khi đã bình tĩnh, nàng ngồi dậy sang bên cạnh, mân môi hỏi: “Nếu như không đùa giỡn vậy tại sao em không nói chị nghe về việc chuyển trường?”.
Mục Tiểu Phàm cũng ngồi dậy, bộ dạng hối lỗi cúi đầu, vặn vẹo ngón tay, nhỏ giọng nói: “Em sợ”.
”Sợ cái gì?” Hứa Hạ vẫn đăm đăm nhìn cô.
”Sợ chị không cần em nữa”.
Mục Tiểu Phàm len lén ngẩng lên nhìn nàng một cái, bắt gặp ánh mắt đối phương, cô lại tức tốc cúi gằm mặt bĩu môi.
Hứa Hạ nhíu mày, “Đây là lý do em không nói cho chị nghe?”.
”Ừm”.
Mục Tiểu Phàm gật gật đầu, mắt vẫn dán xuống đất: “Mai mốt em qua trường cảnh sát, sẽ ít gặp chị hơn, em sợ…em sợ…”.
”Sợ cái gì?” Hứa Hạ đã trở về vẻ mặt thường ngày, chút niềm vui ánh lên trong mắt.
“Thì là sợ sẽ có người tốt hơn em tỏ tình với chị, rồi chị đồng ý quen người ta, rồi sau đó thì…”.
Nói đến đây cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt nữ thần, lời còn ngậm trong miệng không phát ra được.
”Thì gì huh?”.
Hứa Hạ nhẹ nhếch khoé miệng.
”Thì…quên em mất tiêu luôn”.
Dứt lời Mục Tiểu Phàm lại ủ ê gục đầu xuống.
Gần đây cô còn mất công suy nghĩ nên nói chuyện này thế nào với học tỷ để không làm học tỷ tức giận, ai dè chị ấy đã biết rồi.
Ủa? Mà khoan…làm sao nữ thần biết được chứ?
Mục Tiểu Phàm hoài nghi hỏi: “Học tỷ, sao chị biết em muốn chuyển trường? Lẽ nào…
Buổi trưa em nói điện thoại chị đã nghe được?”.
.