Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Chương 26- Tiết Học Bơi


Đọc truyện Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta – Chương 26- Tiết Học Bơi

– Editor: BlackObs
“À, chị ấy muốn giúp em thôi”.
Mục Tiểu Phàm mỉm cười nói với Hứa Hạ.
“Ai muốn giúp cô!”.
Hạ Hạm và Dương Dao Dao đồng thanh, nói xong hai người liếc nhìn nhau, Dương Dao Dao quay mặt qua chỗ khác hừ một tiếng.
​Mục Tiểu Phàm vẫn mỉm cười, chỉ cần thấy nữ thần là khoé miệng cô tự động cong lên.
Ha, tuyệt, lần tới nếu mình tức giận chuyện gì cứ nhìn mặt nữ thần là hết tức.
​Nghĩ vậy, Mục Tiểu Phàm vội mở điện thoại di động phóng đến bên cạnh Hứa Hạ, choàng vai nàng nhếch môi cười nói: “Học tỷ, chúng ta selfie một tấm nha”.
Hứa Hạ còn chưa kịp phản ứng thì cô đã ấn nút chụp.
​Ngắm gương mặt ngơ ngác của nữ thần trên ảnh chụp, Mục Tiểu Phàm vui sướng không thôi.
​”Xoá đi”.
Hứa Hạ nhíu mày nói.
​”Không xoá”.
Đây là ảnh đầu tiên cả hai chụp chung nếu không tính cả trăm ảnh đời trước cô photoshop ghép mặt mình cùng với nữ thần.
​Hứa Hạ đi tới vươn tay muốn đoạt lấy điện thoại di động của Mục Tiểu Phàm.
​Mục Tiểu Phàm nhanh chóng giơ tay lên cao, bày ra vẻ mặt cún con làm nũng nói: “Học tỷ, cho em giữ lại được không vậy, đi mà nha nha~”, hai âm cuối kéo thật dài.
​Dương Dao Dao không chịu được một màn buồn nôn này, nhưng thật sự là bộ dáng Mục Tiểu Phàm quá đáng yêu khiến gò má cô ta bất giác ửng hồng, Hạ Hạm cũng không tránh khỏi rùng mình.
​Ánh mắt Hứa Hạ tối lại, nàng mân chặt môi lui về sau.
Thấy đối phương từ bỏ ý định chiếm đoạt, Mục Tiểu Phàm vội vã nhét điện thoại vào túi, lớn tiếng nói: “Cảm ơn học tỷ”.
Còn kém nhào tới hôn người ta một cái.
​Nhìn Mục Tiểu Phàm loay hoay với mớ đồ, Hứa Hạ nắm chặt quai túi xách rồi cũng buông ra, quyết định đến giúp cô.
Dương Dao Dao ngồi trên giường dõi theo cử động của hai người trước mặt, cắn môi ghen tị.

​Hạ Hạm kêu lên, “Dao Dao, tớ có việc tìm cậu, cậu ra ngoài một chút được không?”.
Lúc nói cô ta còn ẩn ý liếc nhìn Mục Tiểu Phàm.
Thấy ánh mắt đó, Dương Dao Dao ngay lập tức xuống giường.
​Mục Tiểu Phàm cũng nhận thấy, cô cau mày nhìn hai nữ sinh ranh ma bước ra khỏi cửa.
​Cả hai dọn đồ xong thì Dương Dao Dao mới trở vào, đắc ý đi ngang người Mục Tiểu Phàm, vẻ mặt giống như là đã nắm thóp được nhược điểm gì đó của cô.
​Mục Tiểu Phàm: “…”
​Nhưng Mục Tiểu Phàm chờ nửa ngày cũng không thấy Dao Dao bày ra trò gì hay ho, thế mà cũng bày đặt, làm cô hào hứng chuẩn bị tâm lý chờ đợi.
​Buổi chiều là giờ thể dục, tiết học diễn ra ở hồ bơi.
Vừa nghe đến hồ bơi, mắt Mục Tiểu Phàm sáng bừng, cô háo sắc liếc nhìn người đi phía trước, tưởng tượng cảnh học tỷ mặc đồ bơi làm máu mũi cô sắp chảy ra nữa rồi.
“Các em chia tổ đi, nam sinh một tổ, nữ sinh một tổ”.
Giáo viên thể dục chắp tay sau lưng nói.
​Mục Tiểu Phàm gấp rút chạy đến đứng sau lưng nữ thần, không quên quay lại cười trừ xin lỗi mấy nữ sinh có vẻ không vui vì bị chen hàng.
Có điều cô không để ý rằng Dương Dao Dao và Hạ Hạm ở tuốt phía sau đang nhếch miệng cười.

“Bây giờ các em vào phòng thay đồ, mười phút sau tập hợp ở đây, giải tán”.
​Mục Tiểu Phàm chuyên tâm theo sát nữ thần không rời bước.
Suốt quá trình thay quần áo, mắt cô vẫn dán trên người nữ thần, chốc chốc lại âm thầm nuốt nước bọt, dáng dấp mê gái này bị Hứa Hạ nhìn thấy hết.
Do mải mê nhìn lén nữ thần cho nên người ta thay đồ xong chuẩn bị đi ra thì cô vẫn chưa đâu vào đâu, cô hấp tấp kêu: “Học tỷ, chờ em, chờ em một chút”.
Mục Tiểu Phàm vừa nói vừa luống cuống cởi quần áo, mặc đồ bơi vào.
​Chờ mặc xong Mục Tiểu Phàm mới giật mình nhận ra đồ tắm mình mua là loại hai mảnh hấp dẫn lại còn là màu đỏ, khiến làn da trắng của cô càng thêm nổi bật.
Mấy nữ sinh trong phòng thay đồ trông thấy dáng người cùng bộ ngực ngạo nghễ của cô thì vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Hứa Hạ mặt lạnh thản nhiên đứng trước Mục Tiểu Phàm, ngăn trở những ánh mắt soi mói kia.
​Mục Tiểu Phàm kéo kéo sợi dây buộc trên cổ, bất đắc dĩ nói với nữ thần: “Em kêu chủ shop chọn đại giúp em một bộ, không nghĩ cô ấy lại chọn cái này”.
Lúc đó quả thật cô rất vội nên không mở ra nhìn kỹ, không ngờ nó thành ra như vậy.
​Hứa Hạ kéo tay cô nói: “Đi thôi”.
​Hai người nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ.

Ngay khi các nam sinh trông thấy cả hai bước ra, ai nấy đều ngẩn ngơ không chớp mắt.

Thật sự mà nói vóc người Hứa Hạ không kém Mục Tiểu Phàm bao nhiêu, tiếc rằng bộ đồ bơi nàng chọn là loại liền thân quá mức kín kẽ, chỉ có cánh tay và cặp chân thon dài lộ ra ngoài.
Nhưng đôi chân dài miên man này cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của bọn con trai rồi, đã vậy hôm nay bên cạnh nàng lại còn xuất hiện một Tiểu Phàm vô cùng khiêu gợi.

Vì đây là tiết học bơi đầu tiên của học kỳ này nên giáo viên cũng không yêu cầu bọn họ làm cái gì, mọi người được phép bơi tự do trong hồ.
​Mục Tiểu Phàm muốn bơi lắm nhưng quanh người nữ thần toả ra lãnh khí làm cô im re trong góc hồ chẳng dám cử động, cũng vì lãnh khí này mà không ai dám đến gần khu vực hai người đang đứng.
​”Học tỷ, chị bơi đi, em bảo đảm sẽ ngoan ngoãn đợi ở đây”.
Cả người Mục Tiểu Phàm giấu dưới làn nước, chỉ lộ ra đầu cổ và vai, mấy tên nam sinh có muốn nhìn ngó cơ thể cô cũng không thấy được gì.
​”Không bơi”.
Hứa Hạ tựa người vào thành bể bơi nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Mục Tiểu Phàm mặc bikini màu đỏ, tim nàng cứ đập loạn không ngừng vì nó.
“Oh…” Mục Tiểu Phàm nhìn đám người kia tung tăng bơi lội mà phát thèm, tay chân cô ngứa ngáy muốn vùng vẫy trong nước lắm rồi.
​Hứa Hạ mở mắt ra bắt gặp Mục Tiểu Phàm dõi theo mọi người, nàng bất giác nắm tay Mục Tiểu Phàm trong nước.
​Mục Tiểu Phàm: “!”
​”Nếu em muốn bơi thì buổi tối chị cùng em đến đây”.
Qua một hồi, Hứa Hạ mở miệng nói ra.
​”Thật sao?”.
Cơ thể Mục Tiểu Phàm không tự chủ tới gần Hứa Hạ, cô ôm cánh tay nữ thần cao hứng nói mà không phát hiện ra ngực cô đang không ngừng ép lên tay nữ thần.
Xúc cảm quen thuộc dường như khiến Hứa Hạ nhớ lại đoạn ký ức thất lạc đêm kia…nàng cúi đầu che giấu phức tạp nơi đáy mắt.
​”Mục Tiểu Phàm, sao nãy giờ không thấy cô bơi, đừng nói là không biết bơi nha?!” Chẳng biết Dương Dao Dao tới gần đây từ lúc nào, bắt đầu kiếm chuyện.
​Mục Tiểu Phàm chả buồn nhìn tới cô ta.
“Ơ kìa, thật đúng là không biết à”.
Dương Dao Dao vẫn dai như đỉa.
​Mục Tiểu Phàm chỉ lẩm bẩm một câu, “Đáng ghét”.

​Hứa Hạ quét mắt về phía Dương Dao Dao.
​Dương Dao Dao chạm trúng ánh nhìn của nàng, vô thức rụt cổ lại, nhưng nghĩ đến kế hoạch đã thương lượng với Hạ Hạm, cô ta đành lấy can đảm tiếp tục trêu tức Mục Tiểu Phàm.
​Mục Tiểu Phàm vẫn ôm cánh tay nữ thần, dù cho mọi người bắt đầu vây xung quanh xem kịch vui thì cô cũng thờ ơ chẳng để tâm.
Lúc này Hạ Hạm bơi tới khiêu khích: “Dám thách đấu không? Nếu như cô không dám thì nên biết điều tự động buông tay, ngay cả thách đấu cũng không dám thì làm sao xứng đáng ở bên cạnh nàng”.
​Chỉ cần liên quan đến nữ thần thì Mục Tiểu Phàm không nghĩ ngợi gì nữa, cô ứng chiến: “Đấu thì đấu”.
Vậy nên Hứa Hạ có muốn kéo cô lại cũng không được.
​Hạ Hạm nhếch miệng cười, lúc trước cô ta có nghe nói bá vương học đường chẳng qua là một con vịt lên cạn, không có tài năng gì ngoài bộ dạng ngang ngược.
Ít phút nữa thôi Mục Tiểu Phàm sẽ là trò cười cho cả lớp, đến lúc đó đối phương có hối cũng không kịp.
​Mục Tiểu Phàm làm sao không nhìn ra ý đồ mờ ám của Hạ Hạm và Dương Dao Dao, muốn làm tôi quê độ trước cả lớp hả, để coi hai người có cơ hội đó không.
Tất cả sinh viên trong bể bơi biết các nàng sắp thi đấu nên đều ngoi hết lên bờ.
​”Ai tới trước thì thắng”.
Hạ Hạm quay đầu qua thách thức.
​Mục Tiểu Phàm khởi động nóng người, thả lỏng cơ bắp nói: “Được thôi”.
“Chuẩn bị…Bắt đầu!”.
​Mục Tiểu Phàm thuần thục nhảy vào trong nước, nhanh chóng bơi về phía trước, ánh mắt mọi người tại hiện trường đều tụ tập trên người cô, Hứa Hạ cũng không ngoại lệ.
Mục Tiểu Phàm như vậy làm cho nàng rất bối rối.
Đương nhiên chiến thắng cuối cùng thuộc về Mục Tiểu Phàm.
Hạ Hạm cắn môi không muốn phục nhưng nói gì đi nữa thì thực tế đối phương đã thắng cuộc tranh tài này.
​Hai tiết học buổi chiều trôi qua, Mục Tiểu Phàm và Hứa Hạ quay về ký túc xá.
Tâm trạng Mục Tiểu Phàm phơi phới, nhớ đến vẻ mặt của Hạ Hạm và Dương Dao Dao trước lúc rời đi là cô lại thấy thoả mãn.
​”Buổi tối còn muốn đi không?” Hứa Hạ đột nhiên hỏi.
​”Đi đâu cơ?”.
Mục Tiểu Phàm mờ mịt.
​”Bơi”.
​Mục Tiểu Phàm lắc đầu nói: “Không đi, em muốn ngủ”.
Hôm nay cô chuyển đồ qua ký túc xá mới đã tốn khá nhiều sức, cộng thêm vừa rồi dồn toàn lực chiến đấu cho nên cả người mỏi rã rời.
​”Ừ”.
Hứa Hạ cũng không nói thêm nữa.
​Trở lại ký túc xá, Mục Tiểu Phàm ngã vật xuống giường nhắm nghiền mắt, giày cũng không thèm cởi.
​Hứa Hạ pha nước tắm xong thì Mục Tiểu Phàm đã tiến vào mộng đẹp từ lâu.

​Nhìn gương mặt bơ phờ của đối phương, Hứa Hạ đi tới cởi giày cởi áo khoác, giũ chăn đắp lên người Mục Tiểu Phàm.
Nàng đưa tay vuốt tóc cô rồi ngẩn người nhìn đối phương đến khi nghe tiếng bước chân từ hành lang truyền đến nàng mới ngồi dậy trở về giường mình.
​”Mệt chết đi được”.
Bạn cùng phòng đi vào duỗi người kêu ca, thấy Mục Tiểu Phàm nằm ngủ trên giường liền ngạc nhiên hỏi, “Ủa sao em ấy ngủ rồi?”.
Dứt lời định tiến lên gọi Mục Tiểu Phàm.
​Hứa Hạ nói: “Em ấy mệt, để em ấy nghỉ ngơi chút đi”.
​Cô nữ sinh kia kinh ngạc nhìn Hứa Hạ, người bạn này ở cùng cô đã một năm rưỡi nhưng cô chưa từng thấy nàng quan tâm ai.
Vậy mà giờ nàng liên tiếp làm ra những chuyện khó tin chỉ vì tiểu học muội vừa mới xuất hiện này.
​Mục Tiểu Phàm ngủ một giấc đến chập tối, mở mắt ra thấy ánh đèn sáng chói nên có phần chưa thích ứng kịp.
​”Dậy rồi à?” Hứa Hạ vừa vặn mua cơm tối trở về, cưng chìu nói: “Em dậy ăn tối đi”.
“Dạ”.
Mục Tiểu Phàm mơ màng ngồi dậy, vén chăn lên đang muốn mang giày thì nhận ra điều gì đó cô ngẩng lên hỏi: “Học tỷ, là chị giúp em cởi giày hả?”.
​”Ừ”.
​Mục Tiểu Phàm nhìn đôi giày xếp gọn bên dưới giường, miệng cứ tủm tỉm cười.
Cô vẫn nhớ rõ cái đêm ở cùng học tỷ, khi đó dép cô cũng là do học tỷ xếp ngay ngắn.
Sở dĩ cô nhớ kỹ là vì từ nhỏ tới lớn cô chưa xếp giày dép bao giờ, ngày hôm sau có thể tìm ra cả đôi coi như đã không tệ.
​Cô bay tới sát bên nhìn sườn mặt nữ thần, càng nhìn càng yêu, ngọt ngào nói: “Học tỷ, cảm ơn chị”.
​”Không cần cảm ơn, em mau ăn đi”.
Nói xong đưa cho cô một đôi đũa.
“Dạ hì hì”.
Mục Tiểu Phàm không quay về bàn mình mà kéo cái ghế bên cạnh nữ thần ngồi xuống, cô cười híp mắt nói: “Cùng học tỷ ăn cơm thiệt là ngon miệng”.
​Hứa Hạ: “…”
​Cũng chỉ có người này mới có thể ngồi ăn chung lại còn tấm tắc khen ngon bên cạnh khối băng Hứa Hạ mà thôi.
Về phần Dương Dao Dao ở bên ngoài, sau khi được Hạ Hạm an ủi một trận, tâm trạng cũng khá hơn.
Cô ta thong thả trở về ký túc xá, không nghĩ tới vừa vào cửa liền nghẹn một họng.


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.