Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Chương 17- Đồ Xấu Xa


Đọc truyện Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta – Chương 17- Đồ Xấu Xa

– Editor: BlackObs
“Tiểu Phàm a, ăn nhiều một chút, đây là món con thích đó”.
Dì Lưu cười tươi gắp đồ ăn cho Mục Tiểu Phàm.
​”Cảm ơn dì Lưu”.
Mục Tiểu Phàm âm thầm nhéo đứa nhóc bên cạnh đang ăn đến quên trời đất, nhận lại một cái liếc mắt của đối phương.
Được lắm, con bé hư hỏng này đúng là lừa kéo không đi mà.
​Ăn xong, Mục Tiểu Phàm nói vài lời khách sáo muốn về nhà sớm, không nghĩ tới Mục Dao Dao lại không chịu về.
​Mục Tiểu Phàm nắm cổ áo nhóc con lôi đi, nói với mẹ con Lưu Đình Đình: “Tụi con không ở lại được, lúc nào rảnh rỗi con lại qua chơi nha dì, khi nào Đình Đình rảnh có thể qua nhà tìm con bất cứ lúc nào”.
“Được rồi, lần sau con lại tới chơi nhé”.
Dì Lưu nhiệt tình nói.
​Lưu Đình Đình mỉm cười vẫy tay tạm biệt chị em Mục Tiểu Phàm.
Chờ đi một quãng xa, Mục Tiểu Phàm mới buông tay khỏi Mục Dao Dao.
“Chị hai, sao chị không ở lại chơi thêm chút nữa, khó khăn lắm chị Đình Đình mới gặp mặt chị mà”.
Mục Dao Dao níu vạt áo Mục Tiểu Phàm nói.
​”Không có thời gian”.
Mục Tiểu Phàm trả lời qua loa với em gái.
Mục Dao Dao rõ ràng không tin, nó chun mũi lầm bầm: “Nằm trên ghế sopha than thở nhàm chán thì có thời gian sao?”.
​Hả, con nhóc xấu xa này đúng là được đằng chân lân đằng đầu mà, suốt ngày đi chọc tức chị gái.
​Buổi chiều quả thật ứng với lời Mục Dao Dao nói, Mục Tiểu Phàm nằm dài trên ghế sopha, gác chéo chân ăn đào, than thở: “Thật nhàm chán a.” Không có nữ thần ngày trôi qua quá mức buồn chán.
​”Chán quá đi mà”.
Lúc nào mới có thể nhìn thấy nữ thần đây!!!

“Chị hai, chúng ta đi vườn bách thú nha”.
Mục Dao Dao chẳng biết từ nơi nào nhô ra, nhỏ giọng đề nghị.
​”Không đi”.
Mục Tiểu Phàm trở người, cự tuyệt không chút lưu tình.
Mục Dao Dao giương đôi mắt rưng rưng nước đáng thương nói: “Ông trời ơi, số con thật là khổ mà, mami không thương chị gái cũng không thương…”.
​Mục Tiểu Phàm: “…”
​”Bây giờ có chút yêu cầu nho nhỏ mà chị gái cũng không đáp ứng, sao số con khổ thế này a…”.
​Mục Tiểu Phàm không nhịn được nữa ngồi dậy, chép miệng nói: “Được rồi, đi là được chứ gì”.
“Yay!”.
Nước mắt nói ngưng là ngưng, Mục Dao Dao nhảy chân sáo lên lầu tìm balo nhỏ của mình.
​”Trời đất, tôi mới là số khổ đây này, có đứa em gái tinh ranh như vậy”.
Mục Tiểu Phàm bất lực ngã dựa vào sopha, vỗ đầu nói: “Ở nhà thêm hai ngày nữa chắc mình điên mất”.
“Chị hai, đi thôi!”.
Cô bé đeo balo hình thỏ trên vai, bước đi hăng hái, Mục Tiểu Phàm chỉ lo hồi nữa đến vườn bách thú em gái mình lại mất kiểm soát chạy nhảy loạn lên.
​Cô nghĩ hẳn là nên nhắc nhở trước, gỡ lấy balo trên vai em gái dặn dò: “Đi ra ngoài chuyện gì cũng phải nghe lời chị biết không”.
​”Dạ, tất cả nghe theo lãnh đạo an bài!” Miệng nói tay còn làm động tác chào.
​Mục Tiểu Phàm muốn khóc lắm rồi, mẹ cô rốt cuộc mỗi ngày xem cái gì vậy chứ!
Đến vườn bách thú, nhóc con thật đúng nghe lời nắm tay cô hết nhìn đông lại nhìn tây.
​Mục Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm, nắm tay em gái, trông cũng ra dáng chị cả lắm.
​”Tiểu Phàm, cậu và em gái cũng tới vườn bách thú sao?”.
​Nghe giọng nói, Mục Tiểu Phàm rùng mình nuốt nước bọt, không dám tin quay đầu lại, khi thấy khuôn mặt thanh tú kia, khóe miệng có chút méo xệch, tại sao đi đâu cũng gặp cơ chứ.
​”Chị Đình Đình, chị cũng đến đây chơi sao? Chúng ta thực sự có duyên nha, như người ta nói hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên…”
​Mục Tiểu Phàm nhanh chóng bịt miệng em gái, lúng túng cười với Lưu Đình Đình, trong lòng suy nghĩ: Con bé này đúng là lậm phim ảnh quá rồi, chỗ nào cũng phát tác được lời thoại.
Thế là lộ trình kế tiếp có thêm một bạn đi theo.
May là Lưu Đình Đình vẫn chuyện trò tự nhiên với Mục Dao Dao, giúp Mục Tiểu Phàm giảm bớt ngượng ngùng, chứ không chắc cô nửa đường bỏ chạy sớm.

​Đi một hồi, Mục Tiểu Phàm khát nước, thấy đằng kia có quầy bán nước, cô lên tiếng hỏi: “Cả hai muốn uống nước không?”.
​”Uống, em muốn uống Coca!” Mục Dao Dao khẩn cấp nói.
​”Không được”.
Mục Tiểu Phàm thẳng thừng từ chối.
“Vậy em uống Sprite”.
Mục Dao Dao chu mỏ cố trả giá.
​”Nước khoáng, quyết định vậy đi.” Dứt lời Mục Tiểu Phàm liền hướng về quầy bán nước, nhưng đi được ba bước cô bỗng quay đầu lại.
“Chị hai, có phải chị đổi ý muốn mua Coca cho em rồi hay không?”.
Mục Dao Dao phấn chấn hỏi.

“Em mơ hả”.
Mục Tiểu Phàm đánh vỡ ảo tưởng của em gái, chuyển mắt sang Lưu Đình Đình, hắng giọng hỏi: “Cậu muốn uống gì?”.
Lưu Đình Đình mỉm cười: “Giống như cậu”.
​”Ừ.” Mục Tiểu Phàm vội vàng xoay người, thật sự cứ nhìn đến Lưu Đình Đình là cô lại mất tự nhiên.
Lưu Đình Đình cảm nhận được Mục Tiểu Phàm bây giờ khác lúc trước, dường như có chút xa cách với mình, nghĩ vậy ánh mắt nàng trở nên ảm đạm, rồi lại tự an ủi: Có lẽ đã lâu không gặp tạo thành khoảng cách.
Cuối cùng nàng kết luận: Phải gặp đối phương thường xuyên mới được.
“Chị Đình Đình, chị thấy em lợi hại không, quả nhiên mang được chị hai tới đây”.
Mục Dao Dao đắc ý nói.
Lưu Đình Đình ngồi xổm xuống ôm Mục Dao Dao dịu dàng nói: “Cảm ơn em, Dao Dao”.
“Chị Đình Đình, em rất thích chị cho nên chị mau thu phục chị hai em nha”.
Mục Dao Dao bán đứng chị gái không thương tiếc.
“Ừ, chị biết rồi”.
Lưu Đình Đình vuốt tóc bé con.

“Nước tới đây”.
Mục Tiểu Phàm cầm ba chai nước phân phát cho hai người.
​”Cảm ơn cậu”.
​Mục Dao Dao tiếp nhận nước, nhìn thấy không phải Coca, nó thất vọng bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn mở nắp hớp mấy ngụm nước.
Đến bốn giờ rưỡi chiều, cả ba dạo xong vườn bách thú, Mục Tiểu Phàm cảm thấy chuyến đi này vô vị, thỉnh thoảng cô lại lấy điện thoại di động trong túi ra nhìn, sáng sớm cô có nhắn tin cho nữ thần, đến giờ người ta vẫn chưa trả lời làm cô uỷ khuất vô cùng.
“Chị hai, em muốn ăn KFC”.
Đi tới cửa hàng có biểu tượng ông già tóc trắng, Mục Dao Dao khe khẽ nói.
​”Không muốn ăn”.
Mục Tiểu Phàm đang uỷ khuất nên làm gì cũng không hứng thú.
“Chị, là em muốn ăn mà”.
Mục Dao Dao nắm vạt áo cô, nhấn mạnh lần nữa.
​Mục Tiểu Phàm nhìn em gái, ngay khi con bé phấn khởi tưởng mình sắp được ăn, cô nhàn nhạt buông một câu, “Thế thì càng không muốn đi vào”.
Thấy Mục Dao Dao sắp khóc, Lưu Đình Đình đỡ lời: “Mình chiều em ấy vào đi, tớ mời”.
​”Vậy càng không thể, không nên nuông chiều nó quá”.
​Mục Dao Dao ấm ức nói: “Chị hai, em ghét chị”.
Nói xong vừa chạy đi vừa khóc.
Lưu Đình Đình sốt ruột liếc nhìn cô một cái rồi đuổi theo Mục Dao Dao.
Mục Tiểu Phàm thở dài cũng nhức đầu chạy theo.
Nhóc con bước chân ngắn dĩ nhiên chạy không nhanh bằng người lớn, mau chóng bị hai người bắt được.
​Mục Tiểu Phàm ôm em gái vào lòng, giữ chặt nó nghiêm giọng nói: “Đừng cọ quậy nữa!”.
Thấy sắc mặt Mục Tiểu Phàm nghiêm túc, Mục Dao Dao đứng im, vùi đầu vào ngực cô, khóc thút thít.
​”Tiểu Phàm, Dao Dao còn nhỏ, cậu không nên….”.
​”Cảm ơn cậu”.
Mục Tiểu Phàm nói: “Hôm nay cảm ơn cậu, tớ dẫn con bé về trước, lúc rảnh đến tìm cậu đi chơi sau nhé”.
​Lưu Đình Đình bối rối gật đầu, “Ừm”.
Dọc đường về Mục Tiểu Phàm luôn bồng Mục Dao Dao, về đến nhà mới bỏ em gái xuống.
Mục Dao Dao cúi thấp đầu đứng sau lưng cô, thấy Mục Tiểu Phàm không nói lời nào đi lên lầu, nó vặn vẹo ngón tay cũng đi theo.
​Mục Tiểu Phàm đi vào phòng ngủ chuẩn bị cởi quần áo đi tắm.
“Chị, em xin lỗi, chị đừng giận nữa”.

Mục Dao Dao tự biết hôm nay mình được đi chơi phấn khích quá nhưng lần nào chị hai cũng ngăn cái này quản cái kia làm cho nó rất buồn bực.
​”Biết mình sai cái gì chưa?”.
Mục Tiểu Phàm không quay đầu lại tiếp tục cởi áo khoác.
​Mục Dao Dao kéo góc áo cô, lí nhí nói: “Em không nên muốn này muốn nọ”.
​Mục Tiểu Phàm dừng động tác ngồi xuống giường, để em gái đứng trước mặt, từ tốn nói: “Mục Dao Dao, em muốn cái gì cũng được, dù cho muốn sao trên trời chị cũng không tức giận”.
​Mục Dao Dao không tin chăm chăm nhìn Mục Tiểu Phàm.
​Mục Tiểu Phàm nói tiếp: “Chị tức giận là vì em một mình chạy loạn, trên đường nhiều xe như vậy, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…” Nói đến đây, Mục Tiểu Phàm không nói được nữa, bàn tay đặt trên đầu gối thoáng run.
“Xin lỗi chị hai”.
Mục Dao Dao xem qua rất nhiều phim truyền hình với mẹ nên biết chị gái lo lắng cái gì, nó hối lỗi tiến lên ôm eo Mục Tiểu Phàm, vùi đầu vào ngực cô nói: “Lần sau em không…không dám chạy loạn nữa, chị đừng giận em nha”.
Nói xong còn nhè nhẹ vỗ vai xoa dịu Mục Tiểu Phàm.
​Mục Tiểu Phàm thở hắt ra, bồng Mục Dao Dao đặt lên đùi mình, dùng ngón cái quẹt đi nước mắt trên mặt em gái, cụng đầu mình vào trán con bé: “Được rồi, chị hai không giận, em đi chơi đi”.
​”Chị hai, đêm nay em muốn ngủ với chị”.
Con bé ôm cổ Mục Tiểu Phàm làm nũng.
​”Ok, cho phép”.
​Ăn xong cơm tối, Mục Dao Dao ôm gối thỏ con đi qua phòng Mục Tiểu Phàm, còn chưa vào cửa nó đã nghe giọng nói của chị gái.
​”Học tỷ, chị đang làm gì đó?”.
Đó là âm điệu mà Mục Dao Dao chưa từng nghe qua, khiến nó tò mò dừng bước nghe ngóng.
​Cô gái trong phòng không biết nghe người bên kia điện thoại nói gì đó, mỉm cười vui vẻ nói: “Phải không, vậy lần sau nhất định dẫn em theo đó nha”.
Cuộc gọi kéo dài gần cả tiếng, Mục Dao Dao đứng bên ngoài mấy phút thì trở về phòng mình, ôm gối thỏ con nằm trên giường trầm tư, nó nghĩ rằng chị gái đang yêu.
Mục Dao Dao còn nhỏ không biết tình yêu là gì nhưng nó có xem qua ti vi, những người yêu nhau trong phim đều nói chuyện bằng ngữ điệu như vậy.
Rồi con bé lập tức nhớ đến chị Đình Đình, nhớ nụ cười hiền dịu, giọng nói ngọt ngào của chị Đình Đình, lòng lại phát sầu.
​”Làm sao bây giờ, chị Đình Đình thích chị hai, nếu để chị Đình Đình biết chị hai đã thích người khác có phải là sẽ rất đau lòng?”.
Dù không hiểu biết về tình cảm của người lớn nhưng nghĩ tới chị Đình Đình mà buồn thì nó cũng buồn muốn khóc.
​Mục Dao Dao vùi đầu vào gối ôm, lát sau bộc phát một câu, “Chị hai đúng là đồ xấu xa!”.


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.