Đọc truyện Nữ Thần Hotsearch – Chương 44
Hai người ngồi đó một lúc, hôm nay Kiều Tinh Lâm còn phải đến công ty một chuyến, đang chuẩn bị đi thì Tiểu Giang đột nhiên gửi tin nhắn Wechat cho cô.
[Chị Kiều, chị tuyệt đối đừng xuống.
Đột nhiên có rất nhiều người đến và vây quanh lối vào của bệnh viện! Chị vào kiểm tra thử Weibo đi.】
Kiều Tinh Lâm sững sờ một lúc, mở Weibo ra thì lại có một tài khoản tiếp thị chụp được chiếc xe của cô, còn có hình bóng mơ hồ của cô ở cầu thang, với dòng chữ: Nữ diễn viên nổi tiếng gần đây Q, ăn mặc rộng rãi và vội vàng.
Nghi ngờ có thai với ai đó lén lút đến bệnh viện Hiệp Hoà để phá thai.
Bây giờ nhiều tài khoản tiếp thị sợ chụp ảnh các minh tinh sẽ phải chịu trách nhiệm, nên đã sử dụng chữ cái thay thế.
Tuy nhiên, chữ viết tắt của cái tên đã bị khoá định lại rồi, cộng với đủ loại cư dân mạng vạn năng đang cố bắt gió bắt bóng, ngay sau đó trong các bình luận người ta nói rằng người được chụp ảnh là Kiều Tinh Lâm.
Khả năng lan truyền tin đồn này quả thực là tốc độ ánh sáng.
Chẳng trách có nhiều phóng viên đến như vậy.
Lâm Thâm nhìn thấy sắc mặt của Kiều Tinh Lâm có gì đó không đúng, “Làm sao vậy?”
“Có thể có người đã chụp được em và tiết lộ tin tức ra ngoài.
Bây giờ dưới toà nhà bệnh viện có rất nhiều tay săn ảnh và phóng viên giải trí.”
Lâm Thâm cau mày, Hiệp Hoà là bệnh viện cấp ba, an ninh luôn rất tốt, nhân viên y tế cũng đều có phẩm chất nghề nghiệp, cho nên những người có mặt mũi đều thích khám bệnh ở đây.
Nếu như là nội bộ nhân viên, sẽ không thể tuỳ tiện tiết lộ thông tin riêng tư của bệnh nhân hoặc người thăm khám.
Chú Lương vội vàng chạy lại và nói với Kiều Tinh Lâm: “Cô Kiều, bây giờ cô tốt nhất nên ở trên tầng này, đừng đi đâu cả.”
Kiều Tinh Lâm chưa từng gặp qua chú Lâm, sững sờ trong giây lát.
Lâm Thâm giới thiệu: “Đây là chú Lương quản gia của nhà anh, trước khi anh sinh ra ông ấy đã đi theo bà nội anh rồi.”
“Chào chú Lương.” Kiều Tinh Lâm đứng lên và lễ phép chào hỏi.
Nói là quản gia, nhưng đã theo nhà họ Lâm từ đời bà nội của Lâm Thâm rồi, tính ra cũng là trưởng bối.
Chú Lương nhìn thấy cô gái nhỏ tuổi tác còn trẻ, dáng vẻ đứng trước gian nguy cũng không hề run sợ, thì biết cô không phải người bình thường.
“Có rất nhiều phóng viên bên dưới, bảo vệ của bệnh viện đang giữ trật tự.
Nhưng thang máy, còn có cầu thang bộ thoát hiểm đều có thể đi lên.
Hiện tại tình huống có chút mất kiểm soát.” Chú Lương tiếp tục giải thích.
“Em đợi anh ở đây, anh sẽ đi xem một chút.” Lâm Thâm an ủi Kiều Tinh Lâm một câu, đưa chú Lương xuống thang máy.
Kiều Tinh Lâm không biết là ai đã chụp được cô, từ góc độ của bức ảnh, có lẽ là tòa nhà đối diện.
Nếu như cô nhớ không lầm, tòa nhà đó là khu của Hạ Đan. Cách xa như vậy cũng có thể biết cô sao? Tầm nhìn này cũng không có ai cả. Hơn nữa khoa phụ sản rõ ràng chính là ở trong tòa nhà có người đang chụp ảnh, nhưng lại nói là cô phá thai sao? Thật là quá nực cười.
Các bác sĩ và y tá trên tầng VIP toàn bộ đều căng thẳng, nơi đây đều là khách VIP cần sự yên lặng tuyệt đối và nghỉ ngơi.
Nếu như xảy ra chuyện thì không ai có thể kham nổi.
Người phụ trách tầng đặc biệt đến đây và mời Kiều Tinh Lâm đến văn phòng của viện trưởng, tránh lát nữa có người không rõ danh tính xông lên sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân.
Kiều Tinh Lâm vốn dĩ muốn đợi Lâm Thâm quay lại, nhưng sợ sẽ ảnh hưởng đến trật tự bình thường của bệnh viện, trong lòng cũng vô cùng áy náy, đành phải đồng ý với yêu cầu của người phụ trách, đồng thời nhờ anh ta chuyển lời với Lâm Thâm.
Văn phòng viện trưởng ở trên cùng của tòa nhà, một y tá đưa Kiều Tinh Lâm đến một cánh cửa gỗ bình thường, nhẹ nhàng gõ, sau đó đưa tay mời cô vào.
Kiều Tinh Lâm đẩy cửa ra, nhìn thấy có một tấm thảm ở lối vào, đang do dự không biết có cần cởi giày ra hay không thì thấy một bóng người đang đứng trước cửa sổ.
Dáng người hơi gầy, mặc vest và cầm điện thoại trên tay.
Trong một khoảnh khắc, Kiều Tinh Lâm còn nhìn ông ta thành Lâm Thâm, nhưng hiển nhiên người đàn ông này lớn tuổi hơn Lâm Thâm nhiều.
“Đem tất cả các đội bảo vệ của Hằng Thông điều động đến đây, giúp duy trì trật tự.
Ngoài ra, hãy canh gác thang máy nội bộ và lối thoát hiểm, đừng để những người lộn xộn đó đến làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bà cụ.
Ngoài ra, dặn dò một số tạp chí và phương tiện truyền thông, bảo bọn họ không được làm ầm ĩ.
Chỉ là đi đến thăm bệnh nhân mà thôi, sao có thể viết cô gái nhà người ta thành khó nghe như vậy?” Người đàn ông bình tĩnh chỉ huy.
Kiều Tinh Lâm đứng ở cửa, lặng lẽ đợi ông ta gọi điện thoại xong, sau đó quay lại.
Cô dường như vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra, đây chắc là ba của Lâm Thâm.
Không nói đến khí chất hơn người trên người ông ta, mà chỉ nhìn vào đôi mắt kia, hầu như từ lông mi cho đến con ngươi đều giống hệt Lâm Thâm.
Trước đây, Chu Lập Quần còn nói rằng Lâm Thâm giống mẹ của anh.
Mẹ của Lâm Thâm, Kiều Tinh Lâm chưa từng gặp qua, không thể đánh giá được.
Nhưng người đàn ông trước mặt, từ dáng vẻ đến khí chất đều rất giống Lâm Thâm.
“Cô Kiều, xin tự giới thiệu một chút.
Tôi là Lâm Thế Hằng, ba của Lâm Thâm.
Viện trưởng của bệnh viện này là bạn cũ của tôi.
Tôi mạo muội mượn văn phòng của anh ấy một chút là muốn trò chuyện với cô.” Lâm Thế Hằng nói.
Hôm nay là thế nào vậy? Sao người của nhà họ Lâm đều muốn nói chuyện với cô vậy?
Cô liếc nhìn Lâm Thế Hằng đang đi giày, sau đó mới bước vào ngồi xuống chiếc ghế sô pha do Lâm Thế Hằng chỉ định.
Lâm Thế Hằng ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cô, cầm bộ ấm trà trên bàn lên, pha trà một cách thuần thục.
Dường như mọi người miền nam đều có một bộ ấm trà trong nhà, uống trà là một phần không thể tách rời trong cuộc sống hàng ngày.
Các động tác của Lâm Thế Hằng rất trôi chảy và uyển chuyển, rõ ràng là rất thành thạo chuyện này.
Ông ta đặt tách trà tinh xảo trước mặt Kiều Tinh Lâm, rót nước trà thoang thoảng hương thơm vào đó.
Kiều Tinh Lâm nói cảm ơn, rồi bưng tách trà lên uống.
“Cô Kiều, tôi thẳng thắn nói với cô, tôi không hy vọng cô ở bên cạnh con trai tôi.”
Kiều Tinh Lâm muốn nói, Lâm Thế Hằng đã giơ tay ngăn cản cô, “Tôi biết cô muốn nói cái gì, điều cô muốn nói, ba cô đã giúp cô nói rồi.
Mười năm trước, tôi nợ ba cô một ân tình lớn, còn gia đình cô Kiều có truyền thống học tập vững chắc, nhân phẩm chắc cũng không có vấn đề gì.
Nhưng với tư cách là ba của Lâm Thâm, tôi lại hy vọng rằng con trai tôi có thể tìm được một người con gái có thể có thời gian đồng hành với nó, có thể chăm sóc tốt cho nó, để nó sống một cuộc sống bình dị không lo toan.
Đây là sự ích kỷ của một người ba.
“
Kiều Tinh Lâm không thể phản bác, nghề nghiệp của cô còn bận hơn cả Lâm Thâm.
Các đôi tình nhân khác đều là những cô gái quấy rầy các chàng trai, than phiền bạn trai quá bận rộn bỏ rơi họ.
Đối với cô ấy thì ngược lại.
“Chủ tịch Lâm, cháu mong rằng ba cháu ra mặt, không phải là muốn dùng ân tình cũ để ép buộc bác.
Cháu chỉ là muốn để bác biết rằng cháu thích Lâm Thâm chứ không liên quan gì đến việc anh ấy có phải là con trai của bác hay không.
Anh ấy là ước mơ thời niên thiếu của cháu là ánh sáng mà cháu luôn theo đuổi.
Cháu đứng đây bây giờ và trở thành dáng vẻ như hiện tại đều là vì anh ấy.
Cháu không muốn tình cảm của chúng tôi bị trộn lẫn với quá nhiều thứ thế tục.
Đương nhiên, chúng cháu ở bên nhau thực sự có rất nhiều khó khăn phải vượt qua.”
“Cô Kiều, cô là người của công chúng và là ngôi sao đang lên trong làng giải trí.
Nhất cử nhất động đều sẽ nhận được sự quan tâm rộng rãi.
Giống như tình huống ngày hôm nay, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.
Lâm Thâm ở bên cô, không thể đảm bảo là cùng cô bước ra ánh sáng.
Với tính cách và những chuyện đã xảy ra trong quá khứ của Lâm Thâm đã được định sẵn là không thích hợp để lộ mặt trước công chúng.
Điều đó có thể gây rắc rối, thậm chí là làm hại cho nó.
Cô đã bao giờ nghĩ đến vấn đề này chưa?” Lâm Thế Hằng bình tĩnh nói.
Những lời nói có vẻ ôn hòa này đã đâm mạnh vào điểm đau của Kiều Tinh Lâm.
Rất nhiều chuyện cô có thể không quan tâm, nhưng cô không thể không quan tâm đến Lâm Thâm.
Kiều Tinh Lâm im lặng một lúc, Lâm Thế Hằng cho rằng cô đã nghĩ thông rồi, từ trong túi lấy ra tâm séc.
“Cảm ơn cô đã ở bên con trai tôi trong khoảng thời gian này.
Tôi biết gia đình của cô cũng không thiếu tiền, nhưng đây là một chút tâm ý nhỏ của tôi cho việc cô rời xa Lâm Thâm…”
Kiều Tinh Lâm đột nhiên đứng dậy, “Không, cháu sẽ không rời bỏ anh ấy.
Trừ khi có một ngày, chính miệng anh ấy nói với cháu rằng anh ấy muốn chia tay.
Cháu biết rằng thân phận của mình đặc biệt, cháu không thể đảm bảo với bác rằng cháu sẽ bảo vệ tốt cho anh ấy.
Nhưng chỉ cần có thể, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức để ở bên anh ấy.
Bác có thể coi đây là chấp niệm của cháu, bởi vì cháu đã mong đợi nó từ hơn mười năm trước rồi.”
“Cô!” Sắc mặt của Lâm Thế Hằng thay đổi, không ngờ cô gái nhỏ này lại cứng đầu đến như vậy.
Kiều Tinh Lâm nói tiếp: “Chủ tịch, cháu biết bác rất thương yêu Lâm Thâm, đặt nhiều kỳ vọng vào anh ấy.
Ba cháu cũng đã từng như vậy.
Ông ấy hy vọng rằng cháu có thể kế thừa ông, học luật và làm luật sư.
Bởi vì con đường này, theo như ông ấy thấy sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Nhưng mà, cháu không thích.
Cháu không thích cuộc sống có thể nhìn thấy đời người chỉ trong nháy mắt, càng không thích vùi mình trong những luật lệ và hồ sơ nhàm chán, lãng phí thời gian.
Ba mẹ thương con, vì con cái mà tính toán sâu rộng.
Nhưng tình yêu này phải đặt trên cơ sở bình đẳng và tôn trọng.
Nếu không, sẽ biến thành áp lực và gánh nặng, khiến mọi người dần dần lạc lối.
“
“Cô hỗn xược!” Lâm Thế Hằng đập bàn đứng dậy.
“Cháu biết bác không nghe quen với những điều này.
Bác là người đứng đầu trong kim tự tháp của xã hội.
Có thể những người bên cạnh bác đều thuận theo ý bác, rất ít khi nói cho bác biết sự thật.
Nhưng cháu muốn thẳng thắn nói với bác, nếu như bác muốn hàn gắn mối quan hệ cha con này, muốn yêu thương con trai mình, ép buộc cháu rời xa anh ấy cũng vô ích.
Trước tiên, bác cần học cách lắng nghe và đứng trên góc độ của anh ấy mà suy nghĩ vấn đề.
Giống như mật ong và thạch tín, có lúc ba mẹ cảm thấy tốt, chúng cháu chưa chắc có thể tiếp nhận được.”
Lâm Thế Hằng nhìn Kiều Tinh Lâm, cô gái này sở hữu một vẻ đẹp có tính đả kích, nhìn thoáng qua cũng không dễ dàng quên được.
Ông ta đã xem qua sơ yếu lý lịch của cô.
Những sinh viên hàng đầu tốt nghiệp Khoa Luật của Minh Đại rất hiếm gặp trong làng giải trí.
Có lẽ là vì đã học luật nên trên người cô có tính chính trực và kiêu ngạo.
Ban đầu ông ta cho rằng thứ mà Lâm Thâm thích chính là vẻ đẹp của cô, dù sao cũng trẻ trung xinh đẹp như vậy, đàn ông sẽ luôn ham mê những điều này.
Nhưng bây giờ ông phát hiện Lâm Thâm không hời hợt như vậy.
Cô gái này, tính tình giống như vẻ bề ngoài của cô khiến người ta khó quên.
Có lẽ chính vì vậy mà Giang Kiến Quốc trong nháy mắt đã nhìn trúng cô, sẵn sàng nỗ lực để níu kéo một nghệ sĩ không phải dưới trướng của mình.
“Chủ tịch, ông gọi…” Giọng nói của Lâm Thâm từ bên ngoài truyền đến, Lâm Thế Hằng lập tức nhét tấm séc vào lại trong túi.
Kiều Tinh Lâm đứng dậy, Lâm Thâm vừa mới bước tới cửa.
Anh bước vào, kéo Kiều Tinh Lâm ra phía sau mình, tràn đầy thù địch nhìn Lâm Thế Hằng, “Ông muốn làm cái gì? Tôi đã nói rồi, nếu như ông còn muốn đứa con trai này, thì đừng đụng đến cô ấy!”
Giữa hai ba con lập tức gươm súng sẵn sàng, bầu không khí đóng băng.
Lâm Thế Hằng không muốn giải thích, Lâm Thâm cũng không chịu nhượng bộ.
Kiều Tinh Lâm kéo quần áo của Lâm Thâm, nhỏ giọng nói: “Bác trai chỉ là mời em uống một tách trà, còn ra mặt giúp em giải quyết đám paparazzi phiền phức đó.
Anh xem, trà vẫn còn chưa nguội.”
Cô chỉ vào bộ ấm trà trên bàn, Lâm Thâm liếc mắt nhìn, hiển nhiên là không tin. Anh quá rõ tính cách của Lâm Thế Hằng, nhân cơ hội này, không giở chút thủ đoạn âm mưu thì không phải là ông ta.
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Thâm không muốn nán lại quá lâu, kéo Kiều Tinh Lâm bước ra khỏi cửa.
Lâm Thế Hằng nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nhẹ nhàng nói một câu: “Ba đã bảo An Hoa đậu xe ở khu C dưới tầng hầm để xe, gần thang máy.
Bảo vệ bên kia đã xử lý rồi.
Tương đối an toàn.
Các con qua đó đi.”
Lâm Thâm không nói gì, cùng Kiều Tinh Lâm rời đi.
Bởi vì hôm nay Lâm Thâm không đi làm nên An Hoa đã túc trực ở công ty. Anh ta nhận được lệnh của chủ tịch, lập tức lái xe tới, nhìn thấy bên ngoài bệnh viện đã náo động rồi.
Ban đầu, số lượng paparazzi cũng không nhiều như vậy, nhưng sau đó bệnh nhân, khách đến thăm, người xem náo nhiệt, còn có nhân viên trong bệnh viện xảy ra xung đột, khắp nơi đều là mớ hỗn độn.
Anh ta đợi trong xe một lúc thì nhìn thấy Lâm Thâm và Kiều Tinh Lâm từ thang máy đi ra.
Anh vội vàng bước xuống xe, chào hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, cô Kiều, mau lên xe đi.”
Lâm Thâm bảo vệ Kiều Tinh Lâm vào trong xe trước, sau đó mình mới ngồi vào.
Trong quá trình này, anh luôn nắm tay Kiều Tinh Lâm, nhưng lòng bàn tay lạnh giá.
Kiều Tinh Lâm biết rằng có lẽ nỗi đau trong tim anh không chỉ bắt đầu từ tai nạn xe hơi năm đó.
Mà là rất sớm khi Lâm Thế Hằng đuổi hai mẹ con anh ra khỏi nhà và bảo Lâm Thâm đừng gọi ông ta là ba.
Lâm Thâm đối mặt với Lâm Thế Hằng, trạng thái toàn thân hoàn toàn khác với bình thường, giống như một con dã thú bị thương, dốc toàn lực tấn công.
Từ nhỏ đã cho rằng gia đình mỹ mãn đã bị tan vỡ, thật ra đối với một thiếu niên mà nói, nhất thời không có cách nào chấp nhận được.
Vì vậy, khi Kiều Tinh Lâm gặp thiếu niên Lâm Thâm, luôn cảm thấy anh lạnh lùng, khi xung quanh đều rất sôi động, anh sẽ đột nhiên im lặng hoặc là lẳng lặng rời đi.
Khi đó, cô còn nhỏ không hiểu chuyện, còn cho rằng anh kiêu ngạo.
Bây giờ mới hiểu rằng anh chuyên tâm vào vĩ cầm như vậy, chính là không muốn phân tán tình cảm của mình với ba mình.
“Tổng giám đốc Lâm, chúng ta đi đâu vậy?” An Hoa nhìn Lâm Thâm qua kính chiếu hậu.
Lâm Thâm không trả lời, anh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không biểu cảm, chỉ nắm chặt tay Kiều Tinh Lâm.
Giống như người chết đuối vớ được khúc gỗ trôi.
Vẻ mặt của anh càng bình tĩnh, trong lòng càng xao động, chẳng qua là không nói ra.
Kiều Tinh Lâm nói: “Tới nhà tôi đi.
Không phải là khu chung cư Mậu Danh.
Tôi sẽ nói cho cậu địa chỉ.” .