Đọc truyện Nữ Thần Đụng Phải Nữ Thần Kinh – Chương 45
Hanna đang điên cuồng chụp ảnh tự sướиɠ, sau khi đăng ảnh tự sướиɠ của mình với Laura lên mạng, ngay sau đó một phần team KhangNa (Khang Tịch x Hanna), cũng chính là fan couple, lại biến thành team NaLa (Hanna x Laura).
Người phương Đông thật sự rất thích giá trị nhan sắc của Laura, cũng khen cô bé như tiên nữ nhẹ nhàng, xinh đẹp mê người. Thế là có người bắt đầu so sánh sự khác nhau giữa cô với Khang Tịch, nhất định phải so cao thấp mới hài lòng.
Nhưng thật ra không có vấn đề gì với Khang Tịch cả. Lấy lời nàng để nói, nàng làm diễn viên, giá trị nhan sắc so với diễn xuất, cũng không quá quan trọng.
Thứ sáu, là ngày phát sóng chương trình giải trí Quý Ưu Trạch tham gia.
Sáng sớm, sau khi Quý Ưu Trạch ra ngoài chụp trang bìa cho tạp chí phụ nữ tổng hợp, thì trở về nhà.
Trêи đường về Quý Ưu Trạch gọi điện cho Khang Tịch, hỏi nàng ở đâu, Khang Tịch nói có chuyện ra ngoài, có thể bốn năm giờ chiều mới về.
Quý Ưu Trạch ngồi trong xe, nhìn đồng hồ, mới hơn hai giờ chiều, cảm thấy còn sớm, vậy nên cô quyết định thực hiện ước hẹn làm sủi cảo năm trước. Cô nghĩ chỉ cần cố gắng, mình nhất định có thể làm ra sủi cảo ngon nhất vũ trụ không gì sánh bằng.
Dương Thải Lâm ở bên cạnh nhìn thấy Quý Ưu Trạch đang tra cứu sách dạy nấu sủi cảo, hỏi: “Em muốn tự làm?”
“Đúng vậy. Nhưng mà em tra không ra, tra một lần đã giật mình, thì ra có rất nhiều thứ.” Quý Ưu Trạch nhìn hồi lâu, tiếp tục lẩm bẩm: “Em thấy ở chỗ em, nồi niêu xoong chảo còn thiếu cực nhiều.”
Bởi vì bình thường cô vốn cũng không tự mình làm cơm, đến giờ vẫn luôn gọi thức ăn bên ngoài hoặc là lúc về nhà trực tiếp mua về ăn, nên dụng cụ nhà bếp nhà Quý Ưu Trạch thật sự ít đến không thể ít hơn. Có lò vi ba, lò vi sóng, lò nướng, tủ lạnh, máy nướng bánh mì, nhưng trước mắt trừ lò vi sóng, lò nướng và tủ lạnh ra, hình như những thứ khác còn chưa từng dùng.
Có hai cái bát, một cái chuyên dùng để ăn mì ăn liền, một cái nghiêm túc mà nói thì đó không phải cái bát, là một hộp hâm nóng giữ tươi chuyên dụng của lò vi sóng.
Quý Ưu Trạch nhìn sách dạy nấu ăn nửa ngày, vươn tay sờ sờ tóc mái trêи trán, gật đầu, lại lắc đầu, giống như đang tự đối thoại với mình.
“Cần chị dạy em không?” Dương Thải Lâm thấy với đức hạnh kia của Quý Ưu Trạch, chủ động chìa tay giúp đỡ.
“Chị biết?” Quý Ưu Trạch cảm thấy rất khó tin.
Dương Thải Lâm nghe thế, vẻ mặt rất đắc ý gật đầu, nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ. Những món chị biết làm, nhiều lắm. Chẳng qua em chưa thấy thôi.”
Ồ, thật sự gặp may mà. Quý Ưu Trạch nghĩ vậy, trói Dương Thải Lâm đi vào siêu thị, giúp đỡ mua đồ.
Từ nguyên liệu nấu ăn, đến dụng cụ cắt gọt, bát và đĩa, gia vị vân vân, đều mua.
Nhìn hai xe mua sắm tràn đầy… cô đẩy một xe, Dương Thải Lâm đẩy một xe, Quý Ưu Trạch rất có cảm giác thỏa mãn. Đầy đầu cô toàn là tưởng tượng lát nữa mình làm sủi cảo có bao nhiêu đẹp đẽ, tiện thể tiếp tục suy nghĩ dáng vẻ Khang Tịch ngạc nhiên khi nhìn thấy sủi cảo.
Đem mọi thứ bỏ vào trong xe, hai người đi về chung cư.
Trước lối vào của khu chung cư từng bị các tay săn ảnh chắn, sau đó Dương Thải Lâm thay thế Quý Ưu Trạch, phối hợp với các hộ gia đình khác trong khu cư xá, cùng nhau tìm tới cấp cao, nên nơi này quản lý nghiêm khắc hơn nhiều so với trước kia.
Người không liên quan không được tụ tập lâu trước cửa chung cư, hơn nữa còn phải trình giấy tờ thẻ căn cước. Tăng số lượng bảo vệ lên rất nhiều, bọn chó săn không dám tùy tiện thô lỗ.
Cộng với việc Quý Ưu Trạch chuẩn bị hai chiếc xe mới, một chiếc đắt tiền một chiếc bình thường, luôn thay đổi để lái, thỉnh thoảng lại ngồi xe công ty, nên bọn chó săn cũng rất mệt mỏi. Vậy nên các tay săn ảnh cũng không sống tốt cho mấy, muốn lấy thưởng đầu đề trêи một tạp chí lớn, chụp tin mới mẻ này nọ, không phải không thể. Cần kiên trì không nói, còn cần sức quan sát nhạy bén.
Về đến nhà, Quý Ưu Trạch vui vẻ mở các loại đồ làm bếp ra sắp xếp.
Người chưa từng làm những thứ này, đột nhiên xúc động có suy nghĩ tự mình làm, cảm giác này giống như lúc cùng với các bạn nhỏ đi dã ngoại không chênh lệch bao nhiêu.
Sau khi lấy tất cả mọi thứ ra khử trùng, dưới sự hướng dẫn của Dương Thải Lâm, Quý Ưu Trạch lấy bột Dương Thải Lâm chuẩn bị xong chia làm mười mấy viên nhỏ, chia ra cán thành da bánh, bận bịu vậy mà cảm giác rất thú vị.
Sau khi lấy thịt và một ít gia vị bỏ vào máy xay mới mua. Múc những thứ bị xay nhuyễn ra bỏ vào một cái bát thủy tinh hình tròn, lại dưới hướng dẫn của Dương Thải Lâm bắt đầu cho thịt, nấm hương và các gia vị vào.
Sau cùng Quý Ưu Trạch phát hiện, khó khăn nhất là ải gói bánh, chính là khâu cuối cùng làm sủi cảo. Sau khi lãng phí vô số da bánh, cuối cùng cô làm ra được một cái sủi cảo coi như là ra dáng sủi cảo. Tuy rằng hơi xấu xí, nhưng ít ra cũng thành công. Không giống lúc trước, không phải da bánh bị nứt vỡ thì là nhân bánh không đủ, như là bị cái vá đập bẹp vậy.
Sau khi gói gần giống Dương Thải Lâm, Quý Ưu Trạch rửa sạch một tay, cầm điện thoại gọi cho Khang Tịch, xác nhận thời gian nàng về.
“Cậu ở đâu vậy?” Sau khi cuộc gọi được kết nối, Quý Ưu Trạch cầm điện thoại, đi đến ban công dạo vài vòng.
“Đang ở sân bay.” Khang Tịch trả lời.
Lúc sau, Quý Ưu Trạch định mở miệng nói gì đó, đột nhiên nghe thấy bên kia điện thoại Khang Tịch nói một câu: “Cẩn thận cẩn thận, chị gái, con giúp dì trông giữ em con một chút…”
Ngay sau đó, ống nghe bên kia truyền đến một trận tạp âm thưa thớt cùng với một giọng nói của con nít, hình như là nói gì đó “Dạ”.
Khang Tịch?” Quý Ưu Trạch có chút chóng mặt.
“Hai cô bé con của Hà Hạ Yến nói chưa từng thấy dáng vẻ của thành phố lớn, mấy hôm nay cũng đúng lúc mình nghỉ ngơi, nghĩ rằng có thể dẫn các cô bé chơi đùa thỏa thích, nên hai ngày trước để trợ lý mang hai cô bé đến đây giúp mình. Mình cũng vừa đón các cô bé ở sân bay, sắp về rồi. Cậu muốn ra ngoài ăn cơm cùng bọn mình không?” Khang Tịch hỏi.
Quý Ưu Trạch cảm thấy sự việc quá đột ngột, cô có chút hoảng. Thật ra, hôm nay cô không những muốn làm sủi cảo cho Khang Tịch ăn, mấu chốt là, cô còn muốn cùng Khang Tịch xem chung chương trình giải trí đó. Tuy rằng chương trình giải trí lúc tám giờ mới phát sóng. Cho dù Khang Tịch mang theo hai cô bé cùng nhau ăn bên ngoài xong rồi trở về, cũng có thể kịp.
Nhưng mà…
“Việc đó, không được…” Quý Ưu Trạch từ chối ra ngoài.
“Mình dẫn các bé đi ăn gì đó, có thể tối nay mới về được.”
“Không phải, ý mình là, mình làm cơm rồi!” Quý Ưu Trạch nhìn lớp kiến trúc tầng tầng lớp lớp ở xa, dựa lưng vào ban công, nhẹ giọng nói: “Mình làm sủi cảo cho cậu.”
Đối phương nghe vậy, hơi sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười, giống như tiếng chuông bạc, rất vui vẻ.
“Được, vậy mình về ngay.”
Cúp điện thoại xong, Quý Ưu Trạch đặt điện thoại trước ngực, nhìn cây cối màu xanh đan xen trêи đường trong cư xá dưới lầu, xoay người đi vào phòng bếp.
“Chị, trao đổi chuyện này được không.” Quý Ưu Trạch chống tay phải lên tủ lạnh, ngón tay giống như khiêu vũ nhảy vài cái trêи cửa tủ lạnh.
Dương Thải Lâm đang lấy tạp dề quay đầu lại, hỏi: “Sao vậy?”
“Chị, có tới thêm hai người, nên chút đồ ăn vặt có thể thiếu, có thể dạy em xào hai món không?” Quý Ưu Trạch nghĩ, bây giờ nhào bột mì, làm sủi cảo không kịp nữa.
“Ai đến cơ, Thái Vân?” Dương Thải Lâm hỏi.
“Không phải chị ấy.” Quý Ưu Trạch đỡ trán.
Dương Thải Lâm nghe vậy, sửa sang lại bao tay lần nữa, nói: “Vậy là được rồi, nếu cô ta tới, chị đây đi lập tức.”
Quý Ưu Trạch có chút không rõ, vì sao Dương Thải Lâm và Thái Vân cứ thủy hỏa bất dung mãi, lẽ nào giữa hai người có quan hệ gì?
“Chị Thải Lâm, chị và chị Vân kia, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy?” Quý Ưu Trạch không rõ hỏi.
“Là trời sinh tương khắc, như nước với lửa, thật ra chuyện này cũng rất bình thường. Chẳng nhẽ em chưa từng gặp loại người đặc biệt không hợp với em à? Là ngay từ đầu thì chẳng biết tại sao không ở chung được. Chắc là có chứ?” Dương Thải Lâm nói xong, cầm cánh gà bỏ vào trong bát, lấy nước rửa sạch và đặt trêи thớt, lấy dao đặt lên hai mặt cánh gà tìm hai chỗ rách.
Sau khi nói xong những lời đó, Dương Thải Lâm để Quý Ưu Trạch lấy nồi đun nước sôi, đồng thời cầm cánh gà giơ lên không lật qua lật lại giải thích cho Quý Ưu Trạch những thứ cần để ý.
Quý Ưu Trạch gật đầu, trong lúc vô tình cô cúi đầu xuống, đột nhiên cô phát hiện, trêи cổ tay của Dương Thải Lâm, có một dòng gì đó nhỏ nhỏ màu xanh. Cảm giác hình như có chữ gì đó, nhưng mà động tác tay của Dương Thải Lâm quá nhanh, không thấy rõ được. Bởi vì bình thường ở đâu Dương Thải Lâm cũng đeo đồng hồ, nên Quý Ưu Trạch không phát hiện ra.
Hôm nay Dương Thải Lâm tới dạy cô làm thức ăn, tháo dây đồng hồ, lúc này Quý Ưu Trạch mới nhìn thấy.
“Được rồi, những gì còn lại em thử làm đi.” Sau khi Dương Thải Lâm lấy ba cánh gà, cầm phần còn thừa với dao đưa cho Quý Ưu Trạch.
Quý Ưu Trạch gật đầu. Trong giây phút nhận dao, cô nhìn thấy chữ xăm trêи cổ tay Dương Thải Lâm.
Tình bạn thiên trường địa cửu.
Chữ viết hoa nhỏ nhỏ, không biết là đại diện cho chị ấy với ai. Đến bây giờ vẫn luôn dùng đồng hồ để che giấu, giống như coi nó là nỗi nhục, không muốn bị người phát hiện. Nhưng vẫn luôn không đi xóa nó.
Tại sao vậy chứ.
Đúng lúc này, điện thoại Dương Thải Lâm vang lên. Sau khi chị đi ra nhận điện thoại, đi đến nói với Quý Ưu Trạch, có chuyện cần giải quyết, bây giờ phải đi, chuyện phòng bếp chỉ có thể để mình Quý Ưu Trạch xử lý.
Sau khi nói xong, Dương Thải Lâm mặc áo khoác ra cửa.
Tay Quý Ưu Trạch cầm dao phay, đứng ở đó, tỏ vẻ rất sợ hãi.
Sau khi tìm chỗ rách trêи mấy cánh gà cuối cùng, Quý Ưu Trạch lại tra cứu sách dạy nấu ăn lần nữa.
Không biết Dương Thải Lâm định làm món cánh gà gì, hình như chỉ có gà KFC là ăn ngon nhất. Hơn nữa trong tủ lạnh đúng lúc có coca. Như vậy, không bằng… làm gà KFC là được rồi?!
Quý Ưu Trạch biết ý tưởng của mình rất tốt. Lấy cánh gà luộc trong nước sôi, để trong một cái bát sạch. Cắt hành tây, cắt tỏi, cắt gừng… lúc này, Quý Ưu Trạch cắt gừng rất tỉ mỉ, trông rất nhỏ mà không phải khối.
Chỉ có điều, ngón tay trêи tay trái ép nguyên liệu có hơi dùng quá sức, bị ép đau. Sau cùng, thêm dầu vào nồi, sau khi nhiệt độ không sai lắm, bỏ tỏi hành gừng và hoa hồi vào nồi.
Chỉ nghe tiếng xèo xèo vang lên, trong nồi bốc khói, còn có dầu sôi bắn ra.
Quý Ưu Trạch sợ đến nỗi đang mở máy hút khói còn mở tất cả cửa sổ trong phòng bếp. Ngay sau đó, cô cầm nắp nồi che trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc khó khăn trong việc thay đổi giữa tấn công và phòng thủ.
Lúc này, trong tòa nhà đối diện, trêи ban công hộ gia đình cùng tầng, một anh bạn nhỏ đang vò đầu bức tai viết nhật ký. Cậu đã tự hỏi rất lâu rồi, thật sự không biết sửa viết gì mới tốt. Sau khi nhìn thấy Quý Ưu Trạch, đột nhiên ánh mắt cậu sáng lên, múa bút thành văn.
Nội dung là: “Hôm nay, đối diện nhà mình có một bà dì bị ma nhập, toàn thân vặn vẹo. Mình không có cách nào viết nhật ký, bởi vì nghĩ tới bả là quỷ đang đuổi theo mình.”