Nữ Thần Đụng Phải Nữ Thần Kinh

Chương 27


Đọc truyện Nữ Thần Đụng Phải Nữ Thần Kinh – Chương 27

Dưới sự giúp đỡ của Khang Tịch, Quý Ưu Trạch từ từ lui nửa đoạn người vừa chui vào ra bên ngoài, sau đó vào từ cửa chính.

Đáng tiếc là đèn LED bên ngoài, không thể sáng lên đầu tiên.

Khang Tịch vén tóc Quý Ưu Trạch, nhìn dấu đỏ bị song cửa sổ đè trêи cổ cô, nói: “Quý tiểu thư, cậu thật đúng là chuẩn bị cho mình một niềm vui lớn bất ngờ mà, xem ra buổi tối mình nhất định sẽ mơ tới một ma nữ gây tai họa cho nhân gian lại vô tình bị kẹt bên ngoài.”

“Đi!” Quý Ưu Trạch kéo tóc mình xuống, gỡ tay Khang Tịch ra. “Cậu mới là ma quỷ!”

Sau đó, Quý Ưu Trạch ho khan hai tiếng, xoay người dựa trêи tường, vươn tay sờ bóng nước to ở đó, lại thoáng nháy mắt ra hiệu với Khang Tịch.

Thật ra Quý Ưu Trạch đang phóng một loại tín hiệu. Mà nội dung của tín hiệu truyền tải này là: “Nhìn đi, những bóng bay này chính là giang sơn trẫm gầy dựng cho nàng đấy.”

Tuy nhiên nó chỉ vô ích, Khang Tịch móc một chai nước khoáng Evian trong túi xách ra, mở nắp chai uống một hớp nhỏ, trong tay vẫn còn cầm nắp chai chỉ chỉ Quý Ưu Trạch, hỏi: “Cát bay vào mắt cậu à?”

Sau khi Quý Ưu Trạch nghe thế, sắc mặt trầm xuống, tay sờ bóng bay như nặng ngàn cân, buộc phải chậm chạp.

“Cảm ơn quan tâm, mắt mình, very tốt!” Quý Ưu Trạch nhớ tới mấy từ tiếng Anh gà mờ, giọng nói quỷ dị kia khiến lông tóc sau lưng Khang Tịch dựng đứng.

“Vậy cậu bớt xem mấy vở kịch nhiều tập đi, cậu nhìn cậu xem, mắt sắp thành mắt lé luôn rồi.” Khang Tịch vặn nắp chai, sau đó ngồi xuống một ghế sa lon.

Quý Ưu Trạch cũng không kiềm được, trợn tròn mắt.

Vì thế, Quý Ưu Trạch bước đến ngồi xuống bên cạnh Khang Tịch, kéo con thỏ bông lớn cao một mét trêи ghế sa lon đặt lên đùi, còn sờ sờ sờ.

Khang Tịch thấy, nói: “Yo, không tệ nha, hôm nay cậu mua thực thể của cậu về rồi? Bang~!”

Quý Ưu Trạch nghe xong, mắt lập tức híp thành một đường, kéo lỗ tai con thỏ xuống.

Lúc sau, Khang Tịch cầm lấy nĩa nhỏ trêи bàn trà lên, xiên một miếng táo được cắt đẹp ăn vào bụng, nhìn một vòng xung quanh, nói: “Quý Ưu Trạch, cậu cướp phòng cưới của ai à?”

Nghe được câu nói kia, Quý Ưu Trạch thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi cao mười mét trêи không.

“Khang Tịch cậu chờ đó!” Quý Ưu Trạch sột soạt đứng lên, tay chân đi đến phía tủ đựng đồ cạnh Thái Vân.

Khang Tịch nhìn bóng lưng cô, ngã vào ghế sa lon che miệng cười. Nhân tiện còn tóm con thỏ lớn bên kia nhéo nhéo.

Quý Ưu Trạch mở ngăn tủ ra, lấy ra một hộp lớn dùng ruy băng buộc chặt bên trong ra, mạnh mẽ khí thế hiên ngang giống như muốn ra chiến trường, bay tới trước mặt Khang Tịch.

Khang Tịch ngồi thẳng thân thể, ý cười nồng đậm.

Ngay sau đó, Quý Ưu Trạch để hộp lớn xuống trêи bàn trà, chống nạnh nói: “Cho cậu!”

“Đây là gì vậy?” Khang Tịch hỏi.

“Tự mở xem đi.”

Vậy nên Khang Tịch không nói gì thêm, nghiêng người về phía trước, ngón tay mảnh khảnh tháo ruy băng, nhẹ nhàng kéo mở ra. Sau đó, nàng gỡ nắp thật to kia xuống.

Một chiếc bánh gato hình tròn hiện ra.

Bên mép có một vòng lá sen hồng nhạt, ở giữa một chú mèo ú đang nằm, thân thể mũm mĩm cuộn tròn thành một quả bóng, đôi mắt cong hình lưỡi liềm. Trông vẫn rất tốt.

Bởi vì Quý Ưu Trạch làm đến cuối cùng, cô gái kia thật sự không nhìn nổi, thấy cô chất một đống kem ở giữa, sau cùng vẫn nhịn không được hỏi cô đến tột cùng là muốn làm gì. Sau cùng cô gái giúp Quý Ưu Trạch tìm biện pháp hướng dẫn cô, rốt cuộc mới thuận lợi hoàn thành.

“Sinh nhật vui vẻ.” Quý Ưu Trạch cúi đầu nói một câu, sau đó lấy ngọn nến trong túi ra, cắm một cây số hai trêи đầu, lại cắm thêm một cây số bảy.

“Cảm ơn, trông rất đẹp.” Tay Khang Tịch chống gò má nghiêng mặt, nhìn Quý Ưu Trạch đứng đối diện, chớp chớp mắt.

“Ước nhanh lên đi.” Hai tay Quý Ưu Trạch ôm vai, giống như xã hội đen đang ép con tin làm gì đó.

Khang Tịch nghe vậy gật đầu, chấp hai tay trước ngực, nghiêm túc chăm chú ước.

Dưới ánh nến, lông mi Khang Tịch run rẩy, làn da kia thật tốt không hề bị màu kem hạ thấp. Một người da vàng, lại trắng đến nỗi giống như người da trắng, gen nhà này cũng tuyệt thật.

Sau một lát, Khang Tịch vẫn còn đang ước.

“Cậu xong chưa?” Quý Ưu Trạch vươn ngón tay, chọt chọt nàng. Dừng lại đi, cũng sắp nhanh đến không giờ, còn mấy phút. Ban đầu nên làm tối qua, nhưng tối qua Khang Tịch có việc, không tới được, cho nên mới hỗn loạn như vậy. Lăn lộn trong giới giải trí chính là như vậy, thời gian nghỉ ngơi và thời gian làm việc đều cực kỳ không cố định.

Khang Tịch lắc đầu.

Lại qua một lúc lâu Khang Tịch mới từ từ mở mắt.

“Sao lâu vậy chứ?” Quý Ưu Trạch hỏi.

“Khó lắm mới tóm được cơ hội có thể ước như vậy, tất nhiên là ước tất cả nguyện vọng trong lòng rồi, vậy mới không lãng phí.” Khang Tịch cười đáng yêu, cúi người thổi nến.

“Khoan đã khoan đã…” Nhưng mà Quý Ưu Trạch lại lấy bánh gato ra.

“Sao thế?” Khang Tịch không rõ.

“Cậu chờ chút ha.” Quý Ưu Trạch nói xong, sau đó bưng bánh gato ra ngoài.

Mỗi bước đi của cô đều bước cẩn thận dè dặt, giống như sợ không để ý thì quăng ngã bánh gato vậy. Vậy nên Khang Tịch phát hiện, hai chân Quý Ưu Trạch nhanh đi thành hình chữ O, lưng cũng gánh phía trước, giống như một bà lão.

Sau một lát, Quý Ưu Trạch tự nhiên quay lại, móc ra một miếng vải đen, đến bên cạnh Khang Tịch, nói: “Đến đây, để mình bịt mắt cậu.”

Khang Tịch còn chưa kịp nói, một mảnh tối om bao phủ thế giới của nàng.

Lúc sau, Quý Ưu Trạch giống như đỡ một lão phật gia, đỡ Khang Tịch rời khỏi sô pha, đi ra ngoài cửa.

“Đứng ngay ngắn ở đây, không được lấy vải đen xuống đó!” Sau khi Quý Ưu Trạch nói xong, lập tức xoay người, mở chốt đèn LED bên ngoài, sau đó đốt tất cả pháo hoa.

Nói đùa, cô mướn chỗ này, chính là vì có thể làm ra hiệu quả này, sao có thể đến cùng lại không làm?!

Sau cùng, Quý Ưu Trạch chạy đến bên cạnh Khang Tịch, lau mồ hôi trêи trán, sau đó mở vải đen che trước mắt Khang Tịch ra.

Miếng vải đen tháo xuống, hai mắt từ từ mở ra, trong con ngươi pháo hoa rực rỡ nhảy trong đêm tối.


Khang Tịch nhìn mọi thứ trước mắt, có chút không nói nên lời.

“Đến, thổi.” Quý Ưu Trạch chỉ chỉ bánh gato đặt một bên bàn gỗ trắng.

Khang Tịch gật đầu, đi tới, một tay vén tóc rơi xuống, nhẹ nhàng cúi người thổi tắt nến.

Ban đầu, Khang Tịch cảm thấy mình là một cô gái sẽ không bị sự lãng mạn nào làm cảm động, nhưng không nghĩ rằng, khi chuyện lãng mạn thật sự xuất hiện trong thế giới của mình, vậy mà cũng sẽ cảm động.

Pháo hoa đèn LED chói rọi, trong đêm tối lẳng lặng nở rộ. Thật ra từ lúc đầu Khang Tịch đã phát hiện những thứ này, sắp xếp rõ ràng như vậy, sao không nhìn thấy. Chỉ có điều sợ nói ra sẽ phá hủy bầu không khí.

Khang Tịch nhận được một tin nhắn trêи weibo, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, đôi mi thanh tú cau lại, trả lời nhanh một câu, nhét điện thoại vào túi áo khoác.

Quay lại phòng khách, Quý Ưu Trạch đưa dao, Khang Tịch cắt bánh gato.

Hôm nay Khang Tịch trang điểm không giống bình thường, giống như là trực tiếp đánh chút phấn lên rồi ra ngoài vậy, tất nhiên Quý Ưu Trạch cũng không biết Khang Tịch thật ra là bị cuộc gọi của mình làm cho vội vội vàng vàng, nên mới không làm tốt tạo hình.

Nhưng mà, da nàng trắng nõn lại mịn màng, trông như mộng nước. Bởi vì buộc tóc đuôi ngựa, nên lỗ tai đều lộ ra, vành tai khéo léo đeo một đôi bông tai ngôi sao năm cánh nhỏ màu vàng, bên trong có một viên kim cương phát sáng.

Quý Ưu Trạch có hơi lưỡi khô miệng đắng, dù sao thì, với tư cách là một mỹ nữ trưởng thành từ N năm trước, trở thành gâu độc thân N năm, nội tâm tất nhiên là xao động. Lúc xao động, thấy có gái đẹp bên cạnh, cho dù lý trí vẫy tay điên cuồng hét với cô: Dừng tay đi! Nhưng mà thân thể vẫn không tự chủ được xít lại… cự ly ngày càng gần, ngày càng gần…

“Miếng này cho cậu.” Nhưng mà Khang Tịch cầm một khối bánh gato quay người lại, Quý Ưu Trạch vẫn đang xáp đến bên này, vì vậy thoáng cái lật người, tay bị đập lên vai Quý Ưu Trạch, bánh gato nằm úp sấp rơi trêи vai Quý Ưu Trạch, không sót lại gì.

“Cậu định… làm gì vậy?” Khang Tịch sửng sốt, sau đó ngọt ngào hỏi.

Chỉ là nụ cười kia, có quỷ dị không nói lên lời. Quý Ưu Trạch luôn cảm thấy, có lẽ Khang Tịch có thể thuận tiện cắt một dao cắt bánh lên cổ mình cho rồi.

Vai Quý Ưu Trạch dính một khối bánh gato, nhìn thoáng qua bánh gato, lại nhìn Khang Tịch, lắc đầu, nói: “Không làm gì cả, tay nghề cắt bánh gato của cậu rất nghệ thuật, mình rất yêu thích.”

Bánh gato chảy từ trêи vai xuống, ướt toàn thân, ngay cả tay cũng không tha, bên trêи đều là kem.

“Thật không?” Khang Tịch nghe thế, khiêu mi, mặc kệ Quý Ưu Trạch, cầm một khối bánh, tự mình ăn.

Thật ra kem bánh có chút dày, hơn nữa Khang Tịch nghi ngờ Quý Ưu Trạch đổ nguyên hộp đường, nên độ ngọt đúng là khiến người khác phẫn nộ. Nhưng Khang Tịch vẫn cố gắng ăn hết một khối lớn.

Mấy phút sau, Quý Ưu Trạch đi đến phòng tắm, bình tĩnh dựa vào bồn tắm, nghiêm túc suy nghĩ về hành vi của mình trước đó.

Quá xấu hổ! Quý Ưu Trạch cấu mặt mình, rồi bổ sung một câu đối với mình: “Không biết xấu hổ.”

Một hồi, Quý Ưu Trạch lại bay ra ngoài.

“Có dư quần áo không? Hôm nay mình không mang đồ dự phòng.” Khang Tịch hỏi cô.

“Có, mình tìm cho cậu.” Quý Ưu Trạch không nhịn được khen mình lanh trí.

Trong khoảng hai ngày này, cô chở đủ loại đồ đến, trong đó còn có quần áo cô mua cho Khang Tịch.

“Cậu nhìn xem thích món nào!” Quý Ưu Trạch ôm một một đống áo ngủ và nội y từ ngăn tủ ra, thấy mắt Khang Tịch nhìn thẳng.

Bởi vì, Quý Ưu Trạch chỉ mua vài bộ áo ngủ. Đáng sợ hơn nữa là mỗi một bộ đều đủ màu sắc. Cùng kiểu khác màu, giống như là mua một sắc ký bản lớn về vậy. Có điều may là kiểu dáng trông khá bình thường, không lòe loẹt, không có khẩu vị nặng.

Có lẽ là vì bây giờ thật sự quá muộn, Khang Tịch cũng không hào hứng tắm, tắm xong thay đồ rồi trực tiếp đi ra.

Khang Tịch vẫn cầm điện thoại đánh chữ liên tục. Ngay cả bước chân đều đi rất thong thả, cảm giác như là mỗi bước đều đi rất lâu, hơn nữa còn thường dừng lại một hồi.

“Làm sao vậy?” Quý Ưu Trạch hỏi.

“Không có chuyện gì. Mình cảm thấy hơi đói.” Khang Tịch ngẩng đầu lắc đầu cười.

Quý Ưu Trạch gật đầu. Nhắc tới, lúc trước thổi nến xong quay về phòng, cô vô tình nhìn thấy, hình như là thấy người đại diện của Khang Tịch gửi đến này nọ. Chẳng lẽ là có chuyện gì gấp?

Quý Ưu Trạch không làm phiền nàng, chỉ trôi dạt vào phòng bếp, nhanh chóng bưng dĩa thức ăn ở đằng đó bỏ vào lò vi sóng.

Khang Tịch thì mặc thêm một chiếc áo khoác, rồi đi đến salon phòng khách ngồi xuống, ngón tay tiếp tục nhảy múa trêи màn hình điện thoại.

Luôn cảm thấy kể từ khi nhận được tin nhắn weibo, lúc Khang Tịch quay lại phòng khách, thì trở nên có chút không yên lòng, giống như là gặp chuyện gì. Thoạt nhìn Khang Tịch nói chuyện trời đất với Thái Vân, tốc độ tay phải lướt nhanh, tay trái thì một hồi sờ trán một hồi nâng nâng quai hàm. Bắt chéo hai chân không thì đổi chỗ ngồi.

Lò vi sóng đinh một tiếng, Quý Ưu Trạch bưng đồ ăn ra, sau đó thả đĩa thứ hai vào trong, ánh mắt vẫn như cũ tập trung vào Khang Tịch.

Lúc này, điện thoại Khang Tịch đột nhiên sáng lên, vậy nên Khang Tịch cầm điện thoại lên lầu, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lò vi sóng lại đinh một tiếng, Quý Ưu Trạch lấy đồ ăn ra tắt lò vi sóng tháo bao tay lên lầu theo.

Ngay khi Quý Ưu Trạch đẩy cửa ra, Khang Tịch nói với điện thoại một câu: “Không thể như vậy, lần này dựa theo ý của em đi.”, sau đó cúp điện thoại.

“Làm xong rồi?” Khang Tịch quay đầu hỏi.

“Nếu như có chuyện, cậu về trước xử lý đi, mình ở đây không sao.” Tay Quý Ưu Trạch buông cánh cửa, đút vào túi quần.

“Không có chuyện gì đâu, trong công tác có chút vấn đề xảy ra làm hai bọn mình có hơi bất đồng, cãi nhau một chút có hơi không thoải mái.” Khang Tịch nói xong, nghiêng người đi qua bên cạnh Quý Ưu Trạch, vào phòng khách rồi nói tiếp: “Mất nửa ngày mới đến được chỗ cậu, bây giờ mình chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, cậu cũng đuổi mình đi à.”

Quý Ưu Trạch cũng chỉ có thể gật đầu.

Thật ra, những món ăn kia, Khang Tịch cũng không ăn nhiều lắm. Sau khi Khang Tịch gắp vài miếng thì buông đũa, nói là no rồi, có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.

Quý Ưu Trạch vốn muốn nói thêm gì đó, Khang Tịch đột nhiên nói: “Đêm nay ngủ chung đi.”

Quý Ưu Trạch nghe vậy, cả người thoáng sợ đến ngây người.

Ngủ… chung?

“Cũng không phải chưa từng ngủ chung…” Khang Tịch giận liếc cô, liếc mắt kéo cô, kéo cô đến gần phòng.

“Mình, không được, thề, thề với cậu luôn, mình thật sự chưa từng ngủ với cậu!” Quý Ưu Trạch run rẩy giơ tay lên nói.

Khang Tịch lại liếc nhìn cô, nói: “Đầu óc cậu nghĩ gì bên trong vậy?”

“Không được, mình nói thật đó, mình không có… khi đó chúng ta, hồi đó nhiều nhất cũng chỉ nắm tay…”


“Cậu suy nghĩ vớ vẩn đi đâu vậy. Mình nói là lần trước, quay phân cảnh xong, ống nước nóng bên cậu bị bể, sau đó chạy sang phòng mình, kết quả cậu ngủ thϊế͙p͙ đi.” Khang Tịch túm cái gối ném về phía Quý Ưu Trạch.

Trong lúc nhất thời, khuôn mặt Quý Ưu Trạch phát nóng.

Hai người lẳng lặng nằm xuống giường.

Quý Ưu Trạch cảm giác có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà đến cuối cùng lại phát hiện trong đầu toàn là tương hồ, không nói được điều gì.

Người cứ như vậy xoắn xuýt nửa ngày, một chủ đề mới trong đầu cứ lật qua lật lại sửa đổi không biết bao nhiêu lần.

Khi cô muốn nói ra khỏi miệng, lại phát hiện Khang Tịch bên cạnh đã ngủ như chết.

Cuối cùng, Quý Ưu Trạch thở một hơi, cũng chỉ đành nhắm mắt ngủ. Chỉ có điều là, bên trong chăn, cô lặng lẽ cầm tay Khang Tịch. Mà cô cũng không biết, thật ra Khang Tịch vốn chưa ngủ. Sau khi Quý Ưu Trạch ngủ say, Khang Tịch nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Ngày hôm sau Quý Ưu Trạch tỉnh dậy, phát hiện Khang Tịch đã rời khỏi.

Điện thoại của Quý Ưu Trạch vốn đang sạc pin đã được sạc đầy, nên bị Khang Tịch rút ra đặt bên cạnh tủ đầu giường. Bên dưới đè một tờ giấy, trêи đó viết: “Hôm nay mình có rất nhiều việc phải bận rộn, nhìn cậu ngủ sâu nên không gọi cậu, mình đi trước.”

Quý Ưu Trạch dụi dụi con mắt, mở điện thoại, phát hiện bây giờ đã bảy giờ.

Có một weibo đứng đầu được đẩy lên đầu weibo.

#Diễn viên thế thân Hà Hạ Yến bất ngờ tử vong.

Quý Ưu Trạch vừa bước xuống giường, vừa nhấp vào.

Nội dung là: Hà Hạ Yến, sinh năm một chín tám không, nữ diễn viên võ thuật thế thân nổi tiếng trong giới. Lúc bảy giờ đêm qua, trong bộ phim “The Kill Point” đang ghi hình cảnh đánh nhau với kẻ địch ở đầu đường, sau đó bị xe tải đụng, nhưng vì phanh xe bị hư, mất kiểm soát, Hà Hạ Yến bất ngờ bị đụng bay ra ngoài, đưa tới bệnh viện thì tử vong, để lại hai đứa con nhỏ. Theo thông tin từ bạn bè trong giới của Hà Hạ Yến, Hà Hạ Yến khi còn sống đã làm diễn viên thế thân cho rất nhiều nữ diễn viên trong giới. Sinh mạng đáng quý, cô Hà, yên nghỉ…

Bên dưới lời văn, kèm ba tấm ảnh của Hà Hạ Yến lúc còn sống. Có hai tấm là tự sướиɠ, còn một tấm là ảnh cô mặc quần áo ghi hình trong bộ phim hiện tại. Thời gian đăng tin tức là tối hôm qua.

Nhìn ảnh chụp, thật ra dáng dấp Hà Hạ Yến vẫn tốt, chỉ có điều mỹ nữ trong giới giải trí nhiều như mây, cô cũng không phải là vẻ đẹp từ cái nhìn đầu tiên.

Tin tức đăng lên, rất nhiều người đều kinh ngạc.

Quý Ưu Trạch thay đổi quần áo sau đó lại cầm điện thoại lên nhìn bình luận.

“Lên án mạnh mẽ trang bị bã đậu! Thật tiếc cho một sinh mạng trẻ tuổi! [Ngọn nến] [ngọn nến] [ngọn nến]…”

“Thật sự rất kinh ngạc, cô gái lớn lên đẹp vô cùng, vì sao vẫn làm diễn viên thế thân?”

“Ảnh trêи mạng về cô ấy thật ít, cô ấy không có mở weibo, thật khiêm tốn. Một diễn viên ưu tú như thế, vì sao tôi lại không biết? Bây giờ biết tên cô ấy rồi, nhưng cô ấy cũng không còn trêи thế gian này… [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]”

“Năm tám mươi à, bây giờ chỉ mới hơn ba mươi mà thôi, còn chưa đi được một nửa đời người…”

“Đây là lần thứ mấy trong năm tổ phim phát sinh sự cố? Không thể nghiêm túc, ngăn chặn tai họa ngầm an toàn sao?! Nếu cần đến thế thân, cũng rất có thể nói rõ phần phải ghi hình tương đối nguy hiểm, bản thân người diễn vai đều muốn lo lắng nguy hiểm không xuất hiện, vì sao không biết kiểm tra thiết bị nhiều hơn?”

“Lầu trêи, thế thân không nhất định là lúc nguy hiểm mới dùng tới, ở những tình huống, ví như chờ một hồi diễn viên chính có việc không đến được, để không làm lỡ tiến độ ghi hình, cũng có thể dùng thế thân.”

“Lầu trêи ông đang nói chuyện cười? Đã nói Hà Hạ Yến là diễn viên võ thuật thế thân, võ thuật dù sao cũng có yếu tố nguy hiểm mà? Hơn nữa cô ấy thật sự bỏ mạng, giờ ông lải nhải có ý nghĩa gì, ông là lính đánh thuê tổ phim mời tới để dời lực chú ý à?”

“Chuyện này rõ ràng có thể tránh khỏi! Quá đáng tiếc! Cô gái ra đi yên nghỉ…”

“Haiz, cô ấy còn hai đứa con nhỏ nữa, nghe nói đang học tiểu học. Là gia đình đơn thân, chứng minh Hà Hạ Yến mất, vậy hai đứa con nhỏ này ngay cả thân nhân duy nhất cũng không còn…”

“Haiz… ra đi yên nghỉ.”

Quý Ưu Trạch nhìn một lúc, thì quay lại nhìn bình luận liên quan hàng đầu khác trêи weibo. Cô cũng không quen thuộc với Hà Hạ Yến, với lại từ khi ra mắt đến nay, không tính bộ phim đang quay, Quý Ưu Trạch cũng chỉ diễn vai phụ trong một bộ phim. Hơn nữa đừng nói điện ảnh, cho dù là phim truyền hình, cô cũng hiếm khi ghi hình hành động.

Không ít trang V đều chia sẻ chuyện này. Nội dung đăng lại đều giống nhau như đúc, nhưng cũng không phải không có thay đổi.

Qua thời gian đăng bài thay đổi, nội dung của những người đăng cũng ngày càng phong phú hơn.

Bắt đầu của nội dung vấn đề, cũng chỉ le que nói mấy câu, đối với tư liệu của Hà Hạ Yến lúc còn sống cũng không tiết lộ nhiều.

Về sau dần dần, mọi người đã thu thập được rất nhiều tư liệu thông tin riêng về Hà Hạ Yến, bao gồm tốt nghiệp trường học nào vân vân.

Còn có vài người bạn lúc Hà Hạ Yến còn sống, cũng đột nhiên như ong vỡ tổ tuôn ra, đăng đủ loại weibo dài, tưởng nhớ mình và Hà Hạ Yến có bao nhiêu tốt, Hà Hạ Yến qua đời, nội tâm mình có bao nhiêu đau xót.

Quý Ưu Trạch cũng rảnh rỗi, nhấp lần lượt từng cái weibo, lại phát hiện mấy người đó bình thường đăng này nọ cũng không có bóng dáng của Hà Hạ Yến. Trong đó thậm chí có một người lúc tự sướиɠ, xa xa là bóng lưng của Hà Hạ Yến cũng bị chụp trong ảnh.

Nhưng đáng tởm nhất vẫn là những người mua bán này nọ, mượn nội dung câu chuyện để bày tỏ cảm giác đau thương, sau đó thì còn thêm một câu: “Đến xem quần áo đẹp giày đẹp thay đổi chút tâm tình đi!”

Ngay sau đó bên dưới lập tức phóng khung hình chín ô vuông.

Nhất thời, Quý Ưu Trạch phẫn nộ lên đến óc, đăng bình luận: “Mượn chủ đề như vậy để tăng tìm kiếm nổi bật mặt cô không biết xấu hổ à?!”

Vậy mà bình luận đăng lên, một lát sau, có người tìm ra, gắn thẻ Quý Ưu Trạch: “Trời, trời, Quý Ưu Trạch mấy trăm năm không đổi weibo, tôi còn tưởng rằng cô quên mật khẩu nữa chứ, thì ra cô đang lặn à! Chỉ có điều cô Quý thật khí phách, loại quảng cáo chó má này đúng là nên chửi!”

Quý Ưu Trạch nhìn xong, thoáng mới nhớ. Lần này cô lại quên chuyển sang tài khoản phụ.

Cái người đăng quảng cáo kia đúng thật là đáng trách, nhưng Quý Ưu Trạch cũng chỉ nghĩ dùng tài khoản phụ chửi cô ta một câu thôi. Nhưng mà dùng tên thật để chửi, do hiệu ứng của ngôi sao, nhất định chốc lát sẽ mang đến một đống fan và anti fan qua vây xem, hấp dẫn càng nhiều người qua đường vào xem.

Có lẽ người đăng quảng cáo kia đáng đời, nhưng Quý Ưu Trạch lại liên tưởng đến sức mạnh internet, thì lập tức hốt hoảng xóa bình luận của mình, sau đó chuyển sang tài khoản phụ tiếp tục lướt weibo.

Lúc này, Quý Ưu Trạch nhìn thấy một bài văn weibo như thế này:

“Tìm kiếm lâu như vậy, còn thông qua một người bạn làm việc trong giới giải trí hỏi thăm được, mới thu thập được thế này. Thật sự là không thể ngờ được, trong những bộ điện ảnh chúng ta xem nhiều đến quen thuộc, đều có bóng dáng của Hà Hạ Yến.”

Bên dưới dán khung hình ảnh chín ô vuông, bên trong ảnh chụp Hà Hạ Yến thế thân trong vài bộ phim bom tấn lớn.

Weibo này rất nhanh đã được lên đầu lựa chọn tiêu biểu.


“Cô ấy thật sự xinh đẹp, với lại trông rất khó hòa đồng.”

“Đúng đó, cô ấy thật xinh đẹp, diệt mấy bộ mặt phẫu thuật thẩm mỹ trong giới giải trí trong nháy mắt.”

“Vẫn không nổi tiếng, vẫn diễn thế thân, chắc là không muốn bị quy tắc ngầm nhỉ?”

“Tôi đang suy nghĩ, hai đứa con làm sao bây giờ.”

“Hình số sáu có điểm nổi bật.”

“Hình số sáu không phải trang phục của Khang Tịch trong bộ “Tung Hoành” sao?”

“Hình số sáu có phải photoshop không? Khang Tịch trong bộ “Tung Hoành” không phải không dùng thế thân sao?”

“Bộ “Tung Hoành” chính là bộ làm Khang Tịch nổi tiếng, cho dù dùng cũng không nói đâu.”

“Mạng xã hội bây giờ, nếu như Khang Tịch dùng, sớm đã bị tung ra rồi, còn chờ tới giờ?”

“Lầu trêи, lúc Khang Tịch diễn bộ này, máy móc thông minh còn chưa ra đời nữa, tôi xin cô.”

Sau khi Quý Ưu Trạch xem xong, bỗng nhiên thấy mờ mịt.

Khoảnh khắc đó, vậy mà cô lại nghĩ đến mau chóng xem xem Mạc Đồng kia có làm sáng tỏ chút gì không.

Mạc Đồng Mạc Đồng, dẫu sao đôi mắt sau hậu trường này, vẫn luôn là nơi làm mọi người tin tưởng.

Quả nhiên, dưới weibo của Mạc Đồng cũng bùng nổ.

Một đống người bắt đầu gắn thẻ Mạc Đồng, hỏi cô có phải làm Khang Tịch nổi tiếng phần lớn đề là Hà Hạ Yến thế thân hoàn thành.

Người đầu tiên gắn thẻ, là lúc bốn giờ sáng.

Sau đó, hơn sáu giờ, Mạc Đồng trả lời.

Chỉ một chữ: Phải.

Đột nhiên, rất nhiều fan trung thành của Khang Tịch bắt đầu chửi Mạc Đồng.

“Mạc Đồng tôi nhìn lầm cô rồi, lần này cô nhất định là nhận tiền để bôi xấu Khang Tịch phải không?!”

“Ha ha cô cũng thay đổi thành weibo tiếp thị sao, tạm biệt, đã lấy ra.”

“Đồ điên khùng lừa đảo.”

“Ai nói fan Khang Tịch phẩm chất cao, không phải cũng chỉ là trẻ trâu sao? Ha ha ha.”

“Fan theo chủ, trông sắc mặt của mấy fan giậm chân này của Khang Tịch, chậc chậc chậc, chủ chắc chắn cũng chả tốt lành gì.”

“Mấy vị , đều bình tĩnh bình tĩnh chút, mắng người khác như vậy, chỉ làm cho Tịch bảo bối của chúng ta bị bôi xấu thôi!”

“Tôi thật muốn ha ha vào mặt fan Khang Tịch. Chúng tôi quan tâm Mạc Đồng lâu như vậy, cô ấy bị mua chuộc? Ha ha. Mạc Đồng, đừng nghe bọn họ vớ vẩn, tôi tin tưởng cô!”

Quý Ưu Trạch nhất thời hoảng hồn, cô nhanh chóng chuyển đến tài khoản chính của mình.

Bên trong có một đống gắn thẻ tên gửi tin riêng cho cô, nhưng cô vốn không để ý tới.

Chỉ gửi cho Mạc Đồng tin nhắn riêng chất vấn: “Cô nói phải, vậy thì chứng cứ đâu? Nếu không có, xin đừng không bằng không chứng mà tung tin đồn.”

Lúc này, Khang Tịch đang ở phi trường, nhìn thấy Thái Vân bưng nước đến, đè mũ xuống, quăng mị nhãn cho Thái Vân, nói: “Chị Vân, vất vả cho chị rồi.”

Thái Vân mang đôi giày bó màu đen, đầu đội mũ len màu xám sắc hoa, quấn một chiếc áo lông dài màu trắng một mét, liếc nhìn Khang Tịch, cũng chỉ thở dài rồi ngồi xuống.

“Chỉ là lấy cho em một ly nước uống thôi, có gì mà cám ơn với không cám ơn.” Thái Vân nói xong, lẩm bẩm vài câu rồi uống một hớp trà sữa trong tay mình.

“Không phải em nói cái này, em nói cám ơn chị đến cuối vẫn giúp em mua vé máy bay. Lại còn đích thân theo em.” Khang Tịch nháy mắt mấy cái.

“Chị còn có cách gì nữa, tối hôm qua gõ tin nhắn weibo chém gió* với em mấy tiếng đồng hồ. Người đó, miệng lưỡi trơn tru, lanh trí hơn người, chị vốn đâu có nói lại em.” Thái Vân nói xong, lại lắc đầu.

*Nguyên văn: 嘴炮 (chủy pháo): Từ ngữ mạng, ám chỉ những người chỉ biết nói mà không làm được, chỉ người thường hay nói những thứ mà mình không làm được, cũng chỉ việc nói chuyện như nổ pháo, khoe khoang, trêu chọc người khác.

“Nên sáng nay người vẫn mua vé máy bay, vậy không phải nói rõ người vẫn thương em sao.” Khang Tịch cười híp mắt.

Thật ra Khang Tịch không chỉ lằng nhằng với Thái Vân mấy tiếng đồng hồ, mà còn tìm thật nhiều thời gian khuyên ba nàng không nên nhúng tay vào chuyện này.

Nhưng Thái Vân làm sao có thể nhìn nàng nghĩ nàng thiếu nợ rất nhiều.

“Ha, chị phát hiện ra sao em lại…” Thái Vân nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó lại lập tức nhỏ giọng, nói: “Sao em lại không sốt ruột gì thế hả? Chị nói cho em biết, lấy kinh nghiệm nhiều năm của chị, cách giải quyết chuyện này tốt nhất cần phải cắn chặt răng, chết không thừa nhận. Mấy người lan truyền tin đồn đó, với lại có trợ giúp của ba em, chúng ta chắc chắn vẫn có thể như trước, phong tỏa tin tức này gắt gao…”

Thái Vân vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục trọng tâm câu chuyện khuyên nhủ đêm qua.

Thế nhưng, Khang Tịch chỉ lật tạp chí trong tay, nói: “Chị Vân, chị biết tính em mà, lúc này chị không ngăn em được đâu. Vả lại.”

Khang Tịch dừng một chút, nhìn cửa sổ thủy tinh thật lớn bên ngoài đường ray, thở ra, nói: “Em chỉ nghĩ, đây là chuyện em phải làm. Chị không biết đâu, lời nói dối này, vẫn kéo dài không nói ra, tự em cũng rất khó chịu.”

Thái Vân phát hiện, viền mắt Khang Tịch có chút hồng hồng. Nhưng mà, sau khi Khang Tịch nhìn mình, nở nụ cười cúi thấp đầu, tiếp tục làm bộ chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, lật báo trong phòng chờ.

“Khang Tịch, tại sao em muốn đem sai lầm này ôm vào người? Em nghĩ nếu như người diễn bộ phim đó trước đây là bản thân Hà Hạ Yến, hiện tại mặt và tên trêи màn ảnh lớn đều là cô ấy, cô ấy có thể nổi tiếng sao? Chị nói cho em biết không có khả năng. Thứ nhất, cô ấy lớn tuổi, thứ hai bộ dáng cô ấy chỉ có thể nói là thanh tú, có thể diễn vai nữ hiệp khách, nhưng sao có thể diễn vai nữ hiệp khách nghiêng nước nghiêng thành được? Với lại bộ phim ngoại trừ cảnh hành động những thứ khác đều là em diễn. Nếu cô ấy thật sự tài giỏi, diễn cảnh tình cảm có thể diễn tốt như vậy, em nghĩ nhiều năm như vậy cô ấy vẫn chỉ là diễn viên thế thân sao…”

Lúc này, Khang Tịch đột nhiên bộp một tiếng đóng sách lại, nói: “Có cần phải nói một người phụ nữ đã không còn trêи đời như vậy không?”

Khang Tịch nhìn chằm chằm Thái Vân, ánh mắt kia bình thản trấn định, giống như dòng suối róc rách, bình ổn không chảy xiết, rồi lại trong veo đến đáng sợ. Bạn nhìn ánh mắt của nàng, sẽ cảm thấy dường như có thể thấy hình dạng mình dưới lớp mặt nạ từ trong ánh mắt nàng.

Thái Vân nghe vậy, hơi cắn môi.

Quan hệ hai người đó rất kỳ diệu.

Thái Vân lớn hơn Khang Tịch vài tuổi, hơn nữa tay lại còn cầm quyền sinh sát, trong hai năm này đều được trong ngành gọi là người đại diện kim bài, theo lý thuyết, chị muốn, vốn không cần tìm Khang Tịch bàn bạc.

Nhưng mà, bình thường chị đều sẽ hỏi quan điểm của Khang Tịch về từng chuyện.

Khang Tịch đồng ý, chị mới có thể đi làm.

Vốn dĩ phải như vậy, chủ yếu là bởi vì, năm đó Thái Vân lập nghiệp thất bại, lần nữa trở về làm người đại diện như lúc đầu. Nhưng thế giới này đều thay đổi trong chớp mắt, trong khoảng thời gian chị tạm rời cương vị công tác, xuất hiện càng nhiều người đại diện ưu tú, hơn nữa một hồi lâu không tiếp xúc với giới giải trí, cách sinh tồn bây giờ và trước đây đã khác biệt thật lớn.

Thời điểm đó Khang Tịch vừa ký hợp đồng chuyển tới công ty này, lúc đó Thái Vân đang cùng sao nữ phụ trách trong công ty cãi nhau, nói là sắp xếp mấy người không có năng lực gì cho cô ta, cô ta rất không hài lòng.

Nhưng Khang Tịch lại tự nguyện để Thái Vân đến. Lúc đó công ty vốn không đồng ý. Khi đó đành chịu vẫn chưa ký hợp đồng chính thức. Vì vậy Khang Tịch nói, nếu thật sự muốn mình ký, vậy phải để Thái Vân dẫn dắt mình.

Thật ra lúc đó, Khang Tịch cũng không phải nói gì mà tấm lòng lương thiện. Chỉ là trước khi Thái Vân rời khỏi nghề này, Khang Tịch chỉ biết mỗi Thái Vân. Thái Vân là một người rất cố gắng, con đường này ban đầu rất nhiều người đi bằng cửa sau, nhưng chị không như thế, chị tự dựa vào cố gắng của mình xông lên.


Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Thái Vân dẫn dắt hai người nổi tiếng, tuy nói cũng không phải cùng cấp hạng, nhưng đúng là không tệ.

Nên, Khang Tịch nhìn trúng, là cổ nhiệt tình của Thái Vân.

Thế nhưng đối với Thái Vân mà nói, Khang Tịch có chút danh tiếng vậy mà lại chọn mình khi đó nghèo túng muốn chết, đơn giản là một kỳ tích. Cho nên trong lòng chị đối đãi với Khang Tịch rất phức tạp.

Đã đem nàng trở thành nghệ sĩ dưới tay mình, cũng coi nàng như đối tác của mình, hơn nữa còn là bạn bè.

Mà lý do từ trước đến nay Thái Vân bàn bạc cách giải quyết rất nhiều chuyện với Khang Tịch, còn có một nguyên nhân là, tuy nói Khang Tịch chỉ là nghệ sĩ, nhưng đôi khi nàng nhìn thấy được nhiều điều hơn so với người đại diện dày dạn chuyên nghiệp. Cách xử lý rất đặc biệt.

Chỉ là lần này, trong lòng Thái Vân cũng rất thấp thỏm. Nhưng mà chị biết, chuyện Khang Tịch quyết định, rất khó để thay đổi. Mặc dù công ty đi giải quyết chuyện kia, sợ rằng Khang Tịch vẫn sẽ dựa theo ý muốn của mình mà làm. Vì vậy chị cũng chỉ có thể theo Khang Tịch, trông chừng nàng.

Lên máy bay. Khang Tịch tắt điện thoại, đợi đến khi máy bay ổn định bay lên cao, nàng kéo cửa sổ ra, nhìn bên ngoài. Sườn mặt trông vẫn như trước bình thản, chỉ là viền mắt thoáng đỏ lên.

Nhưng trong lòng Thái Vân vẫn lo sợ bất an.

Chỉ chốc lát, Khang Tịch xoay đầu lại, nhìn Thái Vân, nói: “Nghĩ đến hai đứa nhỏ kia. Em cũng là người trưởng thành rồi, chống đỡ được bão táp. Nhưng hai đứa bé ấy, vốn không có cha, mẹ cũng ra đi. Sau này nên làm sao bây giờ?”

Thái Vân nghe xong, khẽ nhíu mày.

“Chuyện lần này, em xem qua rồi, có rất nhiều fan của em bốc đồng, thậm chí còn bắt đầu công kϊƈɦ người đã qua đời. Hơn nữa còn có người nghi ngờ đây là công ty của Hà Hạ Yến muốn thúc đẩy nghệ sĩ khác phát triển, lợi dụng tin tức Hà Hạ Yến qua đời lôi kéo em để lăng xê. Sức tưởng tượng của quần chúng rất phong phú.”

Thái Vân nhìn nàng như cũ, nhưng không cắt lời.

“Thật ra nào có nhiều âm mưu như vậy. Là em sai rồi, đó chính là em sai rồi. Chuyện này, đừng dùng tiền làm giảm tìm kiếm nổi bật. Với lại tiếp tục ầm ĩ như thế, đối với hai đứa con cũng không tiện. Nếu như chị nghĩ thông suốt rồi, thì trả weibo của em lại đây, để em tự mình nói rõ với công chúng.” Khang Tịch nói xong, đóng cửa sổ lại.

Sau cùng, Khang Tịch nhỏ giọng nói một câu: “Người mẹ lương thiện như vậy, đời người không nên như thế, ông trời thật không công bằng. Còn nữa, con cái mất đi gia đình, thật sự rất đáng thương.”

Nửa tiếng sau.

Ra khỏi sân bay, Khang Tịch và Thái Vân trực tiếp bắt xe đi đến quê nhà của Hà Hạ Yến, nơi từng cùng Hà Hạ Yến nói chuyện trời đất.

Tổ phim năm đó, lúc Khang Tịch kết thúc công việc, phát hiện Hà Hạ Yến gọi điện thoại ở đằng kia, vậy nên mời cô cùng ra ngoài ăn vằn thắn.

Ăn xong vằn thắn quay về, hai người trò chuyện một ngày, Hà Hạ Yến từng nói hai đứa con đều ở quê nhà này, là mẹ già mình giúp đỡ chăm sóc. Còn nói hai đứa con thật ra đều rất có thiên phú nghệ thuật, rất thông minh, một đứa vẽ tranh còn phải khen, đứa còn lại hát nhảy rất giỏi, ước mơ làm ca sĩ.

Trêи đường, có một người phụ nữ ăn mặc hàng hiệu đắt tiền cùng con cô ta cãi nhau.

Đứa trẻ nói: “Cặp xách quái gì, con không cần, con muốn điện thoại mới này điện thoại mới! Con muốn chơi trò chơi!”

Sau đó người phụ nữ nghiêm nghị nói: “Tuổi còn nhỏ không đọc sách chơi gì mà chơi?!”

Kết quả đứa trẻ tức giận, vứt cặp xách kia vào thùng rác.

Cái cặp xách kia, là phim hoạt hình nổi tiếng “Nhật ký công chúa” bán với số lượng giới hạn, rất đẹp, nhưng cũng rất nhiều người không mua được.

Lúc thấy một màn kia, Hà Hạ Yến cảm thán nói: “Hai cô con gái của chị cũng muốn cặp xách nữa, chỉ là thu nhập của chị vẫn luôn dùng để trả nợ mà ba bọn nhỏ qua đời để lại, làm gì còn dư để dành? Nợ nần sợ là chị còn phải trả rất nhiều nữa.”

Vì vậy về sau, Khang Tịch đi mau ngay hai cái, sau khi nghe được địa chỉ quê nhà của Hà Hạ Yến, gởi qua.

Sau khi Hà Hạ Yến biết được, mùa đông chạy đến tìm Khang Tịch, tay lạnh cóng đến đỏ bừng run rẩy lấy ra, bên trong là một phong bì chứa nhân dân tệ, sống chết đưa cho Khang Tịch.

Thế nhưng Khang Tịch đùn đẩy, chỉ nói: “Hai đứa con gái của chị không phải thích vẽ tranh luyện cầm sao? Đưa em hai bức tranh là được rồi, em thật sự muốn nhìn thấy.”

Cứ như vậy, về sau mỗi lần Khang Tịch nhìn thấy bức tranh này nọ, đều sẽ nghĩ đến hai cô con gái của Hà Hạ Yến.

Cách dăm ba bữa, Khang Tịch sẽ gửi qua một chút dụng cụ vẽ tranh và các loại CD. Khang Tịch chọn đều không phải loại đắt tiền, bởi vì nàng biết, nếu như quá đắt, Hà Hạ Yến sẽ không nhận. Sau đó hai cô con gái sẽ gửi đến tranh vẽ cùng với băng nhạc được thu lại của các bé.

Tuy rằng không có nhiều trao đổi với Hà Hạ Yến, nhưng lại cảm giác như tạo thành một loại ăn ý.

Chỉ là, cũng không biết bọn chúng có biết mẹ mình đã…

Mạng xã hội bây giờ, ai không chơi weibo chứ, ai không biết chứ. Nghĩ tới đây, lòng Khang Tịch nặng nề thêm.

Khởi động điện thoại, Khang Tịch phát hiện bên trong chất đầy tin nhắn của Quý Ưu Trạch.

Lúc thì an ủi nàng không cần lo lắng nhiều như vậy, lúc thì lôi chuyện mình bị bôi xấu ra làm ví dụ nói với nàng cố gắng đi qua là tốt rồi, nói chung nội dung rất phong phú.

Khang Tịch nhìn xong vành mắt hồng hồng nở nụ cười, tưởng tượng thấy dáng vẻ Quý Ưu Trạch nóng nảy, nụ cười nơi khóe miệng từ từ đọng lại.

Sau một lát, nàng trả lời: “Không phải mình từng nói với cậu lúc mình diễn “Tung Hoành” từng dùng thế thân à? Thời gian qua lâu rồi mình cũng không nhớ rõ đã nói chưa, nhưng mà, Hà Hạ Yến đúng là thế thân của mình trong bộ đó. Cậu quên rồi à, mình ngồi trêи tàu siêu tốc còn muốn sợ rơi chết người đó.”

Chốc lát, Quý Ưu Trạch trực tiếp gọi điện qua.

Hẻm nhỏ quá hẹp, phía trước có lượng xe cộ chắn. Khang Tịch không thể làm gì khác hơn là xuống xe đi vào trong, không bao lâu thì gặp thềm đá bất ngờ, nàng mệt đến thở hổn hển.

Sau khi nhận điện thoại, nàng nói: “Làm sao vậy?”

“Cậu ở đâu?” Quý Ưu Trạch hỏi. Nhưng cô không nhắc lại chuyện thế thân.

“Ở chỗ… ừm, tương đối xa, nhưng mà chất lượng không khí siêu tốt, nơi này trời đặc biệt xanh.” Khang Tịch dừng bước chân, sau đó kẹp sợi tóc ra sau tai.

“Giải sầu à?” Quý Ưu Trạch lại hỏi.

“Phải.” Khang Tịch không nhiều lời, dù sao Quý Ưu Trạch hai ngày này cũng có lịch trình, nói nhiều quá cũng không tiện.

“Vậy khi nào cậu thì trở về?” Quý Ưu Trạch lại hỏi.

“Nhanh thôi.” Khang Tịch trả lời.

“Cậu trở về, thì đến lượt mình nấu sủi cảo cho cậu ăn.”

Trò chuyện một hồi, mới cúp điện thoại.

“Ai gọi vậy?” Thái Vân hỏi.

“Lão Quý.” Khang Tịch trả lời.

“Lão Kỷ?” Thái Vân không hiểu sao nghĩ đến Kỷ Hiểu Lam

*Quý và Kỷ đều phát âm là jì. Kỷ Hiểu Lam thi nhân nổi tiếng của triều Thanh, google để biết thêm.

“Là Quý Ưu Trạch.” Khang Tịch nói xong, mới mở mạng trêи điện thoại.

Tin nhắn riêng trêи tài khoản Mạc Đồng này, nàng nhìn thấy Quý Ưu Trạch gửi đến chất vấn.

“Cô nói phải, vậy thì chứng cứ đâu? Nếu không có, xin đừng không bằng không chứng mà tung tin đồn.”

Khoảnh khắc đó, vành mắt hồng hồng của Khang Tịch, đột nhiên lăn xuống hai dòng nước mắt.

“Đi thôi, xem hai đứa trẻ kia đi.” Khang Tịch khoanh hai tay làm bộ vươn vai, đẩy từ trước ngực lên đỉnh đầu, sau đó lặng lẽ lấy tay áo lau sạch nước mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng là, nước mắt của Khang Tịch, lại bị Thái Vân thu hết vào đáy mắt. Cái người Quý Ưu Trạch này lai lịch thế nào? Sau khi sự kiện lần này phát sinh, Khang Tịch vốn luôn gắng gượng không khóc, thế nhưng Quý Ưu Trạch vừa gọi điện thoại tới, Khang Tịch liền sụp đổ. Tuy nói tự mình phục hồi lập tức, nhưng cô Quý này đúng thật là lợi hại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.