Bạn đang đọc Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90 – Chương 46
Hơn nữa trên người hắn toàn là âm khí thối rữa, trước đó Châu Thiện đoán người này có thể là một tên trộm mộ, cho nên âm khí đầy người.
Nhưng trước mắt, cô bé biết mình đã đoán sai rồi.
Kẻ này không phải tên trộm mộ, mà là một người chết!Dương thọ của hắn đã tận hết, nhưng lại lưu luyến thế giới này, không cam lòng cứ vậy mà chết, cho nên mới cấu kết với Hứa đại sư có hai ba phần đạo hạnh kia, bày ra thuật Tụ hồn tục mệnh trời tru đất diệt này!Như thế nào là thuật Tụ hồn tục mệnh?Gỗ hoàng dương gần nước có thể tụ hồn, trẻ em bình thường có tuổi thọ tương đối dài, nếu dìm chết đứa trẻ trong giếng, hồn phách của đứa trẻ sẽ bám lên gỗ hoàng dương.
Lục hào trận bên ngoài kia là hỗ trợ lẫn nhau cho miếng gỗ hoàng dương này, lễ vật trên bàn cúng bên ngoài rõ ràng cũng là một tai họa, đợi đến khi hồn phách đứa trẻ bám vào gỗ hoàng dương, Hứa đại sư sẽ mở đàn làm phép, sau đó thiêu hủy đoạn gỗ dương kia trên bàn cúng.
Đợi sau khi tai họa mà bọn họ cung phụng nuốt lấy hồn phách đứa trẻ dùng để tu luyện, người đàn ông béo sẽ dùng tro tàn còn lại pha thành trà để uống, bởi vì phép này vừa ác độc lại trôi mất một lượng lớn sinh khí, cho nên dương thọ mà bọn họ có thể lấy được từ trên người đứa trẻ không nhiều.
Nếu đứa trẻ vốn nên có sáu mươi năm dương thọ, vậy mệnh được tiếp nối lên người gã đàn ông béo là hai năm, nếu đứa trẻ có chín mươi năm dương thọ, vậy sẽ là ba năm.
Phương pháp ác độc như vậy, hiện giờ cô bé lại có thể nhìn thấy nó tại một thôn quê hẻo lánh chất phác tự nhiên trong mắt người bình thường.
Châu Thiện rốt cục không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên một cách thù hận, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hứa đại sư đang ở trên thả dây thừng chuẩn bị dìm chết cô bé trong giếng.
Châu Thiện đề khí, từ trong giếng bay ra.
Người đàn ông béo đó thấy cảnh này sợ hãi đến mức ngã xuống đất: “Đại, đại sư, sao nó ra ngoài được rồi?”Hứa đại sư nheo mắt đánh giá cô bé một chút, đột nhiên cười lạnh rút dao găm trong tay áo ra: “Yêu nghiệt, còn không bó tay chịu trói!”Châu Thiện không giận ngược lại bật cười, ai là yêu nghiệt? Trong hai người bọn họ, lại có ai là con người thật sự? Chỉ cần có chút tính người, sẽ không làm ra được loại pháp thuật ác độc đến như vậy!Châu Thiện quay đầu nhìn mấy bộ hài cốt nhỏ bé trong giếng đó, trong mắt đã hội tụ mây gió.
Cô bé thà rằng những đứa trẻ này là bị người khác hại chết, bị người ta hại chết, vẫn còn hồn phách có thể xuống âm tào đầu thai lần nữa.
Nhưng bị hai cái thứ còn không bằng súc sinh này hại chết, vậy thật sự là hồn phi phách tán lục mệnh chẳng còn.
Châu Thiện nhắm mắt lại, khóe mắt vẫn không nén được mà rơi mấy giọt nước mắt.
Đều nói Sơn Từ Thần Quân chính là Thần Thạch hóa thành, vốn dĩ lòng dạ sắt đá, nhưng một tảng đá như cô bé lại nhiều tình cảm nhất.
Lúc mở mắt lần nữa, trong mắt Châu Thiện đã không thấy chút dịu dàng nào, chỉ còn lại hung quang ngập trong mắt.
Cô bé nắm chặt tay đến mức kêu răng rắc, nói từng chữ một: “Hôm nay nếu ta để hai tên súc sinh các ngươi có một chút hồn phách trốn đi đầu thai, ta sẽ uổng công làm người!”Cô bé không nói nhiều nữa, hai tay kết ấn trước ngực, hiên ngang đứng giữa không trung, soạt soạt soạt mấy chục lá bùa vàng bay ra, vây khốn căn viện vào giữa một cách chặt chẽ.
.