Đọc truyện Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong – Chương 75: Kịch Bản
Vào cuối ngày phát sóng trực tiếp, Lãnh Tương trở về phòng tắm gội sạch sẽ.
Lịch trình hôm nay dày đặc, nàng có chút mệt mỏi.
Nàng ở trong phòng tắm rất lâu, đến lúc đi ra, Tưởng Tư Tư còn chưa trở về.
Lãnh Tương ngồi xếp bằng trên giường.
Bọt nước dính trên tóc nhỏ xuống cặp đùi trắng nõn của nàng, tạo thành một làn sương, càng làm cho da nàng trắng hơn, mềm mại hơn.
Hương Hương nằm rút bên cạnh nàng, cuộn thân thể thành một khối tròn.
Nó nhắm mắt lại dường như đã ngủ.
Lãnh Tương đưa tay vuốt ve bộ lòng trắng như tuyết của Hương Hương.
Nàng nhìn sang giường đối diện, không một bóng người.
Nàng vô thức liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
Đã mười giờ, Tưởng Tư Tư đã đi đâu chứ?
………
Ngôi nhà tình yêu có một tầng hầm, ngày thường nhân viên công tác của tổ chương trình đều trốn dưới hầm để chuẩn bị đạo cụ quay, nhưng họ sẽ không nghỉ ngơi ở đó.
Tầng hầm là một mớ hỗn độn, máy quay, giá ba chân, bảng bối cảnh, bảng chiếu sáng bày khắp nơi.
Tổ đạo diễn của Nhật ký yêu đương có bốn năm người, tổng đạo diện là Cao Cần.
Người này đã từng hợp tác với Tưởng Tư Tư, xem như có chút giao tình.
Nhật ký yêu đương có thể mời được Tưởng Tư Tư chủ yếu là bởi vì Tưởng Tư cảm thấy hứng thú với chương trình này, nhưng cũng có một phần là do cô nể mặt Cao Cần.
Sau khi kết thúc phát sóng Cao Cần mời Tưởng Tư Tư xuống hầm một chuyến.
Lúc Tưởng Tư Tư xuống tới tầng hầm, bốn năm đạo diễn đang ngồi thành vòng tròn, mở một cuộc họp nhỏ.
Nhìn thấy Tưởng Tư Tư họ vội vàng nhường một chỗ cho cô.
Tưởng Tư Tư ngồi cùng tổ đạo diễn.
Tất cả các đạo diễn đều có vẻ lo lắng.
Tưởng Tư Tư khoanh tay nhìn bọn họ.
Im lặng hồi lâu.
Cao Cần gãi gãi đầu, mở miệng trước: “Lão Tưởng này.”
Tưởng Tư Tư: “Sao vậy?”
Cao Cần do dự, ấp a ấp úng: “Cô không cảm thấy bây giờ chương trình có chút kì quái sao?”
Tưởng Tư Tư gật đầu: “Đúng là hơi kì quái.”
Cao Cần thấy cô là một người hiểu chuyện, ông vỗ đùi: “Đúng rồi, tôi cũng thấy lạ.”
Tưởng Tư Tư nhìn ông ta.
Cao Cần thở dài rồi nói: “Tôi biết lén để lại cameras là không tốt, nhưng cái này chỉ vì hiệu quả chương trình thôi, hơn nữa tôi cũng không quay được gì cả.”
Tưởng Tư Tư không thể phủ nhận.
Cao Cần thấy dáng vẻ im như phỗng của cô lại gãi gãi đầu.
Ông hạ quyết tâm nói: “Tôi biết quan hệ của cô và Lãnh Tương rất tốt, nhưng dù sao đây cũng là chương trình yêu đương, đúng không.”
“Tình cảm của hai người có tốt đến đâu chăng nữa thì cũng nên kiềm chế một chút.
Ít nhất đừng thể hiện quá lộ liễu trước ống kính, bằng không chương trình của chúng ta thật sự không thể tiếp tục.”
Trong tập phát sóng trực tiếp này, tuy rằng nam nữ khách mời đã miễn cưỡng làm theo kịch bản rồi, nhưng hoàn toàn chưa đạt được kết quả mà tổ chương trình mong muốn.
Bởi vì Tưởng Tư Tư và Lãnh Tương quá thật, trước ống kính cũng quá lộ, khiến cho các khách mời khách hoàn toàn không thể gây sự chú ý cho người xem.
Tự động biến thành phông nền.
Tưởng Tư Tư gật đầu: “Ừm.”
Cao Cần hơi suy sụp.
Tưởng Tư Tư đang biết rõ mà giả vờ ngu ngơ à.
Cao Cần còn muốn nói thêm gì đó, Tưởng Tư Tư đã với lấy kịch bản trên bàn.
Kịch bản thật dày, bao gồm các mô tả chi tiết từng tập phát sóng trực tiếp, từng tập ghi hình, vị trí khách mời nam nữ, cách thức tương tác và hiệu ứng tạo ra.
Tất cả đều rất rõ ràng.
Độ dày so với kịch bản [Xa Xỉ Phẩm] của Lãnh Tương lúc trước cũng không chênh lệch nhiều.
Kịch bản này là sự tập trung công sức miệt mài của hơn mười biên kịch trong hơn một tháng.
Đảm bảo các tuyến tình cảm của từng cặp khách mời đều rất gay cấn.
Từ đầu đến cuối, có ngọt có ngược, mỗi một kỳ đều có thể thỏa mãn khẩu vị của khán giả.
Nếu tất cả khách mời và người chủ trì đều sẳn sàng phối hợp, Nhật ký yêu đương chắc chắn có thể thành công.
Cao Cần thấy dường như Tưởng Tư Tư thật sự có hứng thú với kịch bản này.
Ông ra vẻ kiêu ngạo nói: “Kịch bản này đã được tổ biên kịch sửa chữa hơn mười lần, đảm bảo rất hay.”
Tưởng Tư Tư lật kịch bản, rồi ném nó lại bàn.
Tưởng Tư Tư nói: “Kịch bản của Lãnh Tương tôi đã xem rồi, đúng là viết không tệ, nhưng ông thật sự muốn quay như thế sao?”
Cao Cần không ngờ cô hỏi như vậy, ông giật mình nói theo bản năng: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Tưởng Tư Tư cười.
Tất cả người trong tổ đạo diễn nhìn nhau, không biết Tưởng Tư Tư có ý gì.
Tưởng Tư Tư nói: “Nếu ông thật sự quay theo kịch bản, chi bằng quay phim truyền hình đi.
Không cần đổi tên, cứ gọi là Nhật ký yêu đương.
Diễn viên, cảnh trí đều đã có sẵn, cũng không cần phát sóng trực tiếp, mất công quá.”
Khuôn mặt Cao Cần trở nên khó coi.
Tưởng Tư Tư cười cười: “Tôi nhận chương trình của ông một phần là vì ông, tôi tin tưởng vào khả năng làm chương trình truyền hình của ông.”
Lúc này khuôn mặt Cao Cần mới khá hơn một chút.
Tưởng Tư Tư lại nói tiếp: “Mặt khác là bởi vì hình thức của chương trình này rất hấp dẫn tôi.”
“Trong nước, ngoài trừ tôi, đã nhiều năm rồi không ai làm chương trình trực tiếp như thế này nữa.
Tôi đánh giá cao ông, cũng rất đánh giá cao chương trình này.”
Cao Cần được xoa dịu bởi mấy lời của cô, trông đã bình tĩnh trở lại.
Cao Cần do dự nói: “Vậy cô cảm thấy chương trình này không cần kịch bản? Nhưng những chương trình truyền hình khác đều có kịch bản, không có kịch bản vốn không thể kiểm soát tiến độ được.
Rất khó cho chúng tôi.”
Tưởng Tư Tư nói: “Chương trình trực tiếp như thế này xưa nay chưa bao giờ là dễ dàng.
Ông vừa làm trực tiếp vừa làm ghi hình là muốn đảm bảo, tôi hiểu.”
Cao Cần gật đầu.
Tưởng Tư Tư nói: “Nhưng chương trình trực tiếp mới là cốt lõi nhất, đó là sự thật.”
Cao Cần ngẩng đầu nhìn cô.
Tưởng Tư Tư nói tiếp: “Nếu ông thật sự không nắm chắc được, tôi có thể phối hợp với ông làm mấy kỳ, làm thành chương trình như ông muốn, xem được hưởng ứng thế nào.”
Cao Cần thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tưởng Tư Tư chịu phối hợp, kéo theo mấy khách mời khác, vậy chương trình có thể làm theo kiểu ông muốn chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Tưởng Tư Tư nhìn biểu cảm trên mặt Cao Cần, trong lòng đã hiểu.
Cô và Cao Cần không thể nói là quá thân, nhưng cô cũng biết rằng Cao Cần không phải người dễ dàng bị thuyết phục như vậy.
Chương trình tạp kỹ về tình yêu ở trong nước gần đây mới khởi.
Nhật ký yêu đương không phải là cái đầu tiên, cũng không phải là cái cuối cùng.
Phần lớn đều na ná nhau, kịch bản đảo đi đảo lại, cũng không quá khác.
Nhật ký yêu đương lợi thể hơn những chương trình khác ở chỗ phát trực tiếp, đáng tiếc lợi thế như vậy đều bị gạt bỏ.
Tưởng Tư Tư nghĩ, thật đáng tiếc.
Tưởng Tư Tư buông tay, mọi thứ dễ dàng giải quyết hơn nhiều.
Tổ đạo diễn và Tưởng Tư Tư họp bàn kế hoạch cho chương trình tiếp theo đến gần mười một giờ rưỡi.
Khi Tưởng Tư Tư trở lại phòng Lãnh Tương đã ngủ.
Xe đẩy gấu bông đặt ở góc phòng, Hương Hương đang ngủ ngon lành trong đó.
Lãnh Tương ngủ nằm nghiêng, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, soi rọi khuôn mặt nàng, trông đoan trang lại hiền dịu.
Cũng không phải cô chưa từng nhìn thấy Lãnh Tương ngủ, nhưng hai lần cô nhìn thấy nàng ngủ trong khách sạn nàng đều cau mày, tựa như có tâm sự gì.
Còn lần này, trên môi nàng phảng phất nụ cười, lông mày giãn ra, trông rất vui vẻ.
Tưởng Tư Tư đứng bên giường nàng, khẽ mỉm cười.
Cô vô thức đưa tay muốn chạm vào má nàng.
Nàng thật sự rất đẹp, dưới ánh trăng lại càng đẹp hơn.
Hàng mi cong khép lại, sống mũi cao thẳng.
Môi trên rất mỏng, môi dưới lại đầy đặn, trông có vẻ rất mềm.
Tưởng Tư Tư nghĩ, cô đã từng hôn đôi môi này.
Trong đêm tối.
Lúc ngón tay của Tưởng Tư Tư sắp chạm vào má Lãnh Tương thì lông mi nàng lại khẽ run.
Tưởng Tư Tư nhanh chóng rút tay lại, cô bối rối nhìn Lãnh Tương.
Dường như Lãnh Tương mơ thấy gì đó, giấc ngủ có chút trằn trọc.
Nàng cựa quậy trong chăn, thay đổi tư thế, rồi lại chìm vào mộng.
Tưởng Tư Tư không tiếp tục chạm vào nàng nữa.
……….
Một đêm trôi qua.
Lúc Lãnh Tương thức dậy, giường đối diện không có ai.
Chăn có dấu vết bị động vào, không phải Tưởng Tư Tư suốt đêm không về.
Tưởng Tư Tư đi xuống lầu, Tần Dương đã làm xong bữa sáng.
Những người khác đều đang ngồi ở bàn ăn, thấy Lãnh Tương đi xuống lập tức chào hỏi.
Lãnh Tương đảo mắt quanh bàn, dừng lại trên mặt Tưởng Tư Tư.
Tưởng Tư Tư không nhìn nàng, cô hết sức tập trung vào bữa sáng của mình.
Lãnh Tương đi qua, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tư Tư.
Hôm nay không phải ngày phát trực tiếp, trên bàn ăn không cần cố ý khơi mào đề tài gì, tất cả đều im lặng dùng bữa.
Lục Nhụy đảo mắt nhìn ba vị nam khách mời ngồi đối diện, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Sau khi ăn sáng xong, tất cả mọi người tập trung ở phòng khách.
Ống kính camera tiếp tục dõi theo họ.
Tưởng Tư Tư nói: “Hôm nay và ngày mai nhiệm vụ chính của các bạn là hẹn hò.
Đối tượng hẹn hò dựa theo tin nhắn mà các bạn đã gửi ngày hôm qua.
Tạm thời chưa thể công bố.”
“Khách mời nam cần chuẩn bị nội dung cho buổi hẹn hò.
Hình thức và thời gian sẽ do các bạn tự quyết định, sau đó đợi các vị khách mời nữ đến điểm hẹn và hẹn hò riêng tư.
Mọi chi phí sẽ được tổ chương trình hoàn trả.
Chúc vui vẻ.”
Chương trình kỳ này phải ghi hình trong hai ngày, biên tập cắt ghét trong bốn ngày, thứ bảy tuần này vào lúc hai mươi giờ sẽ được đăng lên, thời gian thì ít nhiệm vụ thì nhiều.
Mọi người đồng loạt vỗ tay.
Lãnh Tương nhìn cô, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Lãnh Tương nói: “Chị không tham gia sao?”
Tưởng Tư Tư cười: “Tôi tham gia gì chứ, mọi người hẹn hò tôi ở bên cạnh vỗ tay sao?”
Những người khác đều cười phá lên.
Lãnh Tương cau mày.
Nàng ở chung với Tưởng Tư Tư mấy tháng cho nên rất nhạy cảm với những chi tiết nhỏ của cô.
Chắc chắn Tưởng Tư Tư có gì đó.
Lãnh Tương hỏi: “Vậy hai ngày này chị sẽ đi đâu?”
Giọng điệu có phần muốn gây sự.
Lãnh Tương nói xong những lời này thì bản thân cũng tự nhận ra, nàng biết mình có hơi lỡ lời, cho nên lập tức mím môi.
Tưởng Tư Tư chỉ phụ trách dẫn chương trình, trừ phi cần thiết nếu không cô cũng sẽ không xuất hiện trong phần ghi hình.
Cô cũng có việc riêng của mình, hỏi như vậy thật sự hơi quá đáng.
Lúc này Lãnh Tương mới nhớ ra, nàng và Tưởng Tư Tư thật ra cũng chưa hiểu lòng nhau.
Tưởng Tư Tư là người có thể khiến bất kỳ ai cảm thấy thoải mái.
Lúc nàng ở cùng Tưởng Tư Tư rất thư thái, thậm chí nàng quên mất, nàng vẫn chưa bài tỏ tình cảm của mình với Tưởng Tư Tư.
Tưởng Tư Tư cũng không thể hiện rõ ràng tâm tư của cô đối với nàng.
Những người khác liếc nhau, im lặng nhìn hai người nói chuyện.
Bầu không khí tràn ngập sự bất ổn.
Tưởng Tư Tư nói: “Trở về thành phố một chuyến, còn vài việc cần xử lý.”
Tưởng Tư Tư vừa quay phim xong vẫn chưa hoàn thiện.
Mười năm nay [Welcome to STAR] vẫn phát sóng trực tiếp lúc tám giờ tối thứ sáu, không có xung đột thời gian với Nhật ký yêu đương, Tưởng Tư Tư cũng hoàn toàn có thể xoay sở.
Quả thật cô rất bận rộn.
Lãnh Tương gật đầu, không nói gì nữa..