Bạn đang đọc Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong – Chương 62: Sinh Nhật
Trong hậu đài, cả đoàn phim lén lút nhìn ra phía trước.
Chị biên kịch nhỏ giọng thì thầm: “Còn chưa phát video sao?”
Thợ trang điểm lùi lại sao lưng cô ấy: “Ừm, chúng tôi đang chờ xem nè, sao còn chưa phát nữa chứ.”
Thầy ánh sáng: “Tôi còn trang điểm đó…”
Chị biên kịch: “Nhưng mà chúng ta làm chuyện này có phải hơi phô trương quá không?”
Thợ trang điểm: “Phải gióng trống khua chiếng thế chứ! Lãnh Tương bị ức hiếp tới như vậy mà, chúng ta không nên đòi lại công bằng cho cô ấy sao! Hơn nữa, không phải đạo diễn Tưởng cũng đồng ý à?”
Thầy đạo cụ: “Đúng thế, xem sau này còn ai dám hắc Tương Tương của chúng ta nữa.”
Chị biên kịch: “Nhắc mới nhớ, Lãnh Tương đâu?”
Vương Lâm Lâm vỗ đầu: “Em biết chị ấy ở đâu!”
…………..
Trong hội trường.
Tưởng Tư Tư gỡ USB ra, giao cho nhân viên công tác, sau đó nhân viên công tác làm việc một lúc ở hậu đài rồi ra hiệu OK với cô.
Trong hội trường vẫn không bật đèn, chỉ có ánh sáng hắt ra từ màn hình lớn.
Tưởng Tư Tư nhìn bình luận chạy trên màn hình, nở nụ cười: “Được rồi được rồi, không cần xin lỗi nữa, tôi thay cô ấy tha thứ cho các bạn.”
“Cô ấy, chắc là cô ấy đang xem đó, cũng không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu nữa.”
Tưởng Tư Tư vừa xem bình luận chạy trên màn hình, vừa tương tác với cộng đồng mạng: “Mà không, da mặt cô ấy rất mỏng, lại cứng đầu, cho đến nay chưa từng thấy cô ấy nhận thua.”
“Lãnh Tương có biết chuyện này không? Cô ấy không biết đâu, làm sao cô ấy có thể đoán được tôi làm chuyện này sau lưng cô ấy chứ, nói không chừng bây giờ đang thẹn quá hóa giận trốn đi nơi nào rồi.”
Lãnh Tương đứng phía sau, tâm tình vốn dĩ đã bình tĩnh lại, nghe mấy lời nói bậy bạ này của Tưởng Tư Tư thì dở khóc dở cười, ngước mắt lên sân khấu nhìn Tưởng Tư Tư.
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng thấy Tưởng Tư Tư đang cười với nàng, trong nụ cười có một vẻ xảo trá khó tả.
Rõ ràng đã biết là ở đây tối đen, Tưởng Tư Tư làm sao có thể nhìn thấy mình…
Nàng nghe thấy Tưởng Tư Tư tiếp tục nói: “Ngoài việc giấu cô ấy chuyện này, đoàn phim chúng tôi còn chuẩn bị một món quà cho cô ấy.”
Cư dân mạng cũng bắt đầu tò mò.
“Quà gì?”
“Quà, còn có quà à?”
“Hôm nay là ngày quan trọng gì sao?”
“Tôi nhớ rồi, hôm nay là sinh nhật của Lãnh Tương tiểu tỷ tỷ đó!!!”
“Vậy sao????”
“Sinh nhật Tương Tương???”
Lãnh Tương mở to hai mắt nhìn, cả người đều đang choáng váng.
Hôm nay…!là sinh nhật nàng?
Tưởng Tư Tư ra hiệu với nhân viên công tác, bình luận chạy trên màn hình lại tạm thời bị ẩn đi, màn hình tắt, lúc nó sáng lên một lần nữa thì bắt đầu phát một đoạn video.
Bối cảnh video chính là trong phòng khách sạn, thoạt nhìn có vẻ là được quay vội, tương đối thô sơ.
Anh quay phim, thợ trang điểm, chị biên kịch, thầy ánh sáng, thầy âm thanh….
Gần như tất cả nhân viên công tác đều ra hết.
Đàm Nhã: “Cô Lãnh Tương, sinh nhật vui vẻ.”
Vương Lâm Lâm: “Chị để tôi! Để tôi!! Chị Lãnh Tương!! Sinh nhật vui vẻ nha!! Có phải rất bất ngờ không! Em chắc chắn chị đã quên hôm nay là sinh nhật của mình rồi! Có điều bọn em đều nhớ rõ! Sinh nhật của mỗi một người trong đoàn đều có ghi lại…!Đàm Nhã chị bịt miệng tôi làm gì thế!! Tôi còn chưa nói xong mà!! Chị buông ra!!”
Bùi Sương: “Bạn cùng phòng yêu dấu, sinh nhật vui vẻ nghen!!”
Chuyển máy.
Thợ trang điểm: “Lãnh Tương tiểu tỷ tỷ, sinh nhật vui vẻ! Hahahaha không ngờ tới phải hông, hôm nay là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của cô, cùng trải qua với đoàn phim bọn tôi xem như là duyên phận rồi.”
Thầy ánh sáng: “Tương Tương tiểu công chúa sinh nhật vui vẻ, cười nhiều một chút, đừng cứ luôn nghiêm mặt, cô cười lên rất đẹp đó.”
Chị biên kịch: “Đúng vậy, cô xinh đẹp như vậy, cười nhiều lên, không cần để ý bọn người xấu trên mạng, cô đáng yêu bao nhiêu chúng tôi đều biết! Hun một cái nè!!”
Anh camera: “Cô bé có thể lực không tệ nha, cảnh đó tôi chạy cũng mệt muốn chết mà cô còn chạy được, thật sự không tệ, có tiền đồ, có muốn thử đi thi điền kinh không?”
Màn ảnh lắc lư, bên ngoài phát ra một tràng cười điên cuồng.
“Rõ ràng là anh yếu quá! Đại lão gia mà ngay cả một cô bé cũng chạy không lại!”
Tiếp đó là phó đạo diễn, thầy âm thanh, hậu kỳ, biên tập và các nhân viên công tác khác lần lượt xuất hiện.
Hình ảnh lại chuyển, tiếp theo ống kính bị chấn động một cái, người xuất hiện Tưởng Tư Tư.
Lãnh Tương trừng mắt nhìn chằm chằm lên màn hình, bất giác nín thở.
Chắc là Tưởng Tư Tư đã quay vội ở hậu đài, cô là người phụ trách họp báo, gần như tất cả mọi thứ đều phải xem qua một lần.
Lúc camera quay về phía cô, cô còn đang cúi đầu xem tài liệu, có người đang quay cô, cô mới ngẩng đầu lên, cười với ống kính: “Đến tôi rồi?”
Camera gật gật với cô.
Tưởng Tư Tư hỏi: “Những người khác đã quay hết bao lâu rồi?”
Một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước màn ảnh, giơ ra một con số.
Tưởng Tư Tư: “Năm phút?”
Camera lại gật gật với cô.
Tưởng Tư Tư: “Được rồi, tôi sẽ không nói nhiều, quá dài sợ cô ấy không có kiên nhẫn xem hết, các bạn phóng viên cũng không có nhiều kiên nhẫn.”
Người bên ngoài cười trộm.
Tưởng Tư Tư nói: “Dựa theo quy trình bình thường của một buổi họp báo, lúc phát clip này thì những điều cần nói tôi đã nói hết rồi, tôi sẽ không lặp lại.”
“Ấn tượng ban đầu của chúng ta không quá tốt, chủ yếu là lúc cô lên chương trình của tôi, tôi không kiềm chế được.”
“Còn chuyện mấy năm trước, nói thật nếu Tống Ly Mặc không nhắc đến, bản thân tôi cũng đã sớm quên rồi, là tôi không đúng, là tôi không đúng, tôi xin lỗi.”
Bên ngoài cười ngã nghiêng: “Đạo diễn Tưởng chị đủ rồi đó! Đừng lôi chuyện cũ ra, đứng đắn một chút! Còn đang quay mà!”
Tưởng Tư Tư liếc mắt nhìn ra bên ngoài, phút chốc im ắng.
Tưởng Tư Tư: “Mấy tháng nay, cô đến đoàn phim của tôi, tôi quen biết cô, hiểu về cô.”
“Cho nên tôi không hi vọng người ngoài hiểu lầm cô, tôi hi vọng tất cả bọn họ đều có thể thích cô.”
“Cô thật sự rất tốt.”
Những người bên ngoài ồn ào: “Đạo diễn Tưởng, cô còn nhớ chuyện ở KTV không!! Cô còn nợ Tương Tương một lời tỏ tình đó!!”
Tưởng Tư Tư lại liếc mắt nhìn ra ngoài, lúc này không ai sợ cô nữa.
“Tỏ tình! Tỏ tình! Tỏ tình!”
Tưởng Tư Tư cười mắng: “Càn quấy.”
Màn ảnh điên cuồng rung lắc.
“Bao nhiêu người xem, cho qua đi.” Tưởng Tư Tư bất lực, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Tỏ tình không được, tặng cô một trái tim.”
Cô dùng ngón tay tạo một trái tim về phía ống kính, mỉm cười, dịu dàng mà lại quyến luyến.
Video kết thúc.
Lãnh Tương che kín miệng mình, trừng mắt xem hết video, xem đến mức mắt đỏ hoe.
Từ mười lăm năm trước cho đến nay Liễu Linh Xu chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho nàng.
Mười năm sau, lúc nàng nổi tiếng, cũng có người nhớ sinh nhật nàng, chúc mừng sinh nhật nàng, khi nàng xuống dốc, người nhớ sinh nhật nàng cũng chỉ còn một mình Thẩm Tranh.
Bản thân nàng cũng không nhớ sinh nhật mình.
Đoàn phim đã quay video này khi nào? Đã chuẩn bị hết thảy mọi thứ từ khi nào?
Nàng đối mặt với ý tốt của người khác thật sự không biết nên phản ứng thế nào.
Nàng đứng tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên có người ở phía sau vỗ vai nàng.
Nàng quay đầu.
Vương Lâm Lâm cười nhìn nàng, phía sau còn có những nhân viên công tác khác đi theo, cười với nàng.
Vương Lâm Lâm: “Chị Lãnh Tương, rốt cuộc cũng tìm được chị, bọn em tìm chị rất lâu đó.”
Lãnh Tương dùng tay lau mắt, nàng căn bản không thể kiềm chế được bản thân, cảm giác chua xót dâng trào khiến cho nàng không biết làm sao.
“Cảm ơn…!Cảm ơn mọi người.”
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ khiến cho nàng vừa cười vừa khóc.
Chị biên kịch nói nhỏ với thợ trang điểm: “Tôi đã nói cô ấy sẽ khóc mà, cô thua rồi, chung tiền đi.”
Thợ trang điểm: “Cô ấy đâu có khóc, đâu có khóc, tôi không thua, cô thua!”
Thầy âm thanh: “Đừng để ý, bọn họ luôn như vậy, đi thôi, đừng đứng ở đây nữa, còn lại giao cho đạo diễn Tưởng là được rồi, chúng tôi chúc mình sinh nhật cho cô.”
Người với người gặp nhau đều là trong dự liệu, rồi lại ngoài dự liệu.
Mười năm nay không có được, chưa từng được đối xử tử tế ngày nào, có lẽ chính là đợi đến giây phút này.
Năm tháng chung quy vẫn rất dịu dàng.
Mà may mắn thay, nàng đã gặp gỡ đoàn phim, gặp gỡ Tưởng Tư Tư.
Lãnh Tương nín khóc mỉm cười, gật đầu.
…………
Trong hội trường.
Đèn lại bật sáng lần nữa, toàn bộ phóng viên đều nheo mắt, có chút không thích ứng được với ánh sáng, còn có chút chưa khôi phục được tinh thần.
Khi bọn họ bình tĩnh lại, đèn flash cũng bắt đầu nhấp nháy điên cuồng.
Cả hội trường náo động.
Bình luận chạy trên màn hình cũng lại lần nữa điên cuồng.
“Tiểu tỷ tỷ sinh nhật vui vẻ!”
“Huhuhu đây là đoàn phim thần tiên gì vậy!!!”
“Tôi muốn khóc thật to! Thật to! Nước mắt của tôi không đáng tiền!!”
“Tình bạn thần tiên! Tình yêu thần tiên!!”
“Đây là thần tiên gì vậy!!”
“Tôi biết đoàn phim của Tưởng Tư Tư tình cảm thâm sâu, nhưng mà tôi không ngờ có thể sâu như vậy! Tôi cũng muốn có đoàn đội như vậy!!! Hâm mộ phát khóc!!”
“Đạo diễn Tưởng đoàn phim của chị còn thiếu một chân tạp vụ không!! Bưng trà châm nước hay chạy vặt em đều làm được!”
“Tôi không ngờ sẽ có một ngày tôi ghen tị với tình nghĩa của người ta…”
“Chanh trên cây kết thành quả, chanh dưới tàng bạn với tôi!!”
“Tôi đã tưởng rằng sẽ xem kịch hay, mmmmm…!kết quả bị chính chủ vả mặt, mặt đau quá, vừa đau vừa chua.”
“Đến xem kịch +1, không ngờ chứng kiến tình yêu vĩ đại…”
“Tình yêu?!! Tình yêu gì??”
“Tưởng Tư Tư và Lãnh Tương đó!! Tôi mặc kệ, tôi khóa hai người họ lại rồi!!! Nuốt luôn chìa khóa!!”
“Tôi vì Tư Tương cp giơ cao cờ không lung lay! Tôi vì Tư Tương chèo ngày chèo đêm!!”
“Nhanh như vậy đã có tên CP rồi??”
“Tôi còn nhớ có người nói Lãnh Tương là gái thẳng sắt thép? Ai nói!! Có ai thấy gái thẳng như vậy chưa?!”
“Tuy rằng thật sự rất chua, nhưng vẫn muốn hét lên…!Lãnh Tương tiểu tỷ tỷ sinh nhật vui vẻ!”
“Sinh nhật vui vẻ!!”
“Bây giờ tôi chỉ quan tâm một chuyện, Lãnh Tương có đang ở đó không, thời khắc khiến người ta cảm động như vậy mà!”
“Nếu cô ấy không ở đó thì thật đáng tiếc!”
Tưởng Tư Tư nhìn thấy phía sau hội trường đã không còn ai.
Chắc lại được mọi người đón đi rồi.
Tường Tư Tư nói: “Cô ấy không có ở đây.”
Tưởng Tư Tư mỉm cười, nói với phóng viên: “Được rồi, bây giờ là thời gian hỏi tự do, mọi người còn điều gì cần hỏi tôi không?”
Các phóng viên: “………….”
Được rồi, người ta đều đã giải thích rõ như vậy rồi, người cũng không có ở đây, vậy còn gì để hỏi chứ.
Có một phóng viên giơ tay: “Đạo diễn Tưởng, xin hỏi sau khi đóng máy chị có kế hoạch gì không? Tiếp tục quay phim mới sao?”
À nhỉ, còn có thể hỏi như vậy!
“Cô Tưởng, sau khi đóng máy chị sẽ quay lại [Wellcome to STAR] sao?”
“Trước mắt bộ phim đang quay này có tin tức gì muốn tiết lộ với mọi người không?”
“Chị đối với sự thành công doanh thu phóng vé của [Thiếu Niên Du] có gì muốn nói không?”
Các phóng viên vốn dĩ ôm một bụng tò mò, kết quả những câu hỏi đã chuẩn bị đều vô dụng.
Cuối cùng chỉ có thể hỏi mấy câu chung chung.
“[Thiếu Niên Du] thành công không ngoài dự kiến, về phim đang quay, mấy tháng nữa mọi người đến rạp xem thì được rồi.” Tưởng Tư Tư nói: “Sau khi đóng máy, tôi sẽ quay lại [Wellcome to STAR] chủ trì một thời gian, có điều còn có một chương trình liên hệ với tôi, tôi cảm thấy rất hứng thú.”
Có phóng viên hỏi: “Chương trình gì?”
Tưởng Tư Tư: “Một chương trình về tình yêu, tôi đã xem kết hoạch của bọn họ, cảm thấy rất thú vị, đang cân nhắc xem có nên nhận hay không, mọi người có thể mong đợi một chút.”.