Bạn đang đọc Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong – Chương 47: Hiểu Lầm
Đàm Nhã nói: “Là Giải trí Tinh Đồ viết thông cáo, cũng là bọn họ xào lên.”
Tưởng Tư Tư nói: “Lên hệ với bên Tinh Đồ chưa? Bọn họ nói thế nào?”
Đàm Nhã nói: “Bọn họ không có phản hồi.”
“Dám làm không dám nhận.” Tưởng Tư Tư cười nhạo một tiếng, “Công ty truyền thông hạng ba nhỏ bé cũng dám cọ lưu lượng của tôi à.”
Đàm Nhã không nói gì, chờ Tưởng Tư Tư ra quyết định.
Gần đây Tưởng Tư Tư vừa quay phim vừa phải phân tâm chú ý đến việc công chiếu của [Thiếu Niên Du].
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bảo phòng quan hệ công chúng làm chút gì đó, muốn yêu cầu họ làm gì thì em tự xem xét đi.”
Ngày thường truyền thông muốn cọ lưu lượng của cô cũng không chỉ có một công ty này.
Thường thì Tưởng Tư Tư chỉ mắt nhắm mắt mở, giới giải trí rộng lớn, so đo nhiều như vậy quá mệt mỏi, cọ thì cọ.
Nhưng không biết Giải trí Tinh Đồ gặp phải vận đen gì, vừa hay đụng ngay mặt Tưởng Tư Tư.
Kỳ thật có lẽ là Giải trí Tinh Đồ chỉ muốn đề cập đến Lãnh Tương thôi.
Muốn cọ lưu lượng thì chọn đề tài gì nói không được, lại chọn nói người ta bất hòa.
Đàm Nhã hiểu rõ không cần nói, gật đầu.
Lúc cô ấy chuẩn bị rời đi trở về phòng quan hệ công chúng, đột nhiên bị Tưởng Tư Tư gọi lại.
Tưởng Tư Tư nói: “Lát nữa tôi phải về thành phố một chuyến, em quay về khách sạn nhìn xem tình hình của Lãnh Tương thế nào.”
Làm người ta sức cùng lực kiệt là cô, quan tâm thương tiếc cũng là cô.
Đàm Nhã lộ vẻ đã biết rồi trả lời một tiếng.
Tưởng Tư Tư xoa xoa mày: “Được, cứ như vậy, em đi đi.”
Đàm Nhã gật đầu, rời khỏi.
Lúc Lãnh Tương trở về, Bùi Sương đã thức dậy đi quay.
Trong phòng không có ai, nàng vào phòng vừa ngã đầu thì ngủ ngay.
Buổi trưa Lãnh Tương không xuống lầu, nhắn wechat cũng không trả lời.
Vương Lâm Lâm không tiện gọi điện cho Lãnh Tương nên đến căn tin lấy đồ ăn rồi mang lên lầu đưa cho nàng.
Cô vừa quẹt thẻ phòng vào thì phát hiện trong phòng còn có người khác.
“Sao chị là ở trong này?!” Vương Lâm Lâm vừa thấy người trong phòng liền hoảng sợ.
Đàm Nhã ngồi trên giường cạnh Lãnh Tương, cô ấy nghe thấy động tĩnh thì nhướng mi liếc nhìn Vương Lâm Lâm một cái, giơ ngón tay trỏ lên môi ra hiệu suỵt.
Thanh thế của Vương Lâm Lâm lập tức yếu đi một nửa.
Từ lần đầu gặp mặt, cô đã hớ hênh trước mặt Đàm Nhã, sau đó lại thấy Đàm Nhã xách một cái vali lớn ba mươi tấc mà không tốn chút sức, cho nên khi nàng nhìn thấy Đàm Nhã thì cảm thấy có chút chột dạ khó hiểu.
Hơn nữa chiều cao của Đàm Nhã thật sự là hơi khủng bố.
Một cô gái cao như vậy làm gì, ăn gì mà lớn như vậy, làm cho người ta cảm thấy quá áp bức.
Tuy rằng trước nay cô cũng quen, nhưng cuộc đời hơn hai mươi năm cô chưa từng thấy người nào giống như Đàm Nhã.
Cô luôn cảm thấy Đàm Nhã giống như mấy tên ác ôn trầm mặc ít nói bên cạnh đại ca xã hội đen.
Thoạt nhìn trầm mặc nội tâm, thực tế là một người không dễ chọc đến nhất.
Khi đi học chắc chắn là trùm trường, xắn tay áo lên đều là cơ bắp, nhắc đến đánh nhau liền có thể một chọi mười.
Chính là loại đó.
Vừa mới bị Đàm Nhã liếc nhìn, Vương Lâm Lâm bất giác lùi lại hai bước, phủ định ý nghĩ vừa rồi của mình.
Dù không dùng vũ khí gì, ánh mắt này cũng có thể hù chết người.
Bình thường nếu trong đoàn phim không có chuyện gì thì Đàm Nhã cũng không xuất hiện.
Tưởng Tư Tư không chỉ có một bộ phim để quay, Studio Thời Duyệt cũng cần quản lý, cô còn có một quán bar Hắc Trì và khách sạn năm mươi tầng phía trên, thậm chí còn có một chương trình phải chủ trì—– Tuy rằng lúc quay phim thì cô sẽ giao [Welcome To STAR] lại cho người khác chủ trì, nhưng mỗi kỳ cô đều phải xem trước kịch bản một lần mới yên tâm.
Ngoài ra có thể còn vài thứ khác.
Đàm Nhã là trợ lý của Tưởng Tư Tư, cũng là trợ lý duy nhất.
Bình thường cô ấy sẽ được Tưởng Tư Tư phái đi làm đủ loại chuyện.
Thường xuyên vừa biến mất thì bốn năm ngày liền đều không thấy bóng dáng, thần thần bí bí.
Quay phim lâu như vậy, ngoài trừ lần đầu gặp mặt, cô còn chưa từng tiếp xúc với Đàm Nhã gần như vậy.
Vương Lâm Lâm đặt đồ ăn trên bàn, chân tay luống cuống đến gần bên giường của Lãnh Tương.
Không đúng, sao mình phải sợ chị ta? Chẳng lẽ chị ta có thể ăn thịt mình sao?
Vương Lâm Lâm nghĩ như vậy, nhất thời trở nên can đảm, cô ho khan hai tiếng rồi nói: “Chị đến đây làm gì?”
Lãnh Tương đang ngủ trên giường, bất an nhíu mày, dường như bị làm ồn đến.
Ánh mắt Đàm Nhã lóe lên một chút tức cười, ngón trỏ để bên môi.
Vương Lâm Lâm bắt gặp ánh mắt của cô ấy, chút dũng khí không dễ dàng gì có được này cũng mất sạch.
Cô sờ sờ mũi mình, hạ thấp giọng: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, chị vào đây bằng cách nào?”
Thẻ phòng chỉ có ba cái mà.
Đàm Nhã nói: “Hỏi quầy lễ tân, đạo diễn Tưởng bảo tôi đến xem tình hình của cô Lãnh.”
Có tốt lành gì chứ, còn không phải đạo diễn Tưởng của các người hành hạ chị Lãnh Tương thành ra như vậy sao.
Vương Lâm Lâm thầm oán, cô ngồi cách xa chỗ Đàm Nhã ngồi một chút.
Lãnh Tương không cử động, nhưng Vương Lâm Lâm ước chừng Lãnh Tương sắp thức, cũng không định rời đi.
Không thức cũng phải thức, đâu thể nào không ăn cơm trưa chứ.
Mới bốn giờ rưỡi nàng đã ăn sáng, nếu không phải đang ngủ thì bây giờ đã đói bụng từ lâu rồi.
Đột nhiên Đàm Nhã chỉ chỉ vào cáp sạc USB bên cạnh TV.
Đàm Nhã thấp giọng nói: “Phiền cô giúp tôi lấy điện thoại lại đây.”
Vương Lâm Lâm ngồi bên cạnh Đàm Nhã, trong phòng khách sạn có hai cái giường chỉ cách nhau một lối đi nhỏ, nếu bảo Đàm Nhã tự qua lấy thì hơi bất tiện.
Cô bị giọng nói đột ngột của cô ấy làm cho giật mình, vô thức nhìn ổ điện cạnh TV.
Quả thật là có một cái điện thoại ở đó.
Vương Lâm Lâm vươn tay lấy đưa cho cô ấy.
Đàm Nhã đưa tay nhận.
Ngón tay hai người tiếp xúc trong khoảnh khắc.
Vương Lâm Lâm vụt một cái rút tay về.
Cô ngẩng đầu nhìn Đàm Nhã, trong ánh mắt còn có một chút kinh hoảng khó giấu.
Đàm Nhã cầm chắt điện thoại, mở máy lên, không biết đang làm gì.
Vương Lâm Lâm liếc mắt trộm nhìn một chút, cũng không thấy cô ấy đang làm gì.
Có vẻ như Đàm Nhã không phát hiện sự kỳ lạ của cô.
Vương Lâm Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa mới thả lỏng một chút, cô chợt nghe tiếng Đàm Nhã, trong giọng nói còn có vẻ hơi chế nhạo.
“Mà này, tại sao cô vừa thấy tôi đã căng thẳng như vậy? Cô sợ tôi lắm sao?”
Vương Lâm Lâm nhất thời nghẹt thở, sau đó cọ cọ lùi ra sau một chút, kéo theo ghế ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Lãnh Tương nằm trên giường chớp mi, mở mắt.
Nàng ngủ nông, ban nàng cũng không dễ ngủ, đã ngủ ba tiếng nên lúc này cũng sắp dậy.
Đương nhiên, âm thanh mà Vương Lâm Lâm tạo ra cũng làm cho nàng không thể ngủ nổi nữa.
Nàng mở mắt ra, liền thấy trong phòng không chỉ có một người mà là hai người.
Nàng nhìn thấy Vương Lâm Lâm gần như kinh hãi, lui thật xa, ánh mắt trợn tròn, Đàm Nhã thì đứng bên cạnh giường mình.
Trên mặt Đàm Nhã không có biểu cảm gì.
Trong trí nhớ của Lãnh Tương, người trợ lý này của Tưởng Tư Tư đều luôn trong tâm thế giải quyết công việc, chưa từng nhìn thấy cô ấy có cảm xúc cá nhân gì.
Nhất thời còn trì trệ một lúc, Lãnh Tương ho khan một tiếng rồi hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
Vương Lâm Lâm quay lưng lại như muốn che đậy.
Nàng lấy đồ ăn trên bàn trà để lên bàn trên giường của Lãnh Tương, xong xuôi thì nói: “Không có làm gì ạ, bây giờ đã hơn một giờ, chị Lãnh Tương, em đem cơm trưa cho đi, chị ăn một chút đi.”
Đàm Nhã phía sau cũng lên tiếng: “Đạo diễn Tưởng có chút việc, không đến được, bảo tôi đến xem tình hình của cô.
Nếu thân thể cô không có vấn đề gì thì tôi đi đây.”
Tưởng Tư Tư bảo cô ấy đến à.
Lãnh Tương nhíu mày nói: “Cô ấy đi làm gì?”
Đàm Nhã nói: “Chắc là chuyện của [Thiếu Niên Du], xảy ra chút vấn đề, đạo diễn Tưởng quay về xem sao.”
[Thiếu Niên Du].
Đột nhiên Lãnh Tương nhớ đến trận cãi vã tối đêm đó của nàng và Tưởng Tư Tư.
Cũng không tính là cãi vã, chỉ là nàng đơn phương chất vấn Tưởng Tư Tư, Tưởng Tư Tư cũng không có phản bác gì thì nàng đã bỏ đi.
Tối hôm sau nàng lại đến tìm Tưởng Tư Tư, Tưởng Tư Tư nói chuyện không phải như nàng nghĩ, nếu có cơ hội có thể đi hỏi Lạc Vi.
Không phải như nàng nghĩ, vậy sự thật là thế nào?
Nàng và Lạc Vi không quen biết nhau, cũng không thể vô duyên vô cớ đi hỏi chuyện nhà người ta, nhưng có lẽ Đàm Nhã sẽ biết gì đó.
Lãnh Tương hỏi: “Cô có biết Lạc Vi không?”
Đàm Nhã gật đầu, nói: “Cô Lạc là nữ chính của [Thiếu Niên Du], tôi và cô ấy có tiếp xúc mấy lần.”
Lãnh Tương do dự một lúc, lại hỏi: “Lúc đó tại sao Tưởng Tư Tư lại chọn Lạc Vi cho bộ phim này?”
Chuyện này thật ra vẫn còn nhiều nghi vấn.
Trước khi đóng [Thiếu Niên Du] Lạc Vi vẫn còn chưa được tính là diễn viên tuyến mười tám, cùng lắm là chỉ đóng mấy vai phụ vặt vãnh.
Tưởng Tư Tư làm sao lại biết thân thế của Lạc Vi, rồi chọn cô ấy đóng [Thiếu Niên Du]?
Đàm Nhã nói một cách rành mạch: “Cô Lạc là cô nhi, khi cô Lạc còn nhỏ thì cha mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, kẻ gây án bỏ chạy, chuyện này tôi nghĩ cô cũng biết.”
Lãnh Tương gật đầu, chuyện này nàng biết.
Đàm Nhã lại nói thêm: “Sau đó cô Lạc đã tìm được hung thủ và muốn báo thù.”
Lãnh Tương kinh ngạc mở to mắt.
Đàm Nhã nói: “Nhưng đã qua quá nhiều năm, phần lớn chứng cứ chứng minh đã bị mất, hơn nữa cũng sắp hết thời hạn tố tụng.
Cơ duyên xảo hợp, đạo diễn Tưởng biết được chuyện này.”
Lãnh Tương có chút sững sờ, nói: “Sau đó thì sao?”
Đàm Nhã nói: “Đạo diễn Tưởng giúp cô Lạc thuê một đoàn luật sư, cũng liên hệ bên cảnh sát, về phương điện này đạo diễn Tưởng quen biết rất nhiều.
Trước khi hết thời hạn tố tụng, cảnh sát đã tìm được chứng cứ.
Cô Lạc thắng kiện, hung thủ bị phán hai mươi năm tù, cô Lạc cũng nhận được một khoản tiền bồi thường.”
Khoản tiền kia đối với Lạc Vi mà nói không đáng kể gì.
Nhưng cơn ác mộng hai mươi năm của cô ấy cuối cùng cũng qua rồi.
Đàm Nhã lại nói: “Kịch bản [Thiếu Niên Du cũng sửa đổi rất nhiều lần, bây giờ phiên bản [Thiếu Niên Du] này cũng không hoàn toàn giống câu chuyện của cô Lạc, nhưng đạo diễn Tưởng đã nói, cảm hứng ban đầu của [Thiếu Niên Du] quả thật là đến từ cô Lạc, chuyện này không thể phủ nhận, cho nên đạo diễn Tưởng mới mời cô Lạc làm nữ chính, cô Lạc cũng đồng ý.”
Hóa ra là như vậy.
Lãnh Tương suy nghĩ đến xuất thần, đến cả đồ ăn trên bàn cũng chưa động miếng nào.
Vương Lâm Lâm cũng nghe đến nhập tâm, đã quên mất nỗi sợ hãi của mình với Đàm Nhã, cô thút thít nói: “Trời ơi, đạo diễn Tưởng cũng lợi hại thật, thuê luật sư còn chưa nói, lại thuê hẳn một đoàn luật sư.”
Đàm Nhã nói: “Đạo diễn Tưởng có quan hệ rất rộng rãi.”
Vương Lâm Lâm lại nói: “Vậy đây là một ân tình rất lớn, đạo diễn Tưởng có thể được coi là ân nhân của Lạc Vi rồi.”
Đàm Nhã nói: “Cô Lạc đóng [Thiếu Niên Du] không có nhận cát-xê.”
Lãnh Tương nghe xong toàn bộ sự thật, cơm này hoàn toàn ăn không vô nữa.
Trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nàng hoàn toàn hiểu lầm Tưởng Tư Tư, chẳng những hiểu lầm mà nàng còn mắng người ta một trận.
Lãnh Tương ôm mặt.
– ——–
Tác giả có lời muốn nói:
Sau này Lạc Vi có thể còn xuất hiện..