Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong

Chương 32: Tương Tương


Bạn đang đọc Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong – Chương 32: Tương Tương


Khoảng thời gian trước Tưởng Tư Tư tạo một nhóm wechat, thêm toàn bộ ánh sáng quay phim biên kịch diễn viên vào.

Tin nhắn trong nhóm liên tục, một đám người chờ đại đạo diễn Tưởng gọi vào đoàn, nhàm chán vô cùng, mỗi ngày nói chuyện phiếm vô nghĩa trong nhóm.

Lãnh Tương chấp nhận lời mời kết bạn của Tưởng Tư Tư, người nọ nhanh chóng gởi cho nàng một tin nhắn.

Địa chỉ cách Hắc Trì không xa, chỉ mất mười phút đi bộ.

Lãnh Tương lần theo địa chỉ tìm được chỗ ở của Tưởng Tư Tư, lên lầu, ấn chuông cửa nhà Tưởng Tư Tư.

Hơn chín giờ gần mười giờ, thời gian lúng ta lúng túng như vậy, có thể gọi mình lại đây làm gì?
Tưởng Tư Tư ra mở cửa rất nhanh.

Cô mặt đồ ngủ, áo dài tay quần dài, tóc xoăn dài xõa tùy ý sau lưng, không trật tự, có chút rối, khiến cô trông lười biếng và mềm yếu.

“Đây đây.” Cô nói, “Vào đi.”
Lãnh Tương đứng ở cửa đáp lại, liếc nhìn vào bên trong một cái, cả phòng tối đen, ngoại trừ ánh trăng len lõi từ ngoài cửa sổ lớn vào thì không có nguồn sáng nào.

Tưởng Tư Tư làm trò gì mà ngay cả đèn cũng không bật?
Không có thể nào là bóng đèn bị hỏng, gọi mình đến giúp cô ấy thay bóng đèn?
Lãnh Tương thay giày với vẻ mặt do dự, thảm trải sàn hấp thụ tất cả âm thanh, trong phòng im ắng.

Tưởng Tư Tư dẫn nàng vào phòng khách.

Trong nhà Tưởng Tư Tư ngay cả salon cũng không có, trên sàn nhà trải một tấm thảm lông rậm màu ấm mềm mại vừa dày vừa nặng, bức tường sau lưng cũng sơn một màu ấm, gần như liền với thảm thành một mảnh.

Trên sàn trong phòng khách có bốn tấm tựa đặt quanh thành một vòng, đệm lót mềm mại, xem như thay cho salon, trên mặt thảm bày rất nhiều gối ôm hình thú, lớn nhỏ đều có.

Bên trong phòng khách cũng không có tivi, nhưng có một màn chiếu chiếm cứ cả một mặt tường.

Tưởng Tư Tư giải thích nói: “Tôi ở đây một mình, căn bản cũng không dẫn ai đến, nên tự bày trí theo ý mình.”
Tưởng Tư Tư lại nói: “Cô ngồi tự nhiên, muốn uống gì?”
Lãnh Tương ngồi xếp bằng trên tấm đệm, sau khi ngã lưng về sau thì duỗi chân thẳng chân ra.

Lãnh Tương: “…………………”
Chẳng trách Tưởng Tư Tư bày trí thảm lót như vậy, tư thế này quả thực khó có thoải mái hơn được đúng không?
Lãnh Tương nói: “Tùy cô, tôi sao cũng được.”
Tưởng Tư Tư nhanh chóng bưng hai ly nước ra, chất lỏng trong ly có màu đen hơi đỏ, giống như siro trái cây đậm đặc, hoặc là rượu vang đỏ có độ tinh khiết cao, dưới ánh trăng hiện ra một màu đỏ u ám.

Tương Tư Tư đặt ly xuống bàn nhỏ trên thảm, đưa cho Lãnh Tương một ly.

Lãnh Tương nói: “Cám ơn.”
Lãnh Tương ngửi trước một chút, chỉ thấy có mùi của nước trái cây.

Nàng bưng ly uống một ngụm.


Mùi vị có chút giống như rượu trái cây ít cồn mà nàng vừa uống trong Hắc Trì, có điều chắc là nồng độ cồn còn thấp hợp rượu trái cây một chút.

Nhẹ gần như không có vị rượu, nhưng lại ngọt hơn một chút.

Lãnh Tương hỏi: “Đây là gì?”
Tưởng Tư Tư nói: “Nước dâu tầm có thêm ô mai, dâu tầm lên men, cho nên có vị rượu, lại bỏ thêm chút đường, hương vị thế nào?”
Chẳng trách đồ uống này và rượu trái cây ở Hắc Trì có vị hơi giống nhau.

Lãnh Tương nói: “Cũng không tệ lắm.”
Tưởng Tư Tư cầm điều khiển từ xa ấn hai lần, màn hình chiếu được mở ra, phát ra ánh sáng chói lòa.

Ngay sau đó, một dòng chữ hiện lên trên màn hình.

Phim đang tải….”
Lãnh Tương muốn nói gì đó, đột nhiên từ một góc nào đó trong phòng khách truyền đến một tiếng meo.

Lãnh Tương quay đầu lại, thấy một con mèo trắng như tuyết từ trong đống gối ôm chui ra, đôi mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly đảo hai vòng, nhìn về phía người lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Tưởng Tư Tư vỗ vỗ tay: “Hương Hương, lại đây?”
Con mèo ragdoll khéo léo chui khỏi gối, đi đến bên cô, dùng cái đầu lông mềm mại cọ cọ vào tay cô.

Tưởng Tư Tư ôm mèo vào ngược, vuốt ve nó mấy cái, mèo ragdoll xưa này khôn khéo ngoan ngoãn, nằm im trong lòng cô.

Tưởng Tư Tư nói: “Nó tên Hương Hương, đáng yêu chứ.”
Hương Hương?
Tương Tương?
(Phiên âm giống nhau đều là Xiang1 á)
Trên trán Lãnh Tương nổi lên mấy cọng gân xanh.

Lãnh Tương không nói gì, Tưởng Tư Tư quay đầu nhìn nàng, ánh sáng chói lòa chiếu lên mặt nàng.

Tưởng Tư Tư nhìn vẻ mặt nàng, biết là nàng đã hiểu lầm: “Hương trong mùi hương, ta đã nuôi Hương Hương nhiều năm rồi.”
Tưởng Tư Tư cười nói: “Các người cũng có duyên, có muốn ôm nó một cái không?”
Có duyên con khỉ.

Vốn dĩ Lãnh Tương muốn từ chối, nhưng dường như Hương Hương nghe hiểu lời Tưởng Tư Tư nói, ngẩng đầu đầy lông lá lên, đôi mắt lưu ly lặng lẽ lại ngoan ngoãn nhìn Lãnh Tương, nhỏ giọng meo một tiếng.

Lãnh Tương vô thức đưa tay qua.

Không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của tiểu công chúa mèo ragdoll.

Tưởng Tư Tư đưa mèo cho nàng, Lãnh Tương cẩn thận ôm mèo vào ngực, sợ kinh động nó.

Tưởng Tư Tư nhìn thấy một người một mèo, không biết tại sao, cảm thấy được bọn họ có chút giống nhau.


Có lẽ là cùng xinh đẹp.

Lãnh Tương nhận thấy ánh mắt cô, vốn muốn thả Hương Hương trong lòng ra, nhưng mà dường như tay nàng bị dính chắt vào con mèo, căn bản là không thả ra được.

Ai có thể nhẫn tâm buông một bé mèo đáng yêu xinh đẹp như vậy ra chứ?
Tưởng Tư Tư nhìn thấy tay nàng sờ tay con mèo, trong ánh mắt có chút buồn cười.

Nhìn gì thế, thật sự không ai có thể cự tuyệt được bé mèo đáng yêu này sao?
Lãnh Tương ho khan một tiếng, hỏi: “Cô gọi tôi đến đây rốt cuộc muốn làm gì?”
Lúc này cuối cùng màn chiếu lớn của tải thành công.

Tưởng Tư Tư nói: “Mời cô xem phim.”
Lãnh Tương nói: “Phim gì?”
Tưởng Tư Tư nói: “Bộ phim gần đây của tôi đã thành phẩm, tên [Thiếu Niên Du], ngày mai gởi đi thẩm duyệt, nếu không có gì thay đổi thì hai tháng sau có thể công chiếu ở rạp.”
“Thành phẩm vừa đến tay tôi.” Tưởng Tư Tư cười nói: “Tôi muốn để cho nữ chính trong phim mới của tôi cùng xem với tôi.”
[Thiếu Niên Du] là một bộ phim cổ trang võ hiệp dài tập, kể về câu chuyện một nhóm thiếu niên giang hồ sảng khoái báo thù.

Nói như vậy cũng không đủ chính xác.

Cả bộ phim [Thiếu Niên Du] sử dụng nhiều thủ pháp hồi tưởng và kể đan xen, dùng một nhân vật nữ, đan xen tài tình vào hai lần ám sát của nhóm thiếu niên và trung niên.

Nhóm thiếu niên nhất kỵ hồng trần, giục ngựa thành Trường An, bất cần mà phóng khoáng, bọn họ tự xưng du hiệp, cảm thấy mình nhất định sẽ trở thành đại hiệp danh chấn một phương, tạo thành đại nghiệp.

Bọn họ lên kế hoạch ám sát những gian thần quyền thế tội ác tày trời, sau đó kế hoạch thất bại, liên lụy cả gia đình, gian thần không buông tha bọn họ, bọn họ chỉ có thể mai danh ẩn tích, sống tạm qua ngày.

Hơn mười năm sau, nhóm trung niên bôn ba giữa bộn bề cuộc sống, mỗi người một phương.

Một ngày nọ, một nữ nhân tìm đến bọn họ, một lần nữa đưa bọn họ tụ họp lại với nhau.

Nữ nhân tên Ngụy Ninh, là người mà nam chính Doãn Thanh yêu thời niên thiếu, lúc ấy trong số du hiệp bọn họ chỉ có duy nhất một thiếu nữ, bây giờ đã giả làm vợ người ta.

Ngụy Ninh quần áo tả tơi, nghiêng nghiêng ngã ngã, cả người là thương tích.

Nàng ta kể với bọn rằng những gian thần mà bọn họ muốn ám sát thời niên thiếu hiện giờ khống chế triều đình, biến ấu đế thành bù nhìn, nếu không trừ gian thần, quốc tương bất quốc*.

*Đất nước sẽ không phải là đất nước, đất nước sẽ không thể tồn tại.

Ẩn dụ về đất nước sắp tàn.

Nhóm du hiệp đã sắp bước qua tuổi ba mươi quyết định lập một kế hoạch chu đáo chặt chẽ hơn, muốn tái hợp một lần nữa để làm những việc mà khi bọn họ còn trẻ chưa làm được.

Bọn họ thề, gian thần không trừ, không nghĩ gia đình.


Đó là ma chướng của bọn họ khi trẻ.

Sau đó bọn họ thành công.

Ngụy Ninh ở bên cạnh cười dịu dàng, rót thêm rượu cho bọn họ.

Uống rượu xong, ngoại trừ Doãn Thanh, tất cả những người khác đều đã gục ngã, thất khiếu* chảy máu, không còn tỉnh lại nữa.

*Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.

Đột nhiên có rất nhiều hắc y nhân xuất hiện bên cạnh Ngụy Ninh, vây quanh bảo vệ Nguy Ninh, vô số mũi kiếm chỉ vào Doãn Thanh.

Doãn Than không thể tin được nhìn Ngụy Ninh, hai mắt muốn nứt ra: “Ngươi…!Độc phụ!”
Hóa ra ấu đế đăng cơ, trong triều chia thành hai phái đoạt quyền, gian thần là một trong số đó, mà trượng phu của Ngụy Ninh là phái còn lại.

Gian thần là mối họa ngầm lớn nhất trong lòng trượng phu nàng ta.

Ngụy Ninh nghĩ đến lời thề nực cười thời niên thiếu, trong lòng nảy sinh một kế.

Không ngờ lại thành công.

Ngụy Ninh không giết Doãn Thanh mà thả hắn.

Còn Doãn Thanh vì trả thù cho huynh đệ, quyết định ám sát trượng phu của nữ nhân.

Theo kết cục thường lệ của một bộ phim điện ảnh, hắn thành công.

Trong cảnh cuối, Doãn Thanh chỉ kiếm về Nguy Ninh, Ngụy Ninh mất đi trượng phu nhìn Doãn Thanh, cười lớn.

Sau khi Ngụy Ninh chỉnh trang lại quần áo, giống như một thiếu nữ, nàng ta nói với Doãn Thanh: “Ngươi biết không? Rõ ràng ta có vô số cơ hội giết ngươi?”
Ngụy Ninh nhướng mày, nhìn hắn: “Bây giờ ngươi sẽ giết ta sao?”
Nàng ta cười khanh khách nói: “Ta biết.

Trước kia ngươi thích ta.”
“Nhưng mà ta hận ngươi, ta hận ngươi.”
Sau khi nhóm thiếu niên Doãn Thanh bọn họ ám sát thất thủ, phụ mẫu Ngụy Ninh chưa kịp ẩn trốn, đều bị gian thần giết chết.

Mà lúc ấy nàng ta là nữ nhân duy nhất trong nhóm du hiệp, không biết gì về kế hoạch đó.

Ngụy Ninh hận gian thần, càng hận Doãn Thanh người lúc đó đã lên kế hoạch ám sát nực cười đó, hận cái gọi là du hiệp nực cười kia.

Nàng ta gả làm vợ người ta, chỉ để báo thù cho phụ mẫu.

Đôi môi Doãn Thanh run rẫy, suýt chút nữa đánh rơi thanh kiếm trong tay.

Trong lúc ánh chớp đá lửa, Ngụy Ninh nhặt một thanh kiếm lên, đâm vào ngực Doãn Thanh một nhát.

Ánh lửa nổi lên bốn phía, phim đột nhiên tắt.

Chỉ còn lại Ngụy Ninh hai tay run rẫy, che mặt, khóc thất thanh.

Dục mãi quế hoa đồng tái tửu, chung bất tự, thiếu niên du*.


*Trong bài thời Đường Đa Lệnh của Lưu Quá, có nghĩa là hai mươi năm sau tái kiến, giống khi còn trẻ mua rượu quế hoa cùng thưởng.

Vẫn đạo vị hệt như vậy, nhưng thời thế đã chuyển dời, tâm tình chẳng còn như xưa.

Hai tiếng rưỡi trôi qua, xem xong [Thiếu Niên Du], Lãnh Tương hít một hơi thật sâu.

Hương Hương ở trong lòng nàng kêu meo meo hai tiếng, nàng mới phát hiện suýt chút nữa mình vuốt rụng lông con mèo của người ta.

Nàng vội vàng nới lỏng tay, Hương Hương nhảy ra khỏi ngực Lãnh Tương, chui vào ngực Tưởng Tư Tư.

Tưởng Tư Tư vuốt ve khối bông suýt chút nữa bị Lãnh Tương vuốt trụi lông, gãi gãi cằm Hương Hương, mắt nhìn về phía Lãnh Tương: “Hương Hương à, có phải vừa rồi Tương Tương bắt nạt mày hay không?”
Hương Hương này không phải Tương Tương kia.

Tám trăm năm Lãnh Tương chưa từng được người khác gọi nhủ danh, ở trong đầu lưỡi Tưởng Tư Tư quấn qua một vòng như vậy, có một chút ý vị dịu dàng lưu luyến không thể giải thích.

Lỗ tai của Lãnh Tương hơi đỏ lên.

Đúng là nàng vuốt muốn trụi lông mèo của người ta trước, nàng đuối lý, chỉ có thể cắn răng giải thích.

Lãnh Tương nói: “……….!Vừa rồi tôi không để ý, thật xin lỗi.”
Tưởng Tư Tư ôm mèo quay về phía Lãnh Tương, dưới ánh sáng chói lọi của màn hình chiếu, đôi mắt lưu ly của con mèo lặng lẽ ngoan ngoãn nhìn nàng.

Nàng và mèo bốn mắt nhìn nhau.

Hương Hương lại meo một tiếng.

Trong lòng Lãnh Tương tự dưng cảm thấy có chút tội lỗi.

Vừa rồi có phải nàng thật sự hơi mạnh tay với con mèo này không………?
Tưởng Tư Tư giơ tay con mèo lên, lắc lắc với Lãnh Tương, đè giọng nói: “Hương Hương à, vừa rồi Tương Tương xin lỗi mày kìa, mày có muốn tha thứ cho cô ấy không?”
Trên trán Lãnh Tương lại nổi gân xanh.

Lãnh Tương nói: “Cô thật ấu trĩ!?”
Tưởng Tư Tư cô có thôi đi không!
Đều là người lớn cả rồi! Ấu trĩ! Vô vị!
Trong lòng Lãnh Tương trợn mắt khinh bỉ vô số lần.

Tưởng Tư Tư kiến hảo tựu thu*, cười nói: “Được rồi, không chọc cô nữa.”
*Kiến hảo tựu thu: thấy được rồi thì thu tay, chỉ làm việc có chừng mực.

Tưởng Tư Tư không chọc nàng nữa, đưa mèo về lại trong ngực nàng, nói: “Cô thích nó thì ôm nó bao nhiêu cũng được, nó cũng rất thích cô.”
“Hương Hương nhà tôi rõ ràng ngoài trừ tôi thì không thân cận với ai, có thể thân cận cô, các người quả thật là có duyên.”
Lãnh Tương vẫn không thể cưỡng lại uy lực của bé mèo ragdoll đáng yêu, lại ôm mèo vào ngực một lần nữa.

Vẫn là mèo ấm nhất.

Lãnh Tương chơi với mèo, Tưởng Tư Tư cầm điều khiển từ xa, phát lại đoạn phim, cảnh Ngụy Ninh giơ kiếm đâm vào người Doãn Thanh.

Ánh mắt Lãng Tương nhìn theo tay cô, ngẩng đầu nhìn màn hình.

“Kiểm tra cô thử xem, trong cảnh này.” Tương Tư Tư cười cười, nói, “Cô cảm thấy diễn biến tâm lý của nhân vật Ngụy Ninh này là gì?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.