Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong

Chương 30: Gia Thế


Bạn đang đọc Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong – Chương 30: Gia Thế


“Bà ấy để lại phương thức liên lạc cho chị, nói là nếu em ở đây thì đưa em.

” Thẩm Tranh hỏi, “Em có cần liên hệ với bà ấy không?”
Lãnh Tương không chút do dự nói: “Không cần.


Thẩm Tranh biết nàng sẽ phản ứng như vậy.

Có điều, không gặp cũng tốt.

Lãnh Tương nói: “Lúc trước tôi nói với bà ta rồi, tôi trả nợ thay bọn họ lần cuối cùng, sau này đừng tìm tôi, từ nay về sau tôi và bọn họ không còn quan hệ.


Lanh Tương lại nói: “Mấy năm trước bọn họ biết tôi không có việc làm, không có tiền cho bọn họ.


Lãnh Tương nở một nụ cười tự giễu: “Chắc là không biết ở đâu nghe được tin, biết được bây giờ tôi có tiền thì háo hức chạy đến.


Thẩm Tranh thở dài một hơi, vỗ vỗ vai an ủi nàng.

Gia đình Lãnh Tương thật sự là hơi phức tạp, khiến người ta một lời khó nói hết.

Mẹ của Lãnh Tương sinh ra ở một thị trấn của một vùng quê nghèo xa xôi hẻo lánh, người ở đây hiếm có ai có thể có cơ hội đi ra ngắm nhìn thế giới bên ngoài, cơ bản là bao nhiêu đời nay vẫn ở nơi này.

Mẹ nàng tên Liễu Linh Xu, tên này là thầy bói đặt cho bà ta, nói bà ta đã định trước là linh đinh cơ khổ, đời này không nơi nương tựa, sau này cần một đứa con gái để khơi thông số mệnh, nên đặt cho bà ta một cái tên như vậy.

Liễu Linh Xu từng là đại mỹ nhân được người người mười dặm tám thôn khắp cả trấn ca tụng.

Ngày thường Liễu Linh Xu lang thang khắp phố, bất luận nam nữ trẻ già, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đổ đồn lên người nàng, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Liễu Linh Xu thật sự xinh đẹp, người trong trấn hầu như không đọc sách, cũng không biết thế giới trông như thế nào, không thể nói được bà ta xinh đẹp như thế nào, chỉ biết đại khái là quốc sắc thiên hương chim sa cá lặn gì đó, toàn bộ đều dùng để hình dung nàng, cảm thấy các minh tinh trên TV cũng không đẹp bằng bà ta.

Bà ta mím môi cười một cái, những người nhìn thấy nụ cười ấy đều có thể bay lên mây, chẳng cần quan tâm điều gì, bà ta muốn thứ gì đều cho bà ta hết.

Liễu Linh Xu chúng tinh phủng nguyệt* mà trưởng thành.

*Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

(Như cái rốn của vũ trụ dị á).


Bà ta xinh đẹp, nhưng không quá thông minh, cũng không học nhiều, thành tích không tốt, học hết cấp hai ở trấn.

Nhà bà ta có một tiệm tạp hóa nhỏ, nếu muốn học cấp ba thì phải băng qua hai ngọn núi, ngày thường không thể về nhà, không thể phụ giúp gia đình buôn bán.

Người trong nhà cũng không ai chịu cho bà ta đi học, thế là bà ta không đi học nữa.

Liễu Linh Xu lại lớn lên một chút, người trong nhà thấy bà ta đã đến tuổi lập gia đình, vì thế vội vàng sắp xếp việc hôn nhân cho bà ta.

Bên đàng trai cũng nhanh chóng được xác định, là một gia đình giàu có trong trấn, nhà có điều kiện, vừa ý bộ dáng xinh đẹp của Liễu Linh Xu, muốn cưới bà ta về làm vợ.

Ngày đám cưới, hương thân mười dặm tám thôn đều đến xem Liễu Linh Xu xuất giá.

Ngày đó là ngày náo nhiệt nhất thị trấn này, cũng là ngày nhục nhã nhất của gia đình Liễu Linh Xu.

Liễu Linh Xu đào hôn.

Bà ta bỏ trốn theo một người đàn ông.

Người đàn ông là người ở ngoài trấn đến đây vào một năm trước, vóc người cao ráo, dung mạo anh tuấn, khí chất nho nhã, dạy cấp hai trong trấn.

Bà ta giấu người nhà hẹn hò với người đàn ông, người đàn ông kể cho bà ta nghe về thế giới bên ngoài, về nhà cao chọc trời ngựa xe như nước, kể cho bà ta những điều mà trước giờ chưa từng nghe đến.

Qua lại với người đàn ông một thời gian, Liễu Linh Xu cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Trong lúc người nhà sắp xếp hôn sự, bà ta lại không thể chống cự, phản ứng đầu tiên của bà ta là muốn bỏ trốn.

Trong phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Yêu nhau mà không thể bên nhau, bọn họ nghĩa vô phản cố* phá vỡ mọi rào cản, thoát ly gia đình, lao vào ái tình.

*Nghĩa vô phản cố: Làm việc đúng đắn thì phải bước tới, quyết không chùn bước.

Người đàn ông đồng ý, đưa bà ta băng qua hai ngọn núi cao, đến một thị trấn nhỏ, sau đó lấy hết tiền lương tích góp, đưa bà ta lên xe lửa, đi thành phố B.

Mọi thứ bên ngoài đối với Liễu Linh Xu đều mới lạ.

Thành phố B cũng thật lớn mà, ngựa xe như nước, nhà cao chọc trời, kẻ đến người đi, hết thải những điều người đàn ông nói, hóa ra đều là thật.

Bà ta và người đàn ông định cư ở thành phố B, sống trong một tầng hầm chưa đầy mười mét vuông, mỗi ngày người đàn ông ra ngoài đi làm kiếm tiền, rất ít khi về nhà, bà ta ở nhà làm nội trợ, dọn dẹp nhà cửa giặt đồ nấu cơm, chờ ông ta trở về.

Bà ta thấy rằng, cuộc sống tuy nghèo khó, nhưng bình dị và hạnh phúc.

Cho đến một ngày, một đám người xông vào nhà, cầm ống tuýp chỉ vào Liễu Linh Xu, buộc bà ta phải trả tiền.


Lúc này Liễu Linh Xu mới biết, người đàn ông ở bên ngoài thiếu nợ một khoản tiền lớn, vì trốn nợ, năm đó mới trốn đến thị trấn hẻo lánh xa xôi đó.

Lúc người đàn ông ra khỏi thị trấn, hiển nhiên lại bị người ta tìm đến.

Liễu Linh Xu không đưa tiền ra được, bị bọn họ đánh một trận.

Người đàn ông trở về ôm Liễu Linh ỉu xìu mình đầy thương tích khóc, nói ông ta rất xin lỗi, sau này nhất định sẽ cho bà ta cuộc sống tốt nhất.

Liễu Linh Xu nghĩ, cuộc sống khó khăn thật nhưng bà ta vẫn rất hạnh phúc.

Hơn nữa trong thành phố rộng lớn này, bà ta chỉ có duy nhất người đàn ông này.

Sau đó, bà ta mang thai, quả nhiên thầy bói nói đúng, bà ta thật sự sinh một đứa con gái.

Liễu Linh Xu đặt tên nàng là Lãnh Tương.

Có lẽ bởi vì có con gái, người đàn ông thường xuyên về nhà với hai mẹ con hơn, còn có thể cho Liễu Linh Xu một ít tiền, đưa bà ta và Lãnh Tương đi ăn một chút đồ ăn ngon.

Sự ôn nhu của người đàn ông khiến Liễu Linh Xu cảm thấy thật hạnh phúc.

Nợ cũng coi như đã trả hết, một nhà ba người bọn họ tuy nghèo khó, nhưng cuộc sống bình yên an ổn.

Rồi một ngày nọ, lúc Liễu Linh Xu đang làm việc nhà, đám cho vay nặng lãi lại tìm đến.

Hóa ra người đàn ông đánh bạc, còn thua một khoản tiền lớn.

Bà ta không có tiền, lại bị đánh một trận, tất cả đồ đạc trong nhà đều bị bọn đòi nợ đập nát.

Lúc người đàn ông trở về, nhìn thấy Liễu Linh Xu ngã trên đất, con gái gào khóc bên cạnh, lại ôm Liễu Linh Xu bắt đầu khóc, nói xin lỗi bà ta, nói ông ta nhất định sẽ kiếm được thật nhiều tiền rồi trả nợ.

Liễu Linh Xu tin.

Không tin thì có thể làm chứ, bà ta có con gái, bơ vơ không nơi nương tựa giữa thành phố rộng lớn này, người đàn ông là nguồn thu nhập và chỗ dựa duy nhất.

Bà ta chỉ học hết cấp hai, không có năng lực, ngoài trừ quét dọn cũng không làm gì được, bà ta có thể làm gì chứ?
Hơn nữa, bà ta yêu người đàn ông này, không có người đàn ông này bà ta không thể sống nổi.


Cuối cùng người đàn ông lừa bà ta.

Ông ta không thể trả tiền, áp lực quá lớn, bắt đầu uống rượu, say khướt trở về nhà bắt đầu đánh đập bà ta.

Liễu Linh Xu không có sức chống cự, bị đánh đến cả người đầy thương tích.

Nhưng mà lúc người đàn ông tỉnh rượu lại sẽ ôm bà ta khóc lóc, nói ông ta là tên khốn nạn, xin lỗi bà ta, thậm chí ông ta còn tự tát mình, cầu xin Liễu Linh Xu tha thứ.

Liễu Linh Xu nghĩ, đương nhiên là em tha thứ cho anh, bởi vì em yêu anh mà.

Có lần đầu thì có lần thứ hai thứ ba, thứ chờ đợi bà ta chính là bạo lực gia đình vô cùng tận.

Càng ngày người đàn ông càng không kiêng nể gì, mà Liễu Linh Xu lại không thể rời bỏ ông ta.

Còn Lãnh Tương, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.

Liễu Linh Xu căn bản không quan tâm đến nàng, toàn bộ tinh lực của bà ta đều dồn hết lên người đàn ông.

Lãnh Tương học xong tiểu học ở một trường gần đó, gắng gượng học hết cấp hai, nhưng còn cấp ba, không biết vì lý do gì, Liễu Linh Xu không cho nàng tiếp tục học.

Cho dù Lãnh Tương bày tỏ nàng có thể tự mình ra ngoài làm kiếm tiền, Liễu Linh Xu cũng không cho nàng đi học.

Vốn dĩ Liễu Linh Xu là một mỹ nhân, mà người đàn ông kia cũng có cái mã đẹp, đương nhiên con của hai người cũng không thua kém.

Mười bốn tuổi, nàng đã mang một dáng vẻ tiểu mỹ nhân.

Người đàn ông thiếu nợ ngày càng nhiều, mà Lãnh Tương càng lớn càng xinh đẹp.

Có một ngày người đàn ông uống say trở về, thấy Lãnh Tương ở trong phòng khách làm bài tập, người đàn ông liếc nhìn nàng một cái, là một bài toán cấp ba.

Lãnh Tương còn làm rất nghiêm túc, không phản ứng với ông ta.

Người đàn ông cười ha ha nói: “Con gái ngoan, người mẹ tốt của mày không cho mày đi học cấp ba, mà mày còn làm bài tập gì hả?”
Lãnh Tương vẫn mặc kệ ông ta.

Người đàn ông tức giận, tiến lên giật lấy cây bút của nàng: “Mày có nghe ông già mày đang nói chuyện không, cái thứ hôi hám vô sỉ, dám không nghe lời tao, tao mù mắt mới nuôi mày lớn như vậy!”
Lãnh Tương ném thẳng cây bút lên mặt người đàn ông.

Sau đó, toàn bộ vở bài tập và sách toán đều đập lên mặt người đàn ông.

Lãnh Tương mới mười bốn tuổi, cũng là người duy nhất trong nhà dám chống lại người đàn ông này.

Có lần người đàn ông ỷ mình là trai tráng còn trong độ tuổi sung sức, muốn dạy dỗ Lãnh Tương một trận, đè Lãnh Tương xuống đánh, nhưng mà đè không được, Lãnh Tương chạy vào phòng bếp, mang theo một con dao thái đi ra, trong ánh mắt đều là tơ máu, không muốn sống nữa chém loạn về phía người đàn ông.

Đánh nhau sợ nhất là loại không muốn sống này.

Từ đó về sau người đàn ông không dám động đến một ngón tay của Lãnh Tương nữa.


Người đàn ông bị nàng đập một trận, nhưng bởi vì kiêng dè nàng, cũng không dám đánh lại, chế giễu nàng nói: “Con quỷ nhỏ, chờ một ngày nào đó tao sẽ bán mày đi, cho khỏi chướng mắt tao.


Sau đó, người đàn ông không bán nàng, mà Liễu Linh Xu bán nàng.

Ngày đó Liễu Linh Xu nhìn thấy một công ty điện ảnh và truyền hình đang tuyển thực tập sinh, nghĩ đến trong nhà mình có một đứa con giá, dáng vẻ rất được.

Bà ta dẫn người phụ trách tuyển ngôi sao về nhà, chỉ vào Lãnh Tương nói: “Đây là con gái tôi, xinh đẹp chứ.


Lãnh Tương cảnh giác nhìn anh ta, tuyển trạch viên nhìn nửa ngày, nói: “Quả thật rất xinh đẹp.


Tuyển trạch viên đưa tay về phía nàng: “Bạn nhỏ, em có muốn làm minh tinh không?”
Lãnh Tương không chút do dự gật đầu.

Chỉ cần có thể nàng rời khỏi ngồi nhà này, cho nàng đi đâu cũng được.

Kể từ đó, Lãnh Tương không còn quay trở về cái nơi gọi là nhà đó nữa.

Nàng cũng chưa từng xem Liễu Linh Xu và người đàn ông đó là cha mẹ mình.

Mà Liễu Linh Xu bán nàng, ký cho nàng hợp đồng với điều khoản ngang ngược mười lăm năm, được một khoản tiền lớn, trước khi nàng mười tám tuổi, lấy thân phận người giám hộ lấy hết tất cả thu nhập của nàng, sau khi nàng mười tám tuổi, bắt đầu ngửa tay đòi tiền.

Số tiền lớn nhất là Liễu Linh Xu và người đàn ông của bà ta thiếu bên cho vay nặng lãi, suýt chút nữa bị người ta đánh chết, còn dính líu đến mấy phiên kiện cáo, bà ta quỳ trước mặt Lãnh Tương cầu xin nàng.

Lãnh Tương vẫn thờ ơ.

Liễu Linh Xu thấy xin nàng không được, uy hiếp nàng nếu không giúp sẽ đến công ty nàng quậy, để cho mọi người biết nàng là cái đồ ích kỷ bất chấp an nguy của cha mẹ.

Một diễn viên, một người nghệ sỹ, danh tiếng là điều quan trọng nhất.

Lãnh Tương vạn bất đắt dĩ mới đồng ý đưa tiền bà ta, nhưng Liễu Linh Xu và người đàn ông của bà ta nợ rất nhiều, dựa vào thu nhập của nàng vốn không trả nổi.

Liễu Linh Xu nói: “Không phải mày còn một căn nhà sao?”
Lãnh Tương mới biết bà ta đến đây là vì cái gì.

Nàng bán căn nhà mà mình phải dùng tiền tích góp nhiều năm mới mua được, chuyển hết tất cả tiền cho Liễu Linh Xu, nói rõ với bà ta, đây là lần cuối cùng, sau này cho dù các người có chết, cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi.

Liễu Linh Xu vì khoản tiền kia nên đồng ý rất nhanh, quả thật bà ta làm được, không còn xuất hiện trước mặt Lãnh Tương nữa.

Hơn hết vẫn là bởi vì sau đó Lãnh Tương đã sa sút, Liễu Linh Xu cũng biết nàng không có tiền.

Mà bây giờ Liễu Linh Xu biết nàng có tiền, một lần nữa lại tìm đến cửa.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.