Bạn đang đọc Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong – Chương 3: Xin Lỗi
Mưa rất lớn, cách tầng sương mù Lãnh Tương nhìn ra xa.
Đó là xe của Tần Văn.
Tần Văn đang ôm một người phụ nữ, che dù bảo hộ người phụ nữ đó lên xe, sau đó xếp dù lại, lên ghế lại khởi động xe đi khỏi.
Người phụ nữ mà Tần Văn bảo hộ kia chính là người mới mà gần đây Thẩm Tranh dẫn dắt, tên Vu San, là bình hoa di động đóng vai nữ thứ trong đoàn phim của Tưởng Tư Tư.
Ba tháng sống cùng đoàn phim, ở nơi rừng sâu núi thẳm ăn chung ngủ chung, vun đắp tình cảm là chuyện bình thường.
Khuôn mặt Lãnh Tương lạnh lẽo, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc cho Tần Văn.
Bên đầu dây bên kia rất an tĩnh, giọng người bạn trai ba năm của cô cũng rất ôn nhu: “Tương Tương.”
Giọng nói Lãnh Tương vô cùng bình tĩnh: “Anh đang ở đâu?” (Hương Giang idol??)
“Anh có thể đang ở đâu chứ, đang ở nhà, đợi lát nữa đến đài truyền hình quay một tiết mục, còn em?
Thật lâu Lãnh Tương không lên tiếng, cô ngẩng đầu lên nhìn trời, mưa càng lúc càng lớn, cô nói: “Tần Văn, tôi nhìn thấy anh ở cùng Vu San.”
Tín hiệu điện thoại không tốt lắm, giọng nói có chút đứt quãng, đối phương cũng trầm mặc rất lâu, bên loa truyền đến giọng nói.
Tần Văn nói: “Tương Tương, anh xin lỗi.”
Lãnh Tương hung hăng cúp điện thoại, nhấc chân lao vào trong màn mưa.
Tình cảm của bọn họ nói tốt cũng đúng mà nói không tốt cũng không sai.
Lúc mới đầu Tần Văn nói thích cô đóng phim, cô bị sự ôn nhu chân thành của người đàn ông này hấp dẫn.
Sau đó hai người qua lại với nhau, nhưng cả hai lại quá bận rộn, cảm giác không giống tình nhân, ngược lại giống đồng nghiệp hơn, tương kính như tân, không người nào phát hiện hai người họ đang yêu nhau.
*Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách.
Nhưng suy cho cùng tình cảm ba năm chung quy không phải có thể nói cắt đứt thì cắt đứt.
Lãnh Tương bất chấp mưa lớn bắt xe buýt, thật vất vả mới trở về nhà.
Bà chủ nhà cùng một nhân viên sửa chữa mặc đồng phục xanh da trời đang đứng trước cửa nhà cô, chờ Lãnh Tương về.
Lãnh Tương và bà chủ lên tiếng chào nhau, dẫn nhân viên sửa chữa vào nhà.
Bà chủ nhà là người tốt, bình thường thích nhất là chơi mạt chược, nhà ở cách vách nhà cô.
Nhà cũ cách âm không tốt nên buổi tối cũng tranh thủ nghỉ sớm.
Mỗi tháng bà chủ đến thu tiền phòng đúng hạn, cho đến bây giờ cũng không thu thêm tiền phòng của cô, kéo tay cô nói, một cô gái lớn lên xinh đẹp như vậy, làm sao còn cô đơn lẻ bóng đây.
Lãnh Tương không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cười.
Trong phòng nước tràn bờ đê, nhân viên sửa chữa vừa vào cửa đã bắt đầu làm việc, cạy từng viên gạch dưới sàn nhà lên, kiểm tra xem nước từ đâu tràn ra.
Lãnh Tương đến phòng bếp nấu nước cho mọi người uống, vừa cắm điện vào, bà chủ nhà kéo cô ngồi lên ghế salon, nhìn nhân viên sửa chữa làm việc, vừa nói chuyện.
Nói không đến ba câu thì lại có chút không biết nói sao, lúc này mới là nói lời thật.
“Tương Tương à, là như vầy, thằng con trai không ra hồn nhà tôi sắp cưới vợ rồi, tôi muốn cho hai đứa nó sang bên này ở với tôi, mặc dù phòng này cũng chia ra rồi, nhưng mà cũng có thể gộp lại.”
“Chính là thật làm khó cho cô.”
Lời nói rất rõ ràng, cũng rất thẳng thắn.
Bà chủ nhà đúng là có một đứa con trai, không học hành đến nơi đến chốn, hai năm nay thật vất vả mới biết vươn lên, kết hôn còn không mua nhà nổi.
Lãnh Trương trầm mặc một hồi, gật đầu.
“Tôi sẽ tranh thủ dọn đi sớm nhất có thể.”
Nhưng mà cô có thể dọn đi nơi nào đây?
Nhân viên sửa chữa nói không thể sửa xong ngay, tối này chắc chắn là cô không thể ở được.
Lãnh Tương lấy một bộ quần áo, nói mình đi ra ngoài ở cũng không sao.
Lãnh Tương đứng ở phía dưới cầu thang nhà cũ, cầm điện thoại mở danh bạ ra xem, nhìn tới nhìn lui cũng không biết tình huống như vậy có thể tìm ai nữa.
Mấy năm trước lúc cô còn hot, tính tình khó yêu khó chiều, cho nên chỉ có những người bạn xã giao.
Mấy năm nay cô rơi vừa xuống vực sâu ngàn trượng, lúc này một người cũng tìm không ra.
Lãnh Tương lại nhìn danh bạ, cuối cùng vẫn chỉ có thể gọi cho Thẩm Tranh.
Thẩm Tranh lái xe đến đón cô, Lãnh Tương ngồi lên xe cô ấy.
Thẩm Tranh cẩn thận lái xe ra khỏi khu dân cư quanh co này trong mưa gió bão bùng.
Trước đó Lãnh Tương nói muốn thuê nhà, lúc đang tìm chỗ trọ, Thẩm Tranh vốn là không đồng ý.
Đông người nhiều chuyện, đối với một diễn viên mà nói, nơi như vậy căn bản không thể ở.
Khi Lãnh Tương vặn chìa khóa, mở cánh cửa cũ kỹ ra, cho cô vào.
Chân mày cô lập tức nhíu chặt, nhíu chặt không thôi, nhìn nơi này ngàn vạn lần không hài lòng.
Dưới tình huống đó Lãnh Tưởng chỉ có thể nhướng mà nói với cô: “Ở đây rất tiện, tôi không có tiền nếu không có thể làm sao đây?”
Đôi mày sắc sảo anh khí, xem như là không trang điểm, Lãnh Tương cũng trẻ trung xinh đẹp như vậy, có thể bỏ xa những hotgirl trên mạng mười con phố.
Đặc biệt là cái loại xinh đẹp lạnh lùng, khí chất tuyệt luân này không ai sánh bằng.
Xem như ở trong phòng trọ của một chung cư cũ kỹ, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, xinh đẹp khiến cho người ta kinh ngạc.
Bây giờ thì thế nào?
Thẩm Tranh liếc mắt nhìn Lãnh Tương đang ngồi trên ghế phụ, gương mặt đó vẫn xinh đẹp, nhưng lại thêm mấy phần mệt mỏi không quá quen thuộc.
Lãnh Tương không phải là dáng vẻ này.
Thẩm Tranh hỏi: “Sao vậy?”
Lãnh Tương nghiêng đầu, nhìn cửa kính được nước mưa cọ rửa, chênh lệch nhiệt độ làm cho cửa kính phủ một lớp sương mù.
Cô lấy tay lau đi lớp sương mù, nhìn dòng xe ngoài cửa sổ.
Cô nói: “Tôi với Tần Văn chia tay rồi.”
“Tôi nhìn thấy anh ta và Vu San bên nhau.”
Tiết mục bị cắt, không chỗ ở, chia tay bạn trai.
Từng chuyện từng chuyện đổ vào người cô, lần đầu tiên cô cảm thấy mệt mỏi như vậy, cảm giác giống như không thể chống đỡ nổi nữa.
Còn không đợi Thẩm Tranh nói chuyện, Lãnh Tương lại nói: “Chuyện này có phải cô đã sớm biết rồi không?”
Thẩm Tranh là người đại diện của Vu San, thật sự là không biết chuyện gì?
“Có phải cô đã biết từ sớm, cố ý gạt tôi?”
Thẩm Tranh thở dài một cái, may là cô tốt tính, lại biết rõ tính tình của Lãnh Tương, bằng không đổi lại là người khác nhất định bị Lãnh Tương làm cho tức chết.
Thẩm Tranh nói: “Tôi thề, tôi không biết.”
Cô đào tạo nhiều người mới như vậy, nào để ý được hết chuyện tình cảm của bọn họ.
Lãnh Tương biết mình giận cá chém thớt, cô cố gắng nén lửa giận trong lòng xuống, mở miệng nói xin lỗi.
“Tôi xin lỗi.”
Lãnh Tương nhắm mắt lại, lặp lại lần nữa.
“Tôi xin lỗi.”
Có thể nhìn thấy bộ dạng nhượng bộ của cô, thật hiếm có.
Thẩm Tranh cười thầm trong lòng, suy nghĩ một chút, lấy một tấm thẻ từ trong túi xách ra.
Lãnh Tương nhận lấy tấm thẻ kia: “Đây là gì?”
Thẩm Tranh nói: “Thẻ vàng của Hắc Trì.”
“Tâm trạng cô không tốt, đi chơi thả lỏng một chút, cô quá mệt rồi.”
– ———————————
Chuẩn bị đi chơi xả láng luôn chụy ơiiiii.