Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong

Chương 15: Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong


Bạn đang đọc Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong – Chương 15: Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong


Cùng đến thử vai nữ thứ còn có hai nữ diễn viên khác.

Một người tên Bùi Sương, là người của Giải trí Cố Xuyên, bộ dáng xinh đẹp, được lăng-xê một thời gian, sau đó vướng vào mấy vụ scandal xôn xao, tham gia mấy chương trình truyền hình nổi tiếng, nhưng cũng không có cách nào, không thể nổi tiếng.

May mà bản thân cô ấy là Phật hệ, không care chuyện có nổi tiếng hay không, có cơm ăn là được.

(Tác giả viết chữ care luôn á)
Người còn lại là người của Truyền thông Trác Tuyệt, tên Lục Nhụy.

Lãnh Tương cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, hình như cũng là người mà Thẩm Tranh dẫn dắt, lúc này bị Vu San gọi lại giúp, chỉ là một đoạn cắt thôi mà.

Bùi Sương và Lục Nhụy thử vai trước, cả hai đều biết rằng mình chỉ đến cho có tụ, diễn xuất của tùy tiện, nếu diễn thật thì đến lúc đó ngược lại còn hơn nữ thứ được sắp xếp nội bộ, vậy cũng quá làm khó đạo diễn rồi.

Bùi Sương và Lục Nhụy diễn chuẩn mực, Lãnh Tương cũng theo chuẩn mực đáp lại, dựa theo đúng kịch bản.

Diễn đến đoạn cuối cùng quý phi tát thị nữ 1 hai bạt tai, Bùi Sương chỉ nhẹ vuốt lên mặt Lãnh Tương một cái, cô và Lãnh Tương không quen nhau, không tội gì phải đánh người ta.

Lục Nhụy thậm chí còn không diễn cảnh đánh người ở cuối, dù sao cũng chỉ là trợ diễn, diễn hay không diễn cũng không quan trọng.

Cuối cùng màn kết thúc đương nhiên là Vu San.

Lãnh Tương đã lặp lại lời thoại hai lần, thoại đã năm sẵn ở miệng.

Trong cảnh này, thị nữ 1 có mười hai câu thoại, nàng xem lướt qua, trong vòng năm phút đã có thể thuộc lòng.


Lời thoại của Vu San nhiều hơn nàng một chút, tổng cộng có mười bốn câu, cho dù chỉ mới cho thời gian chuẩn bị học, cũng có thể học thuộc được, nhưng mà dường như ngay cả lời thoại Vu San cũng không tiếp thu được, nói vấp tới vấp lui, còn sửa lại vài câu.

Lãnh Tương biết Vu San là một bình hoa di dộng.

Nghe nói ba tháng trước Vu San ở trong đoàn phim của Tưởng Tư Tư bị giáo huấn đến không ngóc đầu dậy nổi, cô ta từng bị Tưởng Tư Tư cười nhàn nhạt nói một câu, “Bộ dạng xinh đẹp như vậy, sao không biết dùng não.

” Khiến cô ta suýt khóc, đến mức mỗi lần nhìn thấy Tưởng Tư Tư đều run rẩy.

Vốn dĩ Lãnh Tương không muốn bắt bẻ cô ta, nhưng vừa nghe như vậy, cảm giác có chút thú vị, rõ ràng cũng thay đổi câu từ, cải biên lời thoại một chút.

Quả nhiên lời thoại của Vu San càng thêm cứng đờ, thậm chí có chút không kịp bắt được lối diễn của Lãnh Tương.

Rốt cuộc cũng đến tình tiết tát bai, Vu San diễn đến cảnh này, thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian chuẩn bị hai mươi phút đối với cô ta hoàn toàn không đủ, đối với đoạn thử vai ban đầu thì cô ta thuần thục hơn, nhưng vì có thể báo thù cho mình mà tạm thời đổi kịch bản.

Nhưng mà khi so với Lãnh Tương thì diễn xuất của cô ta cực kỳ buồn cười, thậm chí còn kém hơn Bùi Sương.

Nhưng mặc kệ thế nào, lúc này xác thực là Lãnh Tương đang đứng trước mặt cô ta, biểu cảm run rẩy sợ hãi, cảnh tiếp theo chính là cô ta tát người phụ nữ này hai bạt tai.

Bạn trai Tần Văn của cô ta đối với Lãnh Tương nhớ mãi không quên, cô ta biết bản thân cô ta tự quấn lấy Tần Văn, cô ta muốn phát sinh quan hệ với Tần Văn, nhưng mà trong mắt Tần Văn hoàn toàn không có cô ta.

Trong mắt anh ta chỉ có hình bóng của Lãnh Tương.

Dựa vào cái gì?

Càng nghĩ vẻ mặt Vu San càng méo mó, biểu cảm hung ác của cô ta sớm không còn trong phạm vi diễn xuất.

Lúc này, quý phi nên dùng thái độ nhìn đời bằng nửa con mắt, cực kỳ khinh bỉ tát nàng hai bạt tai, nhưng cô ta lại diễn giống như một sự báo thù.

Vu San đã sớm bị lửa giận làm cho lóa mắt, tổng đạo diễn phía sau nhíu mày.

Vu San vung tay tát xuống vô cùng điêu luyện, trong nháy mắt Lãnh Tương dốc hết khả năng diễn xuất của mình, nàng thản nhiên lùi lại, dễ dàng né được cái tát của Vu San.

Tiếng bàn tay xẹt vào gió lớn đến đáng sợ, người sáng suốt đều nhìn ra được Vu San dùng bao nhiêu lực, nếu cái tát này có thể tát lên da thịt, phỏng chừng có thể đánh đến sừng vù lên.

Cả trường quay bỗng im ắng.

Bùi Sương và Lục Nhụy đứng bên cạnh đều bị dọa không dám phát ra tiếng, nhìn mọi chuyện xảy ra trước mặt.

Bạt tai thứ nhất của Vu San không đánh trúng người, đang lúc cả trường quay ngây người, cô ta kích động muốn tát thêm một cái.

Lúc này, Tổng đạo diễn đứng dậy khỏi ghế, nói: “Được rồi, buổi thử vai kết thúc, mọi người trở về chờ kết quả đi.


Lãnh Tương cũng không thèm nhìn Vu San một cái.

Vu San bị nàng hoàn toàn phớt lờ, giận muốn phát điên, cô ta chỉ vào Lãnh Tương: “Đạo điễn Vu, em yêu cầu diễn lại một lần nữa, vừa rồi chị ta căn bản là không diễn đến cùng, một chút tố chất cơ bản của diễn viên cũng không có!”
Bản thân mình mượn cớ trả thù, còn cắn ngược lại người khác không có tố chất diễn viên.


Đến cả Lãnh Tương cũng bật cười, nhẫn nại nói với cô ta: “Hôm nay người thử vai là cô, tôi chỉ là trợ diễn của cô, cảnh này diễn không tới, mấu chốt nằm ở chỗ cô.


Lãnh Tương nghĩ nghĩ, lại nói: “Cô nên luyện tập nhiều một chút.


Lãnh Tương chân thành tha thiết cũng có chút khách khí, nói rất chân thật, nhưng mà mỗi một câu đều khiến cho da mặt Vu San tê rần.

Dù diễn xuất tốt đến đâu, không phải cô đến đây làm nữ phụ cho tôi sao?
Ngay cả một cái kịch bản cũng không lấy được, trong giới này, sinh tồn là quy luật, cô có tư cách gì kiêu ngạo như vậy? Tại sao cô lại kiêu ngạo như vậy?
Vu San tức giận công tâm, tức đến cả người phát run, trong phút chốc dường như cô ta quên mất mình đang ở đâu, bây giờ là lúc nào, bên cạnh là những người như thế nào.

Từ tối qua đến giờ cô ta vẫn không làm gì được người phụ nữ này, ngày hôm qua là Tưởng Tư Tư che chở cho nàng, cô ta kiêng nể Tưởng Tư Tư, đương nhiên không dám làm ra chuyện gì.

Nhưng mà hiện giờ là lúc nào, Lãnh Tương một mình bơ vơ trơ trọi, nghe nói vai nữ phụ này là Thẩm Tranh vất vả lắm mới giành được cho nàng, một người như vậy dựa vào cái gì ở đây giễu cợt cô ta?
Vu San cười khẩy nói: “Truyền thông Trác Tuyệt đã nhìn không vừa mắt cô từ lâu, vai diễn này là qua mặt Trác Tuyệt tự mình nhận à, nếu Trác Tuyệt biết, cô có trả tiền bồi thường hợp đồng không?”
Sắc mặt cô ta gần như có thể nói là khủng bố, giọng diệu cũng ngày càng sắc nhọn: “Còn dám đến đây thử vai, cô xem lại cô là cái thá gì!”
Lãnh Tương nở nụ cười, quay đầu nhìn cô ta.

Lãnh Tương nói: “Đây chắc chắn là bộ phim truyền hình IP đại bạo, chỉ bằng vào diễn xuất của cô, không biết đã chạy bao nhiêu cửa mới có thể nhét mình vào đoàn phim này làm nữ thứ nhỉ?”
Một câu này vừa nói ra, không riêng gì Vu San, mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ phấn khích dị thường.

Vu San chỉ chỉ nàng, môi run run, nửa câu cũng không nói được.

Từng có người dùng weibo có tích V bình luận về Lãnh Tương, nói nàng xinh đẹp thì có xinh đẹp, kỹ thuật diễn xuất tinh tế, nhưng mà nàng thà gãy chứ không chịu cong, cột sống thẳng tận mây xanh, đã định không tồn tại trong giới giải trí được lâu.

Lãnh Tương chỉ đáp lại một chữ: Cút.

Đạo diễn Vu nhìn thấy trò hề này cũng mệt, chuẩn bị về nghỉ ngơi, đi lên phía trước lại vỗ vỗ vai Lãnh Tương.


Nói thật, nếu không phải bên nhà đầu tư lên tiếng, ai mà thèm dùng diễn viên như Vu San.

Cô ta sẽ làm hỏng tâm huyết của của cả đoàn phim thôi.

Nơi các cô thử vai ở gần cửa, cửa không đóng, bên ngoài người tới lui tấp nập.

Tưởng Tư Tư đứng tựa lưng vào cửa, trên môi gợn lên ý cười nhàn nhạt, hỏi: “Các người làm gì vậy? Cãi nhau à, tôi ở từ xa cũng có thể nghe được.


Tầm mắt Tưởng Tư Tư đảo một vòng quanh mọi người, cuối cùng dừng trên người Lãnh Tương.

Lãnh Tương đang nhìn cho rõ xem người đến rốt cuộc là ai, thế nhưng trong nháy mắt xúc động muốn xoay người bỏ đi.

Nàng có thể đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của Vu San, đối mặt với ánh mắt phức tạp của người khác, thậm chí mấy năm trước bị đảo lộn trắng đen, cũng có thể xem những cư dân mạng não tàn chửi rủa.

Nàng có thể bỏ tư thái của mình đến đây thử vai nữ phụ, bởi vì đây là vai diễn cuối cùng mà nàng có thể giành được, nàng vô cùng yêu thích diễn xuất, căn bản không muốn rời khỏi giới giải trí, tất cả cơ hội nàng có thể nắm bắt, nàng có thể buông bỏ tất cả để bắt lấy nó.

Nhưng mà duy nhất là không muốn nhìn thấy Tưởng Tư Tư.

Lãnh Tương rất muốn xoay người bỏ đi, nhưng mà nàng giống như bị đóng đinh tại chỗ, không động đậy được.

Người phụ nữ sáng nay cùng nàng thức dậy trên một cái giường lại đang đứng ở cửa, nhìn chằm chằm nàng, từ từ đi về phía nàng, nàng và cô nhìn nhau một hồi lâu, càng lúc càng gần, càng gần.

Tưởng Tư Tư đặt tay lên eo nàng, ôm eo nàng như thể đang tuyên bố chủ quyền.

(Ỏ???!!)
Tưởng Tư Tư nhìn tổng đạo diễn, cười nói: “Các người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.