Đọc truyện Nữ Thần Bổ – Chương 49: Tư Đồ Thù Dai
: Tư Đồ Thù Dai
Tư Đồ Kiều nhìn thấy Du bổ khoái khí thế ngút trời bèn cũng không dám khinh địch.
Hắn nắm chặt trường kiếm trong tay miệng hô lớn:
– Xem kiếm!
Vừa dứt lời thân hình Tư Đồ Kiều trượt thẳng lên phía trước.
Kiếm pháp Trường Hạo Tông xưa nay nổi tiếng với bộ Tố Tâm Kiếm.
Hôm nay, Tư Đồ dốc hết sở học của mình ra để giáo huấn Du bổ khoái.
Một kiếm nhanh như điện chém thẳng về phía đỉnh đầu Du Hương.
Tiếng xé gió kêu lên “vun vút”
Khuôn mặt Du Hương lúc này thập phần bình tĩnh.
Nàng vung tay lên đỡ thẳng nhất kiếm từ trên bổ xuống.
Kiếm thế nhưng đã bị hai ngón tay của Du Hương kẹp lấy.
Tư Đồ Kiều vận công thu kiếm về nhưng hắn không tài nào rút được.
Hai ngón tay Du bổ khoái như đôi gọng kìm khóa chặt lấy thanh kiếm của hắn.
Lúc này một luồng đao ý từ hai ngón tay nàng truyền qua thân kiếm đi thẳng đến cánh tay của Tư Đồ Kiều.
Đao ý công phá mạnh mẽ làm cho ống tay áo của hắn bị xé rách thành từng mảnh vụn.
– Phụt!
Khắp người Tư Đồ Kiều bị đao ý xâm nhập tàn phá phun ra từng tia máu loang lổ khắp cả y phục.
Hiển nhiên Tố Tâm Kiếm pháp làm sao so được với Thất Thức Đao ý của Hoàng Ảnh lão tiền bối được.
Đấy mới chỉ là ngân diện đao ý mà thôi.
Nếu như Du Hương luyện đến mức hoàng kim đao ý như tiền bối Hoàng Ảnh thì Tư Đồ Kiều bây giờ đã bị chia thành nhiều mảnh nhỏ rồi.
Liên Hoa Tiên tử nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi hoa dung thất sắc.
Nàng vội vàng phi thân đến bên Tư Đồ Kiều đôi tay ngọc nhanh nhẹn dùng một lọ kim sáng dược giúp cho hắn cầm máu.
Chiếc miệng anh đào đỏ thắm của nàng mấp máy:
– Tư Đồ huynh! Cớ sao trước giờ huynh toàn tự rước họa vào người.
Ta đối với huynh chỉ coi như tình bạn mà thôi, không tiến triển thêm được nữa dù cho huynh có làm gì cũng chẳng thay đổi được.
– Cám ơn tiên tử đã giúp ta cầm máu.
Ta kiếp này chỉ có yêu mình tiên tử mà thôi.
Dẫu có chết cũng không từ bỏ! Tư Đồ Kiều cảm động thốt lên.
Sau đó, hắn quay qua Du bổ khoái rít gào:
– Tiểu tử ngươi bản lĩnh cao minh.
Trận này ta thua nhưng đừng vội mừng.
Nỗi đau này ta sẽ bắt ngươi chịu lại gấp trăm lần.
Nói xong Tư Đồ Kiều phi thân đi mất.
Liên Hoa tiên tử nhìn theo bóng của hắn không khỏi thở dài lắc đầu ngán ngẩm.
Vô Tình cất giọng cười nói phá vỡ sự im ắng lúc này:
– Tiên tử không phải nhọc lòng lo cho hắn.
Tư Đồ Kiều thật ra chỉ là một kẻ si tình mù quáng mà thôi.
Sau trận này chắc hắn cũng không dám bám theo tiên tử như hình với bóng như trước kia nữa.
Chúng ta mau lên xe đi tiếp thôi.
– Ta cũng mong hắn đừng bám theo quấy rầy mình nữa.
Nhưng mà Du bổ khoái huynh phải để ý đó.
Tư Đồ Kiều là người rất thù dai.
Sư huynh của hắn là Tư Đồ Kiếm đứng thứ mười một trên phong vân bảng đấy.
Sau hôm nay kiểu gì tên này cũng chạy đến nhờ anh trai báo thù.
Liên Hoa tiên tử lên xe ngựa không quên quay qua Du Hương dặn dò.
Vô Tình nghe vậy cũng gật gù phụ họa:
– Ừm! Xem ra cái họ nhà Tư Đồ rất thích thù dai nhớ lâu.
Năm xưa anh trai hắn cũng vì thua ta một chiêu mà đem lòng hận đến tận bây giờ.
Nhưng Du Băng ngươi cứ yên tâm.
Trong phong vân bảng ta xếp thứ sáu còn cao hơn Tư Đồ Kiếm năm bậc.
Hắn nếu dám đến cậy lớn hiếp nhỏ ta sẽ ra mặt.
– Vậy thì cảm ơn huynh trước! Du Hương cười trả lời.
Nàng thuận mồm hỏi luôn:
– Vô Tình huynh không biết ta xếp hạng bao nhiêu vậy?
Liên Hoa tiên tử mở ra một tấm ngọc giản đọc qua bỗng ngẩng lên nói:
– Du Băng huynh lạ thật không tìm thấy trên phong vân bảng.
Ta chỉ tra thấy một người là Du Hương thôi.
Cô ta mười bẩy tuổi tu vi tiên thiên sơ kì được xếp thứ 105 trong bảng.
Hay là huynh trên 30 tuổi rồi? Phong Vân Bảng chỉ xếp những ai mà dưới 30 tuổi đạt cảnh giới tiên thiên thôi.
Hoặc là huynh mới sơ nhập Lục Phiến Môn trước giờ cũng chưa hành tẩu giang hồ nên Thiên Cơ Các không nắm được thông tin.
– À! Hóa ra là vậy.
Ta từ bé theo sư phụ luyện võ nay mới lần đầu bước vào võ lâm nên chưa có danh tiếng gì.
Du Hương cười đáp.
Khoảng ba mươi phút sau xe ngựa đã dừng trước phủ Cao Thái Úy.
Cổng vào xây nguy nga tráng lệ.
Hai bên cổng có tượng hai con hổ đá ngồi phục trông rất uy nghiêm.
Một hạ nhân bước ra mở cổng mời mọi người đi vào.
Lát sau Cao Thái Úy đích thân ra đón tiếp:
– Chào nhị vị Lục Phiến Môn và tiên tử của Mao Sơn thư viện đã đến giúp đỡ.
Vô Tình cùng Du Hương và Liên Hoa đều dơ tay làm lễ:
– Chào Cao thái úy! Hôm nay chúng tôi đến để điều tra án mất tích của lệnh lang.
Du Hương lúc này cũng âm thầm quan sát Cao thái úy.
Ông ta khoảng ngoài ngũ tuần.
Râu để chỏm dài đến cổ.
Khuôn mặt tròn nhưng không có vẻ béo phì như các quan lại mà nàng từng gặp.
Đôi mắt của ông ta hơi nhỏ mỗi khi cười đều hiện ra một khe ti hí như mắt con lươn.
Cao Thái Úy vui mừng hớn hở:
– Cám ơn Vô Tình thần bổ đã đích thân đến điều tra nhưng sáng nay lệnh lang đã được tìm thấy rồi.
Tiện ba vị đều có mặt ở đây xin ngừng lại nghỉ ngơi dự tiệc ăn mừng ta tìm được con trai!
Vô Tình ngạc nhiên hết sức:
– Cao thái úy lời này thật sự ư? Con trai ông mất tích được 3 ngày nay đã tìm thấy rồi sao? Ông tìm thấy cậu ta ở đâu? Bên cạnh chỉ mỗi cậu ta hay còn những người khác cũng mất tích?
Cao thái úy vẫn vui vẻ nói:
– Nói ra cũng lạ.
Ta cho người đi khắp nơi tìm kiếm ba ngày ba đêm không kết quả gì.
Tự dưng sáng nay hạ nhân bẩm báo thấy công tử đang đứng ở ngoài cổng.
Ta và phu nhân mừng rỡ đến phát khóc vội chạy ra tiếp đón vào trong nhà.
Lúc đó chỉ có mỗi mình con trai ta không thấy bóng dáng một ai khác.
Sau đó ta và vợ cũng gặng hỏi qua nhưng chắc vừa trải qua biến cố nên con trai ta nói năng rất ít chỉ kêu mệt và nằm ngủ từ sáng tới giờ.
Vô Tình trầm ngâm:
– Cao thái úy đã mời thầy thuốc đến thăm khám cho lệnh lang chưa vậy?
– Đích thân Tôn ngự y của hoàng thượng đã đến kiểm tra.
Ông ta nói sức khỏe hoàn toàn bình thường còn việc thần trí mơ hồ có thể là do bị tác động mạnh vào đầu gây như vậy.
Nhưng mà ông ta nói là không tìm thấy vết ngoại thương nào trên đầu cũng như toàn thân!
– Điều này thật kì lạ! Liên Hoa tiên tử chống cằm suy tư.
Vô Tình hỏi:
– Bọn ta có thể gặp lệnh lang bây giờ được không?
– Được mời đi theo ta.
Chắc giờ nó vẫn còn ngủ.
Cao Thái Úy đứng dậy dẫn đường.
Đoàn người đi quanh co qua các hành lang được lát đá cẩm thạch màu phỉ thúy đến phòng của Cao Phiên con trai út Cao thái úy.
Lão có 3 người con.
Hai cô chị và một người con trai hiện mới 13 tuổi này.
Đứng trước cửa phòng là một tì nữ tuổi chỉ khoảng 15 hay 16 gì đó.
Cô ta cúi gập người chào:
– Bái kiến đại nhân và các vị!
– Cao Phiên đã thức dậy chưa? Cao thái úy hỏi.
– Bẩm đại nhân.
Công tử vẫn chưa ạ.
Tì nữ cúi đầu trả lời.
Cao thái úy phân phó:
– Nhà ngươi lui ra chuẩn bị trà nước để cho ta mời các vị Lục Phiến Môn và tiên tử Mao Sơn Thư Viện đây vào xem tình hình của Cao Phiên.
– Nô tì tuân lệnh! Cô ta nhanh nhẹn mở cửa phòng cho bốn người bước vào và đi chuẩn bị.
Căn phòng được trang trí rực rỡ xa hoa.
Trên giường là một thiếu niên đang ngủ say sưa.
Nhìn mặt mũi cậu ta trắng trẻo thư sinh.
Vô Tình đẩy xe lăn đến bên cạnh dò tay bắt mạch của Cao Phiên.
Một lúc sau, Vô Tình bỏ ra vẻ mặt lấy là kì quái:
– Mạch tượng hết sức bình thường nhưng sao ta cảm giác như khí huyết của cậu ta nhịp độ dao động khá nhanh.
Lệnh công tử đây có tập qua võ công không Cao Thái Úy?
– Không.
Từ bé nó thể chất vốn yếu nhược nên ta và vợ không khuyên khích nó tập tành gì cả.
Ông ta trả lời.
– Vậy thì lạ thật.
Khí huyết như vậy chỉ ở trên người đã luyện võ lâu năm mới có.
Vô Tình đáp.
.