Bạn đang đọc Nữ Thần Báo Tử (Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối): Chương 18 phần 1
Chương 18
“Cô quan tâm làm gì?” – Nash giật phắt khỏi tay tôi và đứng dựa lưng vào tường – “Cô thà chọn một cái xác sống còn hơn chọn tôi. Sao hai người không đi tìm ai đó khác mà ám và để cho tôi yên!”
Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi không biết nên mắng cho anh ấy một trận hay vòng tay ôm lấy anh và kéo đi đâu đó, cho tới khi hết hẳn say thuốc. Tôi không biết nên ghét anh ấy vì quay lại con đường cũ, hay nên ghét bản thân vì đã đẩy anh tới nước này.
Cuối cùng tôi quay sang trút mọi sự giận dữ lên đầu Sabine. “Chị có biết chuyện này không?”
Chị ta nhún vai, nhưng mặt không vui thấy rõ. “Tối qua cô Harmony bắt gặp tụi này ngồi uống rượu với nhau nên đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi đi loanh quanh kiếm chút thức ăn, sau đó quay lại lúc cô ấy đi làm thì đã thấy anh ấy thế này rồi. Nhưng tôi tìm mãi chẳng thấy quả bóng bay nào. Mãi tối rạng sáng nay anh ấy mới thiếp đi được một lúc. Tôi tranh thủ chạy về nhà thay quần áo độ ba mươi phút và khi quay lại đã lại thấy anh ấy đang phê thuốc rồi. Nhưng anh ấy cứ nằng nặc đòi đến trường để nói chuyện với cô.”
“Im đi, Sabine!” Anh Nash gắt lên, nhưng chị ta vẫn bỏ ngoài tai.
“Tại sao chị không báo với tôi?” Tôi sẵng giọng hỏi.
“Việc gì tôi phải báo? Giờ anh ấy đâu phải là vấn đề của cô nữa.”
Tôi há hốc mồm nhìn chị ta đầy kinh ngạc. “Tôi chia tay với anh ấy không có nghĩa là tôi hết quan tâm tới anh ấy!” – Anh Nash và tôi đã từng cùng nhau vào sinh ra tử, vượt qua biết bao khó khăn tưởng chừng như không tưởng. Bố mẹ chúng tôi rất thân nhau. Mẹ anh ấy là hình mẫu người mẹ duy nhất mà tôi có. Anh ấy là bean sidhe cùng lứa duy nhất mà tôi biết. Và tình cảm của tôi dành cho anh trai anh có lẽ đã bị chôn chặt nếu không phải vì tôi sẽ chết vào thứ Năm này – “Và càng không có nghĩa là tôi muốn nhìn thấy anh ấy chết!”
Sabine đảo tròn hai mắt. “Anh ấy sẽ không chết đâu. Tôi sẽ đưa anh ấy về nhà với tôi và đợi cho anh ấy tỉnh hẳn, sau đó tôi sẽ đảm bảo không để chuyện này lặp lại một lần nào nữa. Đấy chính là điểm khác biệt giữa cô và tôi – tôi không chạy trốn khỏi các vấn đề của anh ấy.”
Thật không công bằng! Nhưng đó là sự thật!
“Cả hai im mồm đi!” – Nash đùng đùng đi qua mặt tụi tôi và hằm hằm tiến về phía bãi đậu xe – “Tôi chẳng phải là vấn đề của ai hết, ngoài bản thân tôi ra.”
Tôi vội chạy theo anh cùng với Sabine. “Anh Nash, anh về nhà với Sabine đi. Chị ta sẽ canh chừng không để cho anh tự tử.”
“Cô quan tâm làm gì? Tôi phải chết thì mới thu hút được sự chú ý của cô đúng không?” – Anh rẽ trái vào dãy đầu tiên, và tôi gần như đã phải chạy mới theo kịp anh – “Rốt cuộc cô là loại người gì thế? Không phải cô có hứng thú đặc biệt với xác chết đấy chứ? Bởi vì như thế thật bệnh hoạn.”
“Anh Nash.” – Tôi túm lấy tay Nash kéo giật lại, bắt anh quay lại đối diện với mình, trước khi anh kịp đi thêm bước nào nữa. Tôi cố gắng lờ đi cái cảm giác lạnh lẽo thấm qua tay áo anh và len lỏi vào các ngón tay của tôi – “Em không hy vọng anh hiểu cho em và anh Tod, và em rất xin lỗi vì đã làm tổn thương đến anh. Em không thể bào chữa cho hành động của mình, cũng không biết phải giải thích như thế nào về cảm giác của mình dành cho anh ấy. Em thực sự không biết nó sẽ đi đến đâu, nếu em còn ở đây sau ngày mai. Tất cả những gì em biết hiện nay là em cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh anh ấy, và em mong ngóng được gặp anh ấy khi anh ấy không ở bên. Cái cách anh ấy nhìn em khiến toàn thân em xốn xang và phấn chấn, giống như đang rơi mãi rơi mãi mà không bao giờ chạm đáy.”
Nash giật tay ra khỏi tay tôi. “Tất nhiên là anh hiểu chứ – bởi vì đó cũng là cảm giác của anh dành cho em. Nhưng giờ nó không còn quan trọng nữa rồi, đúng không? Ngay cả nếu ngày mai không bao giờ tớivà em vẫn sống thêm vài trăm năm nữa.”
“Anh Nash, ngày mai sẽ tới và em sẽ chết. Nhưng anh không thể đối mặt với chuyện đó như cách anh đang làm bây giờ. Đừng động tới thứ “hơi lạnh” đó nữa! Hứa với em đi!”
“Em không thể ôm hôn anh trai anh rồi bắt anh phải hứa hẹn với em. Nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa, bởi vì bọn anh đều sẽ mất em sau vài giờ nữa.” – Nash nói – “Có điều em thật ngu ngốc khi không nhận ra điều anh Tod đang làm. Lý do anh ta bám lấy em cũng giống như lý do anh ta vẫn quanh quẩn quanh mẹ anh và anh – Tod nghĩ nếu vẫn còn cái gì đó liên kết anh ta với thế giới con người, anh ta sẽ không đánh mất đi nhân tính của mình. Với Tod, em chỉ có giá trị như thế thôi, Kaylee ạ. Em cũng chỉ là một sợi dây liên kết khác giúp Tod níu kéo lấy thứ anh ta không thể từ bỏ.”
“Anh nói vậy không đúng.” – Tôi cố gắng kìm nén để không bật khóc trước mặt Nash – “Việc gì anh ấy phải làm như vậy? Em đâu còn tác dụng gì với anh ấy khi em chết?”
Nash nhăn mặt khinh bỉ. “Sabine nói đúng – em chỉ nhìn thấy điều em muốn thấy. Sẽ dễ dàng hơn với em nếu coi anh ta là người hùng còn anh là kẻ xấu, bởi vì như thế em có thể bào chữa cho hành động trốn chạy của mình khi anh cần em nhất. Anh đã rất cần em, Kaylee ạ, nhưng em không hề ở đó. Và giờ hãy nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.” Anh dang hai tay ám chỉ cơn nghiện “hơi lạnh” của mình, và cảm giác tội lỗi cùng nỗi tức giận bùng lên trong tôi như một ngọn lửa sống.
“Em chưa bao giờ coi anh là kẻ xấu, Nash ạ. Chính anh tự làm điều đó với bản thân anh.” Tôi chỉ về phía cơ thể đang tràn thứ hơi thở độc hại của Cõi Âm, và Sabine nổi giận.
“Cô thừa biết chuyện này có một phần là lỗi của cô mà.” Chị ta gắt lên.
“Tôi biết.” Phải chứng kiến anh Nash lại bập vào “hơi lạnh” thế này tôi đau lắm chứ, và còn đau hơn khi biết chính tôi là người khiến anh tái nghiện trở lại. “Hơi lạnh”-hay còn gọi là Hơi thở của Quỷ – nguy hiểm với loài người hơn là bean sidhe, nhưng anh Nash vẫn không thể tránh khỏi những sang chấn vĩnh viễn về tinh thần. Nó sẽ khuyếch đại các cảm xúc của anh ấy lên – trong trường hợp này là sự đau đớn và nỗi tức giận – khiến cho anh ấy bị kích động và làm mờ mọi phán đoán của anh. Nhưng hậu quả lâu dài – bị hóa điên hoặc có thể chết – mới là điều đáng sợ hơn cả.
Tôi không thể bỏ mặc anh ấy như vậy, nhất là khi biết rằng đấy có thể là lần cuối cùng được nhìn thấy anh. “Em có thể làm gì cho anh? Anh có muốn em gọi điện ẹ anh không?” Cô Hannony biết phải làm gì để giúp anh ấy vượt qua chuyện này. Trước đây cô ấy đã từng làm được.
“Không.” – Một thứ cảm xúc đen tối thoáng vụt qua mắt anh và tôi bỗng cảm thấy hơi bất an – “Em có thể… đưa anh về được không?” Anh hỏi, làm Sabine đứng bên trái tôi sững người.
“Em sẽ đưa anh về!” Chị ta khăng khăng nói, nhưng Nash kiên quyết lắc đầu.
“Anh cần nói chuyện với Kaylee. Hãy dành cho anh một ngày hôm nay.” – Anh nhìn sâu vào trong mắt tôi, khiến tôi không sao nhìn đi chỗ khác được – “Hãy ở bên cạnh anh!”
Tim tôi như muốn đập chệch nhịp và tôi liếc sang phía Sabine, thấy quai hàm chị ta bạnh lại, hai mắt tối sầm đầy giận dữ.
“Cả hai bọn em?” Tôi sẽ không đi mà không có Sabine. Tôi không thể làm như vậy với cả hai bọn tôi.
Nash lắc đầu. “Chỉ anh và em thôi. Một lần cuối cùng.” – Khi thấy tôi ngập ngừng do dự, anh thở dài – “Anh xin em đấy, Kaylee. Anh chỉ muốn nói chuyện thôi.”r
“Cô ta không hề muốn anh!” – Sabine hét ầm lên, làm bọn tôi giật mình quay sang nhìn chị ta ngạc nhiên – “Không phải theo cách đấy. Cô ta không thể tin anh, nhưng lại không dám thừa nhận điều đó, cũng như anh không dám đối mặt với nó. Nhưng giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, hai người cần phải quên hết quá khứ và đi tiếp.”
“Sabine, đừng nói nữa!” – Anh Nash nói, và tôi có thể cảm hơi ấm của sức Ảnh hưởng tỏa ra từ anh, mặc dù nó không trực tiếp nhắm vào tôi – “Anh cần thêm thời gian” – Anh nhìn Sabine và dùng năng lực Ảnh hưởng với chị ta nhưng thực chất là đang nói với tôi – “Một cơ hội để nói lời tạm biệt.”
“Anh thôi ngay đi!” Sabine cáu kỉnh gắt lên, cố gắng không để những lời vừa rồi của anh tác động. Anh ấy không thể khống ghế chị ta, trừ phi chị ta muốn. Đối với Sabine, năng lực Ảnh hưởng của anh Nash giống như một trò chơi và ngày hôm nay chị ta không muốn chơi.
Nash chìa tay định nắm lấy tay tôi nhưng tôi vội lùi ra đằng sau. “Chỉ là đi nói chuyện thôi mà. Không nhất thiết phải đến nhà anh. Chúng ta có thể ra hồ cho bầy ngỗng trời ăn.”
Tôi điếng ngườivới nỗi lo sợ cũ: Tôi không thể ở một mình với anh Nash khi anh ấy đang phê thuốc. Tôi biết Nash không bao giờ chủ ý muốn làm hại tôi nhưng anh ấy không còn là chính mình khi đang dùng thứ chất độc hại đó và trước đây mọi chuyện đã từng vượt ra ngoài tầm kiểm soát không dưới vài lần.
“Anh Nash, em không thể.” – Tôi nói, chới với trong mặc cảm tội lỗi của chính mình – “Anh về nhà với Sabine đi. Hãy để chị ấy chăm sóc cho anh. Em hứa sẽ ghé thăm anh sau.” – Cùng với anh Tod, dù anh ấy hiện ra hay tàng hình cũng được – “Em xin lỗi.” Tôi quay lưng đi được vài bước thì nghe thấy tiếng anh Nash gào lên rất to.
“Em nợ anh điều đó!”
Tôi khẽ nao núng nhưng không dừng lại. Đúng là anh Tod và tôi đã sai, đúng là chúng tôi cảm thấy rất có lỗi về việc làm của mình nhưng tôi đã cố gắng hết sức để giải thích và nói lời xin lỗi với anh từ tận đáy lòng mình không biết bao nhiêu lần. Nhưng Nash đang đòi hỏi một điều tôi không thể cho anh.
Khi thấy tôi không trả lời, anh quát ầm lên. “Quay lại đây!”
Ngay lập tức tôi cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, khi sức Ảnh hưởng của anh bao trùm lấy cơ thể tôi, khiến tôi chỉ muốn quay lại và đi tới chỗ anh.
Một nỗi hoảng sợ mới trào dâng trong tôi, khiến tôi như muốn nghẹn thở. Lý trí mách bảo tôi cần phải chống lại sức hưởng của anh nhưng chẳng hiểu sao chân tôi vẫn ngoan ngoãn đưa tôi quay trở lại chỗ anh, cùng những giọt nước mắt giận dữ, đầy phẫn nộ. Chuyện này không thể xảy ra được! Anh Nash đã từng thề sẽ không sử dụng sức Ảnh hưởng với tôi một lần nào nữa!
“Nash…” Sabine lên tiếng, nhưng anh lờ chị ta đi, mắt vẫn không hề rời mắt tôi.
“Đưa chìa khóa của em cho anh!” Anh ra lệnh, và tôi từ từ thọc tay vào túi lấy chìa khóa, cùng lúc những giọt nước mắt đầu tiên bắt đầu rơi xuống.
Hãy cố chống cự lại! Hãy cố chống cự lại!
Nhưng tôi không thể, bởi vì tôi muốn đưa cho anh chùm chìa khóa của mình.
“Đi theo anh.” Anh cầm lấy chùm chìa khóa rồi đan mấy ngón tay lạnh ngắt của mình vào tay tôi. Tôi đã rất muốn đi theo anh ra xe, mặc dù tôi hiểu rằng chỉ cần anh ngừng nói chuyện, điều đầu tiên tôi làm là cao chạy xa bay khỏi chỗ này để không phải nghe thấy giọng nói của anh.
“Dừng lại đi!” – Tôi cố huy động toàn bộ ý chí còn sót lại để ép bản thân dừng lại, không đi tiếp nữa và lên tiếng phản đối – “Anh đã hứa sẽ không làm như thế nữa mà.”
“Em đâu có cho anh sự lựa chọn nào khác. Anh chỉ muốn nói chuyện thôi.” Từng lời nói của anh cuốn trôi nốt chút chống cự cuối cùng của tôi, làm lu mờ mọi suy nghĩ của tôi, cho tới khi trong đầu tôi chỉ còn là một màn sương mù dày đặc.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tôi để mặc cho đôi chân đưa mình đi càng lúc càng xa khỏi sân trường.
“Một nơi riêng tư.” Anh nhẹ nhàng nói, cùng một đợt Ảnh hưởng mới lan tỏa bao lấy tôi. Đột nhiên tôi chỉ muốn được ở một mình với anh – ngoại trừ một giọng nói rất nhỏ đang thì thầm trong đầu tôi, nói với tôi rằng đó không phải là một ý hay. Nhưng phần còn lại trong tôi nói điều ngược lại – rằng anh Nash có thể chăm sóc cho tôi và khiến tôi hạnh phúc. Tất cả những gì tôi phải làm bâygiờ là cho anh ấy một cơ hội.
Sabine chộp lấy tay anh. “Anh Nash, hãy để cô ấy đi!” – Đây là lần thứ hai tôi thấy chị ta sợ một chuyện gì như vậy, và biết mình nên cảm thấy lo lắng, nhưng giờ tôi không thể điều khiển được khối óc của mình – “Chuyện này thật điên rồ! Anh không thể bắt cô ta muốn anh được. Lại càng không thể ép cô ta yêu anh.” Toàn thân Sabine run rẩy, như thể phải thốt ra những lời này khiến chị ta bị tổn thương nghiêm trọng. Và tôi cảm thấy thương thay cho Sabine. Chị ta cần một người có thể đem lại hạnh phúc cho bản thân, giống như anh Nash đã từng làm với tôi.
“Các ký ức của anh về cô ấy đã trống rỗng Sabine ạ. Các hình ảnh vẫn còn nguyên đó nhưng anh không hề cảm thấy gì khi nghĩ về chúng. Anh không còn nhớ cảm xúc khi ở bên Kaylee trước đây là như thế nào nữa. Anh biết đó là lỗi của anh và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì đã từ bỏ phần ký ức đó. Nhưng anh cần một ngày hôm nay với cô ấy. Anh cần những ký ức mới với Kaylee -những ký ức tốt đẹp – nếu không sau khi cô ấy ra đi, anh sẽ thực sự mất cô ấy. Toàn bộ.”
Nash giằng tay khỏi Sabine và quay sang nói với tôi. “Anh muốn em hiểu điều đó và cho chúng ta một ngày. Anh dừng lại cạnh xe tôi và mở cửa xe bên ghế phụ cho tôi, nhưng Sabine đã bước lên quyết tâm chặn lại, hai mắt tối sẫm đầy cay đắng.
“Anh đang say thuốc!” – Chị ta nói, và anh Nash tìm cách gạt chị ta ra, nhưng Sabine nhất quyết không chịu lùi bước – “Nghe em đi, anh Nash. Giờ anh đang không suy nghĩ tỉnh táo. Anh đang bị tổn thương, tức giận và đau khổ. Hơi thở của Quỷ chỉ càng khiến cho những cảm xúc ấy tệ hơn mà thôi. Nhưng em cam đoan với anh Kaylee sẽ ghét anh vì điều này. Và anh Tod cũng vậy.”
“Quỷ tha ma bắt anh ta đi!” – Nash gầm lên và tôi giật mình nhảy dụng lên. Tôi chớp chớp mắt, mọi thứ xung quanh tôi dường như đã rõ hơn một chút – “Ngay từ đầu đáng ra anh ta đã không được đến gần cô ấy rồi!”
“Cứ cho là như thế nhưng anh làm thế này cũng đâu cứu vãn được chuyện gì. Anh đâu thể nói mãi, và ngay khi anh ngừng nói, cô ta sẽ nhanh chóng nhận ra điều anh làm. Và cô ta sẽ chết đi cùng nỗi oán hận anh. Liệu đó có phải là điều anh muốn không?”
Hai tay tôi bắt đầu run bần bật khi nỗi sợ hãi len lỏi lấp đầy những chỗ trống ít ỏi còn sót lại trong đầu tôi. Có gì đó không ổn. Tôi không muốn đi theo anh… bất kể nơi đó là đâu.
“Anh chỉ muốn có cô ấy một ngày thôi. Và đây là cơ hội cuối cùng của anh.” – Nói rồi Nash kéo tay tôi vào trong xe – “Lên xe đi em!” Anh ra lệnh, và sự đau đớn trong giọng nói của anh gần như lấn át cả sức Ảnh hưởng của anh.
Phải tới khi ấy tôi mới sực hiểu. Như thế này là sai, và tôi cần phải chống lại chuyện đó.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh qua làn nước mắt, chật vật bắt đôi chân mình đứng yên, không đi vào trong xe. “Nếu anh thực sự yêu em, anh sẽ không làm thế này.” Tôi thì thào nói.
“Anh yêu em thật mà. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh hứa với em. Giờ thì lên xe đi em.”
“Cô ấy không hề muốn đi với anh!” Sabine kéo anh Nash khỏi tôi nhưng bị anh ấy hất tay ra.
“Có, cô ấy có muốn. Cứ hỏi cô ấy mà xem.” – Anh ấy nói đúng. Tôi muốn đi theo anh ấy, không cần biết là đi đâu, và điều đó khiến tôi sợ đến nỗi gần như muốn ngừng thở, bởi tôi biết mình không nên muốn như vậy – “Ngồi xuống đi, Kaylee.”
Hai chân tôi cuối cùng cũng đành đầu hàng, và nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên má tôi.
Nash định đóng cửa xe lại nhưng Sabine giơ tay chặn lại. “Anh Nash, đừng bắt em phải làm điều này…”
“Tránh ra, Sabine! Em thừa biết là anh sẽ không bao giờ làm tổn thương đến cô ấy mà. Anh chỉ muốn nói chuyện với cô ấy thôi” Anh bực bội nói.
“Nhưng hành động bây giờ của anh lại đang làm tổn thương đến cô ấy đấy, anh có biết không…” Sabine thụi một quả vào bụng Nash, làm anh gập đôi người vì cú đấm trời giáng đó. Và đột nhiên tôi được giải thoát.
Trong khi Nash vẫn đang ho sặc sụa, tôi hít một hơi thật sâu rồi run rẩy nhẩy ra khỏi xe, bàng hoàng nhìn anh kinh hãi.
“Cảm ơn!” Tôi thì thào nói với Sabine và qua ánh mắt đau đớn lúc bấy giờ của chị ta tôi hiểu rằng Sabine cũng đang bị tổn thương. Thậm chí là nhiều hơn cả tôi.
“Đi mau đi, Kaylee.” -Chị ta đưa cho tôi chùm chìa khóa rồi vòng một tay đỡ anh Nash – “Chính cô đã khiến anh ấy ra nông nỗi này, và anh ấy càng sớm quên đượe cô bao nhiêu thì càng tốt cho tất cả chúng ta.”
Lồng ngực tôi đau buốt bởi cảm giác tội lỗi, nỗi sợ hãi và sự lo lắng. Tôi đóng cửa xe lại và đi giật lùi khỏi hai người họ, vòng sang bên ghế chính. “Chị có chắc là có thể trông chừng anh ấy được không?” Tôi mở cửa ngồi vào trong xe.
“Được. Tôi khỏe hơn cô nhiều. Hơn nữa tôi có nhiều kinh nghiệm kiềm chế mấy kiểu kích động này rồi.”
Tôi ghét khi chị ta tỏ ra bề trên như vậy, nhưng tôi sẽ không đôi co với chị ta. “Đừng để anh ấy lại gần tôi. Và hãy giúp anh ấy cai nghiện.” Nói rồi tôi khởi động xe và rời khỏi trường, cố gắng kìm nén để không bật khóc trước mặt Sabine.
Tôi nhắn tin báo với Emma là mình đang về nhà và khuyên cậu ấy tạm thời nên tránh xa anh Nash một thời gian, và rằng tôi sẽ gọi điện giải thích cho cậu ấy sau khi tan học. Kế đó, tôi hít vài hơi thật sâu rồi gọi điện cho cô Harmony.
“Kaylee à?” Cô Harmony giọng có vẻ vẫn còn ngái ngủ. Và tôi òa khóc nức nở.
“Kaylee, sao thế cháu?” – Cô hốt hoảng hỏi – “Có chuyện gì xảy ra à?”
Nước mắt chảy đầm đìa trên mặt làm tôi gần như chẳng còn nhìn thấy đường. Tôi đành dừng xe ở bãi đỗ xe gần đó và tắt máy. “Cô con nhớ có lần cô dặn cháu nên cẩn thận với anh em nhà bean sidhe không?”
“Có…” Giọng cô có vẻ vừa nhẹ nhõm, vừa thận trọng khi nhận ra rằng cú điện thoại của tôi không liên quan gì đến cái chết sắp tới của tôi, mà liên quan tới trái tim của hai cậu con trai cô.
“Cháu đã không cẩn thận như lời cô dặn.”
Tiếng thở dài của cô Harmony dường như chất đầy sức nặng của toàn thế giới. “Chuyện này có liên quan gì đến việc Nash và Sabine uống rượu tối qua không?”
“Có ạ. Nhưng giờ vấn đề đã trở nên tồi tệ hơn rất nhiều. Và cháu thấy vô cùng có lỗi vì hành động của mình. Cháu đã làm rối tung mọi chuyên.” Phải nói ra những lời này với cô Harmony khó khăn chẳng kém gì nói với anh Nash, bởi vì cô là hình mẫu người mẹ gần nhất mà tôi có. Nhưng xét cho cùng cô vẫn là mẹ ruột của họ, và tôi đã phá tan gia đình của cô.
“OK, bình tĩnh lại và kể cho cô nghe xem chuyện gì đã xảy ra nào. Cháu đang ở đâu? Có cần cô tới đón cháu không?”
“Không ạ, cô nên đến đón anh Nash thì hơn. Cô cần phải giúp anh ấy.”
“Tại sao? Có chuyện gì xảy ra với Nash thế?” Cô đứng bật dậy, tôi có thể nghe thấy tiếng sàn gỗ cọt kẹt từ phía đầu dây bên kia.
“Cháu đã hôn anh Tod và bị anh Nash nhìn thấy, sau đó chúng cháu đã chia tay nhau. Nhưng rồi hôm nay anh Nash đến trường và đòi quay lại với cháu, nhưng là trong trạng thái đang say “hơi lạnh” và mất kiểm soát. Anh ấy đã cố bắt cháu đi theo mình, làm Sabine đành phải thụi cho anh ấy một quả để ngăn lại. Giờ thì mọi chuyện đã rối tung hết cả lên, và cháu không biết phải sửa chữa như thế nào.”
Cô Harmony hít một hơi thật sâu và tôi ghen tỵ với sự bình tĩnh của cô trước mọi chuyện. Nếu sau này còn có cơ hội trưởng thành, tôi cũng muốn được như cô. “Nash vẫn đang ở với Sabine à?”
“Vâng ạ. Họ đang ở bãi đỗ xe trường.”
“OK, cô phải cúp máy đây, để còn gọi cho Sabine xem Nash thế nào.”
“Vâng ạ.” – Tôi sụt sịt, giơ tay lau nước mắt – “Cô Harmony, cháu rất xin lỗi cô.”
“Cô cũng rất tiếc chuyện thành ra thế này. Cô thấy tiếc cho tất cả chúng ta.”
Cô cúp máy và tôi hít thở thêm vài hơi nữa để giọng nghe không giống như vừa mới khóc. Sau đó tôi gọi cho anh Tod. Anh trả lời ngay ở tiếng chuông đầu tiên.
“Anh đây. Anh tưởng giờ này em phải đang ở trong lớp chứ?”
“Không hề. Anh qua chỗ em được không?” Tôi định bảo anh mang theo pizza nhưng giờ mới 9h30 sáng mà cửa hàng phải 11h mới mở cửa.
“Anh sẽ gặp em ở nhà em.” Nhưng tất nhiên anh đã đang đợi tôi ở trước cửa lúc tôi về đến nhà.
Vừa vào đến nhà tôi kéo anh lại ôm thật chặt, không muốn bỏ ra. Cảm giác ôm anh như thế này thật thích, được anh vòng tay ôm lấy eo và áp má vào bờ vai rắn chắc của anh. Ở anh Tod tôi cảm nhận được sự mạnh mẽ và ấm áp và nó tuyệt vời đến nỗi tôi chỉ muốn ôm anh – được anh ôm – suốt phần đời ít ỏi còn lại của mình. “Em thực sự rất cần cái ôm này.” – Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh, và mãi mới chịu buông anh ra – “Có thể em sẽ cần một cái nữa.”
“Anh sống là để phục vụ mà. Ngoại trừ việc anh không còn sống…” – Anh cúi xuống định ôm tôi cái nữa nhưng chợt dừng lại giữa chừng và nhìn sâu vào mắt tôi. “Có chuyện gì thế em?”
Thay vì trả lời, tôi dắt anh ra chỗ ghế sô – pha và kéo anh ngồi xuống cạnh mình.
“Kaylee, chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Em vừa nói chuyện với anh Nash ở trường hôm nay và câu chuyện diễn ra không được ổn lắm.”
“Không được ổn lắm, nghĩa là…?”
“Anh ấy gặp em trong tình trạng đang phê thuốc. Và rất không vui. Em buộc phải nói cho anh ấy biết chuyện của chúng ta và càng khiến ọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.”
“Khỉ thật!” Anh Tod ngả đầu ra sau ghế. Nhưng trông anh ấy chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.
“Anh đã biết anh ấy tái nghiện trở lại à?”
Anh ngồi thẳng dậy lúc tôi quay hẳn người sang đối diện với anh. “Ừm… ừ. Anh đã bắt gặp cậu ta với một quả bóng căng phòng tối hôm qua. Nhưng đừng lo, anh đã châm vỡ nó rồi.”