Bạn đang đọc Nữ Thần Báo Tử (Tập 4: Sự Trỗi Dậy Của Ác Mộng): Chương 17
Chương 17
Đêm hôm đó, đợi sau khi bố tôi đã ngủ say, Alec vào phòng tôi và hai đứa thay phiên nhau mỗi người ngủ hai tiếng. Đúng như lời hứa, Sabine đã tránh xa giấc ngủ của tôi, nhưng lão Avari không hề thỏa thuận như vậy với Alec, vì thế cứ thấy anh ta có vẻ đang nói mơ trong giấc ngủ là tôi lại lay cho anh ấy tỉnh. Và mỗi lần như thế tôi lại bắt anh ta trả lời xem chiếc xe đạp đầu tiên của tôi màu gì.
Lần nào anh ta cũng đều trả lời đúng. Vậy là chúng tôi đã thoát được một đêm, nhưng rõ ràng đây chỉ là giải pháp mang tính tạm thời, chúng tôi đâu thể đêm nào cũng như thế này được. Chưa kể tới tình trạng kiệt sức của tôi vào sáng hôm sau, sau gần một tuần hầu như không có được một giấc ngủ tử tế nào.
Ngày thứ Sáu hôm sau trôi qua thật ảm đạm, quanh quẩn chỉ có bàn học, sách vở, và những tiếng chuông đinh tai nhức óc. Anh Nash vẫn tiếp tục tránh mặt tôi và Sabine. Nguyên cả ngày. Phải thừa nhận là sau khi đã biết chắc không có giáo viên nào chết nữa thì thần trí tôi cũng không còn ở trường nữa rồi. Tôi đã quá mệt mỏi để tập trung vào bất cứ chuyện gì.
Cho đến khi có vụ mấy cô nàng năm thứ hai, do cay cú vì bị loại khỏi đội cổ vũ mùa giải năm nay, bị bắt quả tang đang đổ thuốc tẩy lên toàn bộ đồng phục của đội cổ vũ, trong giờ ăn trưa. Sự vụ chấn động này lại một lần nữa khiến cho trường học của chúng tôi rung chuyển.
Cô hiệu trưởng Goody đã phải áp giải cả nhóm lên văn phòng và gọi phụ huynh đến đón. Lúc cô đi ngang qua hành lang, tôi nghe loáng thoáng thấy cô than thở với thầy HLV chỉ mong sao cho cái tuần này mau kết thúc.
Tôi rất hiểu cảm giác bây giờ của cô.
Tối hôm đó, tôi phải đi làm một mình mà không có Emma hay Alec đi cùng. Sau khi xong việc, tôi mở điện thoại xem có cuộc gọi nhỡ nào không và thấy có một tin nhắn thoại của anh Nash. Tôi mở ra nghe trong xe ô tô, trong bóng tối tĩnh lặng để không có gì có thể phân tán sự tập trung của tôi vào giọng nói thân thương của anh.
“Chào em, anh đây!” – Chỉ mới nghe thấy giọng nói của anh thôi cũng đã khiến trái tim tôi ngừng đập mất vài giây, bởi đã hai ngày rồi anh không hề mở miệng nói chuyện với tôi – “Anh xin lỗi về chuyện hôm nọ. Em đang đi làm à? Tối nay em có muốn qua nhà anh chơi không? Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi! Bọn mình có thể gọi bánh pizza ăn. Mẹ anh đã làm cả bánh quy trước khi đi làm.”
Anh ngừng lại, và tiếng thở dài của tôi lúc này có lẽ là âm thanh thảm hại nhất mà tôi từng được nghe.
“Dù sao đi nữa, anh nghĩ nếu anh mời em như thế này em sẽ không cần phải tàng hình lẻn vào… cùng anh Tod nữa. Gọi lại cho anh nhé?”
Sau đó chiếc điện thoại im bặt trong tay tôi.
Tôi thả điện thoại xuống cái ghế bên cạnh và khởi động xe. Nhưng rồi tôi lại tắt máy và nhìn xa xăm ra ngoài tấm kính chắn gió trước mặt.
Mọi chuyện vẫn chẳng có gì thay đổi. Nash vẫn đang phục hồi sau cơn nghiện. Hơi thở của Quỷ, tôi vẫn đang cố gắng tìm cách tha thứ cho những việc làm của anh, và cô bạn gái cũ của anh vẫn đang nhăm nhe tìm cơ hội giành lại anh từ tay tôi.
Nhưng sau đó tôi lại nghĩ, có lẽ mọi chuyện sẽ chẳng thể thay đổi cho tới khi tôi chịu cho anh ấy một cơ hội thực sự để chứng minh. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ có thể thanh thản đi tiếp cho tới khi tôi hoặc là tha thứ cho anh ấy hoặc là buông tay để anh đi.
Mà tôi thì rất không muốn để anh ấy đi.
Tôi sẽ chỉ ghé qua đó vài phút. Tôi sẽ ăn đúng một lát pizza. Và có thể thêm một cái bánh quy nữa. Thêm một cái bánh quy cũng có mất gì đâu, đúng không?
Với cả, tôi cũng chưa có cơ hội kể cho anh ấy nghe về chuyện của Alec, bởi vì ở trường anh ấy tránh mặt cả tôi và Sabine. Vì thế tôi sẽ chỉ ngồi lại vài phút. Nhiều nhất là một tiếng.
Chắc chắn sẽ vẫn kịp về nhà trước giờ giới nghiêm…
Hai mươi lăm phút sau, tôi gõ cửa nhà anh Nash, đột nhiên thấy tiếc vì đã không thay bộ đồng phục trước khi đến. Lúc nãy trên đường tới đây tôi cũng đã nghĩ đến chuyện đó rồi, nhưng sau một hồi suy nghĩ lại thôi vì sợ chăm chút quá nhỡ anh ấy lại hiểu nhầm thì khổ.
Nếu tôi mặc bộ đồng phục đến như thế này anh ấy sẽ hiểu là tôi chỉ đến để nói chuyện. Chứ không phải tôi cố tình mặc đẹp vì mục đích gì khác. Tôi đã lựa chọn đúng.
Nhưng tôi vẫn ước giá như mình thay sang bộ đồ tươm tất hơn một chút.
Anh Nash mở cửa, trên người mặc mỗi chiếc quần bò, và tôi bỗng ước gì anh ấy thay sang bộ khác. Tôi sẽ khó mà tập trung để nói chuyện khi anh ấy ăn mặc kiểu này.
Mặt anh bừng sáng khi nhìn thấy tôi, và một nụ cười nhẹ nhõm nở trên môi anh, khiến tôi không thể không mỉm cười đáp lại. “Anh đã không nghĩ là em sẽ tới.” – Anh lùi lại để cho tôi vào nhà – “Anh đã gọi cho em ba tiếng trước.”
“Lúc ý em còn đang làm việc, ở đấy họ bắt phải cất điện thoại trong tủ để đồ trong giờ làm mà.” Thật ra ngay cả sau khi tan ca tôi cũng không gọi báo cho anh ấy biết là mình sẽ đến, bởi vì tới tận khi bấm chuông cửa rồi tôi mới chắc chắn là mình sẽ làm được. Đối với tôi, việc phải ở một mình bên cạnh anh Nash thực sự quá khó khăn. Ngay cả khi anh ấy không dùng tới sức Ảnh hưởng của mình thì bản thân Nash đã là một sự cám dỗ khó cưỡng lại rồi. Khi ở bên anh ấy, tôi chỉ muốn chạm vào anh, và khi đã chạm vào anh rồi thì lại muốn chạm thêm và rồi nó sẽ dẫn đến những việc làm phi logic khác. Mà logic là thứ vũ khí duy nhất giúp tôi cầm cự được đến tận bây giờ trước sự cám dỗ mang tên N-A-S-H, và kẻ phản bội ở đây chính là trái tim tôi.
Anh đóng cửa lại sau lưng tôi. Tôi vừa cởi áo khoác vắt lên ghế, tim vừa đập thình thịch. “Em đã ăn gì chưa?” Nash hỏi trong khi tôi cứ lóng ngóng như một con ngốc ở giữa phòng khách.
“Em ăn một ít bắp rang bơ giữa giờ nghỉ rồi.”
“Để anh gọi pizza.”
Trong khi anh ấy đi gọi điện, tôi ngồi xuống ghế sô-pha, cố gắng tỏ ra thoải mái nhất có thể. Trước giờ chúng tôi chưa bao giờ ngồi chơi trong phòng khách thế này, nhưng tôi muốn tỏ rõ quan điểm không-trò-chuyện-trong-phòng-ngủ của mình. Ít nhất không phải hôm nay. Khi chúng tôi vẫn còn chưa làm rõ mọi chuyện như lúc này.
Sau khi gác máy, Nash đến ngồi xuống bên cạnh tôi, và tôi quay người lại đối diện với anh, lưng dựa vào tay ghế. Các vòng xoáy màu nâu và xanh lá cây quay tròn trong mắt anh, vừa hài lòng vừa lo lắng.
Tôi mừng vì thấy anh cũng có chút lo lắng. Anh hiểu là mình đang có cơ hội thứ hai và anh không hề muốn phá hỏng điều đó.
“Anh đã đúng về Sabine.”
Nash lắc đầu chậm rãi. “Anh không muốn nói về Sabine.”
“Em chỉ muốn nói là chị ta đã không hề giết các thầy cô đó.”
“Anh biết. Nhưng anh vẫn không muốn nói về cô ấy.”
Tôi mỉm cười. “Có vẻ như chúng ta vẫn còn có vài điểm chung giống nhau.”
“Anh cũng hy vọng là vậy.” Anh chìa tay ra nắm lấy tay tôi và đan các ngón tay vào với nhau. Trái tim tôi lại một lần nữa đập loạn nhịp, giống như lần đầu tiên khi chúng tôi chạm vào nhau. Sau ngần ấy thời gian tại sao cảm xúc ấy vẫn có thể còn nguyên như vậy nhỉ?
Tôi hơi do dự, mặc dù rất muốn bỏ qua chủ đề đó để tập trung vun đắp cho khả năng hàn gắn giữa tôi và Nash. Nhưng anh ấy xứng đáng được biết sự thật, và thành thực mà nói tôi không thích cái áp lực của việc là người duy nhất biết về bí mật của Alec. “Còn một chuyện nữa.” Tôi nói tiếp.
“Anh đang nghe đây…” Mắt anh sáng bừng lên, làm trái tim tôi lại thổn thức.
“Liên quan tới Alec.” Tôi nói, và Nash sững người.
“Chuyện gì về Alec cơ?” – Anh cau mày, rụt tay lại khỏi tay tôi – “Em và Alec…?”
“Không!” – Tôi đảo tròn hai mắt và khoanh hai tay lại trước ngực – “Tại sao mọi người cứ nghĩ như thế nhỉ? Anh ta già khú đế rồi mà, mặt trông trẻ vậy thôi!” – Và anh ta hiện đang có nhiều chuyện quan trọng hơn cần suy nghĩ, chứ không phải mấy trò hẹn hò trẻ con này. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp – “Alec đã giết các giáo viên đó.” – Tôi nhíu mày – “À, cũng không hẳn là anh ta. Thực ra là lão Avari, nhưng lão ta đã sử dụng thân xác của Alec để làm chuyện đó. Nói chung chuyện dài lắm.”
“Thế em nói nhanh lên đi.” Các vòng xoáy trong mắt anh chuyển động nhanh đến nỗi tôi không thể phân biệt được cảm xúc nào với cảm xúc nào, nhưng tôi thấy miệng anh mím chặt lại, hai tay nắm chặt lấy thành ghế.
“Chuyện là thế này… Hóa ra Alec chỉ có một nửa là con người thôi. Nửa còn lại là Thần Ngủ, và lão Avari chẳng hiểu bằng cách nào đó đã kiếm được đủ năng lượng để nhập vào Alec và hút sinh khí của những người khác thông qua anh ta. Kết quả là lão ta đã mạnh lại càng mạnh hơn còn các nạn nhân của lão thì mất mạng.”
Kể ra thì thấy chuyện cũng không dài như tôi tưởng.
Anh Nash cau mày. “Và anh ta nằm ngủ trong phòng khách nhà em?”
Thực ra giờ Alec ngủ một nửa tối trong phòng tôi để tôi có thể canh chừng cho anh ta. Nhưng tất nhiên là tôi chẳng dại gì nói với anh Nash chuyện đó. “Anh ấy hầu như cũng có ngủ được mấy đâu, từ sau khi bọn em khám phá ra mọi chuyện.”
“Kaylee, em phải kể cho bố em biết chuyện này.”
Tôi lắc đầu. “Bố sẽ đuổi anh ấy đi mất.”
“Thì mục đích là thế mà.”
“Không được đâu, anh Nash. Nếu bố em đuổi Alec ra khỏi nhà, ai sẽ đảm bảo là anh ấy sẽ không bị nhập lại và tiếp tục đi giết người?”
“Chuyện đó cứ để bố em lo.” – Tôi lại định lắc đầu nhưng anh Nash đã chặn luôn – “Nếu em không nói, anh sẽ nói. Chuyện này quá nguy hiểm, Kay ạ. Hãy thề với anh là em sẽ nói cho bố biết đi. Ngay trong tối nay.”
Cuối cùng tôi đành gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng, nhưng đồng thời lại thấy tội lỗi vì sẽ phải phá vỡ lời hứa với Alec. “Thôi được rồi, em thề.”
Cánh tay anh Nash buông thõng trên thành ghế, toàn thân có vẻ cũng đã bớt căng thẳng hơn, sau khi có được lời hứa của tôi.
“Thế… anh thế nào rồi?” Tôi quyết định chuyển sang chủ đề khác. Mặc dù không muốn khơi lại chuyện cũ nhưng tôi cần phải biết tình trạng sức khỏe hiện giờ của anh. Và tôi muốn được biết.
“Anh khá hơn nhiều rồi.” – Anh nhẹ nhàng nói. Sự căng thẳng tôi đang nhìn thấy trong mắt anh bây giờ lại là một sự căng thẳng kiểu khác – “Kaylee, anh rất lấy làm tiếc vì những chuyện đã xảy ra. Anh ước có thể quay ngược lại thời gian và thay đổi mọi chuyện. Anh ước có thể làm mọi chuyện khác đi…”
Tôi nắm chặt lấy tay anh. “Nash, anh có thể ngừng việc xin lỗi rồi đấy.”
“Nhưng em vẫn chưa chịu tha thứ cho anh.”
“Không phải vì thiếu những lời xin lỗi.” – Tôi nhìn về phía các ngón tay đang đan vào nhau của chúng tôi, tận hưởng cảm giác ấm áp quen thuộc và cái cách lòng bàn tay của chúng tôi vừa khít với nhau – “Chỉ là có quá nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc. Anh Doug chết vì chúng ta không làm được gì nhiều và hành động quá muộn. Còn anh Scott có lẽ đang ước gì có thể chết đi còn hơn.”
Rõ ràng thà chết đi còn hơn sống với giọng nói của lão Avari thường trực trong đầu, nói về những thứ bạn không hề muốn biết, bắt bạn làm những điều một người bình thường không bao giờ làm…
Nash nắm chặt lấy tay tôi và tôi có cảm tưởng như sắp bị ánh mắt như thiêu như đốt của anh xuyên thủng một lỗ trên người. “Anh còn có thể làm gì nữa?”
“Em không nghĩ là anh còn có thể làm gì nữa.” – Tôi thì thầm nói – “Mọi thứ cần phải có thời gian. Giờ cứ tạm thời như thế này là tốt rồi.” Tôi mỉm cười và giơ hai bàn tay đang lồng vào nhau của chúng tôi lên, nhưng anh Nash chỉ cau mày.
“Tốt nhưng không đủ. Anh muốn em quay lại với anh thực sự cơ. Anh muốn được nói chuyện với em vào giờ ăn trưa, thay vì ngồi nhìn em trong lúc em ăn. Anh muốn được nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt em và biết rằng anh là người đã mang đến cho em nụ cười ấy. Anh muốn được nghe thấy những tiếng cằn nhằn của bố em mỗi khi anh ngồi lại quá muộn.”
Tôi nhe răng cười. Không ai có thể làm bố tôi bồn chồn giống như anh Nash.
Ngoại trừ anh Tod.
“Em cũng biết tại sao bố em lại tỏ ra như vậy đúng không?” – Nash hỏi – “Bởi vì bố hiểu tình cảm của anh dành cho em, và nó khiến bố sợ hãi. Bố biết bố đã bỏ lỡ phần lớn thời gian trưởng thành của em và giờ em không còn là một cô bé con nữa, và anh chính là bằng chứng. Bố biết điều anh biết – điều mà một ngày nào đó em sẽ buộc phải thừa nhận với bản thân mình – rằng em yêu anh. Và điều đó khiến bố vô cùng sợ hãi.”
Tôi không thể thở nổi bởi những ngôn từ đang mắc nghẹn ở cổ họng. Những lời tôi đã mong muốn được nói từ lâu nhưng lại không dám, bởi tôi vẫn chưa chắc mình có thể tin tưởng Nash hoàn toàn. Nhưng tôi cũng không thể nuốt chúng ngược trở lại vào bên trong, bởi vì dù tôi muốn nói ra hay không và nói ra có thay đổi được gì hay không, thì đó vẫn là sự thật.
“Kaylee ơi?” – Nash nhìn vào mắt tôi như muốn tìm kiếm một cái gì đấy – “Em không thể nói với anh là trong đó không còn gì dành cho anh. Anh biết là vẫn còn. Anh có thể nhìn thấy điều đó trong mắt em.”
“Anh làm vậy thật không công bằng.” Tôi lẩm bẩm.
“Ở đây chẳng có gì gọi là công bằng cả.” – Anh ngập ngừng nói tiếp – “Anh biết anh không xứng đáng có một cơ hội thứ hai, nhưng anh vẫn xin em cho anh một cơ hội nữa. Hãy để anh chứng minh cho em thấy là anh nghiêm túc đến thế nào. Chỉ một cơ hội nữa thôi, được không em?”
Tôi nhìn chăm chú vào các vòng xoáy trong mắt anh và tất cả gì tôi đọc được trên đó là sự chân thành và lòng quyết tâm. Anh ấy đang nói thật.
Và thay vì trả lời, thay vì suy nghĩ, tôi nghiêng người sang hôn lên môi anh. Lần đầu tiên trong đời, tôi để mặc cho trái tim mình dẫn đường, muốn dẫn đi đâu thì dẫn.
Anh Nash cũng hôn lại tôi, và tôi có cảm giác như chưa bao giờ chia tay và chúng tôi hoàn toàn có thể tiếp tục lại với nhau, quên đi mọi chuyện đã xảy ra.
Nhưng làm như thế có đúng không? Tôi có thể quên thật không?
Vào giây phút ấy, tôi không còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa. Bức tường mà lý trí của tôi vừa dựng lên ngay lập tức bị trái tim và cơ thể tôi xô đổ. Mọi câu hỏi bị tôi gạt qua hết một bên và chỉ tập trung vào anh Nash. Vào đôi môi của anh. Vào cảm xúc của anh. Vào hơi ấm của bàn tay anh trên cổ tôi.
Tôi mở hé miệng ra, đón nhận anh trở lại, sau ba tuần xa cách. Nhưng anh Nash tỏ ra rất thận trọng, mọi thứ đều ở trong tầm kiểm soát. Anh ấy ý thức được rất rõ các ranh giới mà tôi đã vạch ra, nhất là sau chuyện xảy ra lần trước.
Sự thận trọng của anh vừa là một điều may nhưng cũng vừa là một sự hành hạ. Nó giống như việc gãi ngứa mà đeo găng tay – chỉ càng khiến tôi muốn nhiều hơn. Có lẽ đó chính là điều anh muốn. Anh muốn để tôi tự quyết định, xem chúng tôi có thể tiến xa tới đâu và vào lúc nào. Và tôi thầm cám ơn anh vì điều đó.
“Anh Nash…” Tôi thốt lên, khi môi anh rời môi tôi và trượt xuống cổ.
“Nhanh quá à?” Anh định dừng lại nhưng tôi không chịu.
“Không phải. Em chỉ muốn gọi tên anh mà không phải nổi giận.”
Anh mỉm cười và cụng trán vào trán tôi. “Anh cũng chỉ mong em gọi tên như thế này. Nhưng đúng là cũng hơi nhanh thật. Chúng ta cần phải chậm lại, nếu không muốn…”
“Nhưng anh không…”
“Kaylee, anh cần phải chậm lại.”
“À.” – Tôi cố không để lộ sự thất vọng trong giọng nói của mình nhưng hiển nhiên là anh ấy có thể đoán ra. Và tôi nghĩ nó chỉ càng khiến anh khó xử hơn, khi biết rằng tôi muốn nhiều hơn ở anh. Nhưng anh ấy đang làm điều đúng đắn và tôi cũng nên như vậy. “Ừm… OK. Để em đi lấy ít nước uống. Anh muốn một lon Coke không?” Tôi đứng dậy, chỉnh lại áo quần.
“Ừ. Trong tủ lạnh có mấy lon đấy.”
Tôi còn chưa ra khỏi phòng khách để vào đến bếp thì đã nghe thấy tiếng ô tô dừng lại ngoài cửa. “Chắc họ giao pizza đấy.” Anh Nash đứng lên lấy ví trong khi tôi đẩy cửa đi vào trong bếp, hơi bất ngờ trước tốc độ giao pizza thần tốc như thế.
Tôi mở tủ lạnh và nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía bên kia cánh tủ. “Không phải là pizza đâu.” Là anh Tod. Tôi chẳng kịp lấy nước uống, lập tức đóng sầm tủ lại. Nhưng trong bếp hoàn toàn trống không.
“Anh ở đâu thế?” – Tôi thì thào hỏi, và nghe thấy tiếng cửa ra vào bên ngoài phòng khách bật mở – “Sao anh biết không phải là người giao pizza?”
Tod đột nhiên hiện ra, trong bộ đồng phục của tiệm bánh pizza. “Bởi vì anh đang cầm bánh pizza của em chứ đâu, và anh không hề lái xe.”
Tôi không nhịn nổi, liền bật cười phá lên. Thần chết đi giao bánh pizza? Có chuyện gì hài hước hơn thế không?
“Chẳng có gì buồn cười ở đây cả!” – Tod cáu kỉnh gắt lên – “Chẳng phải đó là ý tưởng của em sao?”
“Lúc đây em chỉ nói đùa thôi mà, ai ngờ anh làm thật!” Tôi nhún vai, quay ra mở tủ lạnh lần nữa.
“Nhưng anh thì không. Anh đâu thể suốt ngày đi ăn trực mọi người được, đúng không?” – Anh Tod nói – “À, mà em đã nói đúng về vụ ăn pizza miễn phí.”
Tôi nhe răng cười. “Thế… người trong nhà có được giảm giá không?”
“Tất nhiên là không rồi. Nash sẽ phải trả đủ. Kể cả tiền típ.”
Tôi chưa kịp trả lời thì nghe thấy có tiếng nói chuyện ngoài phòng khách. “Ai thế?” Đặt hai lon Coke xuống bàn, tôi định đi ra phía cửa bếp nhưng đã bị anh Tod nắm tay giữ lại.
“Là chị ta đúng không? Là xe của Sabine đúng không? Anh đã nhìn thấy chị ta?”
Anh Tod miễn cưỡng gật đầu. Tôi định bước ra ngoài nhưng lại bị anh ấy kéo lại. “Bỏ em ra. Sao nào, giờ anh lại còn đứng về phía chị ta à?”
“Anh chỉ đang cố không để mọi chuyện om sòm lên thôi.”
“Suỵt…” Tôi ra hiệu cho anh, khi phát hiện ra mình có thể nghe thấy đoạn hội thoại ngoài phòng khách.
“Kaylee đang ở đây à?” – Sabine hỏi, mặc kệ cho anh Nash ra sức bảo chị ta im lặng. Đâu phải là chị ta không biết tôi đang ở đây, xe của tôi đậu lù lù ở ngoài sân thế cơ mà! – “Em tưởng sẽ chỉ có mình chúng ta thôi chứ.”
“Anh không biết là cô ấy sẽ tới. Bina, làm ơn rời khỏi đây trước khi cô ấy nghe thấy tiếng em.”
Tôi phải dí sát tai vào cửa mới nghe thấy rõ tiếng hai người bọn họ. Ở bên cạnh, anh Tod đang nghiến chặt răng nhưng đã buông tay tôi ra.
“Sabine, đừng mà! Anh sẽ bù đắp lại cho em, nhưng em phải đi ngay bây giờ…”
Sau đó tôi không còn nghe thấy họ nói chuyện nữa và máu trong người tôi sôi lên.
Tôi mở toang cửa ra và đứng chết lặng trước những gì đang đập vào mắt mình. Sabine Campell, trên người không mặc áo, đang ôm dính lấy người anh Nash, đúng như bản chất ký sinh trùng của chị ta. Nhưng điều tồi tệ nhất là…
Anh Nash một tay đang cầm cái áo của chị ta, còn miệng thì hôn đáp trả lại.
Tôi không thể thốt lên lời. Tôi thậm chí không nghĩ được gì hết, cho tới khi anh Tod hắng giọng từ phía sau tôi, và Sabine đành miễn cưỡng buông bạn trai tôi ra.
Mặt anh Nash đỏ lựng lên, còn Sabine chỉ nhếch miệng cười. “Xin chào, Kay. Xin lỗi tôi đến hơi muộn, nhưng càng đông càng vui đúng không?”
“Tôi thấy không cần tôi hai người cũng đủ vui rồi.” Tôi nghiến răng nói. Sau đó tôi đi ra khỏi bếp và để mặc cho cánh cửa xuyên qua người anh Tod nhưng anh ấy cũng chẳng để ý.
“Kaylee, khoan đã…” – Nash đẩy vội Sabine ra – “Anh không… Cô ấy…”
“Em biết. Chị ta bám dính lấy anh như con ve chó nhìn thấy máu.” Nhưng tôi cũng biết anh ấy không hề đẩy chị ta ra. Anh ấy hoàn toàn có thể không để chuyện đó xảy ra ngay từ đầu nhưng anh ấy vẫn làm. Và tôi không thể không tự hỏi nếu tôi không có mặt ở đây ngày hôm nay, liệu anh ấy còn để chị ta tiến xa đến đâu nữa.
Tôi nhìn thẳng vào cái áo sơ mi trên tay anh và hai má anh đỏ bừng.
Nash quay ngoắt sang ném trả cái áo vào tay Sabine. Chị ta cầm lấy và miễn cưỡng mặc lại vào người. Sau đó anh mở cửa, nắm lấy tay chị ta và đẩy ra ngoài. “Đừng bao giờ quay lại đây.” Anh gầm lên và đóng sầm cửa lại trước mặt chị ta.
“Kaylee…” Anh dựa lưng vào cửa, quay sang nhìn tôi.
“Anh đã không hề ngăn chị ta lại.”
“Anh đang định…”
“Đang định ghê cơ. Đứng từ xa cũng thấy rõ là cậu thích thú với nụ hôn đó thế nào rồi…” Anh Tod giọng đầy mỉa mai.
Nash gườm gườm nhìn ông anh trai. “Đây không phải là chuyện của anh. Mà anh đang làm gì ở đây thế?”
“Cậu nợ tôi 15 đô 99. Chưa kể tiền típ.”
Nash ngẩn người ra mất một lúc cho tới khi nhìn thấy bộ đồng phục trên người anh Tod. “Coi như em nợ anh.” – Cuối cùng anh gắt lên – “Giờ thì anh hãy biến đi.”
“Em cũng đi.” Tôi đi ra cửa, và nghe thấy tiếng xe của Sabine bắt đầu rời khỏi sân.
“Kaylee, khoan đã.”
“Áo ngực của chị ta đâu?” Tôi hỏi, tay đặt lên núm cửa.
Anh Nash nhắm mắt lại rồi thở hắt ra, mặt đầy đau khổ. “Cô ấy không mặc áo ngực.”