Nữ Thần Báo Tử (Tập 3: Hơi Thở Của Quỷ)

Chương 01 phần 1


Bạn đang đọc Nữ Thần Báo Tử (Tập 3: Hơi Thở Của Quỷ): Chương 01 phần 1

Mở đầu
Cô Harmony từng nói đó là điều không tưởng.
Rằng việc di chuyển giữ hai thế giới đòi hỏi lòng
quyết tâm, bên cạnh tiếng khóc
của một bean sidhe.
Nếu điều đó là sự thật, xem ra tôi đang nắm giữ
một bí mật.
Không chỉ với mọi người mà với cả chính bản thân mình.
Mối quan tâm hàng đầu hiện nay của tôi là làm sao để
thoát ra khỏi Cõi Âm
trước khi bị nuốt chửng bởi một loài ăn thịt nào đó.
Trong thế giới của Cõi Âm, đó có thể là bất cứ thứ gì.
Nhưng khi tôi triệu tập tiếng khóc,
không có âm thanh nào được thoát ra, ngoài một tiếng rên khàn đục.

Tôi đã mất giọng khi cất tiếng thét để đi vào thế giới
của Cõi Âm,
và giờ tôi không còn đường thoát ra.
Chương 1
MỌI CHUYỆN BẮT ĐẦU từ một tay cầu thủ say rượu và một chiếc ô tô vỡ nát. Hoặc đó chỉ là suy nghĩ của tôi. Nhưng như mọi lần, sự thật còn phức tạp hơn thế nhiều…
“CẢM GIÁC ĐƯỢC TỰ DO trở lại thế nào em?” Anh Nash nghiêng người hỏi tôi, miệng nở nụ cười tươi rói, khó ai có thể cưỡng lại được. Nụ cười làm nổi bật hai lúcm đồng tiền và đôi mắt sáng ngời của anh, còn tôi thì tan chảy như thanh sô-cô-la dưới ánh Mặt Trời, bất chấp cái giá lạnh của tiết trời giữa tháng 12.
Tôi hít một hơi thật sâu. “Giống như được nhìn thấy Mặt Trời lần đầu tiên sau một tháng bị cấm túc ý ạ.” Tôi đóng cửa xe lại và vặn chìa khóa để khởi động xe. Tôi không thích đậu xe trên phố; bởi đó không phải là nơi an toàn ón tài sản quý giá này của tôi. Mặc dù ô tô của tôi cũng không thuộc loại đắt tiền, lại còn vừa cũ vừa lỗi thời. Nhưng dẫu sao nó cũng là tài sản của tôi và được mua bằng tiền mồ hôi công sức của bố. Khác với mấy đứa bạn nhà giàu trong lớp. tôi sẽ không bao giờ mua nổi một chiếc nào khác, nếu con xe này có mệnh hệ nào.
Nhưng sân nhà anh Scott Carter đã chật ních xe trước cả khi tụi tôi tới nơi và từng đoàn ô tô đang nối đuôi nhau xếp thành hàng dài dọc theo con phố, phần lớn đều đẹp đẽ và bóng bẩy hơn xe tôi rất nhiều. Đồng nghĩa với việc bảo hiểm của những chiếc xe đó cũng giá trị hơn hẳn.
Hên một cái là bữa tiệc được tổ chức ở khu nhà giàu bậc nhất của ngoại ô Dallas, nơi mà chỉ riêng chi phí cho việc cắt cỏ cũng cao hơn số tiền bố tôi kiếm được trong sáu tháng trời.
“Thoải mái đi, Kaylee ơi.” – Anh Nash kéo tôi lại gần – “Trông em cứ như sắp phải bước vào nơi hành quyết không bằng. Đây là chúng ta đang đi chơi với mấy người bạn cơ mà.”
“Họ là bạn của anh, chứ không phải của em.” Tôi cãi lại, lúc tụi tôi đi qua chiếc xe mui trần thứ ba để tới căn biệt thự lộng lẫy ở phía cuối đường, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình vọng lại.
“Họ cũng sẽ là bạn của em nếu em chịu tìm hiểu và làm quen với họ.”
Tôi đảo tròn hai mắt. “Vâng, đám bạn quý-sờ-tộc của anh đang đợi em cho họ cơ hội làm quen quá cơ.”
Anh Nash nhún vai. “Về cơ bản thì họ đã biết những điều cần biết về em – thông minh, xinh xắn, và yêu anh điên cuồng.” Anh cười tinh nghịch và siết chặt tôi vào lòng.

Tôi cười phá lên. “Ai là người tung cái tin đồn thất thiệt đó thế?” Tôi chưa từng nói câu đó, bởi vì mặc dù không thể phủ nhận anh Nash có một sức hút khó cưỡng lại được – và anh luôn khiến tôi cảm thấy mình là người đặc biệt – nhưng tôi không phải người có thể tùy tiện thốt ra những từ như kiểu yêu hay mãi mãi, cho tới khi tôi chắc chắn 100%. Cho tới khi tôi chắc chắn là anh cũng chắc chắn. Mãi mãi có thể sẽ là một khoảng thời gian rất dài đối với các bean sidhe, và nếu nhìn lại lịch sử tình trường của anh thì điều tôi lo lắng không phải là không có lý. Bản thân tôi trước đây cũng từng gặp không ít anh chàng chỉ muốn cặp kè chơi bời, chứ không xác định lâu dài gì hết.
Tôi ngước mắt nhìn anh và thấy anh cũng đang chăm chú nhìn mình bằng đôi mắt nâu lục nhạt, các vòng xoáy màu xanh và nâu đang xoay tròn trong ánh sáng da cam rực rỡ của những chiếc đèn đường. Thật tiếc khi con người không thể nhìn và đọc thấy cảm xúc trong mắt người khác như thế này.
Đây là một đặc quyền của bean sidhe, thứ đặc quyền duy nhất mà tôi thấy đáng trân trọng kể từ khi phát hiện ra thân thế thực sự của mình.
“Anh chỉ muốn nói là anh rất thích được đi chơi với bạn bè của mình, cùng với bạn gái mình.”
Tôi lại đảo tròn hai mắt. “Thôi được rồi. Em sẽ tỏ ra thân thiện với những người bạn xinh đẹp của anh.” Ít ra hôm nay tôi vẫn có Emma để chơi cùng – cậu ấy bắt đầu hẹn hò với một anh chàng trong đội bóng của anh Nash, lúc tôi đang bị phạt cấm túc. Công bằng mà nói thì đám bạn của anh Nash cũng không đến nỗi nào. Nhưng những cô bạn gái của họ thì lại là chuyện khác.
Chẳng khác gì những con linh cẩu khát máu…
Chúng tôi vừa bước vào sân, đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng cửa xe đóng sầm lại. Giật mình quay lại nhìn thì thấy bà chị họ Sophie, đang đứng bên cạnh chiếc mui trần cáu cạnh của anh Scott Carter, đôi mắt xanh mở to đầy thách thức. “Anh Nash!” Chị ấy mỉm cười với anh Nash và lờ tịt tôi đi, mặc dù chúng tôi đã ở cùng nhà suốt mười ba trong tổng số mười lăm năm có mặt trên đời này của chị ta, cho tới khi bố tôi từ Ai-len trở về hồi tháng 9.
Hoặc cũng có thể đó chính là lý do.
“Anh giúp em một tay được không?” Trên tay chị Sophie đang khệ nệ ôm một lốc bia trước ngực. Hai lốc khác đặt dưới chân. Tôi vội đưa mắt ngó quanh xem có người hàng xóm nào đang theo dõi bà chị họ mười lăm tuổi của tôi loay hoay với đống đồ uống có cồn này không. Nhưng có vẻ như tối thứ Bảy của giới nhà giàu ở đây là đi xem kịch hoặc ba-lê, sau đó dùng bữa tối tại chuỗi các nhà hàng sang trọng mà ngay đến việc đậu xe gần khu vực đó thôi tôi cũng chưa bao giừo dám nghĩ tới.
Còn đám con cái của họ thì hầu hết đang có mặt tại bữa tiệc nhà anh Scott, trên tay ai cũng cầm một lon bia.
Anh Nash buông tay tôi ra và đỡ lốc bia hộ chị Sophie, sau đó nhặt lấy một lốc nữa dưới đất. Được thể, chị Sophie mặt càng vênh, õng ẹo đi theo anh vào trong nhà, nhưng vẫn không quên ngoài lại nhìn cái áo khoác không-phải-hàng-hiệu của tôi đầy khinh bỉ.
Tôi thở dài, cúi xuống nhặt nốt lốc bia còn lại, rồi đi theo hai người đó vào trong. Cánh cửa trước bật mở, trước cả khi anh Nash kịp đưa tay lên gõ, và một anh chàng cao lớn chạy ra đỡ lốc bia trên tay anh. Anh Nash vòng tay còn lại ra sau, rõ ràng định ôm tôi nhưng lại thấy chị Sophie. Anh lập tức né sang một bên – vờ như không nhìn thấy cái bĩu môi phụng phịu của chị ta – và vội vã đỡ lốc bia trên tay tôi, sau đó bước lùi lại nhường cho tôi vào trong trước.
“Hudson!” Anh Scott Carter gào ầm lên chạy ra đón anh Nash và kéo chúng tôi đi vào trong căn bếp rộng thênh thang, đang chật cứng toàn người là người. Mặc dù nhiệt độ ngoài trời đang như muốn đóng băng, nhưng trong nhà bầu không khí càng lúc càng nóng lên với mỗi điệu nhảy và ướt nhẹp vì bia và mồ hôi.

Tôi cởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo cánh màu đỏ chót mà Emma cứ nằng nặc bắt tôi phải mặc chiều nay. Trước giờ tôi vốn luôn không tự tin với cơ thể của mình nên hầu như không bao giờ chọn mấy kiểu áo điệu đàng như thế này.
Anh Nash đặt lốc bia còn lại xuống bệ bếp trong khi anh Scott mở tủ cất lốc đầu tiên vào trong tủ lạnh. “Kaylee Cavanaugh,” – anh Scott thốt lên, có vẻ như tới giờ anh ấy mới nhận ra sự có mặt của tôi. Anh ra đưa mắt nhìn tôi một dọc từ đầu đến chân, làm tôi chỉ muốn khoanh hai tay lại trước ngực hoặc choàng ngay cái áo khoác vào – “trông em hôm nay xinh quá cơ!” – Kế đó, anh ta quay sang nhìn chị Sophie rồi lại nhìn tôi gật gù – “Đúng là chị em họ có khác, càng nhìn càng thấy giống nhau thật.” Còn tôi có cảm giác như bị thiêu cháy bởi cái nhìn tóe lửa của bà chị họ.
“Anh chỉ nhìn thấy mình em thôi.” Anh Nash kéo tôi vào lòng thủ thỉ, khi nhận thấy nét mặt khó chịu của cả tôi và chị Sophie trước sự so sánh vừa rồi của anh Scott.
Tôi mỉm cười và đặt một nụ hôn lên môi anh. Những vòng xoáy đang từ từ chuyển động trong mắt anh đã nói lên tất cả. Những lời anh vừa nói đều là sự thật, chứ không phải chỉ là để an ủi, dỗ dành tôi.
Anh Scott cất nốt lốc bia cuối cùng vào trong tủ lạnh, sau đó dúi một lon bia lạnh vào tay anh Nash, khi tôi buông anh ra, mặt đỏ bừng. “Thấy chưa? Chị nào em nấy mà.” Noi srồi anh ra kéo chị Sophie hòa mình vào đám đông, vừa đi vừa bật nắp lon bia tanh tách. Ở giữa phòng, mọi người nếu đang không túm tụm buôn chuyện với nhau thì quay sang nhảy nhót hoặc thách đố nhau uống bia…
“Uầy, thật… không ngờ đấy.” Anh Nash thốt lên, làm tôi ngớ ra mất một lúc mói nhận ra là anh ấy đang nói về nụ hôn vừa rồi.
“Không ngờ theo hướng nào, tốt hay xấu?”
“Cực, cực tốt là đằng khác.” Anh đặt lon bia xuống cái bệ bếp sau lưng tôi rồi kéo tôi sát lại phía mình. Cho tới khi có ai đó vỗ vỗ vào vai tôi. Tôi ngoái đầu lại trong vòng tay anh Nash và thấy cô bạn thân Emma Marshall đang đứng tủm tỉm nhìn bọn tôi cười.
“Xin chào” – Emma nhe răng cười rất tươi – “Hai người đang đứng chặn mất cái tủ lạnh đấy.”
“Phòng bên kia cũng có thùng giữ lạnh mà.” Anh Nash hất đầu chỉ về phía phòng khách.
Emma nhún vai. “Nhưng ở đó không có đôi nào đứng ôm nhau say đắm như ở đây.” Cô nàng mở tủ lạnh lấy một lon bia rồi đóng lại bằng một cái huých mông nhẹ. Thật không công bằng. Chị em nhà Emma được thừa hưởng những đường cong đẹp mê hồn – có csi gien đẹp từ trong trứng nước đẹp ra – trong khi tôi chẳng “sơ múi” được gì từ họ hàng nhà mình, ngoài cái thân hình xương xẩu, trước sau như một.
Nhiều lúc tôi sẵn sàng đánh đổi toàn bộ “tài năng” bean sidhe của mình – nếu có thể coi tiếng thét vỡ chai và khả năng di chuyển giữa thế giới loài người và thế giới Cõi Âm là tài năng – chỉ mong có được một phần đường cong đó của Emma. Nhưng không phải là lúc này. Khi mà tay của anh Nash vẫn đặt trên eo tôi, dấu ấn nụ hôn của anh vẫn đang phảng phất trên môi tôi, và những vòng xoáy màu xanh và nâu vẫn đang quay đều đều trong mắt anh, thể hiện rõ sự ham muốn. Đối với tôi.
Emma bật nắp lon và ngửa cổ uống ừng ực. Thấy vậy, tôi giật vội lấy chùm chìa khóa trên tay cậu ấy, rồi nhét vào túi quần sau. Tối nay Emma sẽ phải ngủ lại nhà tôi và sáng mai tôi sẽ chở cậu ấy tới đây lấy xe. Emma mỉm cười và gật đầu, sau đó lượn ra phòng khách, tiếp tục nhảy nhót cùng đám bạn.
Anh Nash và tôi đi theo nhập hội cùng Emma và cậu bạn trai mới Doug Fuller. Sau một hồi chào hỏi mọi người xung quanh, cuối cùng anh Nash cũng quay lại là của riêng tôi. Chúng tôi đắm chìm vào tiếng nhạc và thế giới của hai người, như thể căn phòng không có ai khác ngoài anh và tôi.
Trên đời có biết bao cô gái còn xinh đẹp và giỏi giang hơn nhiều, tại sao anh Nash lại chọn một đứa con gái bình thường như tôi, nếu không phải vì mối liên kết bí mật giữa hai chúng tôi, mà khó cô gái nào có thể cạnh tranh lại được?
Khi năng lực bean sidhe của anh Nash và tôi kết hợp lại với nhau, chúng tôi đã mang được Emma từ cõi chết trở về và giành lại một linh hồn – vốn sẽ phải chịu sự đày đọa mãi mãi dưới địa ngục – từ tay gã tà ma đã mua nó. Chúng tôi đã cứu mạng người, chống lại cái ác và vào sinh ra tử cùng nhau. Nếu chỉ một khuôn mặt đẹp không thôi sẽ không thể cạnh tranh được với những gì đã có giữa hai chúng tôi, cho dù có thoa son chuốt mascara nhiều đến thế nào chăng nữa.

Độ một tiếng sau, Emma quay qua đập nhẹ lên vai tôi và chỉ về phía phòng bếp. Tôi lắc đầu – một tháng trời bị phạt không được đi chơi với anh Nash, giờ tôi sẵn sàng nhảy với anh cả đêm mà không chán – nhưng sau khi Emma đi khỏi, mắt anh Nash không ngừng liếc về phía cánh cửa phòng bếp, như thể nó sẽ sập lại bất cứ lúc nào và nhốt chúng tôi ở bên ngoài không bằng.
“Anh có muốn nghỉ một lát không?” Tôi hỏi và anh mỉm cười nhẹ nhõm.
“Một phút thôi.” Anh dắt tôi rời khỏi đám đông, tim tôi vẫn đang đập thình thịch, người ướt đẫm mồ hôi.
Ở trong bếp, Emma lại bật thêm một lon bia mới, còn anh Doug đang đứng tranh luận với anh Brant Williams về một trận bóng rổ nào đó.
“Này em” – anh Nash đưa cho tôi một lon soda lạnh – “Anh sẽ quay lại ngay.” Rồi anh quay lưng đi thẳng qua đám đông, không một lần quay đầu nhìn lại.
Tôi nhướn lông mày nhìn Emma, nhưng cô nàng chỉ biết nhún vai cười trừ.
Tôi mở nắp lon Coke và phát hiện ra cuộc trò chuyện của anh Doug và Brant giờ đã nhỏ xuống dưới mức bình thường, nên dù là đã cố căng tai lên nghe nhưng tôi vẫn không nghe thấy gì. Emma dường như không mấy bận tâm về điều đó, bởi nãy giờ cô nàng còn đang mải than vãn với tôi chuyện chị Cara không chịu ượn cái áo cánh mới.
Tôi còn đang chưa biết phải trả lời cậu ấy như thế nào thì nghe thấy có tiếng người gọi tên mình. Tôi ngẩng mặt lên và thấy anh Brant đang nhìn tôi chăm chú. “Dạ?” Hình như anh ấy vừa hỏi tôi câu gì đó.
“Anh hỏi, ‘Bạn trai em đâu?’”
“À,… toa-lét ạ.” Tôi nói, không muốn thừa nhận là bản thân mình cũng không chắc.
Anh Brant lắc lắc đầu. “Chán cái cậu Hudson này! Em muốn ra nhảy cho tới khi cậu ấy quay lại không? Anh sẽ không cắn đâu mà lo.” Anh lịch sự chìa tay ra mời và tôi nắm lấy tay anh.
Anh Brant Williams cao ráo, nước da ngăm ngăm, và miệng lúc nào cũng cười rất tươi. Trong đội bóng, anh chơi ở vị trí tấn công và là anh chàng cầu thủ thân thiện nhất mà tôi từng gặp, không kể anh Nash. Anh cũng là chàng trai duy nhất trong căn nhà này tôi sẵn sàng nhảy cùng ngoài bạn trai của mình.
Tôi ra nhảy với anh Brant hai bài, nhưng mắt vẫn không ngừng đảo quanh tìm anh Nash. Ngay khi tôi bắt đầu lo lắng không biết anh có bị làm sao không thì phát hiện ra anh đang đứng ở cuối phòng, cùng với chị Sophie. Anh đưa tay vén lọn tóc trước trán chị sang một bên và ngiêng đầu sát về phía chị ta bởi tiếng nhạc quá ồn.
Tim tôi thắt lại, không sao thở nổi.
Vừa bắt gặp ánh mắt tôi, anh lập tức đứng tránh khỏi chị Sophie, cau có nhìn anh bạn nhảy của tôi, và vẫy tay gọi tôi lại. Tôi cám ơn anh Brant về điệu nhảy rồi rẽ đám đông tiến về phía anh Nash, lòng phập phồng lo lắng. Anh Nash đã bỏ rơi tôi tại bữa tiệc và xuất hiện cùng với chị Sophie. Tận sâu thẳm trong tôi luôn hiểu rõ ngày này rồi sẽ tới. Cuối cùng thì anh ấy cũng đã để mắt tói người khác, sau hai tháng rưỡi hẹn hò với tôi. Nhưng sao lại là chị Sophie? Giờ tôi cảm thấy giận giữ hơn là đau đớn. Anh ấy làm như vậy chẳng khác nào nhổ vào mặt tôi!
Làm ơn, làm ơn… Đấy chỉ là tưởng tượng của mày thôi, Kaylee ơi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.