Nữ Thần Báo Tử (Tập 2: Cứu Rỗi Linh Hồn)

Chương 8


Bạn đang đọc Nữ Thần Báo Tử (Tập 2: Cứu Rỗi Linh Hồn) – Chương 8

Chương 8
“UẦYYYY!!!” – anh Nash nhoài tới dí sát vào mặt Addison trầm trồ, trong khi người tôi vẫn đang cứng đờ ra vì sợ – “Tên quỷ đó đã làm ắt cậu như thế đấy à?”
Chị Addison gật đầu. “Cả hai người bọn họ.” – vừa nói chị vừa chìa tay cho chúng tôi xem thứ chị đang nắm trong lòng bàn tay. Trông thì có vẻ giống kính áp tròng nhưng kích thước của nó to hơn rất nhiều so với những chiếc kính áp tròng bình thường. Nhận thấy sự hoang mang trong mắt tôi, chị bèn quay ra giải thích – “Đây là công nghệ của quỷ. Do Dekker cung cấp, để bọn chị trông giống như người bình thường.”
Tôi ngập ngừng cúi xuống nhìn kỹ hơn và phát hiện ra cái kính đó được thiết kế vô cùng đặc biệt, trông không khác gì con ngươi của người, được bao quanh bởi cái mống mắt màu xanh biếc.
“Chúng thậm chí còn giãn nở và co lại tùy thuộc vào mức độ ánh sáng trong phòng.” – chị mỉm cười cay đắng và chớp chớp đôi mắt lệch màu như muốn thổi phồng mức độ quái dị của chính mình – “Mọi người thấy thích công nghệ mới này không?”
Hy vọng rằng chị Addison chỉ là đang châm biếm mà thôi. Chứ tôi thì đặc biệt không hứng thú với những thứ công nghệ cho phép Cõi Âm ẩn mình trong thế giới của con người. Nhưng tôi có một vài thắc mắc. “Tại sao hắn lại làm như vậy? Chẳng phải các tà ma nên tránh gây sự chú ý hay sao?”
“Hắn không có sự lựa chọn nào khác.” – anh Tod hậm hực nói – “Đó là tác dụng phụ của quá trình chích hút linh hồn. Mọi người chẳng vẫn thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn còn gì?” – tôi gật đầu, mặc dù không hiểu ý anh ấy đang định ám chỉ điều gì – “Câu nói đó không hề sai, cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Một khi linh hồn đã không còn thì chẳng còn gì để nhìn qua cửa sổ nữa.”
Anh Nash khẽ huýt sáo. “Phải công nhận đây là thứ kỳ dị nhất mà mình từng thấy đấy.” Và để một bean sidhe phải thốt lên những lời đó chứng tỏ nó thực sự rất kỳ quái.
“Cậu đang muốn mình đeo lại cái kính áp tròng này vào đúng không?” Chị Addison mỉm cười nhìn anh Nash.
“Được vậy thì mừng quá. Cám ơn cậu.” Anh Nash gật đầu lia lịa.
Chị Addy đứng dậy, đi vào trong phòng tắm và chỉ chưa đầy nửa phút sau đi ra với đôi mắt trông đã bình thường trở lại. Chỉ có điều tôi vẫn thấy gờn gợn khi nhìn vào nó, có lẽ bởi giờ tôi đã biết đằng sau cặp kính áp tròng ấy là cái gì.
“Sau khi lấy lại được linh hồn, hai mắt của cậu ấy sẽ trở lại bình thường chứ?” – anh Nash quay sang hỏi ông anh trai, thay vì hỏi chị Addison. Xem ra anh ấy cũng đang tránh không muốn nhìn vào mắt chị ấy. Không ngờ anh Nash lại thấy thoải mái với một thần chết – chuyên đi giết người và thu thập linh hồn – hơn là một cô gái bình thường bị đánh mất linh hồn.
“Về lý thuyết thì là thế.”
“Khoan đã… Em đã từng gặp một vài người chết…”- tôi vội chen vào – “…nhưng không ai trông giống như thế, kể cả sau khi thần chết lấy đi linh hồn.”
Anh Tod gật đầu, hai tay chị Addy đang nằm gọn trong tay anh. “Khi trái tim và bộ não của em ngừng hoạt động đôi mắt của em cũng sẽ ngừng lại. Chúng phản chiếu tình trạng linh hồn của người vừa qua đời. Giống như khi một chiếc đồng hồ bị hết pin, kim giờ và kim phút sẽ không biến mất, chúng chỉ là không chuyển động nữa, và dừng lại ở cái thời khắc cuối cùng.”
“OK, anh nói nghe cũng có lý.” – nhưng tôi không hề có ý định tìm hiểu sâu hơn về vấn đề này. Đó là chuyện riêng của chị Addison với cái cửa sổ tâm hồn trống rỗng của chị. – “Chị Addison này, chị có nhận thấy điểm gì đặc biệt ở tà ma đó, có thể giúp tụi em tìm ra được hắn không? Ví dụ như một cái mũi khoằm hay cái cằm chẻ? Hoặc hàm răng ố vàng”
Mặc dù hỏi thế thôi nhưng tôi cũng hiểu là khó có hy vọng. Bởi vì các tà ma không phải chỉ có một hình dạng duy nhất, có thể khuôn mặt chị ấy vừa gặp hôm trước, hôm sau gặp lại đã khác hẳn rồi.
Chị lặng lẽ lắc đầu. “Không. Ngoài đôi mắt ra thì hắn trông rất bình thường. Tóc nâu. Thân hình tầm thước. Và không thấy có vết bớt nào.”
“Cậu chắc là không nghe thấy tên của hắn chứ?” Anh Nash hỏi.

“Nếu có chắc mình đã phải nhớ rồi.”
“Thế còn trong hợp đồng thì sao?” – phải công nhận là thỉnh thoảng tôi tự dưng thông minh đột xuất – “Hắn cũng đã ký tên đúng không ạ? Chị có nhìn thấy tên của hắn không?”
Chị đau khổ lắc đầu. “Chắc là sau khi chị đi rồi họ mới đưa cho hắn ký. Phần tên hắn vẫn bỏ trống lúc chị ký tên.”
Tay tôi nắm chặt lấy tay anh Nash, nỗi thất vọng trong tôi càng lúc càng khó kiểm soát. “OK, chị cố thử nhớ lại xem. Hắn có nói gì với chị không? Hay với mụ đàn bà đã dẫn chị tới chỗ hắn chẳng hạn?” Tôi thấy không cần thiết phải nói cho chị ý biết ả ta là một thần chết. Bởi vì tôi không dám chắc chị ấy biết được bao nhiêu về anh Tod và thế giới của Côi Âm.
“Ừm…” – chị Addy nhắm mắt lại tập trung suy nghĩ nhưng rồi mở ra ngay, chỉ sau vài giây – “Không. Hắn không hề nói một lời nào. Chị thậm chí còn không nghe thấy giọng của hắn.”
“Thế còn ả đàn bà kia?” – anh Nash sốt ruột hỏi. Xem ra anh ấy cũng đang nóng lòng muốn rời khỏi đây giống như tôi – “Mụ ta có nói gì với hai người không?”
“Không” – lần này thì chị Addy đáp lại ngay, không một chút ngần ngừ – “Không ai nói với ai câu gì hết lúc ở… cái chốn đó.” Mũi chị chun lại, chẳng hiểu vì ghê tởm hay sợ hãi nữa.
“Thế còn sau khi quay trở lại thì sao?” – tôi hỏi – “Mụ ta có nói gì lúc chị quay trở lại văn phòng của lão Dekker không?”
“Có” – đôi mắt giả kỳ quái của chị Addy mở to và đúng là chúng đang giãn nở theo sự phản chiếu của ánh sáng thật – “Lúc bọn chị quay trở lại, lão Dekker vẫn đang có mặt ở đó. Trước khi ra khỏi cửa, người phụ nữ đó đưa tay vuốt ngược từ cánh tay lên vai lão Dekker, miệng cười rất nham hiểm, như thể đang vờn một con mồi vậy. Mụ ấy nói “Lòng tham của ngươi được bảo toàn thêm một năm nữa.” Rồi rời khỏi phòng.”
Lòng tham… Tôi có thể đoán được là anh Tod đang cố lục lại trí nhớ xem đã từng gặp qua ả thần chết đó chưa. Nhưng lại không thể đoán được liệu anh ấy đã tìm ra câu trả lời chưa.
“Chi tiết ấy có giúp được gì không ạ?” Chị Addison nhìn anh Tod đầy hy vọng – “Mọi người có đoán ra được tà ma đó là ai không?”
“Không ạ” – và tôi ghét phải thừa nhận điều đó – “Nhưng em nghĩ vẫn chưa hết hy vọng.” – tôi đứng dậy, ra hiệu cho anh em nhà Hudson biết rằng đã đến lúc mình cần phải về. Ngay lập tức – “Anh Tod, anh thử tìm cách tìm lại bản hợp đồng của chị Addy nhé. Chắc chắn lão Dekker đang giấu nó ở đâu đó thôi.” Theo tôi, đây là cách dễ nhất để tìm ra gã tà ma kia, nhất là khi anh Tod có thể ra vào bất cứ nơi nào anh ấy muốn.
Anh Tod gật đầu, nhưng nét mặt trông đầy tuyệt vọng.
“Tốt.” – tôi quay lại mỉm cười với chị Addy – “Bọn em sẽ báo cho chị biết nếu phát hiện ra được điều gì.”
Tôi đẩy cửa ra và cất chùm chìa khóa lại vào trong túi, đảo mắt một vòng từ phòng khách vào đến phòng bếp để chắc chắn rằng trong nhà giờ chỉ có mình tôi và anh Nash. Hầu như thứ Hai nào bố tôi cũng phải làm thêm nửa ca, vì thế phải sau chín giờ bố mới có mặt ở nhà. Tôi và anh Nash sẽ có vài tiếng ở một mình bên nhau.
Nhưng tôi vẫn chưa quen được với việc có cả căn nhà cho riêng mình – bác Val thường xuyên có mặt ở nhà, phần lớn thời gian – nên vẫn gào ầm lên gọi tên bố cho chắc, trong khi anh Nash khép cửa lại sau lưng. “Bố ơi?”.
Không có tiếng trả lời. Tôi bỏ ba lô xuống ghế, chạy vào trong phòng ngủ của bố kiểm tra lại thêm một lần nữa. Chắc chắn bố sẽ không tha cho tôi nếu phát hiện ra chuyện tôi lại can thiệp vào công việc của thần chết. Một lần nữa. Chứ chưa nói tới các tà ma.
Phòng ngủ của bố trống trơn và khi tôi quay trở lại vào trong bếp, đã thấy anh Nash áo khoác vắt trên thành ghế, đang lúi húi mở tủ lạnh tìm đồ uống. Tôi cởi áo khoác vắt lên trên cái ghế bành cũ kỹ.
Chi phí để khuân toàn bộ đồ nội thất của bố ở Ailen về Mỹ quá cao vì thế bố con tôi quyết định sắm sửa lại từ đầu, từng chút từng chút một. Cũng may là căn hộ đi thuê này cũng bé nên không cần phải mua gì nhiều. Bác Brendon nhất định bắt tôi giữ lại mọi thứ đã từng dùng hồi ở nhà bác, vì thế phòng ngủ của tôi bây giờ trông không khác với ngày xưa là mấy, ngoại trừ bốn bức tường trắng và diện tích mặt sàn chật hẹp.

Nhưng tôi chẳng quan tâm tới những cái đó. Điều quan trọng là giờ tôi không còn phải dè chừng chị Sophie nhúng mũi vào mọi chuyện của mình nữa.
“Anh đói không?” Tôi mở tủ lấy ra một túi bỏng ngô tự nổ.
“Anh đang đói muốn chết đây.” Anh Nash thú nhận. Tôi đặt túi bỏng ngô vào trong lò vi sóng và bật máy, vừa đứng bật nắp lon sô-đa vừa dựa lưng vào bệ bếp chờ đợi, trong khi anh Nash tiếp tục mải mê lục tủ lạnh.
Với giải vô địch toàn bang đang đến gần, suốt mấy tuần qua, HLV Rundell đã bắt anh và đội bóng tập luyện vô cùng khổ cực. Chẳng trách anh Nash lúc nào cũng thấy đói.
“Anh có nghĩ ra được gì không?” Tôi hỏi anh. Tụi tôi hầu như chẳng có thời gian để nói chuyện nhiều với nhau vì thời khóa biểu ở trường của hai đứa không trùng nhau, sau giờ học anh lại còn phải đi tập luyện với đội bóng, còn tôi phải đi làm thêm.
Anh Nash lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống, sau khi đã tìm được một lọ mứt dâu. “Không hề” – tôi ném nốt cho anh nửa gói bim bim còn lại trên bệ bếp – “Em có tìm thấy được gì trên mạng không?”
“Các trò chơi điện tử và lời bài hát.” Tôi mở lò vi sóng lấy túi bỏng ngô ra. Rõ ràng là Cõi Âm vẫn chưa hề vươn tầm ảnh hưởng của mình tới mạng internet. Giờ tôi nghĩ lại mới thấy có khi đấy lại là một điều may.
Tôi để bỏng ngô ra một cái bát to và cầm lon sô-đa của mình tới chỗ anh Nash đang ngồi. “Thế… anh biết gì về các tà ma?”
“Cũng không nhiều hơn những gì Addy đã kể với mình tối nay.” Anh Nash quệt mứt dâu lên miếng bim bim và ăn rất ngon lành.
“Sau khi nhìn thấy mắt chị ý, em chẳng còn muốn gặp bất cứ một tà ma nào nữa. Không bao giờ.” – tôi nhét một vốc bỏng ngô vào miệng và nhai – “Nhưng có vẻ như chúng ta cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.”
“Anh chỉ muốn vặn cổ anh Tod vì đã kéo bọn mình vào chuyện này.”
“Đằng nào cũng thế rồi mà!” Tôi nhăn mũi lại trêu anh, trong khi anh nhúng một miếng bỏng ngô vào trong lọ mứt và thẩy vào miệng.
“Ăn lạ nhỉ.” – anh nghiêng đầu sang một bên, vừa nhai vừa cân nhắc về sự kết hợp kỳ lạ này – “Nhưng ngon.”
“Anh muốn ăn nữa không?” – tôi đứng dậy mở tủ lấy thêm một cái bát, trước khi anh kịp trả lời – “Khi nào thì anh Tod đến nhỉ?”
Anh nhìn đồng hồ. “Khoảng 15 phút nữa là anh ấy được nghỉ giữa ca rồi. Nhưng anh đoán, với tính cách của ông anh anh, có lẽ anh ấy đã đang lảng vảng đâu đó quanh đây, rình mò tụi mình rồi.”
Tôi đặt cái bát xuống bàn và để mứt vào trong đó. “Anh ấy nên có cuộc sống riêng của mình. Một người bạn gái. Em thấy chị Addison có vẻ vẫn còn tình cảm với anh ý…” Tôi chần chừ một lúc trước khi nhúng một miếng bỏng ngô vào trong bát mứt và nhắm mắt nhai.
Eooo! Mứt dâu và bỏng mặn chẳng ăn nhập gì với nhau ý.
Anh Nash bật cười khi thấy tôi nhăn mặt uống một ngụm nước thật to để rửa trôi cái vị lờ lợ trong miệng. “Thứ cuối cùng anh Tod cần lúc này là một cô bạn gái không có linh hồn. Hơn nữa lại còn là một ngôi sao nổi tiếng nữa chứ. Chiếu theo luật thì anh Tod đã chết, trong khi Addy suốt ngày bị đám phóng viên ảnh đeo bám gần như 24/24. Không lẽ em muốn nhìn thấy cái tít Addison Page hẹn hò với một chàng trai đã chết à?”

“OK, vậy là họ sẽ khó mà thành đôi được với nhau.” – tôi nhún vai bốc thêm một nhúm bỏng ngô bỏ vào miệng – “Thế còn chúng ta thì sao?” Ngoại trừ việc mẹ anh ấy dạy cho tôi các kỹ năng của bean sidhe, và việc bố tôi luôn cảnh giác mỗi khi chỉ có hai đứa bọn tôi một mình với nhau, thì chúng tôi không gặp trở ngại gì về giống loài…
“Anh thích các thử thách.” Anh Nash đứng dậy nheo mắt nhìn tôi. Các vòng xoáy trong mắt anh bắt đầu quay, một cách lười biếng và chậm rãi.
“Thế à?” Tôi ngước mắt nhìn anh, lưng chạm vào thành bàn. Toàn thân như bị thiêu đốt trước ánh mắt đầy ma lực của anh.
“Ừ…” Anh cúi xuống, hôn tôi say đắm.
Với năng lực Ảnh hưởng của mình, anh Nash hoàn toàn có thể thôi miên bắt tôi làm theo những gì anh muốn nhưng anh đã không làm vậy. Anh muốn tôi phải muốn anh, một cách tự nguyện.
Chúng tôi cứ đứng ôm hôn nhau như vậy, có Chúa mới biết được trong bao lâu trước khi kẻ phá đám đáng ghét kia lù lù xuất hiện sau lưng anh Nash. “Ôi giời ơi. Hai đứa làm ơn vào phòng đi cho tôi nhờ.”
Anh Nash khựng lại, rồi tay khỏi eo tôi, mặt đầy tiếc nuối. Anh quay phắt lại nhìn ông anh đầy căm phẫn.
Tim tôi vẫn chưa thể đập bình thường trở lại, hai má vẫn đang đỏ bừng vì những cảm xúc dâng trào.
“May cho hai đứa, là anh chứ không phải người khác đấy nhé!” – anh Tod thó một miếng bim bim bỏ vào miệng, và như mọi lần, không thèm để tâm tới sự khó chịu ra mặt của tụi tôi – “Nếu anh mà là bố cô ấy, chắc em sẽ không còn lành lặn mà rời khỏi đây tối nay rồi, em trai ạ.”
“Anh im đi, Tod!” – tôi gắt lên, đưa tay chỉnh lại cái cổ áo – “Nếu không anh sẽ không còn toàn thây mà giúp chị Addison đâu.”
“Nhân thể nói về chuyện đó…” – anh Tod nhúng tiếp bim bim vào trong lọ mứt – “Anh sẽ rất biết ơn nếu hai đứa có thể đừng nhúng mũi vào đời tư của anh…”
“Đời nào thế không biết?” – anh Nash tức giận làu bàu- “Anh muốn nói gì nói khẩn trương lên đi. 9 giờ bố của Kaylee về rồi.”
Anh Tod cười khẩy. “Rồi hai đứa định làm gì?”
“Không phải việc của anh, Tod ạ. Em sẽ tự quyết định mình muốn làm gì” – tôi ngồi xuống cái ghế đối diện với anh – “Việc của anh là tìm cho ra gã tà ma đang nắm giữ linh hồn của chị Addy và cách để đoạt lại nó. Mà anh đã tìm thấy bản hợp đồng của chị ý chưa thế?”
Mặt anh Tod xụi lơ. “Chưa. Sáng nay anh đã mất hơn ba tiếng mới dò hỏi được nơi cất giữ các giấy tờ của tà ma ở Cõi Âm.”
“Vậy thì làm sao chị Addy sử dụng được điều khoản chấm dứt hợp đồng ấy của mình?” – tôi đẩy lọ mứt dâu sang một bên, chẳng còn muốn ăn uống gì nữa – “Nhưng sao những người khác lại làm được nhỉ?”
“Có thể họ đã đọc hợp đồng trước khi ký.” Giọng anh Nash đầy mỉa mai.
“Hoặc không thì họ đã quay lại nhờ lão Dekker. Anh đoán lão ấy cũng chẳng quan tâm chuyện họ có tuân thủ hợp đồng hay không đâu, miễn sao cứ mang về một linh hồn thay thế là được.” Anh Tod ngả người ra sau ghê trầm ngâm nói.
“Thật kinh khủng.” – tôi thấy rợn người – “Anh có nghĩ ra được phải tìm gã tà ma đó thế nào không?”
“Chịu.” -gã thần chết điển trai thất vọng thở dài, bốc một nắm bỏng ngô hờ hững đút vào miệng – “Anh thậm chí còn chưa từng gặp tà ma nào. Và theo như anh được biết, giới tà ma không hề sử dụng danh bạ. Chưa kể chúng ta cũng chẳng có cái tên nào để mà tra cứu đâu.”
“Nhưng chẳng phải mỗi tà ma đều có một đặc tính riêng còn gì?” – Anh Nash xen vào – “Ví dụ như con quỷ của nỗi đau, con quỷ của dục vọng…”
“… con quỷ của hy vọng, và thậm chí cả con quỷ của tình yêu.” – anh Tod tiếp lời cậu em trai – “Trong mỗi một cảm xúc và điểm yếu của con người đều tồn tại một giống quỷ, hay tà ma. Và chúng không chỉ có một. Trong thế giới của Cõi Âm, có hàng trăm, nếu không muốn nói là hàng nghìn tà ma. Biết được đặc tính của tà ma đang nắm giữ linh hồn của Addy cũng chẳng giúp được gì mấy. Chúng ta cần phải biết cụ thể hơn.”

“Nhưng ít nhất là anh em mình cũng đã biết thêm nhiều thông tin hơn hôm qua rồi.” Tôi động viên anh Tod.
Anh thở dài cái thượt. “Nhưng cũng có ích gì đâu.”
“Khoan đã…”- đột nhiên tôi sực nhớ ra một chuyện – “Làm sao lại có tà ma của tình yêu, của hy vọng ở đây thế? Em tưởng đám tà ma chỉ sống bằng nỗi đau và sự tuyệt vọng của con người thôi chứ. Sao chúng có thể sống bằng những cảm xúc khiến cho con người hạnh phúc được?”
Anh Nash tủm tỉm nhìn tôi đầy thích thú, và tôi có cảm tưởng như anh ấy đang cười nhạo sự ngu ngơ của mình thì đúng hơn. Nhưng người trả lời tôi lại là anh Tod.
“Một tà ma có thể chích hút nỗi đau và sự tuyệt vọng từ bất cứ loại cảm xúc nào, Kaylee ạ. Nếu em muốn có tình yêu, hắn sẽ mang đến cho em một tình yêu không được đáp lại. Chính sự giằng xé và đau khổ của thứ tình yêu ấy sẽ hành hạ em, khiến em hóa điên và chết. Nếu em cầu xin hy vọng, hắn sẽ biến nó thành một thứ hy vọng hão huyền không có kết quả, để rồi sau khi đạt được nó, nắm lấy nó em sẽ hóa điên và chết. Còn nếu em tìm kiếm niềm tin em sẽ nhận được một thứ niềm tin mù quáng. Em sống với niềm tin ấy cho tới một ngày em chợt phát hiện ra là nó không hề có cơ sở và em…”
“Được rồi, được rồi” – tôi giơ một miếng bim bim lên chặn lại – “Em sẽ hóa điên và chết. Nói tóm lại các tà ma là hiện thân của sự độc ác và tàn bạo. Cám ơn anh đã nhắc nhở.”
Anh Nash bật cười khúc khích, tôi cũng quay ra tủm tỉm cười với anh.
“Hai đứa đúng là biến thái!” Mặt anh Tod quạu cọ.
Giờ thì tôi đã ngoác miệng ra cười. “Thế còn một gã thần chết yêu một ngôi sao nhạc pop không có linh hồn thì là gì?”
Anh Tod nhăn mặt lại, nhưng hai má anh ấy đỏ bừng lên. “Anh không yêu cô ấy.”
“Nhưng vẫn kéo tụi em vào cái kế hoạch có thể nguy hiểm đến tính mạng, để cứu lấy linh hồn của một cô gái anh không hề quan tâm?”
“Được thôi. Hai người không muốn giúp đúng không? Tôi sẽ tự làm một mình.” -anh hậm hực xô ghế đứng dậy – “Rồi bị giết chết trong quá trình thực hiện. Lần này nếu mà chết thì sẽ là vĩnh viễn đấy.”
Tôi đảo tròn hai mắt. “Ngồi xuống đi, thần chết, bọn em sẽ giúp anh.” – tôi đã cố tình chọc anh Tod, để trả thù cho vụ anh ấy suốt ngày hiện ra phá đám giây phút riêng tư của anh Nash và tôi – “Nhưng bọn em thực sự đã nghĩ nát óc rồi nhưng vẫn không biết phải làm như thế nào. Chúng ta cần một người hiểu hơn về giới tà ma. Hay ít nhất là về Cõi Âm.”
“Xin lỗi? Thần chết đây!” – anh Tod vỗ tay vào ngực – “Anh biết về Cõi Âm mà.”
“Nhưng rõ ràng là chưa đủ.” – anh Nash thản nhiên nói, vờ như không thấy cái nguýt dài của ông anh trai – “Chúng ta cần phải nói chuyện với một người có nhiều kinh nghiệm hơn.” – rồi anh đột nhiên nghiêm mặt lại nhìn tôi – “Kaylee, bọn mình cần phải nói chuyện với bố em.”
“Không” – tôi lắc đầu quầy quậy – “Không được đâu. Chỉ cần em hé môi nói một chữ tà ma thôi, chắc chắn bố sẽ nhốt em vào trong phòng và nuốt luôn cái chìa khóa.”
“Nhưng bố em là vị không-phải-con-người lớn tuổi nhất mà anh biết, và em cũng đâu cần phải kể hết cho bố nghe về kế hoạch của bọn mình.” – anh Nash nhún vai – “Cứ bảo với bố là em thấy tò mò hoặc bịa ra một lý do nào đó khiến cho bố không lo lắng là được. Hơn nữa bố em chẳng phải đã hứa là sẽ không giấu em thêm bất cứ bí mật nào nữa còn gì.”
“Đúng vậy, nhưng bố em cũng chưa bao giờ hứa là sẽ nói cho em biết tất cả về loài quỷ sứ.” – dù anh Nash có nói gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ quyết không lùi bước – “Nếu em mở miệng hỏi bố về tà ma, tất cả sẽ lập tức chấm hết.” – và rồi tôi mỉm cười trước cái giải pháp vừa lóe lên trong đầu – “Hay là anh về hỏi mẹ anh xem sao?”
Cả anh Nash và anh Tod cùng nhăn mặt lại trước lời đề nghị vừa rồi của tôi. “Và để mẹ hốt hoảng gọi điện cho bố em tìm cách xử lý cả ba chúng ta hả Kaylee?”
“Thế thì lại quay về con số không rồi.” – tôi xịu mặt xuống – “Chúng ta cần phải tìm một người có nhiều kinh nghiệp về Cõi Âm nhưng lại không quan tâm xem chúng ta định làm gì.”
Anh Tod đứng phắt dậy, mặt hớn hở. “Cô Libby! Chúng ta cần nói chuyện với cô Libby.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.