Bạn đang đọc Nữ Thần Báo Tử (Tập 2: Cứu Rỗi Linh Hồn) – Chương 11
Chương 11
“REGAN…” Chị Addison rền rĩ kêu lên khi nhìn thấy đôi mắt vô hồn của cô em gái. Đôi mắt giả xanh biếc của chị ngấn lệ, hai tay run lên bần bật.
“Cháu đã có một quyết định đúng đắn” – lão Dekker, với nụ cười triệu đô nổi tiếng trên môi, quay sang vỗ vai Regan. – “Cháu sẽ được giàu có và nổi tiếng trong suốt phần đời còn lại của mình.”
Mặt chị Addy tối sầm lại. Chị giận dữ lao tới giật tay Regan ra khỏi tay lão Dekker và lôi cô em gái tránh xa khỏi ả thần chết. “Tà ma ấy vẫn đang ở chỗ đó đúng không?” – chị hỏi tôi và anh Nash – “Nếu chúng ta hủy hợp đồng của con bé, liệu có chấm dứt được thỏa thuận vừa rồi không?”
“Không đâu!” Regan giãy nảy lên, cố giật tay ra khỏi tay chị Addy, trong khi ánh mắt của lão Dekker chuyển sang nhìn tôi và anh Nash, đang đứng ngẩn tò te ở ngoài cửa.
“Ai đây?” Lão ta vẫn rất bình tĩnh, hỏi ả đồng nghiệp.
“Bean sidhe.” Mụ ta rít lên đầy khinh bỉ.
“Những người bạn.” – chị Addison nói – “Tôi… đã mời họ tới.”
Lão Dekker quay lại nhìn chị Addy, mở tập hồ sơ giơ cho chúng tôi xem, trong đó hoàn toàn rỗng không. Như anh Tod đã nói, các giấy tờ của quỷ đều được cất giữ dưới Cõi Âm. “Chuyện đâu có đơn giản thế, cô bé.” – lão ta nhếch miệng cười đầy tự mãn – “Hợp đồng với tà ma không thể phá hủy được bằng các phương pháp thông thường của con người. Và nếuRegan đòi chấm dứt hợp đồng trước khi có được một chỗ đứng vững chắc, cuộc đời và sự nghiệp còn chưa bắt đầu của con bé sẽ tuột dốc không phanh. Cô sẽđược lên chức bác sớm hơn mình tưởng và bố của đứa bé nếu không là kẻ tù tội thì cũng là kẻ buôn lậu ma túy. Mọi sai lầm dù là nhỏ nhất của Regan cũng sẽ bị đem ra mổ xẻ và thổi phồng lên trên các mặt báo và phương tiện truyền thông.” – ánh mắt lão chợt lóe lên, như vừa nghĩ ra được một ý gì đó rất hay ho – “À, mà có khi thêm cả vụ nghiện ngập vào nữa. Nói gì thì nói, có một bà mẹ nghiện ngập như thế trong nhà, con cái làm sao tránh khỏi.” – xem ra lão già này không còn lạ gì với thói quen của bác Page – “Thử hỏi một bà mẹ trẻ tuổi teen bị thất sủng như thế liệu có còn tồn tại được không…”
Regan kinh hãi mở to mắt nhìn lão Dekker, trong khi cơn thịnh nộ càng lúc càng hiện rõ trên mặt chị Addy. “Chuyện đó không quan trọng.” – chị nói. Regan đứng bên cạnh, lắc đầu quầy quậy, không dám tin vào những gì vừa nghe được – “Em tôi sẽ không dùng điều khoản chấm dứt hợp đồng đó đâu.”
“Sao lại không?” Regan hốt hoảng hỏi chị, nhưng chị Addy chỉ quay sang nhìn tôi.
“Gã tà ma vẫn còn ở đó phải không em? Chị muốn nói chuyện với hắn.”
“Hắn đi rồi.” Tôi nhớ lại cái bóng cao lớn nhất trong số ba cái bóng tôi nhìn thấy trong thế giới Cõi Âm. Hắn đã bỏ đi khi tôi dừng tiếng khóc của mình lại.
“Đưa chị đi.” – chị Addy yêu cầu – “Chúng ta sẽ cùng tìm hắn.”
“Không được.” – anh Nash kiên quyết từ chối –“Cậu không thể tới đó, và Kaylee cũng vậy. Quá nguy hiểm.”
“Còn con bé thì sao?” Chị Addison đẩy Regan lên phía trước và anh Nash hơi chùn lại khi bắt gặp ánh mắt trống rỗng của Regan.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” – Regan hét ầm lên, nước mắt lưng tròng – “Họ là ai?” – con bé chỉ về phía anh Nash và tôi, sau đó sợ hãi nhìn qua lãoDekker – “Tại sao ông ấy lại đe dọa sẽ phá hủy cuộc đời của em?”
Lão ta khoanh hai tay lại, ôm tập hồ sơ trước ngực.“Ta chẳng đe dọa ai hết. Ta chỉ đang nói lên sự thật thôi. Cô đã ký hợp đồng và cô có trách nhiệm phải giữ đúng lời hứa của mình.”
“Con bé không hề biết nó đang ký cái gì.” – chị Addy sẵng giọng nói – “Ông không hề nói sự thật cho con bé biết.”
“Ta chưa bao giờ nói dối.” Lão già đáng ghét ấy vẫn tiếp tục bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
“Mọi người đang nói về chuyện gì thế?” Regan bối rối hỏi.
“Bọn chị đang nói về chuyện này này!” – chị Addison lôi xềnh xệch cô em gái ra trước gương –“Em tự nhìn đi!”
Regan nhìn vào gương, há hốc mồm ra kinh ngạc. Màu xanh trong mắt cô bé đã hoàn toàn biến mất, cùng với linh hồn của em.
“Chuyện quái gì…?” – Regan định bước tới nhìn kỹ hơn nhưng rồi đổi ý định và lùi lại vài bước. Cô bé lắc đầu quầy quậy, không muốn tin vào những gì đang nhìn thấy sau đó hằm hằm lao tới chỗ lão John Dekker và ả thần chết đang đứng, mặt đầy căm phẫn. “Chuyện gì đã xảy ra với đôi mắt của tôi thế? Làm sao tôi vẫn nhìn thấy khi không còn mắt nữa? Ông không hề nói với tôi chuyện này.”
“Trong hợp đồng đã ghi rất rõ rồi còn gì.” – ả thần chết khoanh tay lại trước ngực, đôi mắt xám ánh lên đầy giễu cợt – “Ngươi chắc đã đủ tuổi để biết đọc rồi đúng không?”
Lão Dekker chạm nhẹ vào tay ả đồng nghiệp và mụ ta im bặt, không nói thêm gì nữa. “Mắt của cháu chẳng làm sao hết.” – lão đột nhiên hạ giọng, trấn an Regan –“Đó chỉ là một tác dụng phụ của quá trình chuyển giao thôi. Chúng ta thừa sức sửa được vụ đó, đúng không Addison?”
Lão Dekker quay sang hỏi cô chị cả nhà Page nhưng đáp lại, chị Addy chỉ giương ánh mắt đầy căm phẫn nhìn lão. “Đây là màu mắt đã được làm riêng cho cháu” – lão rút từ trong túi ra hai cái hộp nhựa màu trắng và đưa cho Regan – “Cứ sáu tháng một lần, ta sẽ cho người chuyển tới tận tay cho cháu hộp mới. Hãy dùng cho cẩn thận, bởi chúng không hề rẻ đâu.”
Đôi mắt trống rỗng của Regan chứa chan nước mắt và tôi không hề nhớ là mình đã từng sợ hãi nước mắt của một đứa con gái học lớp 8 như thế này. Sự không ăn nhập giữa những giọt nước mắt rất-con-người chảy ra từ đôi mắt rất-không-con-người kia khiến tôi rợn hết cả tóc gáy. “Chúng sẽ cứ mãi thế này ạ?” – Regan ngập ngừng quay lại nhìn vào gương – “Tại sao trông chúng… trống rỗng thế ạ?”
“Bởi vì chúng trống rỗng thật mà.” – anh Tod nói, và mọi người đồng loạt quay ra nhìn anh. Anh đang đứng gần cánh cửa phòng bếp, kế bên cạnh là một chàng trai tóc đỏ, dáng người nhỏ nhắn, chắc chỉ cao đến vai anh là cùng. – “Đôi mắt là cánh cửa của tâm hồn, và khi không còn linh hồn nữa, nó sẽ chẳng còn gì để phản chiếu nữa.”
Ả thần chết cạnh lão Dekker sững người lại. Khônglẽ anh Tod đáng sợ vậy sao?
“Anh lại có thêm một cậu em trai nào nữa đấy à?” – tôi kiễng chân lên thì thào vào tai anh Nash – “Mà tóc bố anh màu đỏ à?”
“Đó là ông Levi.” – anh thì thầm trả lời. Từ phía đốidiện anh chàng nhỏ bé kia nhún vai, lịch sự gật đầu chào tôi, hai tay đút trong túi quần kaki rộng thùng thình.
“Thần chết Levi á?” – tôi trợn tròn mắt thốt lên. Có lẽ do quá bất ngờ nên giọng tôi đã hơi to hơn mức cần thiết. Tôi đỏ bừng mặt xấu hổ vì sự vô ý vừa rồi của mình. Sau khi phát hiện ra thân phận bean sidhe của mình và nghe được nhiều thứ kỳ quái liên quan tới thế giới Cõi Âm, đáng ra tôi phải thấy chuyện người cai quản thần chết là một cậu bé mặt đầy tàn nhan là rất bình thường. Vậy mà tôi thực sự đã bị sốc toàn tập. –“Sếp của anh Tod, thần chết Levi đấy á?”
“Duy nhất chỉ có một.” – ông Levi nở một nụ cười rất dễ thương với tôi. Một bên mắt của ông ấy không giống với bên còn lại. Kế đó, ông quay ra trừng mắt nhìn ả thần chết – “Bana.”
Chỉ một từ đó thôi – bằng một giọng nói rất nhỏ nhẹ của một đứa trẻ con – nhưng cũng đủ khiến cho toàn thân mụ ta đông cứng lại, các ngón tay xoắn xuýt lại với nhau. Trông mụ ta có vẻ rất muốn chạy trốn mà không thể.
“Ta không biết sẽ gặp ai ở đây nhưng phải thú nhận là tên của ngươi không hề xuất hiện trong đầu ta.” – vị thần chết tối cao tiến lên phía trước, giống như một đứa trẻ đang lững thững đi dạo trong công viên. Chỉ cần vác thêm cái gậy bóng chày, hoặc một cái ván trượt nữa là đủ bộ. Ông dừng lại trước mặt mụ Bana và sếp của mụ ta, rồi liếc qua lão John Dekker một cái, như thể không hề nhận ra khuôn mặt của người đàn ông giàu có và nổi tiếng nhất thế giới hiện nay.
“Ai đây?” Lão Dekker hỏi, nhưng trước khi mụ Bana kịp lên tiếng – và tôi nghĩ là có ụ ấy cũng chẳng dám – ông Levi đã rút bàn tay phải ra khỏi túi quần.
“Levi Van Zant. Thần chết cấp cao của vùng này. Ta đến để sa thải Bana khỏi vị trí thần chết của mình. Và linh hồn của cô ta.”
Hai tay mụ Bana nắm chặt lại và tôi nhận ra là mụ ta đang tìm cách biến mất khỏi nhà chị Addy, khỏi tầm với của ông Levi. Cổ họng tôi nghẹn lại. Bọn tôi sẽ mất dấu mụ ta. Nhưng chuyện đó giờ đâu còn quan trọng nữa, đằng nào thì mụ ta cũng đã đưa Regan tới Cõi Âm rồi.
Nhưng dù có cố gắng đến đâu thì mụ ta vẫn không tài nào biến đi được.
Và trước cả khi tôi kịp thở ra – trước cả khi mụ Bana kịp hít vào – bàn tay nhỏ nhắn của vị thần chết cấp cao chìa ra, chộp lấy cổ tay ả thần chết. Các ngón tay của ông Levi nắm hờ hững lấy tay mụ Bana, nhưng mọi nỗi nghi ngại của tôi về sức mạnh của ông lập tức được giải tỏa khi nhìn thấy nét mặt đau đớn của mụ ta.
“Bana, hãy nhìn ta.”
Ả thần chết tìm mọi cách để kháng cự. Bàn tay còn lại của mụ cào cấu điên cuồng một cách vô vọng lênbức tường phía sau nhưng cũng vô ích. Mụ ta không thể chống trả. Cũng không thể biến mất. Bằng cách nào đó, ông Levi đã chặn mọi năng lực của mụ Bana, khiến mụ ấy không thể không hợp tác.
Sau này, liệu anh Tod có được năng lực ấy không nhỉ?
“Hãy nhìn ta, Bana.”
Đôi mắt của ả thần chết bật mở, miệng hét lên một tiếng hãi hùng. Đôi mắt xanh của ông Levi như… tỏa sáng, phát ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo, chói lóa.
Những người còn lại chỉ biết đứng ngẩn người ra xem, đầy hâm mộ. Kể cả lão Dekker, và đặc biệt là Regan Page. Cô bé đang được chứng kiến một trong những cảnh tượng hãi hùng của cái thế giới mà em vừa đi qua. Cái thế giới mà em vừa bán linh hồn cho.
Vai mụ Bana thõng xuống, hai mí mắt cũng sụpxuống, giống như đang nhắm mắt vậy. Ông Levi siết chặt cổ tay mụ ta lại và toàn thân mụ cứng đờ ra. LãoDekker bắt đầu bước giật lùi ra phía sau. Bất thìnhlình, hai mắt mụ mở trừng ra trước khi đục dần đi và cuối cùng… đen thẫm lại.
Và đó cũng là lúc cơn hoảng sợ ập tới trong tôi. Trái tim tôi đập càng lúc càng nhanh, mồ hôi túa ra như tắm. Tiếng khóc bắt đầu dâng lên trong cổ họng tôi, cào cấu tìm đường thoát ra. Linh hồn của mụ Banađang muốn tìm người cất tiếng hát ình.
Tôi ngậm chặt mồm lại, quay cuồng với hàng trăm câu hỏi đang nhảy múa trong đầu.
Khúc hát linh hồn cho thần chết ư? Cũng hợp lý thôi – dù gì thì ả ta cũng có linh hồn mà – nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lại phải cất tiếng hát linh hồn ột thần chết. Liệu điều đó có nghĩa là anh Nash và tôi có thể cứu sống mụ ta nếu muốn không? Nhưng tại sao tụi tôi lại phải muốn điều ấy chứ? Và nếu tụi tôi cứu mụ Bana, liệu ai đó có phải chết thay ụ ý không? Liệu việc lấy đi linh hồn của những thần chết phạm tội có đòi hỏi một sự trao đổi không?
Hiển nhiên là không rồi. Anh Tod đã từng nói linh hồn của thần chết hiếm hơn rất nhiều so với linh hồn của con người, vì thế nếu tụi tôi cứu mụ Bana, liệu một thần chết khác có phải chết thay vào đó không? Bởi vì một linh hồn con người chắc chắn sẽ không đủ, đúng không?
Cái ý tưởng mới nảy ra trong đầu tôi khi nãy càng lúc càng khiến hộp sọ tôi như muốn nứt ra làm đôi. Đó không phải chỉ là một ý tưởng thông thường. Đó là loại ý tưởng có thể thay đổi được mạng sống của con người.
Hoặc cứu lấy các linh hồn.
Tôi níu chặt lấy tay anh Nash, làm anh đang nhìn mụ Bana vội quay sang nhìn tôi sửng sốt. Gần như đúng lúc tiếng thét bắt đầu thoát ra khỏi miệng tôi. Ban đầu chỉ là một dải âm thanh rất nhỏ, sắc nhọn và đau đớn, nhưng được kiểm soát. Tạm thời.
“Mụ Bana á?” Anh hạ giọng hỏi tôi, mắt mở to đầy kinh ngạc.
Tôi gật đầu và tiếp tục nhả ra một mảnh âm thanh nữa.
Thấy vậy, anh Tod quay sang lừ mắt hỏi anh Nash nhưng chỉ nhận lại được một cái nhún vai. “Em có thể bắt nó ngừng lại được mà, Kaylee” – một lúc sau anh mới thì thầm vào tai tôi, năng lực Ảnh hưởng của anh bắt đầu có tác dụng – “Anh đã từng thấy em làm điều đó. Hút chúng lại và giữ chặt lấy chúng.”
Nhưng tôi né người sang một bên, lắc đầu quầy quậy. Tôi không muốn giữ nó trong mình. Tôi muốn thả nó ra. Để tiếng thét của tôi xuyên vào tận óc những người đang có mặt trong căn phòng này. Để nó bắt lấy cái linh hồn mục rữa của mụ Bana.
Ả thần chết độc ác ấy sẽ phải trả giá vì đã tham gia vào đường dây buôn bán linh hồn của lão Dekker, và đích thân tôi sẽ đảm bảo để điều đó xảy ra.
Chị Addy và Regan giờ đang chuyển từ mụ Bana và ông Levi sang nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt của họ khiến tôi hồi hộp và mất tập trung.
Tôi nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra cùng lúc với miệng của mình. Một thứ âm thanh sắc nhọn ùa ra khỏi cổ họng tôi, như những mảnh thủy tinh nhọn hoắt bắn ra tung tóe khắp phòng. Chị Addy, Regan và lão Dekker đồng loạt đưa tay lên bịt tai, nhắm chặt hai mắt, mặt nhăn nhó đầy đau đớn.
Ông Levi hơi rùng mình một cái, nhưng độ tập trung không hề bị lung lay. Mụ Bana vẫn đang quằn quại trong đau đớn, chịu sự tra tấn của việc linh hồn bị lấy đi nên có lẽ không cảm nhận được tiếng thét của tôi. Nhưng anh Nash và anh Tod thì hài lòng thấy rõ, họ thậm chí còn đang mỉm cười. Với họ, tiếng khóc của tôi giống như một khúc hát đẹp, say đắm lòng người, trái ngược hẳn với những gì người khác nghe thấy. Đó là món quà đặc biệt của các bean sidhe nữ mà chỉ có các bean sidhe nam mới thưởng thức được.
Kể cả những bean sidhe nam đã chết.
Cơn sóng hoảng sợ đã rút dần trong tôi, ngay khi tiếng thét kia vừa thoát ra khỏi. Giờ thì tôi đã có thể tập trung vào phần việc của mình, trong cái kế hoạch mà tôi đã vạch sẵn. Và tìm cách nói cho anh Tod biết phần việc của anh.
Một giây sau, khi tia sáng cuối cùng trong mắt mụ Bana tắt hẳn, cũng là lúc linh hồn của mụ bắt đầu ngoi lên khỏi xác. Trông nó giống hệt như linh hồn của con người nhợt nhạt và không có hình dạng. Linh hồn của thần chết đáng ra phải nên khác với linh hồn của con người chứ? Nhưng nếu nó trông giống nhau như thế này, liệu kế hoạch của tôi có thành công được không?
Chỉ có một cách để biết…
Tôi cất tiếng hát cho linh hồn của ả thần chết. Giữ nó lơ lửng trong không khí, giống như một đám sương mù dày đặc, cùng lúc ông Levi buông tay mụ ta ra.Ông ấy lùi lại và cả người mụ Bana đổ sụp xuống tấm thảm trong phòng khách, tay chân xoắn lại với nhau trông rất kỳ dị.
Lão Dekker hốt hoảng tránh vội sang một bên nhưng đã vấp phải chính chân của mình và ngã nhào xuống đất. Nếu không phải đang bận hét, có lẽ tôi đã bật cười phá lên rồi. Không ngờ một kẻ suốt ngày làm ăn với thần chết và tà ma như lão rút cuộc cũng chỉ mang lá gan thỏ đế mà thôi.
Mặc dù kế hoạch của tôi đang diễn ra khá suôn sẻ nhưng đó không phải là một kế hoạch vui vẻ gì cho cam. Và nó sẽ không thể thành công nếu anh Tod không giúp tôi một tay. Thật nhanh.
Không thể rời mắt khỏi linh hồn của mụ Bana, tôi sờ soạng sang bên trái, tìm cánh tay của anh Tod. Cuối cùng tôi cũng tìm được và kéo anh lên phía trước, đúng lúc anh Nash cúi xuống thì thào vào tai tôi. “Em đang làm gì thế Kaylee? Mụ ta chết rồi mà. Mau thả mụ ta ra đi. Anh sẽ không đưa mụ ta quay lại đâu.”
Tôi lắc đầu quầy quậy, muốn phát điên lên vì không thể mở miệng nói chuyện. Khi đầu anh Tod đã nằm trong tầm quan sát của tôi, tôi đẩy anh về phía mụ Bana, chỉ tay vào cái linh hồn đang lơ lửng của mụ ta rồi chỉ vào miệng anh. Tôi cần anh ấy hút lấy linh hồn của mụ ta, giống như cách cô Libby đã hút Hơi thở của Quỷ.
Và giữ lấy nó, thêm một chút thời gian.
“Em muốn anh thu lại linh hồn ấy á?” Anh hỏi, và tôi gật đầu nhẹ nhõm.
Tôi nắm lấy tay anh Nash để giữ thăng bằng và tiếp tục tập trung vào khúc hát của mình.
“Tại sao?” Anh Tod hỏi, và nhún vai khi ông Levi nhíu mày nhìn anh thắc mắc.
Nhưng tôi chỉ có thể mở miệng giải thích với anh sau khi anh lấy đi linh hồn của mụ ta, và tôi không còn phải hét nữa. Tôi huơ tay loạn xạ, tìm mọi cách nói cho anh Tod hiểu. Cuối cùng anh cũng đành nhượng bộ, gật đầu. Anh mở miệng ra và hút linh hồn mụ Bana vào bên trong.
Tôi ngậm mồm và trả lại sự yên tĩnh ban đầu cho ngôi nhà. Nhưng những tiếng ong ong trong tai sẽ còn đeo bám theo tôi thêm vài giờ nữa.
Anh Tod đưa tay lên lau miệng, như thể muốn lau đi những mẩu-vụn-linh-hồn (không hề tồn tại) có thể còn sót lại và tôi khẽ rùng mình.
“Anh có cần phải làm thế không?” Giọng tôi khản đặc đi, kiệt sức vì vụ giam hãm linh hồn vừa rồi. Anh Nash gần như đã phải bế tôi ra ghế vì tôi không còn sức để di chuyển nữa. Phải tới khi ngồi xuống ghế tôi mới nhận ra là bọn tôi đã để lão John Dekker chuồn đi lúc nào không hay. Cánh cửa phía trước vẫn còn đang mở.
Chiếc limo đậu ngoài cửa chúng tôi nhìn thấy khi nãy đã mất dạng. Cũng như linh hồn của Regan.
Tôi quay sang chị em nhà Page hỏi. “Hai người có biết tên của ta ma ấy không?”
Chị Addy phẫn nộ kêu lên. “Họ có bao giờ nói đâu.” – rồi chị nhìn Regan, tràn trề hy vọng – “Còn em thì sao?”
Cô bé chỉ im lặng lắc đầu, không nói câu gì.
“Tuyệt.” – chị Addison thở dài, vòng tay ôm lấy cô em gái vẫn đang chưa hết sốc sau những gì vừa xảy ra – “Mà nãy giờ có chuyện gì thế em?”
“Họ có nhìn thấy như chúng ta không anh?” Tôi đưa tay lên xoa xoa cổ họng.
Anh Nash lắc đầu. “Anh Tod, giải thích đi. Kaylee mất tiếng rồi. Em phải đi lấy cho cô ấy chút gì đó uống đây.” Nói rồi anh đứng dậy đóng cửa phía trước rồi đi thẳng vào trong bếp nhà chị Addy, mặt đằng đằng sát khí.
Nhưng dường như chị Addy không hề nhận ra điều đó. “Bana là một thần chết.” – anh Tod ra hiệu bảo hai chị em nhà Page ngồi xuống cái ghế đối diện với tôi –“Giống như anh, và ông Levi.” – anh hất đầu chỉ về phía cậu bé đang đứng ở góc phòng, hai tay lại một lần nữa đút vào trong túi quần, và không hề có ý định nói chuyện với ai – “Chỉ có điều, mụ ta là… người xấu. Vì thế ông Levi đã sa thải mụ ta.”
“Ý anh là giết mụ ta chứ gì?” Chị Addison nói, mắt vẫn không dám nhìn về phía xác chết đang nằm sõng xoài trên sàn.
“Về lý thuyết, mụ ta đã chết từ lâu rồi” – anh Tod nhún vai – “Vì thế sếp của anh chỉ là làm cho mụ ấy chết hẳn thôi. Còn Kaylee thì cất tiếng hát cho linh hồn của mụ ta.”
“Đấy đâu thể gọi là hát được.” – mũi Regan nhăn tít lại như vừa ngửi phải mùi xú uế – “Phải gọi là tàn sát bằng âm thanh thì đúng hơn.”
Nếu cổ họng tôi không phải đang giống như vừa nuốt phải một cuộn dây thép gai, có lẽ tôi đã cười cùng chị ấy. Tôi hoàn toàn đồng ý với Regan.
“Đó không phải là kiểu bài hát giống như mọi người vẫn nghĩ về âm nhạc.” – anh Nash từ trong bếp đi ra, trên tay là một cốc nước lọc đá – “Nó kêu gọi linh hồn của mụ Bana. Và Kaylee giữ nó lại đủ lâu để anh Tod… hút lấy nó.”
“Nhân nói về chuyện đó…” – anh Tod ngồi xuống sát bên cạnh chị Addison, hai chân của họ chạm vào nhau trong khi ông Levi vẫn tiếp tục im lặng theo dõi. Tôi không thể đoán được nét mặt của ông lúc này –“Tại sao anh lại phải thu nhặt linh hồn ấy? Chuyện này có liên quan gì tới mấy câu hỏi của em về thần chết lúc ở trên xe không thế?”
“Có đấy.” – tôi ngửa cổ tu một hơi hết sạch cốc nước. Giọng của tôi đã trong trẻo hơn nhưng cổ họng vẫn nhức – “Chúng ta sẽ dùng linh hồn của mụ Bana để trao đổi.”
Anh Nash nhướn mày đầy thán phục trong khi mắt anh Tod sáng bừng lên như thể vừa hiểu ra vần đề.“Anh chẳng phải đã nói linh hồn của thần chết hiếm hơn rất nhiều so với linh hồn của con người sao?” – tôi nhìn anh Tod, sau đó quay sang nhìn ông sếp của anh –“Liệu điều đó có đồng nghĩa với việc nó sẽ có giá hơn không?”
Ông Levi mỉm cười, và lần này thậm chí còn để lộ cả hàm răng trắng tinh. Đều tám tắp và vẫn còn đầy đủ, ơn giời.
“Có tương đương với giá của hai linh hồn con người cộng lại không?” Tôi liếc mắt nhìn về phía hai chị em nhà Page rồi lại quay ra nhìn ông Levi, người đang nhướn lông mày kinh ngạc.
“Cô bé thông minh lắm.” – ông nói – “Tất nhiên là ta không thể công khai bày tỏ quan điểm về suy nghĩ của cô rồi, vì thế ta phải đi đây…”
“Nhưng tôi đang đi đúng hướng đúng không ạ?” Tôinhổm hẳn người dậy hỏi, lúc ông Levi cúi xuống bên xác ả thần chết.
“Ta e rằng ta không hiểu cô đang nói gì.” Ông nháymắt cười với tôi. Kế đó, nhấc bổng mụ Bana lên hai tay, một cách dễ dàng, mặc dù mụ ấy cao hơn ông Levi tới cả một cái đầu và cả hai người họ vụt biến mất.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Cuối cùng Regan không nhịn được cũng đã phải lên tiếng.
Tôi mỉm cười trấn an cô bé, mặc dù vẫn đang sợ phát khiếp không dám nhìn vào đôi mắt trống rỗng, vô hồn kia. “Chúng ta sẽ đem linh hồn của mụ Bana trao đổi với tà ma đó. Để lấy lại linh hồn của hai người.”