Nữ Thần Báo Tử (Tập 1: Đoạt Hồn)

Chương 2 phần 1


Bạn đang đọc Nữ Thần Báo Tử (Tập 1: Đoạt Hồn) – Chương 2 phần 1

Anh Nash đặt tôi ngồi xuống chỗ con hẻm nhưng khi ấy tôi đã gần như mất hết ý thức về chuyện gì đang diễn ra. Tôi chỉ cảm nhận được đang ngồi trên một vật gì đó vừa mềm vừa khô mà phải sau này tôi mới biết hóa ra Emma đã tìm thấy một cái thùng bỏ đi để anh Nash đặt tôi ngồi lên.
Hai bên ống quần tôi đã bị rút lên khi anh Nash bế tôi và tôi cảm nhận được cái lạnh thấu xương nơi bắp chân mình.
“Kaylee ơi?” – Emma quỳ xuống trước mặt tôi, mặt cậu ấy dí sát mặt tôi nhưng sau tiếng gọi tên ấy, tôi đã không nghe thấy một lời nào của cậu ấy nữa. Tất cả những gì tôi nghe thấy là suy nghĩ của chính mình. Chỉ duy nhất một ý nghĩ mà thôi. Một nỗi nghi ngờ hoang tưởng, theo lời bác sĩ tâm lý trước đây của tôi.
Sau đó khuôn mặt Emma biến mất và tôi đang nhìn chằm chằm vào hai cái đầu gối của cậu ấy. Anh Nash nói câu gì đó tôi nghe không ra. Câu gì đó liên quan tới đồ uống…
Rồi tôi lại nghe thấy có tiếng nhạc và không thấy Emma đâu nữa. Cậu ấy bỏ tôi lại với anh chàng hấp dẫn nhất mà tôi từng biết – người không đời nào tôi mong muốn chứng kiến cảnh thảm hại lúc này của mình.
Anh Nash quỳ xuống và nhìn vào mắt tôi, chẳng hiểu sao mấy cái vòng xoáy màu xanh và nâu trong mắt anh vẫn tiếp tục quay cuồng, kể cả khi không còn bóng đèn nào trên đầu.
Tôi đang tự tưởng tượng ra mọi thứ. Chắc chắn là như vậy. Có thể khi nãy lúc ở trên sàn nhảy do tôi đã nhìn vào mắt anh quá lâu nên giờ trí óc không được tỉnh táo của tôi đã lấy đôi mắt ấy làm tiêu điểm của sự hoang tưởng này. Giống chuyện đã xảy ra với cô gái tóc đỏ. Đúng không?
Vấn đề là tôi cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ về lý thuyết đó của mình nữa. Tôi đang mất đi sự kiểm soát. Những đợt sóng lớn dồn dập của cảm xúc có khả năng sẽ nghiền nát tôi bất cứ lúc nào, ép chặt tôi vào tường bằng một áp lực vô hình, như thể anh Nash không hề tồn tại. Tôi không dám hít thở sâu, khi mà tôi có cảm giác như tiếng thét ai oán kia đang từ từ thoát ra khỏi cổ họng mình, dù cho tôi có mím môi chặt tới đâu. Mọi thứ trong tầm nhìn của tôi bắt đầu tối sẫm lại, tối hơn cả con hẻm nơi tôi đang ngồi — mặc dù tôi đã cho rằng điều đó là không thể – như thể cả thế giới đang bị bao phủ bởi một bức màn xám xịt.
Anh Nash nhíu mày, mắt vẫn không rời khỏi tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi, lưng dựa vào tường. Đột nhiên từ phía mép ngoài của bức màn xám ấy, tôi bỗng thấy có vật gì đó chuyển động rất nhanh, không một tiếng động. Không lẽ là chuột, đang đi lần mò tìm thức ăn trong thùng rác của CLB? Không phải. Thứ tôi nhìn thấy có kích thước to hơn một loài động vật gặm nhấm – trừ phi đây là đầm lầy lửa của cô dâu công chúa Buttercup (trong phim Princess Bride – Cô dâu Công chúa), hơn nữa mọi thứ trong mắt tôi giờ không có gì là rõ ràng nên cũng khó có thể xác định chính xác.
Anh Nash nắm lấy tay tôi và sự tập trung của tôi lập tức chuyển hướng. Anh vén tóc tôi sang một bên. Nhưng dù cố gắng thế nào tôi cũng không sao luận ra được anh đang thì thầm nói chuyện gì với mình. Sau một vài nỗ lực không thành công, tôi quyết định từ bỏ không cố tìm hiểu nữa. Điều quan trọng là anh đang ở bên cạnh tôi. Hơi thở của anh đang ở rất gần tôi. Hơi ấm của anh đang lan tỏa sang người tôi. Mùi hương từ cơ thể anh đang bao bọc lấy tôi. Giọng nói của anh đang quanh quẩn trong đầu tôi, bảo vệ tôi khỏi tiếng thét vẫn quây đảo phía trong hộp sọ.
Anh đang giúp tôi bình tĩnh lại bằng chính sự hiện diện và lòng kiên nhẫn của mình. Những lời thì thầm của anh nghe du dương như lời hát ru của trẻ con, mang lại cảm giác êm dịu, bình an cho người nghe.
Và điều đó đã có tác dụng. Nỗi hoảng loạn trong tôi dần dịu lại, và tôi bắt đầu nhìn thấy những tia sáng lờ mờ cùng những gam màu sắc nét xuyên thủng qua màn sương. Ngón tay tôi không còn co cứng lại trong tay anh. Lồng ngực tôi mở rộng đón lấy bầu không khí trong lành và lấp đầy hai lá phổi, mồ hôi trên người tôi cũng đã khô cong.
Nỗi hoảng sợ vẫn còn đó, lẩn khuất trong những góc khuất và điểm tối của tâm hồn tôi. Nhưng giờ tôi đã có thể kiểm soát được nó. Nhờ vào anh Nash.
“Em thấy khá hơn chưa?” – anh Nash hỏi, lúc tôi nghiêng đầu nhìn anh, một bên má chạm vào bức tường xù xì và lạnh ngắt phía sau.
Tôi gật đầu. Và đó cũng là lúc một nỗi lo sợ mới trỗi dậy trong tôi: Quá xấu hổ và mất mặt khi để anh Nash chứng kiến những gì vừa xảy ra. Những cơn hoảng loạn có thể đến rồi đi nhưng sự nhục nhã sẽ đeo bám tôi cả đời.
Tôi đã để vuột mất anh Nash. Cuộc đời của tôi thế là hết; ngay cả tình bạn của tôi với Emma cũng khó mà đủ để giúp tôi vượt qua sự mất mát quá lớn này.
Anh Nash duỗi chân ra. “Em có muốn nói về chuyện đó không?”

Không. Giờ tôi chỉ muốn đào một cái hố để trốn, hoặc kiếm một cái túi để chui đầu vào, hoặc thay tên đổi họ và chuyển tới sống ở Peru.
Nhưng rồi đột nhiên tôi lại thực sự muốn nói với anh về chuyện đó. Giọng nói êm ái của anh Nash vẫn đang văng vẳng trong đầu bỗng mang lại cho tôi một cảm giác an toàn tuyệt đối. Thật lạ, chơi với nhau hơn tám năm trời và giúp tôi vượt qua rất nhiều cơn hoảng sợ nhưng tới giờ Emma vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi đã không dám kể với cậu ấy. Vì cậu ấy sẽ sợ chết khiếp mất. Hoặc tệ hơn, nó sẽ khiến Emma nghĩ rằng tôi bị điên thực sự.
Vậy mà tại sao tôi lại muốn kể cho anh Nash nghe? Tôi cũng không biết lý giải điều đó như thế nào nữa, chỉ biết là rất muốn tâm sự hết mọi chuyện với anh ấy.
“… chị tóc đỏ” – đấy, cuối cùng tôi cũng đã thốt ra được thành lời.
Anh Nash bối rối hỏi lại: “Em quen cô ấy à?”
“Không ạ” – Ơn giời. Mới chỉ thở chung một bầu không khí với nhau thôi mà cô ta đã khiến đầu óc tôi thất điên bát đảo thế này rồi – “Nhưng ở chị ta có gì đó không ổn, anh Nash ạ. Chị ấy rất… tối.”
Kaylee, im miệng lại đi. Nếu nãy giờ anh Nash vẫn chưa tin là tôi bị điên thì có lẽ sau câu nói vừa rồi của tôi anh ấy sẽ buộc phải tin…
“Hả?” – anh trợn tròn mắt nhìn tôi, có vẻ hơi bất ngờ, chứ không hề tỏ ra bối rối hay hoài nghi như tôi đã nghĩ. Có thể anh ấy không biết tôi đang nói gì thật, nhưng trông mặt anh ấy cũng không hoàn toàn là không hiểu – “Ý em “tối” là sao?”
Tôi nhắm mắt lại, ngập ngừng mất một lúc. Nhỡ tôi hiểu sai ý anh Nash thì sao? Nhỡ anh ấy nghĩ tôi bị điên thì sao?
Tệ hơn, nhỡ điều anh ấy nghĩ là thật thì phải làm thế nào?
Nhưng cuối cùng tôi quyết định mở mắt và nhìn thẳng vào mắt anh, bởi vì tôi muốn kể cho anh nghe mọi chuyện. Xét cho cùng thì suy nghĩ của anh về tôi cũng không thể tệ hơn được nữa. Đúng không?
“OK, chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ” – tôi mở miệng – “nhưng có điều gì đó không ổn ở chị ta. Khi em nhìn vào chị ấy, chị ấy bị… bóng đen bao phủ” – tôi ậm ừ, cố thu hết can đảm để kết thúc nốt câu chuyện mà mình khơi ra – “Chị ấy sắp chết, anh Nash ạ. Cô gái đó sẽ chết rất rất sớm.”
 
CHƯƠNG 2
“Hả”… anh Nash nhướn mày, nhưng không đảo tròn mắt hay phá lên cười, hay vỗ vào đầu tôi và gọi điện cho bệnh viện tâm thần. Ngược lại, trông mặt anh ấy gần như là đã tin những gì tôi nói – “Sao em biết là cô ấy sẽ chết?”
Tôi đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương, cố làm dịu đi cảm giác bức bối trong lòng. Có thể bên ngoài anh ấy không bật cười phá lên nhưng chắc hẳn trong lòng đang thầm cười nhạo tôi phải biết. Làm sao mà không cười cơ chứ? Chẳng hiểu tôi đã nghĩ gì mà lại thốt ra những lời ấy?

“Em cũng không biết làm sao mình biết. Thậm chí em còn chẳng biết là điều đó có đúng không nữa. Nhưng khi em nhìn vào chị ấy, chị ấy… trông tối hơn rất nhiều so với những người xung quanh. Như thể chị ấy đang đứng trong một bức màn tối mà em không nhìn thấy được. Và em biết chị ấy sắp chết.”
Anh Nash nhíu mày nhìn tôi đầy lo lắng và tôi nhắm nghiền mắt lại, không để ý tới tiếng nhạc vọng ra từ trong CLB. Tôi biết cái nhìn đó. Đó là cái cách các bà mẹ thường nhìn những đứa con của mình khi chúng ngã trượt sau đó ngồi bật dậy huyên thuyên kể về những chú ngựa non màu tía và những con sóc biết nhảy.
“Em biết chuyện nghe có vẻ… “điên”… kỳ lạ, nhưng..”
Anh Nash cầm lấy hai tay tôi, quay hẳn người sang ngồi đối diện với tôi. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh mở miệng, và tôi nín thở chờ đợi “lời tuyên án” anh dành ình. Tôi đã để tuột mất anh ấy vì câu chuyện về bức màn bí ẩn quái dị kia hay bắt đầu từ lúc đánh rơi ly soda đá trong CLB?
“Công nhận anh nghe cũng thấy hơi kỳ lạ.”
Chúng tôi ngẩng đầu lên và thấy Emma đang đứng nhìn từ xa, tay cầm chai nước suối. Nước trên vỏ chai rỏ tong tỏng xuống sàn xi măng cáu bẩn. Tôi chỉ còn thiếu điều ôm đầu rên rỉ vì thất vọng. Những gì anh Nash đang định nói với tôi – tôi có thể nhận thấy điều đó qua nụ cười gượng gạo của anh, trước khi quay lại nhìn Emma.
Cậu ấy mở chai nước và đưa cho tôi. “Nhưng cậu đã không phải là Kaylee nếu thỉnh thoảng không làm ình hoảng hồn một vố như thế” – Emma cúi xuống kéo tôi đứng dậy và anh Nash cũng nhổm dậy theo – “Vậy ra cậu bị hoảng sợ vì cho rằng có cô gái nào đó trong CLB sắp chết á?”
Tôi ngập ngừng gật đầu, chờ đợi một tràng cười nhạo hay cái đảo mắt ngao ngán của Emma, nếu cậu ấy nghĩ rằng tôi đang nói đùa. Hoặc có thể là một cái nhìn sợ sệt, nếu cậu ấy biết không hề có chuyện đùa giỡn gì ở đây. Thay vào đó, lông mày của cậu ấy chổng ngược lên và Emma nghiêng đầu nhìn tôi thắc mắc “Ơ thế cậu không định báo trước cho chị ta một tiếng à? Hay là làm cái gì đó?”.
“Mình…” – tôi chớp mắt bối rối, nhíu mày nhìn về phía bức tường cũ kỹ đằng sau lưng cậu ấy. Quả thực là tôi chưa từng nghĩ tới điều đó – “Mình cũng chẳng biết nữa” – tôi liếc qua nhìn anh Nash, nhưng không tìm được câu trả lời nào từ đôi mắt giờ đã trở lại bình thường của anh – “Nhỡ chị ấy tưởng mình bị điên thì sao? Hoặc không thì chắc chị ấy sẽ sợ phát khiếp mất” — Hiển nhiên rồi, ai mà trách được chị ấy – “Thôi, chẳng cần, vì đấy cũng có phải là thật đâu! Đúng không? Không thể nào.”
Anh Nash khẽ nhún vai nhưng trông mặt anh như có vẻ muốn nói điều gì đó. Tuy nhiên Emma đã xen vào nói trước. “Tất nhiên là không phải rồi. Chẳng qua là cậu lại vừa bị một cơn hoảng loạn thôi và trí óc cậu cứ vịn vào người đầu tiên cậu nhìn thấy khi ấy. Có thể là mình, hay anh Nash, hay chị Traci. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì hết”. Tôi gật đầu, và mặc dù rất muốn tin vào cái lý thuyết này của Emma nhưng tôi vẫn thấy có gì đó không ổn. Nhưng tôi lại không dám đứng ra cảnh báo cho cô gái tóc đỏ kia. Cho dù bản thân tôi rõ mười mươi cái linh cảm ấy là gì, nhưng ý nghĩ phải bước tới nói với một người lạ huơ lạ hoắc rằng cô ta sắp chết cũng thấy điên rồ lắm rồi. Hơn nữa tôi đã có quá đủ sự điên rồ trong buổi tối ngày hôm nay.
Hay nói đúng hơn là trong hết quãng đời còn lại của tôi. “Cậu đã thấy khá hơn chưa?” – Emma hỏi, vừa thăm dò phản ứng của tôi – “Có muốn quay lại vào trong không?”
Tôi đã thấy khá hơn nhiều, nhưng cơn hoảng loạn khi nãy vẫn đang quanh quẩn đâu đó trong trí óc tôi và nó sẽ chỉ càng tồi tệ hơn nếu tôi gặp lại cô gái ấy. Tôi dám chắc là như thế. Thà chết chứ tôi không muốn chuyện đó tái diễn trước mặt anh Nash thêm một lần nào nữa, nếu có thể.
“Chắc mình về thẳng nhà thôi” – hai bác hôm nay đi ăn tiệm để mừng sinh nhật lần thứ 40 của bác gái. Chị Sophie thì tới nhà chị bạn cùng đội khiêu vũ để ngủ. Vì thế, lần đầu tiên trong đời tôi có cả căn nhà cho riêng mình. Tôi mỉm cười đầy vẻ hối lỗi với Emma – “Nhưng nếu cậu muốn ở lại thì cứ ở, lát về cùng chị Traci.”
“Thôi, mình sẽ về cùng cậu” – Emma với lấy chai nước trên tay tôi và ngửa cổ tu ừng ực – “Chị ấy đã quy định bọn mình phải về cùng nhau mà, cậu quên rồi à?”
“Chị ấy cũng đã bảo bọn mình không được uống đồ uống có cồn. ”
Emma đảo tròn đôi mắt nâu to tròn của mình và nói: “Nếu chị ấy thực sự nghĩ như vậy thì ngay từ đầu đã không lén cho tụi mình vào quán bar rồi.”

Tôi vẫn thường gọi đó là logic-của-Emma. Càng suy nghĩ về nó bạn sẽ càng thấy nó chẳng liên quan gì với nhau.
Emma hết nhìn tôi lại liếc sang nhìn anh Nash, sau đó mỉm cười và cắm đầu đi thẳng về bãi đỗ xe đối diện bên đường, tạo chút riêng tư cho anh và tôi. Tôi thò tay lấy chìa khóa xe trong túi áo và dán chặt mắt vào đó, cố tránh ánh mắt của anh Nash cho tới khi nghĩ ra được cần phải nói gì.
Anh ấy đã chứng kiến thời khắc tồi tệ nhất của tôi, và thay vì hoảng sợ hay cười nhạo tôi, anh đã giúp tôi lấy lại được bình tĩnh. Chúng tôi gắn kết với nhau theo cái cách mà nếu là một tiếng trước tôi không bao giờ dám nghĩ tới, đặc biệt với một người như anh Nash, người đã đi vào huyền thoại của trường tôi. Dẫu vậy, tôi vẫn không vượt qua được nỗi lo sợ rằng giấc mơ đêm nay sẽ kết thúc bằng cơn ác mộng ngày mai. Rằng ngày mai khi lý trí của anh hồi tỉnh lại và anh sẽ tự hỏi bản thân sao lại đi dính líu tới một đứa quái đản như tôi.
Tôi mở miệng tính nói chuyện nhưng không thốt nên được lời nào. Tiếng leng keng của chìa khóa va đập vào nhau đã hướng sự tập trung của anh vào chùm chìa khóa trên tay tôi.
“Em có lái xe được không đây?” – anh nháy mắt với tôi, làm trái tim tôi một lần nữa lại đập chệch nhịp – “Anh có thể đưa em về và đi bộ từ đó về nhà. Em ở khu Parkview đúng không? Chỉ cách nhà anh có vài phút thôi.”
Anh ấy biết mình sống ở đâu ư? Trông mặt tôi lúc đó hẳn là phải hoài nghi lắm nên anh ấy mới phải vội vàng giải thích ngay. “Anh từng cho chị gái em đi nhờ xe một lần. Hồi tháng trước.”
Mím chặt môi, tôi có thể cảm nhận mặt mình đang tối lại, “Đó là chị họ của em.” Anh Nash cho chị Sophie đi nhờ xe sao? Chắc không phải là anh ấy đang cố nói giảm nói tránh đi đấy chứ…
Ngay lập tức anh Nash nhíu mày lại và lắc đầu như để trả lời cho câu hỏi ngầm vừa rồi của tôi. “Là anh Scott Carter nhờ anh đưa chị em về.”
À, ra thế. Tôi gật đầu và anh nhún vai hỏi tiếp: “Thế em có muốn anh đưa hai em về không?”. Anh chìa tay ra hỏi chìa khóa.
“Không cần đâu ạ. Em có thể tự lái được.” Tôi vốn không có thói quen để người mới quen cầm lái xe của mình. Đặc biệt là những anh chàng điển trai – mà theo giang hồ đồn đại – từng phải nhận hai tờ giấy phạt tốc độ khi lái con xe Firebird của cô bồ cũ.
Anh Nash nhún vai cười, để lộ hai má lúm đồng tiền siêu đáng yêu. “Thế có thể cho anh đi nhờ được không? Anh đi cùng anh Carter mà anh ấy chắc phải vài tiếng nữa mới về.”
Giờ đến cả cái mạch máu ở cổ họng tôi cũng đang đập liên hồi. Anh ấy bỏ về sớm chỉ để đi cùng xe với mình sao? Hay là mình đã phá hỏng buổi tối của anh ấy bởi chứng cuồng loạn đầy hoang tưởng khi nãy của mình?
“Ừm… được ạ.” – Xe tôi cả tuần nay chưa rửa, nhưng giờ cũng đã quá muộn để lo lắng về điều đó – “Nhưng anh sẽ phải thương lượng với Emma.”
Tôi đã lo lắng hơi thừa bởi Emma đã chủ động xung phong ngồi băng ghế sau, sau khi nháy mắt nhìn tôi đầy ý nhị và chỉ chỏ về phía anh Nash, đồng thời nhanh tay gạt mấy mẩu vụn khoai tây chiên xuống sàn. Tôi đưa Emma về nhà trước, đúng một tiếng rưỡi đồng hồ sớm hơn giờ giới nghiêm mà bố mẹ cậu ấy đặt ra – đây quả là một kỷ lục đối với Emma.
Ngay khi tôi vừa lùi xe ra khỏi cổng nhà Emma, anh Nash xoay người đối diện với tôi, nét mặt anh ấy buồn buồn và tim tôi đột nhiên đau thắt lại. Hẳn là đã đến lúc nói lời từ chối rồi đây. Vì muốn giữ thể diện cho tôi mà anh ấy không nỡ nói ra trước mặt Emma, và giờ ngay cả khi không có mặt Emma, anh cũng vẫn muốn lựa lời nói khéo với tôi.
Tựu chung lại vẫn là một câu: Anh không hề thích em. Hay chí ít là sau cơn hoảng loạn vừa rồi của tôi giữa chốn đông người.
“Thế trước đây em đã từng bị hoảng sợ như thế bao giờ chưa?”
Hả? Vừa vòng xe rẽ trái tôi vừa bấu chặt hai tay vào vô-lăng vì bất ngờ.
“Vài lần rồi ạ.” Gần chục lần chứ chả ít. Tôi không giấu nổi sự hoài nghi trong giọng nói của mình. “Vấn đề” của tôi đáng ra phải khiến cho anh cao chạy xa bay từ lâu rồi mới phải, vậy mà ngược lại, anh lại muốn biết thêm chi tiết là sao? Tại sao?

“Bố mẹ em có biết không?”
Tôi khẽ cựa mình trên ghế lái, như thể một tư thế ngồi mới sẽ giúp cho tôi cảm thấy thoải mái hơn với câu hỏi vừa rồi. Nhưng chẳng ích gì. “Mẹ em mất khi em còn bé, và bố em không thể tự nuôi em. Ông đã chuyển tới sống ở Ai-len và từ đó em sống cùng gia đình bác em ở đây.”
Anh Nash chớp chớp mắt và gật đầu ra hiệu cho tôi nói tiếp. Anh ấy không hề tỏ ra thông cảm một cách gượng gạo hay ngượng ngùng hắng giọng kiểu ôi-chẳng-biết-phải-nói- gì-lúc-này-nữa, những cách phản ứng mà tôi vẫn thường nhận được mỗi khi mọi người phát hiện ra tôi là đứa trẻ mồ côi mẹ và bị bố bỏ rơi. Tôi thích anh vì điều đó, mặc dù không hề mong muốn phải nghe những kiểu câu hỏi như thế.
“Thế hai bác nhà em có biết không?”
Nghĩ gì. Họ luôn cho rằng em là quả trứng ung của dòng họ. Nhưng sự thật này quá đau lòng để tôi có thể thốt ra thành lời với anh.
Tôi quay sang nhìn anh và thấy anh đang quan sát tôi rất chăm chú. Một lần nữa, sự nghi ngờ lại bùng cháy trong tôi, như muốn thiêu đốt ruột gan tôi. Tại sao anh ấy lại quan tâm muốn biết liệu gia đình tôi có biết gì về chứng bệnh chẳng-còn-gì-là-bí-mật của tôi như thế? Trừ phi anh ấy đang ngấm ngầm thu thập thông tin để lôi tôi ra làm trò cười với đám bạn của mình.
Nhưng ngược lại tôi không nhìn thấy một tẹo dã tâm nào trong sự hứng thú của anh đối với vấn đề của tôi. Đặc biệt là sau những gì anh đã làm cho tôi ở CLB Taboo. Hoặc có thể anh ấy chỉ đang giả vờ hỏi han vậy thôi chứ thực chất lại đang theo đuổi một thứ khác. Thứ mà đám con gái hiếm khi từ chối anh, nếu tin đồn là thật.
Nếu không đạt được mục đích của mình, liệu anh ấy có định đem cái bí mật tăm tối và đau đớn này của tôi ra làm trò cười ở trường không?
Không đâu. Chỉ riêng cái ý nghĩ đó thôi cũng khiến trái tim tôi đau nhói, và tôi đã nhấn phanh rất mạnh trước khi đèn giao thông chuyển sang màu đỏ.
Chân tôi vẫn giữ nguyên ở bàn đạp phanh, liếc vội qua gương chiếu hậu thấy con phố sau lưng vắng tanh không một bóng người, tôi lập tức chuyển về chế độ đỗ và quay sang nhìn thẳng vào mặt anh Nash, lấy hết can đảm nghiêm giọng hỏi: “Anh muốn gì ở em?” Tôi cần phải hỏi ngay trước khi kịp đổi ý.
Anh Nash trợn tròn mắt kinh ngạc, tựa hẳn lưng vào cánh cửa xe bên kia, như thể tôi vừa đẩy anh ấy không bằng. “Anh chỉ… Không có gì.”
“Vậy là anh không muốn gì?” – tôi rất muốn nhìn vào đôi mắt nâu lục nhạt sâu thẳm kia, nhưng cái đèn cao áp gần đó nhất cũng không rọi được vào đến xe tôi, ngoài ánh sáng tù mù phát ra từ tấm chắn bùn của xe, và nó không đủ sáng để tôi có thể đọc được biểu cảm trên khuôn mặt anh lúc này – “Em có thể đếm số lần chúng ta nói chuyện với nhau trước buổi tối hôm nay chỉ trên một bàn tay” – Tôi giơ một tay lên để nhấn mạnh thêm – “Rồi bỗng dưng anh thình lình xuất hiện và trở thành hiệp sỹ trắng giải cứu em khỏi cơn hoảng loạn, và giờ anh muốn em tin rằng không hề muốn gì đáp lại sao? Và không có gì để kể cho đám bạn anh nghe vào thứ Hai tới?”
Anh ấy đã cố bật cười một cách gượng gạo và không thoải mái thấy rõ trên cái ghế của mình. “Anh không bao giờ…”
“Anh thôi đi được rồi đấy. Thiên hạ đồn rằng anh đã chinh phục được lãnh thổ còn rộng hơn cả Thành Cát Tư Hãn.”
Ánh mắt anh nhìn tôi đầy thách thức. “Em tin vào mọi điều em nghe thấy à?”
Tôi cũng không chịu thua, vênh mặt lên nhìn ngược lại anh. “Thế anh có phủ nhận điều đó không?”
Thay vì trả lời, anh bật cười phá lên, và lần này tiếng cười của anh nghe không hề gượng gạo một tí nào. Anh chống một bên khuỷu tay vào tay nắm cửa, nheo mắt nhìn tôi. “Em vẫn thường tỏ ra khó chịu thế này với những anh chàng ngồi hát cho em nghe giữa đêm khuya lạnh giá, trong một con hẻm tối đen như mực à?”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.