Nữ Thần Báo Tử (Tập 1: Đoạt Hồn)

Chương 17 phần 2


Bạn đang đọc Nữ Thần Báo Tử (Tập 1: Đoạt Hồn) – Chương 17 phần 2

Bác Brendon nhoài người tới, gấp lại cái tay áo ngay ngắn cho tôi. “Nash đáng ra không bao giờ nên đưa cháu đến gặp gã thần chết đó, Kaylee ạ. Các bean sidhe không có bản năng tự vệ tự nhiên khi đụng độ với những giống loài khác. Đó là lý do tại sao chúng ta sống ở đây, cùng với con người. Bí quyết để sống trường thọ chính là chúng ta tránh xa bọn họ ra. Và chỉ gặp mặt với thần chết một lần duy nhất trong đời – khi thời khắc của chúng ta tới.”
“Bác nói thật buồn cười!” – tôi ném tiếp một cái áo nữa lên chồng quần áo đã gấp xong và rút ra từ đống hổ lốn trên giường một cái quần ngủ – “Thần chết đâu thể động vào bác trừ phi tên bác có trong danh sách. Và khi điều đó xảy ra, bác sẽ không thể làm gì để ngăn nó lại. Vì thế tránh mặt các thần chết là không cần thiết. Nhất là khi họ có thể giúp chúng ta.” Trên lý thuyết. Nhưng chẳng phải lý thuyết của tôi về cái chết của ba cô gái kia được dựa trên sự nghi ngờ về khả năng có một thần chết đang không làm đúng chức trách nhiệm vụ của mình còn gì?
“Gã thần chết đó đã hứa giúp cháu tìm ra sự thật gì thế?” Bác Brendon lại ngồi xuống ghế, thở dài đầy bất lực. Bác đưa tay lên day day hai bên thái dương, nhưng đấy đâu phải là lỗi của tôi. Nếu người lớn không nói dối tôi suốt 13 năm qua, mấy chuyện này có lẽ đã không xảy ra.
“Anh ấy sẽ lén nhìn vào danh sách tổng của ba ngày vừa rồi và xem xem tên ba cô gái đã chết có trong danh sách không.”
“Hắn ta sẽ làm cái gì cơ?” Bác Brendon sững người lại, bàng hoàng nhìn tôi. Có lẽ thứ cử động duy nhất trong phòng lúc này là các vòng xoáy đang quay điên đảo trong mắt bác.
“Bác không phải lo. Anh ấy sẽ không đánh cắp nó đâu. Anh ấy chỉ lén nhìn trộm thôi.”
“Kaylee ơi, đó không phải là vấn đề. Vấn đề là việc cậu ta sắp làm cực kỳ nguy hiểm, cho cả ba đứa. Thần chết coi danh sách quý như là mạng sống của mình vậy. Con người không được biết khi nào mình sẽ chết. Chính vì thế cháu không thể cảnh báo cho họ. Mỗi lần có linh cảm, cháu đều không thể mở miệng, đúng không?”
“Vâng” – tôi nhặt nhặt mấy sợi chỉ tuột ra trên quần, không hề thoải mái với cái cách câu chuyện đang chuyển hướng – “Cháu đã cố để cảnh báo cho Meredith nhưng cháu biết dù cháu có mở miệng ra khi đó, cháu cũng chỉ có thể phát ra tiếng hét mà thôi.”
Bác Brendon gật đầu thông cảm. “Có lý do chính đáng cho điều đó. Đã là con người thì ai chẳng sợ chết. Họ bị ám ảnh bởi cái chết. Biết rằng mình sẽ chết vì mắc bệnh ung thư hay một căn bệnh ác tính nào đó, với con người mà nói đã đủ đau khổ lắm rồi. Và việc biết được chính xác thời điểm, có ngày giờ cụ thể sẽ chỉ càng khiến cho họ phát điên mà thôi.”
“Chẳng lẽ cháu không biết điều đó sao?” – tôi nắm chặt lấy cái quần trong tay.
“Tất nhiên là cháu biết rồi. Cháu hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai, và đây cũng là nguyên nhân khiến cho cháu phải nhập viện.”
“Không phải, chính bác và bác Val đã bắt cháu nhập viện thì có!” – tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai chuyện này.
“Hai bác không còn sự lựa chọn nào khác” – bác Brendon gật đầu thừa nhận – “Bởi vì một mình hai bác không làm sao giúp cháu bình tĩnh lại được. Cháu đã la hét suốt hơn một tiếng đồng hồ, rất lâu sau khi linh cảm của cháu đã qua, mặc dù chỉ có bác là người duy nhất ở đó biết chuyện gì đang xảy ra.”

Tôi quay sang mở cái ngăn kéo tủ cạnh giường và cất bộ đồ ngủ vào trong đó. “Sao bác biết ạ?”
“Các bean sidhe nam nghe được âm thanh thực sự của tiếng khóc than của một bean sidhe nữ. Sau khi khúc hát linh bản kết thúc, âm thanh phát ra từ miệng cháu chỉ đơn thuần là những tiếng thét. Cháu đang hoảng sợ – và kích động – đến mức hai bác sợ rằng nếu cứ tiếp tục cháu sẽ làm bị thương chính mình. Hai bác thực sự không còn sự lựa chọn nào khác.”
“Sao bác không nghĩ tới chuyện nói chuyện với cháu? Kể cho cháu nghe sự thật?” Tôi hậm hực nhặt lấy mấy cái quần lót ném vào cái ngăn kéo bên cạnh rồi đóng sầm lại.
“Bác cũng muốn lắm chứ. Thậm chí bác đã thử làm điều đó nhưng cháu không chịu nghe. Bác nghĩ cháu khó mà nghe được giọng của bác trong khi đang hét to như thế. Bác không có cách nào làm cho cháu bình tĩnh lại được, kể cả việc sử dụng năng lực Ảnh hưởng của mình lên cháu.”
“Thế mà anh Nash lại làm được đấy ạ. Hai lần rồi!” – tôi ngồi phịch xuống giường.
“Thế à?” – một biểu cảm rất lạ thoáng thoảng qua khuôn mặt bác Brendon. Vừa có chút gì đó ngạc nhiên, lại vừa có chút đăm chiêu và lo lắng – “Cậu ấy đã sử dụng năng lực Ảnh hưởng đó với cháu à?”
“Chỉ là để giúp cháu bình tĩnh lại trong hai lần linh cảm đó thôi. Tại sao ạ?” – và rồi tôi chợt hiểu ra ý bác ấy đang muốn nói gì – “Không! Anh ấy sẽ không bao giờ sử dụng năng lực đó để bắt cháu làm cái gì cả. Anh ấy không phải là người như thế.”
Bác Brendon suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Thế thì tốt. Bác cũng mừng là cậu ấy có thể giúp cháu kiểm soát được tiếng khóc của mình, kể cả nếu có phải sử dụng đến sức Ảnh hưởng của mình. Như thế vẫn tốt hơn là cách của hai bác” – bác Brendon mỉm cười – “Nhưng chúng ta đang nói lạc đề rồi. Kaylee này, hãy nghe lời bác, đừng dính dáng gì tới công việc của thần chết. Và càng không nên nhờ một thần chết đi do thám chính đồng nghiệp của mình như vậy. Nếu cậu ấy bị bắt, hậu quả sẽ khôn lường. Họ có thể sẽ sa thải ngay cậu ta.”
“Thế thì sao ạ?” – Mất việc thì có là gì so với việc một cô gái vô tội bị mất mạng? Hơn nữa, bị mất việc cũng đâu phải là tận thế. Emma là một bằng chứng đấy thôi. Suốt gần một năm trời, cứ vài tháng là tôi lại thấy cậu ấy bị mất việc, cho tới khi tôi xin cho cậu ấy vào làm cùng ở rạp chiếu phim – “Bắt giữ linh hồn có vẻ như là một kỹ năng khá đặc biệt không phải ai cũng làm được. Anh Nash nói với cháu trên thế giới có hàng ngàn thần chết. Anh Tod không làm ở chỗ này thì vẫn có thể đi kiếm việc ở chỗ khác thôi. Dù sao thì anh ấy cũng sẵn đã không thích làm ở bệnh viện rồi.”
Bác Brendon hít một hơi dài. “Cháu không hiểu rồi, Kaylee ạ. Một khi thần chết đánh mất đi vị trí của mình, họ sẽ không có đường quay trở lại.”
“Ý bác là sao ạ? Quay trở lại từ đâu cơ ạ?”
“Từ cõi chết. Các thần chết đều đã chết, Kaylee à. Thứ duy nhất khiến cơ thể họ vẫn hoạt động và giữ được linh hồn bên trong cơ thể chính là công việc. Vì thế khi một thần chết mất đi công việc, mọi thứ cũng sẽ chấm dứt.”

“Không đâu.” Đôi tất đang gập dở trên tay tôi rớt cái phịch xuống giường, toàn thân tôi lạnh toát.
Vậy ra khi anh Tod nói suýt chút nữa thì bị mất việc vì đã để bé gái đó sống, là anh ấy muốn ám chỉ rằng anh ấy đã suýt mất mạng. Và lần này nếu anh ấy bị bắt quả tang đang đi do thám giúp tôi, chắc chắn anh ấy sẽ khó lòng thoát.
Không ổn. Không ổn một chút nào.
Tại sao anh ấy lại đồng ý làm việc đó? Không thể nào chỉ vì muốn biết họ tên tôi. Tôi đâu có hấp dẫn đến thế đâu và tên của tôi cũng chẳng hề khó khăn để tìm ra. Anh Tod chẳng phải đã biết tôi học ở trường nào rồi còn gì.
“Nhưng nói thế nào thì cũng vẫn phải làm bác ạ” – tôi quả quyết – “Chúng ta cần phải biết liệu các cô gái ấy có tên trong danh sách thật không. Cháu thì không nghĩ là số của họ đã tận đâu, mà để biết được chắc chắn đúng hay sai, chúng ta cần phải xem cái danh sách.”
Mặc dù nói cứng vậy thôi nhưng thực sự giờ tôi cũng đang mâu thuẫn với bản thân mình lắm. Liệu tôi có quyền quyết định mạo hiểm mạng sống của người này để cứu lấy một người khác không? Một cô gái tôi không hề quen biết với một anh chàng tôi mới chỉ gặp có một lần? Và đó lại còn là một anh chàng đã chết, mặc dù ý thức được sự nguy hiểm đang rình rập nhưng vẫn đồng ý làm.
Đột nhiên chẳng có gì trở nên có nghĩa với tôi nữa. Từ sâu thẳm trong tim, tôi hiểu rằng các cô gái này chưa đến số phải chết, nhưng với việc tìm cách cứu sống nạn nhân tiếp theo, tôi sẽ tự làm lộ ra thân phận của mình, trước những giống loài mà tôi vẫn chưa dám tưởng tượng ra cái thế giới mà tôi không thể nhìn thấy, và đặt mạng sống của những người khác vào nguy hiểm. Bao gồm cả mạng sống của chính mình.
Hai vai tôi rũ xuống, bối rối nhìn bác Brendon. “Thế cháu phải làm gì bây giờ hả bác?” Tôi rất ghét cái cảm giác vô dụng lúc này của mình, nhưng bác tôi đã nói đúng. Tôi thực sự không ý thức được chuyện gì đang xảy ra và mọi ý định tốt đẹp trên thế giới này sẽ trở nên vô nghĩa nếu tôi không biết phải làm gì với chúng.
“Bác không nghĩ là cháu có thể làm được gì đâu, Kaylee à” – bác Brendon trông cũng thất vọng không kém gì tôi – “Chúng ta chưa biết vấn đề là ở chỗ nào, và cho tới khi xác định được điều đó, cháu sẽ chỉ chuốc rắc rối vào mình thôi.”
Tôi đã rất cố gắng để nghĩ thoáng hơn một chút. Không vội vàng đưa ra những kết luận. Xét cho cùng, tôi cũng đâu có nắm giữ được chứng cứ cụ thể nào trong tay đâu. Tất cả những gì tôi có là một linh cảm xấu và cảm giác tội lỗi. Mà ngay cả nếu giả định của tôi có đúng đi chăng nữa thì tôi cũng không có nhiều sự lựa chọn. Tôi chỉ vừa mới phát hiện ra ngày hôm nay, rằng tôi là một bean sidhe và tôi vẫn chưa hề thử sử dụng năng lực đó một lần nào. Cũng không có gì đảm bảo là tôi có thể cứu được nạn nhân tiếp theo, cho dù họ có đang bị oan thật.
Có lẽ bác Brendon nói đúng, tôi không nên dây vào công việc của các thần chết. Bởi vì họ có liên quan gì tới tôi đâu.
Hay nói đúng hơn là chưa.

Nhưng nhỡ nó sẽ sớm liên quan tới tôi thì sao? Một bạn trong trường tôi đã chết, và không có gì đảm bảo là chuyện đó sẽ không xảy ra một lần nữa. Và nếu điều đó có thể xảy ra với bất kỳ ai, nó hoàn toàn có thể xảy ra với tôi, hay một người bạn thân nào đó của tôi.
“Nhưng nhỡ giả định của cháu là đúng thì sao? Nhỡ đúng là các cô gái ấy đã chết trước khi đến số thì sao? Cháu không thể chỉ đứng nhìn và để chuyện đó lại xảy ra lần nữa. Và một mình cháu thì không thể cứu được ai. Nhưng càng kéo nhiều người tham gia vào chuyện này sẽ chỉ càng khiến họ gặp nguy hiểm hơn mà thôi.” Giống như tôi đã làm với anh Tod. Và anh Nash.
“Thế thì bác nghĩ là cháu đã có câu trả lời của mình rồi. Ngay cả nếu cháu có sẵn sàng mạo hiểm tính mạng của chính mình – và bác cũng nói luôn để cháu biết, bác sẽ không đời nào để cho cháu làm chuyện đó, chừng nào cháu vẫn còn nằm trong sự kiểm soát của bác – thì cháu cũng không có quyền mạo hiểm tính mạng của người khác.”
“Chẳng nhẽ cháu cứ giương mắt nhìn một người vô tội phải chết oan như thế à?”
Bác Brendon chống hai khuỷu tay lên đùi và hít một hơi thật sâu. “Không. Còn một cách khác. Khi gã thần chết kia liên lạc lại với cháu và nếu quả thực là những cô gái kia không có tên trong danh sách thật, thì bác hứa là bác sẽ đứng ra điều tra chuyện này. Cùng với bố cháu. Với một điều kiện. Cháu phải thề là sẽ đứng ngoài chuyện này.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết. Cháu có đồng ý với thỏa thuận này không?” – và không đợi nghe câu trả lời của tôi, bác lại nói tiếp – “Trước khi trả lời bác, cháu hãy nghĩ về Nash, về Tod và những người có thể sẽ gặp nguy hiểm nếu cháu vẫn cứ khăng khăng đòi tự giải quyết mọi chuyện.”
Tôi thở dài. Bác ấy biết quá rõ điểm yếu của tôi là gì rồi. “Thôi được rồi. Cháu hứa sẽ báo ngay cho bác biết sau khi nhận được tin của anh Tod.”
“Cảm ơn cháu. Bác biết mấy chuyện này không hề dễ dàng gì với cháu.” Bác đứng dậy và đút hai tay vào trong túi quần, trong khi tôi cất mấy cái tất vào trong ngăn kéo đang mở sẵn.
“Nhưng mà sao gia đình mình cái gì không di truyền lại đi di truyền cái tiếng thét rợn người thế không biết?”
Bác Brendon cười phá lên, đứng dựa lưng vào cánh cửa. “Thế vẫn còn là may đấy. Cháu mà là nhà tiên tri thì còn khổ nữa.”
“Uầy, có cả nhà tiên tri cơ ạ?”
“Nhưng hiện không còn nhiều nữa, và đa số những người này đều có năng lực siêu phàm. Nếu cháu cho rằng việc dự đoán trước được một cái chết tại một thời điểm đã là khó khăn lắm rồi thì hãy thử tưởng tượng cảm giác khi phải chứng kiến mọi điều sẽ xảy ra với tất cả những người mà cháu gặp, và không thể nào tắt đi được những hình ảnh đó.”
Tôi chỉ biết rùng mình trước ý nghĩ đó. Bên ngoài kia còn có biết bao nhiêu điều tôi chưa từng biết. Sao tôi có thể không nhận ra rằng một nửa gia đình mình không phải là con người nhỉ? Nếu nhìn thấy đôi mắt với những vòng xoáy lạ kỳ kia biết đâu chừng tôi đã nhận ra?

“Sao trước đây cháu chẳng thấy mắt bác chuyển động bao giờ?”
Bác Brendon mỉm cười. “Bởi vì bác đã già và biết cách kiểm soát cảm xúc của mình. Mặc dù phải thừa nhận là không hề dễ dàng gì khi có cháu ở bên cạnh hằng ngày. Bác nghĩ đó cũng là một phần lý do tại sao bố cháu quyết định ra đi. Khi nhìn vào cháu, bố cháu sẽ nhìn thấy hình ảnh của mẹ cháu và khó có thể che giấu cảm xúc của mình. Và nếu cháu nhìn thấy đôi mắt của bố, cháu sẽ có những câu hỏi mà bố cháu chưa sẵn sàng để trả lời.”
Để xem lần này bố sẽ trốn được vào đâu… “Thế bác bao nhiêu tuổi rồi ạ? Tuổi thật sự ý.”
Bác Brendon tặc lưỡi và nhìn chằm chằm xuống đất. Tôi còn tưởng bác ấy sẽ không trả lời cơ, rằng tôi vừa phá vỡ một quy tắc nào đó của các bean sidhe về chuyện hỏi tuổi tác. Nhưng rồi bác ngước mắt lên nhìn tôi và khẽ cười nhẹ. “Bác cũng đang chờ xem tới lúc nào thì cháu sẽ hỏi bác câu đó. Bác vừa bước sang tuổi thứ 124, vào mùa Xuân năm ngoái.”
“Ối trời ơi!” – tôi trợn tròn mắt lên nhìn bác, trong khi bác toét miệng ra cười – “Đáng ra bác phải nghỉ hưu từ 60 năm trước mới phải. Bác Val có biết không ạ?”
“Tất nhiên rồi. Và bác ấy suốt ngày lấy chuyện đó ra để trêu chọc bác không thương tiếc. Những đứa con từ cuộc hôn nhân đầu tiên của bác còn nhiều tuổi hơn cả bác Val.”
“Bác đã từng kết hôn ạ?” – tôi không thể giấu được sự sửng sốt trong giọng nói của mình.
“Ở Ai-len, hơn nửa thế kỷ trước. Cứ vài thập kỷ chúng ta sẽ lại phải dọn đi nơi khác để mọi người không nhận ra là chúng ta gần như không già đi. Vợ đầu của bác mất ở Illinois 24 năm trước, và hai đứa con của bác – đều là bean sidhe – giờ đã có cháu hết rồi. Nhớ nhắc bác hôm nào bác sẽ cho cháu xem ảnh.”
Tôi gật gật đầu, vẫn chưa hết choáng váng. “Uầy, thế mấy anh chị ấy tính tình có dễ chịu hơn chị Sophie không ạ?” Tôi buột miệng hỏi.
Bác Brendon khẽ nhíu mày trước câu hỏi của tôi nhưng sau đó chuyển thành một cái mỉm cười đầy thông cảm. “Thẳng thắn mà nói… thì là có. Nhưng Sophie vẫn còn trẻ. Thêm vài năm nữa chị cháu sẽ chín chắn hơn thôi.”
Không hiểu sao nhưng tôi thấy nghi ngờ lắm.
Và rồi tôi chợt nhận ra một điều. “Cuộc đời đúng là trớ trêu bác nhỉ?” – tôi đứng lùi lại vài bước, nhìn bác Brendon một lượt từ đầu tới chân – “Tuổi bác gấp ba lần tuổi bác Val, nhưng trông bác vẫn trẻ hơn rất nhiều.”
Bác Brendon nháy mắt, tay đặt lên nắm cửa và quay lưng rời khỏi phòng. “Bác có thể chắc chắn với cháu một điều, Kaylee ạ, bây giờ từ ‘trớ trêu’ không còn là cách bác Val của cháu miêu tả về khoảng cách tuổi tác đó nữa.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.