Đọc truyện Nữ Thần Báo Oán – Chương 14
Ông Broadribb tự hỏi –
– Ông đọc Thời báo sáng nay chưa? – Ông Broadribb hỏi.
Ông Schuster đáp là ông đọc Điện tín, không đọc Thời báo.
– Thế thì tờ ấy chắc cũng đăng tin. Cô Elizabeth Temple, tiến sĩ khoa học, đã chết.
Ông Schuster chợt tỏ vẻ chú ý. Ông Boadribb nói tiếp:
– Là hiệu trưởng trường trung học Fallowfiel. Hẳn ông đã nghe nói về Fallowfiel.
– Tất nhiên. Trường nữ trung học loại sang, cực kỳ đắt tiền. Tôi còn biết cô Temple là hiệu trưởng, nhưng đã nghỉ hưu cách đây sáu tháng. Báo hồi ấy đã đăng. Báo còn nói về người hiệu trưởng mới, một phụ nữ trẻ – băm nhăm, bốn mươi thì phải – có chồng, tư tưởng rất tân tiến. Dạy học sinh cả cách trang điểm, và cho phép chúng mặc quần dài.
– Hừm! Ông Broadribb hầm hừ, vẻ không bằng lòng. Với phương pháp như thế, chắc gì đã gây được tiếng tăm bằng cô Temple. Cô này đúng là người có uy tín, phụ trách nhà trường từ lâu.
– Thế thì sao? Ông Schuster hờ hững. Ông không hiểu tại sao đồng sự lại quan tâm một hiệu trưởng quá cố đến thế.
– Cô ấy đi trong đoàn du lịch bằng xe ca …
– À, xe ca! Tôi không bao giờ cho người nhà đi loại phương tiện ấy. Tuần trước ở Thụy Sỹ, một chiếc bị nạn, hai mươi người bị thương. Thật không hiểu họ đào tạo lái xe ra sao!
– Đây là xe của công ty Lâu đài và vườn hoa danh tiếng.
– Ơ … có phải chính là đoàn có cô Marple đi, người mà ông Rafiel bảo trợ?
– Chính thế.
– Cô ấy không làm sao chớ?
– Theo tôi biết thì không. Không phải tai nạn giao thông. Khách tham quan đang trèo một dãy đồi khá dốc thì đá bên trên rơi xuống, làm cô Temple bị thương. Cô được đưa đi bệnh viện và chết ở đó.
– Thật không may.
– Tôi đang tự đặt một số câu hỏi, vì tôi chợt nhớ là cô gái ấy đã học trường Fallowfiel.
– Ông nói cô gái nào vậy?
– Cô gái mà Micheal Rafiel giết. Tôi nhớ lại một số tình tiết có vẻ như có liên quan tới vụ này. Giá ông Rafiel cho mình tin tức cụ thể hơn.
– Ông thấy liên quan ở chỗ nào? Ong Schuster chợt tò mò.
– Cô gái ấy – tên là Verity Hunt, nếu tôi nhớ đúng – là một trong số cô gái bị ám sát thời đó, sáu tháng sau mới tìm thấy thây thể ở một nơi cách làng chừng ba mươi dặm. Con bé bị bóp cổ rồi đập nát mặt, nhưng nhờ quần áo, chiếc túi xách, đồ nữ trang, người ta mới nhận ra.
– Vì vụ ấy mà Michael Rafiel bị kết án?
– Phải. Người ta còn nghi là hắn giết ba cô gái khác trong năm trước, nhưng thiếu chứng cớ, nên chỉ xử hắn về tội giết Verity Hunt. Trước đó hắn đã có tiền sử về tội hãm hiếp. Thực ra thời nay ta hiểu tù ấy nghĩa là gì. Một cô gái rủ con trai về nhà mình trong khi bố mẹ đi làm vắng nhà, rồi khêu gợi cho đến khi điều tất yếu xảy ra. Sau đó, bà mẹ dặn con gái cứ coi đó là cưỡng hiếp. Nhưng thôi … vấn đề không phải ở đó. Tôi đang băn khoăn không biết cái mà ông Rafiel nhờ cô Marple điều tra có phải là liên quan đến Michael.
– Nhưng hắn ta đã bị coi là thủ phạm và bị tù chung thân rồi?
– Phải. Chuyện lâu rồi ….
– Và Verity Hunt học ở trường mà cô Temple làm hiệu trưởng? Nhưng lúc cô ta bị ám sát, chắc đã thôi học rồi.
– Đúng. Lúc đó cô ta vừa mười tám, mười chín, và ở nhà bố mẹ. Hay ở nhà bạn, tôi không rõ. Một cô gái mà người ta thường nói:” Tính khí nhu mì, nhút nhát, không bao giờ dám đi chơi với người lạ, không có bạn trai”. Nhưng thực ra, có bao giờ bố mẹ biết con gái có bạn trai hay không, chúng nó giấu rất kín. Còn thằng Michael, nghe nói, cũng lắm cô gái theo lắm.
– Người ta tin chắc hắn phạm tội?
– Không nghi ngờ một chút nào. Ra tòa, hắn nói lung tung, toàn những điều gian dối, luật sư khuyên hắn im đi thì hơn. Một số bạn của hắn đến khai nhằm để hắn có chứng cớ ngoại phạm, nhưng không lời khai nào có cơ sở, nên cuối cùng hắn bị kết tội.
– Thế ý kiến riêng của ông thế nào?
– Ồ! Tôi không ý kiến gì. Tôi chỉ tự hỏi cái chết của cô hiệu trưởng có dính gì đến vụ ấy không?
– Làm sao mà ông cho có mối liên quan?
– Ông biết không, khi tảng đá rơi từ trên cao xuống trúng một người, không phải luôn luôn là tác phẩm của tạo hóa. Theo tôi biết, đá luôn luôn có xu hướng nằm nguyên tại chỗ.