Đọc truyện Nữ Tế Nan Đương – Chương 55
Buổi tối về nhà, Tô Na không hề nhắc đến chuyện mình suýt nữa thì làm lộ bí mật, cô chỉ yên lặng đi theo hai người kia vào nhà.
Tiêu Thế tắm giặt xong xuôi, đi vào phòng, thấy Tô Mạch Ngôn vẫn như ngày thường, ngồi ở đầu giường cầm một quyển sách chăm chú đọc, trên mũi có một cặp kính tinh tế.
Càng nhìn càng thấy vẻ lạnh lùng toát lên từ người đối phương.
Tiêu Thế bước đến gỡ kính của hắn ra, đưa ra nhìn nhìn: “Kính viễn?”
Tô Mạch Ngôn mím môi: “Kính lão.”
“…..”
Tay Tiêu Thế nhất thời run rẩy, chút nữa thì làm rớt kính trên tay: “Anh đeo kính lão làm gì?”
Tô Mạch Ngôn dụi mắt, đặt cuốn sách sang một bên: “Tôi già rồi.”
Tiêu Thế nhìn hắn, cười rộ lên: “Có già sao? Nhìn vẫn còn thanh niên lắm.”
“Bây giờ thì chưa, nhưng rồi cũng đến lúc.” – Tô Mạch Ngôn cúi đầu – “Cứ mua chuẩn bị sẵn, rồi cũng có lúc dùng đến.”
Tiêu Thế không nói nữa.
Y nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên nằm xuống giường, đầu gối lên đùi hắn.
Tô Mạch Ngôn cúi đầu nhìn con người anh tuấn gối đầu lên người mình kia, không nói gì.
“Thấy nhóc con kia nằm rất thoải mái.” – Tiêu Thế nhắm mắt lại, có chút khó chịu nói – “Chậc, bị giành trước mất rồi.”
Quá ngây thơ.
Tô Mạch Ngôn nhíu mày, muốn nói gì lại thôi, thầm nghĩ, kỳ thật ta cũng rất ngây thơ.
Hắn thấy Tiêu Thế nằm thoải mái, liền xoay đèn, tiếp tục đọc sách.
Thời gian chầm chậm trôi, ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn bao phủ hai người.
Không ai nói gì, nhưng trong lòng họ tràn ngập hạnh phúc.
“Mạch Ngôn.”
“Ừ?”
“Kính mắt, chờ tôi già đi, chúng ta có thể cùng nhau dùng.”
“…..”
Mấy ngón tay cầm sách của Tô Mạch Ngôn run lên, cúi đầu nhìn y.
Tiêu Thế vẫn nhắm mắt như cũ, hơi nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy sống mũi cao nhô lên, tiếng nói còn mang theo một chút ý cười ôn hòa.
“Đến lúc anh không nhìn rõ nữa, tôi có thể đeo kính đọc sách cho anh nghe.”
“……….”
“Đến khi tôi cũng không nhìn rõ, chúng ta có thể cùng nhau nhớ lại…..”
“………..”
“Mạch Ngôn.”
“Ừ?”
Thanh âm có chút khó chịu.
“Chờ mẹ …. Đi….” – Tiêu Thế hít sâu, đột nhiên mở mắt, ôn hòa nhìn hắn – “Tôi sẽ bán căn hộ đó, mua một cái xe.”
Tô Mạch Ngôn lẳng lặng nhìn y một hồi, đột nhiên vươn tay, tắt đèn.
Trong bóng tối, giọng nói của Tiêu Thế còn mang một chút ý cười: “Mạch Ngôn?”
Tô Mạch Ngôn trầm mặc hồi lâu, dùng sức gật đầu, lại gật đầu thật mạnh.
Chính là đối phương không thể nhìn được.
“……Được.”
Ngón tay Tiêu Thế lần được đến mặt hắn, nhẹ nhàng chạm vào mắt, mũi, môi, sau đó lưu luyến không đi.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng tách hàm răng của người kia, sau đó khiêu khích trêu đùa đẫu lưỡi mềm mại.
Tô Mạch Ngôn hiếm khi dịu ngoan, hơi hé miệng, mặc đối phương tùy ý đùa giỡn, sau đó cảm giác được hơi thở nóng rực của thanh niên đến gần.
Lửa nóng bốc lên, như muốn thiêu đốt tất cả.
Tiêu Thế ôm chặt đối phương, vừa nghĩ, đã nói đến thế rồi, chắc là hắn đã hiểu.
Đã sắp qua nửa cuộc đời, đây là lần thứ hai y nói rõ đến thế này.
Lần đầu tiên tình yêu quá nhanh, đến mức y không nhìn rõ, nghe rõ bất kỳ điều gì. Thế nên khi tình cảm chấm dứt rồi, y vẫn không hề hay biết.
Mà đây là lần thứ hai.
Người này yên lặng chờ đợi y, làm bạn với y, cái gì cũng không nói, nhưng y hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm ý của hắn vây quanh mình.
Tình cảm từng chút từng chút đâm chồi nảy lộc, đến khi y phát hiện ra, thì tình cảm đó đã thành một gốc cây to lớn rồi.
Cả đời dài như vậy, đã bỏ qua một lần, không thể để mất lần thứ hai.
Y nghiêm túc quý trọng tình cảm này.
Ở trên giường hôn môi là chuyện rất tiện lợi, áo ngủ cũng thật dễ dàng cởi ra, chỉ cần kéo nhẹ một cái là xong.
Liên tục để lại dấu vết hồng rực trên thân thể trắng nõn kia, nghe hơi thở dồn dập, Tiêu Thế như bùng phát.
“Na Na…” – Tô Mạch Ngôn hít một ngụm không khí, khó khăn nói – “Ở ngay phòng bên….”
Tiêu Thế gặm môi hắn, cười nhẹ: “Vậy chúng ta phải nói nhỏ một chút.”
Quần lót bị kéo xuống: “Cửa….”
Nâng chân đối phương lên, ngón tay có gel bôi trơi nhẹ nhàng tiến vào: “Đã khóa trái.”
Người dưới thân lập tức im lặng.
Kỳ thật chính hắn cũng kích động đến mức không thể kìm chế được, hạ thân phấn chấn đứng thẳng, chờ đợi đối phương an ủi.
Tiêu Thế xoa cánh mông mềm mại, vươn người cắn mút bờ môi của hắn: “Nhẫn nại một chút….”
Tô Mạch Ngôn mím môi, gật gật đầu.
Sau đó, một, hai, ba….
“A Thế….”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm mơ màng của Tô Na, cả Tiêu Thế lẫn Tô Mạch Ngôn đều giật bắn mình, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Tiêu Thế vội ho một tiếng, giọng nói vẫn còn một chút khàn khàn đầy tình dục: “Cái gì?”
“Em gặp ác mộng….” – Tô Na gõ gõ cửa – “Anh sang ngủ cùng em đi….”
Tô Mạch Ngôn nhíu mày.
Sắc mặt Tiêu Thế cũng không tính là đẹp, nhịn không được nói: “Na Na.”
Tô Na ỉu xìu: “Sao?”
Tiêu Thế thở dài, không biết phải nói thế nào: “Chúng ta đã ly hôn, không thể cùng nhau ngủ. Chỉ là một cơn ác mộng thôi mà, em cũng đâu phải là trẻ con nữa.”
Tô Na nghe xong a một tiếng, vội vàng nói: “Ai nha, em quên mất.”
Tiêu Thế nhẹ nhàng thở hắt ra, cứng ngắc cười nói: “Vậy về ngủ đi, đã khuya lắm rồi.”
Tiểu huynh đệ của anh còn cần an ủi đấy, giờ mà ép nó xuống, mai chắc không còn hứng thú đi làm nữa.
Không nghĩ tới Tô Na lại nói: “Vậy cha ơi, cha sang ngủ với con đi ~~~”
“…………”
Tiêu Thế đột nhiên có cảm giác xấu hổ, giống kiểu phụ huynh đang “hành sự” thì bị con cái “bắt quả tang” vậy.
Tô Mạch Ngôn từ trước đến giờ vốn chiều con, không đợi Tô Na nói đến câu thứ hai, đã đầu hàng rồi.
Liếc mắt với Tiêu Thế xin lỗi, sau đó đứng dậy đi mở cửa: “Về ngủ thôi.”
Tô Na đứng ngoài cửa trông mong: “Cha, cha không biết đáng sợ thế nào đâu, con mơ thấy cương thi bật dậy cầm dao đuổi theo con…..”
Tô Mạch Ngôn cau mày: “Về ngủ thôi.”
Tô Na bĩu môi: “Không.”
Bị người khác phá đám, lúc này Tiêu Thế đang rất khó chịu, khuôn mặt biểu cảm phi thường thối: “….Vậy em muốn thế nào?”
Tô Na đảo mắt: “Nếu không… Con ngủ cùng hai người……”
“Vớ vẩn!” – Không đợi Tô Na nói xong, Tô Mạch Ngôn trầm giọng – “Về ngủ.”
“……….”
Tô Na buồn bực cực kỳ: “Vậy con ra sopha ngủ, dù sao cũng không về phòng đâu, sợ lắm….”
Tô Mạch Ngôn quay đầu, nhìn Tiêu Thế.
Y dùng chăn che ngửa người phía dưới, nhưng mà nhìn sắc mặt đầy nhẫn nại của y, hiển nhiên là tiểu huynh đệ chưa chịu nằm xuống.
Y còn muốn chờ mình về để tiếp tục.
Nghĩ như vậy, Tô Mạch Ngôn cũng có chút khẩn trương, giọng nói không khỏi thêm phần hối thúc: “Về ngủ đi, con cũng đâu phải là trẻ con nữa.”
Kỳ thật là đã lâu lắm rồi, hai cha con chưa có cơ hội cùng ngủ với nhau.
Tô Na nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn cha mình ngồi trên ghế dựa: “Cha, gần đây tâm tình cha có vẻ rất tốt.”
“Ừ.” – Tô Mạch Ngôn nhớ tới những lời vừa rồi của Tiêu Thế, tâm tình không khỏi tốt lên, nhưng bên ngoài thì vẫn tỏ vẻ trầm tĩnh – “Mau ngủ đi.”
Tô Na nằm trên giường, trở mình: “A Thế chăm sóc cha rất tốt.”
Tô Mạch Ngôn lại ừ một tiếng.
Tô Na thở dài, giọng nói xa xăm: “Cha, theo cha thấy, anh ấy có phải là muốn quay lại với con không?”
“….Sao?”
Tô Na nghe được ngữ khí hoài nghi của cha mình, tinh thần lập tức tỉnh táo, bật dậy: “Cha xem, đã ly hôn rồi mà vẫn chăm sóc cha như vậy, không phải rất lạ sao, mà vẫn còn ở lại đây nữa, chả lẽ không phải là muốn….”
“…………”
“Hơn nữa anh ấy cũng không chịu nói thẳng với mẹ Tiêu chuyện bọn con ly hôn, nhất định là mong chờ một ngày nào đó có thể quay lại với con còn gì?”
“…………”
“A Thế vốn là người như vậy, cho dù trước mắt thấy hết hi vọng, cũng vẫn không chịu quay đầu….”
“……….”
Càng nghe mặt Tô Mạch Ngôn càng đen, trầm mặc một hồi, hắn đột nhiên hỏi: “Vậy con thì sao? Có muốn quay lại không?”
Tô Na có chút mệt mỏi, nằm ngã xuống giường, mơ hồ hắt hơi một cái: “Vâng…. Đồ ăn anh ấy làm ngon lắm….”
Nhưng mà khi lấy nhau rồi thì chả còn thú vị gì nữa….
Nửa câu sau chưa kịp nói, thì người đã ngủ rồi.
Cho nên cô không nhìn thấy khuôn mặt buồn bực của cha mình.
Mà sáng sớm hôm sau, Tiêu Thế cũng buồn bực đi ra, đột nhiên lại phát hiện có gì đó khác thường.
“Mạch Ngôn, bữa sáng muốn ăn gì?”
Tô Mạch Ngôn ngẩng đầu khỏi tờ báo, nhìn Tô Na: “Bữa sáng muốn ăn gì?”
Tiêu Thế đặt một tách mật trà xuống trước mặt Tô Mạch Ngôn: “Tốt cho dạ dày, uống đi..”
Tô Mạch Ngôn mặt không đổi sắc đưa mật trà cho Tô Na: “Tốt cho dạ dày.”
“…….”
Tiêu Thế đi sau Tô Mạch Ngôn, chuẩn bị đi làm.
Tô Mạch Ngôn đột nhiên quay phắt lại nhìn y, nghiêm túc nói: “Đưa Na Na đi.”
“……..A?”
Tô Mạch Ngôn thản nhiên: “Đưa Na Na đến chỗ Trần tiên sinh.”
Tiêu Thế nhăn mày nhìn hắn: “Tôi không có xe, đưa người đi thế nào được?”
Tô Mạch Ngôn cúi đầu, nghĩ nghĩ nói: “Cậu có thể chạy đằng sau xe được.”
“…………”
Cuối cùng thì Tiêu Thế cũng có thể khẳng định một trăm phần trăm là: Tô Mạch Ngôn, không hiểu tại sao lại xù lông rồi.