Nữ sinh

Chương 5


Bạn đang đọc Nữ sinh – Chương 5

Chương 5
Mặc dù rất cảm kích về chiếc áo lính thủy, Xuyến vẫn cảm thấy ấm ức về anh, nhất là về cái “thân thế và sự nghiệp” mơ hồ của anh. Cho đến nay, Xuyến, Thục và Cúc Hương chỉ mới biết đó là một anh chàng đẹp trai (chọc quê), tuổi con ngựa (đoán mò) và thất nghiệp (do anh chàng tự khai nhưng chắc gì đã đúng!) Còn ngoài ra, không đứa nào biết gì thêm về anh cả.
Trong khi đó, chẳng biết anh điều tra bằng con đường bí mật nào mà lại biết khá rõ về bọn họ. Càng nghĩ, Xuyến càng thắc mắc. Thắc mắc nhưng không giải đáp được, Xuyến đâm ra tức mình.
Xuyến nói với Thục, giọng ấm ức:
– Vậy là bọn mình đã thua 0 – 1.
Thục không hiểu:
– Làm gì mà thua? Mà thua ai?
– Thua anh chàng Gia chứ thua ai!
Thục ngây thơ:
– Sao lại thua anh ta? Thua cái gì?
Cúc Hương nhạy hơn Thục. Nó hiểu liền:
– Anh ta biết rành về tụi mình, trong khi tụi mình mù tịt về anh ta, vậy là thua chứ là gì nữa!
– Ừa hén! – Thục gật gù.
Xuyến liếc xéo Thục:
– Mày lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, cứ như đang ở trên mây!
Thục vùng vằng:- Thì tao ở trên mây, còn mày với con Cúc Hương ở dưới đất. Tụi mày muốn làm gì thì làm!
Cúc Hương giảng hòa:
– Thôi, đừng cãi nhau nữa! Nhiệm vụ hàng đầu của tụi mình bây giờ là phải xác định xem anh chàng…
Thục ngó Cúc Hương:
– Xác định sao?
Cúc Hương cười hì hì:
– Xác định xem anh chàng đã có… vợ chưa!
– Dẹp mày đi! Giỡn hoài!
Cúc Hương hít vào một hơi dài. Nó lấy bộ nghiêm chỉnh:
– Nhiệm vụ hàng đầu của tụi mình là xác định xem anh chàng là người thế nào, học hành ra sao, biết đọc biết viết hay mù chữ…
Trong khi Cúc Hương đang hoa chân múa tay “thuyết minh” về “nhiệm vụ” thì Thục ôm bụng cười. Bao giờ cũng vậy, hễ Cúc Hương pha trò là Thục không nhịn được cười. Chỉ có Xuyến vẫn giữ được vẻ mặt nghiêm nghị. Nó coi những điều Cúc Hương đưa ra là hoàn toàn đứng đắn mặc dù chẳng bao giờ Cúc Hương nói về những điều đứng đắng bằng phong cách đứng đắng thật sự.
Đợi Cúc Hương nói xong, Xuyến phát biểu:
– Đúng là phải kiểm tra trình độ học vấn của anh chàng, xem anh ta có phải là người học hành đàng hoàng không. Nhưng làm thế nào để kiểm tra điều đó.
Cúc Hương nhún vai:
– Dễ ợt! 
Anh vẫn không hay biết gì về toan tính của ba cô nữ sinh tinh nghịch. Anh đang ngồi trong quán thì Xuyến, Thục và Cúc Hương kéo vào như thường lệ. Anh mỉm cười chào họ với vẻ thân mật như mọi ngày. Ánh mắt láu lỉnh của Xuyến và Cúc Hương không còn khiến anh phải cảnh giác. Bây giờ, phần nào anh đã làm quen với tính cách nghịch ngợm của hai cô.Như đã bàn tính, sau những câu chuyện trò vớ vẩn, Xuyến đột ngột hỏi anh:

– Anh biết làm toán không?
Anh giật mình:
– Toán gì?
– Thì toán chứ toán gì! Toán tụi này đang học đó! Có một bài toán khó quá, tụi này định nhờ anh giải giùm.
Anh nhìn Xuyến bằng ánh mắt nghi hoặc:- Chắc các cô làm bộ chứ cả Xuyến lẫn Cúc Hương đều giỏi toán, lẽ nào làm không ra!
Cúc Hương chép miệng:
– Tụi này bí thật mà! Anh giải giùm đi! Hay là anh cũng bí!
Anh tặc lưỡi:
– Tôi cũng không biết nữa! Có thể tôi cũng giải không ra. Nhưng thôi, các cô cứ đưa đây tôi xem thử!
Chỉ đợi có vậy, Xuyến rút cuốn tập trong cặp ra đặt lên bàn. Nó lật lật vài trang rồi chỉ vào bài toán “tụi này đang bí”.
Anh nhìn vào cuốn tập và bất giác buộc miệng khen:- Đẹp quá!
Xuyến trố mắt:
– Toán mà đẹp?
Anh đính chính:
– Không phải! Tôi không nói bài toán!
– Chứ anh bảo cái gì đẹp?
Cúc Hương vọt miệng trả lời thay:- Anh Gia khen bàn tay của mày đẹp đó!Cúc Hương vừa nói, Xuyến đã vội vã rụt tay về.
Anh cười:
– Cúc Hương chỉ giỏi xuyên tạc. Tôi khen là khen chữ viết. Chữ con gái mà viết đẹp, đều và mạnh mẽ không thua gì chữ con trai!
Cúc Hương liếc Xuyến:
– Thích nhé! Con gái mà như con trai!
Anh nhìn Cúc Hương:- Cô lại xuyên tạc nữa rồi!
Cúc Hương sợ anh nổi giận như bữa trước, liền thè lưỡi:- Thôi, thôi, tôi không “phụ đề việt ngữ” nữa đâu! Anh làm toán đi!
Anh lại cúi nhìn vào bài tập. Bài toán Xuyến đưa chỉ là một bài toán về đại số véctơ. Bài toán không có gì là phức tạp lắm. Anh lấy cây viết trong túi áo ra và giải nhoáng một cái là xong.
Giải xong, đẩy cuốn tập về phía Xuyến, anh nói:
– Chắc các cô âm mưu chuyện gì chứ bài toán này các cô thừa sức giải.
Xuyến cầm cuốn tập lên làm bộ săm soi, nói:
– Tụi này bí thật mà!
Thục nhìn anh bằng ánh mắt long lanh:
– Anh giải lẹ ghê! Anh mà xin vô học chung lớp với tụi này, chắc là anh sẽ đứng nhất.
Cúc Hương hùa vô:

– Và tụi này sẽ cóp-pi bài của anh tha hồ.
Anh xua tay:
– Thôi, thôi, các cô đừng có mà bốc tôi lên mây!
Cúc Hương nheo mắt:
– Bộ anh không thích lên mây hả? Lên mây, anh sẽ được ở với con Thục!
– Sao lại ở với Thục?
– Bởi vì khi nãy con Xuyến bảo con Thục lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, y như đang sống ở trên mây. Anh lên đó là gặp nó liền.Nhìn Thục đang ngồi sượng sùng, anh trách Cúc Hương:- Cô thì lúc nào cũng đùa được!
– Thôi, tôi sẽ không đùa nữa! – Cúc Hương rụt cổ.
Đột nhiên, Xuyến lên tiếng:
– Còn một bài nữa!Anh quay nhìn Xuyến:
– Xuyến nói sao?
Xuyến rút một cuốn tập khác trong cặp ra, nói:
– Còn một bài toán khó nữa! Anh giải giùm đi!
Anh giơ hai tay lên trời:
– Trời ơi, cô làm như tôi là máy tính không bằng!
Xuyến cười:
– Anh còn giỏi hơn máy tính nữa ấy chứ! Bài này khó lắm, máy tính chưa chắc đã giải ra!
Anh nheo mắt:
– Khó bằng bài khi nãy chứ gì!
– Khó hơn nhiều!
Vừa nói Xuyến vừa đẩy cuốn tập tới trước mặt anh. 
Anh nhìn cuốn tập như nhìn một cái bẫy, không hiểu trong đó chứa những thách đố gì. Thấy vậy, Xuyến nói:
– Làm gì anh dòm lom lom vậy! Không có gì nguy hiểm đâu!
– Nguy hiểm hay không có trời mà biết!
Nói vậy nhưng anh vẫn kéo cuốn tập lại gần, chăm chú đọc. Quả thật, đúng như Xuyến đã cảnh cáo trước, bài toán lần này là một bài giải tích khá rắc rối. Anh nhíu mày, cố nhớ lại những kiến thức về hàm số anh đã học qua trước đây. Anh lôi từ trong quá khứ đầy bụi ra những sin, arcsin, cos, arccos và tìm cách hệ thống lại một cách vất vả để cố vượt qua cuộc kiểm tra không được báo trước. Những đường đồ thị chạy ngoằn ngoèo trong óc anh như những tia chớp. Anh học môn văn là chủ yếu, từ lâu không còn đụng đến những con số rối rắm này nên phải mất một thời gian khá lâu anh mới giải xong bài toán.
Anh thở phào, đưa trả cuốn tập cho Xuyến và nói:
– Xuyến xem lại đi! Không biết tôi giải có sai chỗ nào không.
Cả ba cô gái châu đầu dòm vô cuốn tập.
Thục reo lên:

– Đúng rồi!
Xuyến gật gù:
– Đúng là một “em” học sinh xuất sắc!
Còn Cúc Hương thì nhìn anh, khen:
– Anh có thể lên thẳng lớp mười hai được rồi. Khỏi phải lưu ban!
Nghe khen, anh chẳng cảm thấy sung sướng một chút nào. Anh nhìn ba cô gái với vẻ băn khoăn:
– Các cô định thử tôi chứ gì?Xuyến làm mặt tỉnh:
– Thử gì đâu! Tụi này làm không ra, nhờ anh giải giùm vậy thôi!
Anh thở dài:- Tôi không chuyên về toán. May mà tôi chưa quên hết mọi thứ.
– Chứ anh chuyên môn gì? – Thục hỏi.
– Tôi học văn.
Cúc Hương nhướng mắt:
– Vậy là anh hợp với con Thục rồi.
Phớt lờ câu châm chọc của Cúc Hương, anh nói:
– Xuyến và Cúc Hương cũng đâu có kém môn văn.
Xuyến nhún vai:
– Tôi với con Cúc Hương học dở ẹc!
– Đó là Xuyến nói vậy thôi!
Xuyến gục gặc đầu:
– Con Xuyến nói thật đó. Tụi tôi học văn thua xa con Thục. Học truyện Kiều cả tháng trời mà tôi chỉ nhớ có mỗi một câu.Anh tò mò:
– Câu gì?
– “Mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao”. Nhờ gặp anh tôi mới nhớ, chứ nếu không tôi đã quên tuốt rồi!
Câu Kiều mà Cúc Hương đọc là câu Nguyễn Du tả Mã Giám Sinh, một nhân vật bịp bợm. Ý nó muốn chọc anh. Nhưng anh không giận Cúc Hương, anh chỉ bẻ lại:
– Nhưng Mã Giám Sinh trên bốn chục tuổi kia mà! Nguyễn Du đã viết là: “Quá niên trạc ngoại tứ tuần”.
– Anh nhớ lộn rồi! – Cúc Hương cãi – Nguyễn Du viết là “Quá niên trạc ngoại tứ tuần… chia hai”!
Nói xong, nó cười hích hích. 
Sau lần “kiểm tra” trình độ văn hoá của anh, ba cô gái đã không còn thắc mắc về “học lực” của anh nữa. Cả ba đều thống nhất ý kiến: anh không mù chữ, học hành đàng hoàng, ít nhất cũng học hết bậc phổ thông trung học (mặc dù có thể sau đó đã thi rớt đại học và lâm vào tình trạng thất nghiệp).
Những lần gặp gỡ sau đó, họ không còn nhờ anh giải “thử” nữa mà giải “thật” những bài làm khó, nhất là chẳng còn mấy ngày nữa họ phải thi kiểm tra học kỳ một. Thật ra, về các môn khoa học tự nhiên, Xuyến, Thục và Cúc Hương không hề ngán. Duy chỉ có môn văn, phân tích tới, phân tích lui rắc rối, ba cô hơi ngài ngại. Ngay cả Thục, giỏi văn nhất lớp, cũng luôn phải dè chừng các bài nghị luận. Phân tích một đoạn văn hay một đoạn thơ, Thục thừa sức làm. Nhưng khi đi vào giải thích và chứng minh các nhận định văn học, Thục thường cảm thấy lúng túng. Không phải bao giờ Thục cũng tìm ra những lập luận thuyết phục nhất. Đó là vấn đề của Thục, của Xuyến, của Cúc Hương. Và cả của anh, khi ba cô gái tin cậy hỏi:
– Vậy ta phải làm sao?Anh cười:
– Để giải quyết vấn đề này, trước tiên các cô phải giành lấy cái “vinh dự” của tôi.
Mãi chú tâm vô bài học, không người nào trong ba cô gái nhớ lại những trò chơi quỉ quái của mình. Ba đôi mắt đều giương tròn nhìn anh, ngơ ngác. Cúc Hương hỏi:
– Vinh dự gì?- Vinh dự trả tiền cà phê chứ vinh dự gì!
Cúc Hương chun mũi:
– Chà, anh thù dai quá hén!
Anh đằng hắng:

– Đây không phải là thù dai. Tôi chỉ lập lại những gì các cô đã làm.
Xuyến bình luận:
– Cái đó người ta gọi là hối lộ.
Anh lắc đầu:
– Chữ hối lộ ở đây không chính xác. Gọi là bồi dưỡng thì thích hợp hơn.
Xuyến khịt mũi:
– Thôi, anh muốn gọi là hối lộ hay bồi dưỡng gì kệ anh. Tụi này đồng ý tất. Miễn là anh chỉ cho tụi này một vài “bí quyết” để làm bài nghị luận.
Anh mỉm cười:
– Tôi nói đùa thôi chứ chẳng bắt các cô trả tiền cà phê đâu mà sợ. Còn về loại văn giải thích và chứng minh các nhận định văn học thực ra chẳng có bí quyết gì ghê gớm, cái chính là phải nắm được những ý tưởng chủ chốt trong nhận định, thông qua những khái niệm chính trong câu. Sau đó, thiết lập mối tương quan giữa nội dung nhận định và nội dung tác phẩm…Sau đó, anh bắt đầu hướng dẫn cho các cô gái cách tiến hành một bài nghị luận văn học như thế nào cho khoa học, rõ ràng, xuất phát từ những điểm chú ý được xác định trước. Anh giảng giải tận tình, dễ hiểu, và với những cô gái thông minh như Xuyến, Thục và Cúc Hương thì sự tiếp thu không gặp phải khó khăn nào.
Khi anh giảng xong, Xuyến gật gù:
– Trình bày khúc chiết, mạch lạc, có đầu có đũa, xứng đáng được điểm mười.
Thục khen:
– Anh thi vào trường sư phạm coi bộ hợp lắm!
Cúc Hương thì chọc:
– Ý kiến con Thục hay đấy! Anh ráng chờ một, hai năm nữa, tụi này tốt nghiệp phổ thông xong, sẽ rủ anh đi thi đại học chung cho vui.
Ba cô gái thi nhau nói, còn anh thì ngồi ngắm họ. Những gương mặt hồn nhiên, nghịch ngợm và ham học kia bao giờ cũng đem lại cho anh những ý nghĩ và những xúc cảm tốt đẹp.
Cúc Hương cứ xuýt xoa luôn miệng:
– Chà, chà, có một ông anh như anh kể cũng thú vị thật!
Xuyến “kê” Cúc Hương:
– Mới hôm trước mày còn bảo anh Gia láu cá như thằng cha Aresène Lupin gì đó, bữa nay mày lại trổ tài nịnh rồi. Cúc Hương chẳng hề bối rối, nó cười hì hì:
– Thì con người ta phải biết phục thiện chứ! Tao đâu có ngoan cố như mày!
Xuyến cự nự:
– Tao làm gì mà ngoan cố?
Cúc Hương nghinh mặt:
– Chứ gì nữa! Anh Gia giảng toát mồ hôi, mày không nịnh được một câu mà còn bày đặt bắt bẻ tao.
Xuyến bĩu môi:
– Tao không quen nịnh! Tao hành động thực tế hơn!
Cúc Hương ngạc nhiên:
– Mày định làm gì?
– Tao đi trả tiền cà phê.
Vừa đáp, Xuyến vừa đứng lên khỏi ghế. Anh hốt hoảng:
– Thôi, thôi, Xuyến đừng làm vậy! Kỳ lắm!
– Có gì đâu mà kỳ! Hôm trước anh trả tiền chè cho tụi này thì bây giờ tụi này trả tiền cà phê cho anh. Coi như huề! Nói xong, không để anh kịp ngăn cản, Xuyến vội vã đi lại chỗ quầy thu tiền.
Anh chỉ biết nhìn theo, lắc đầu. 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.