Bạn đang đọc Nữ sinh – Chương 1
Chương 1
Quán nằm hơi chếch với cổng trường về mé phải, cách một con đường hẹp vừa đủ hai xe ô-tô đi lọt.
Ở đây, người ta có bán cà phê nhưng chính là bán các loại chè, xi-rô và kem. Ngày hôm đầu tiên đặt chân vào quán, anh đã nhận thấy điều đó. Cũng chẳng có gì lạ bởi khách thường xuyên của quán là đám học sinh của ngôi trường cấp ba đối diện. Trước và nhất là sau giờ học, từng nhóm học sinh kéo nhau vào quán ăn chè, uống nước và đấu láo. Trống vừa đánh thùng thùng, học sinh đã ùa ra khỏi cổng trường, vội vã băng qua đường và kéo vào đầy quán. Những lúc ấy, chủ quán phải kê thêm chiếc ghế trước hiên, dưới bóng cây sứ xum xuê đằng trước.
Chè ở đây ngon, thậm chí khá ngon. Ăn thử một ly, anh biết. Nhưng khách đến không chỉ để ăn chè mà còn để ngồi trò chuyện, thường là chuyện tầm phào, cà kê dê ngỗng. Cũng có khi khách bàn chuyện học tập. Thậm chí, có một lần, anh bắt gặp một học sinh ngồi ôn bài nơi góc quán.
Chủ quán là một phụ nữ đẫy đà, khoảng năm mươi tuổi, tính tình vui vẻ, xuề xòa, coi chuyện học sinh vào quán ngồi tán láo hằng giờ hay ôn bài cả buổi là chuyện bình thường. Hai cô con gái giúp việc cũng đối xử với khách theo một phong cách cởi mở không kém. Tất cả những điều đó khiến anh có cảm giác nơi đây giống một câu lạc bộ hơn là quán nước.
Anh thường đến quán vào sáng sớm, lúc giờ học chưa bắt đầu. Anh chọn một chỗ ngồi kín đáo nhưng không đến nỗi khuất tối lắm để có thể nhìn thấy ngôi trường bên kia đường và lắng nghe những tiếng rì rầm từ các lớp học vọng lại. Sau đó, anh kêu một ly cà phê đen, vừa nhâm nhi nhìn ngắm các khách hàng ôm cặp vào quán và lắng nghe họ trò chuyện. Những lúc ấy, anh thường mỉm cười vẩn vơ và lặng lẽ theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình.
Đến ngày thứ ba thì Xuyến nhận ra sự khác thường. Nó khều Cúc Hương, giọng bí mật:
– Có hiện tượng lạ, mày biết chưa?
Cúc Hương rụt cổ:
– Gì mà ghê gớm vậy? Đuôi sao chổi sắp quét trúng trường mình hả?
Xuyến nhăn mặt:
– Mày lúc nào cũng tếu được! Tao nói nghiêm chỉnh mà!
Cúc Hương nheo mắt:
– Nhưng mà chuyện gì nói đại ra cho rồi! Mày lúc nào cũng làm bộ bí mật. Theo dõi nét mặt mày còn mệt hơn theo dõi số phận nô tỳ Isaura.
Xuyến nghiêm giọng:
– Có một anh chàng. . .
-. . . Từ trên trời rơi xuống? – Cúc Hưng chêm tiếp.
– Cũng có thể! Không biết ở đâu rơi xuống ngay trước cổng trường mình. Ba ngày nay rồi.
– Anh chàng bán kẹo kéo chứ gì?
Xuyến phớt lờ sự pha trò của Cúc Hương. Nó cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị:
– Anh chàng ngồi bên quán cây Sứ. Cúc Hương chớp mắt:
– Tao biết rồi. Chân đi săngđdan. Áo sơ mi bỏ vô thùng. – Ngay chóc!
Xuyến reo lên. Đột nhiên nó nhìn sững Cúc Hương:
– Chà, mày để ý kỹ quá hén!
Cúc Hương cười:
– Thấy người lạ mặt mình phải cảnh giác chứ!
Xuyến hạ giọng:
– Nhưng mày có nghi gì không?
– Nghi gì?
– Anh chàng đó.
– Gián điệp chứ gì!
– Hừm! Tao đoán anh chàng đang “trồng cây si” một đứa nào trong trường mình.
– Đứa nào đó chắc là mày.
Xuyến phát vào vai Cúc Hương: – Tao nói thật mà mày cứ giỡn hoài!
Đúng lúc đó, Thục trờ tới.
Cúc Hương nháy mắt với Thục:
– Có một người đang tìm mày.
Thục tròn mắt:
– Thật không? – Thật. Tìm ba ngày nay rồi.
Thục bán tín bán nghi:
– Ai vậy?
– Một anh chàng rất bảnh trai. Từ trên trời rơi xuống.
Thục cười:
– Mày lúc nào cũng pha trò được.
Cúc Hương chỉ tay qua bên kia đường:- Tao đùa mày làm gì! Anh chàng đang ngồi đợi bên quán cây Sứ kia kìa!
Thục nhìn theo tay chỉ của bạn:- Đâu?
– Đó! Anh chàng đang ngồi tuốt bên trong đó!
Thục nhún vai:
– Tao không thấy gì hết!
Xuyến chen vào:
– Mày muốn thấy thì qua bên đó với tụi tao.
Nói xong Xuyến cầm tay Thục kéo đi. Thục níu lại:
– Thôi, tao không đi đâu!- Sao lại không đi?
Thục nhăn mặt:
– Không đi là không đi chứ sao! Mày với con Cúc Hương chỉ giỏi bịa!
Cúc Hương hắng giọng:
– Bịa đâu mà bịa! Qua bên đó, mày không hỏi thì tụi tao hỏi giùm cho.
Vừa nói, Cúc Hương vừa đẩy Thục tới trước. Không biết làm sao, Thục đành phải bước theo hai bạn.
Anh đang ngồi thì thấy ba cô gái bước vào quán và xăm xăm đi lại phía mình. Cô đi trước có vẻ bạo dạn, cô đi giữa khoan thai hơn còn cô đi sau cùng thì lộ vẻ rụt rè. Trong một thoáng, anh nhận ra ba cô gái này là khách thường xuyên của quán. Nhưng mọi hôm, ba cô thường ngồi ở chiếc bàn bên trái, sát cửa ra vào, không hiểu sao hôm nay họ lại kéo vao phía trong và lại có vẻ như muốn ngồi chung bàn với anh.
Anh chưa kịp suy nghĩ thì các cô gái đã ngồi xuống những chiếc ghế trống bên cạnh. Tự nhiên anh có cảm giác mình bị bao vây. Ý nghĩ đó bất giác khiến anh bật cười. Anh cố nén mà không được.
Nghe tiếng anh cười khẽ, Xuyên quay sang Cúc Hương:
– Mặt tao có dính lọ nồi không?
– Không! – Cúc Hương hùa theo.
– Xuyến làm mặt tỉnh:
– Không sao có người cười?
Cúc Hương nhún vai:
– Khi không mà cười mới giỏi chứ! Còn thọt lét mới cười thì ai cười chả được!
Biết gặp thứ dữ, anh vội vàng nghiêm mặt và đưa mắt nhìn ra đường, ra vẻ như không quan tâm đến những vị khách ngồi cùng bàn.
Thấy anh ngó lơ, Xuyến khều Thục:
– Mày hỏi đi!
– Hỏi gì?
– Hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?
Thục rụt cổ:- Thôi đi! Tụi mày chuyên môn phá người ta không hà!
Xuyến trừng mắt:
– Mày không hỏi tao hỏi à!
Thục cười:- Mày ngon thì hỏi đi!
– Đừng có thách!
Nói xong, Xuyến đằng hắng một tiếng thật to. Thấy anh vẫn không động tĩnh, nói gọi giật:
– Này, anh. . . bạn!
Anh quay mặt lại:
– Cô gọi tôi?
Xuyến chun mũi:
– Không gọi anh thì gọi ai!
Anh hỏi, giọng cảnh giác:
– Cô gọi tôi có chuyện gì không?
Xuyến chỉ Thục:
– Nó đây nè!
Anh ngơ ngác nhìn Thục. Nhưng Thục đã cúi mặt xuống, anh chỉ thấy cái “đuôi gà” vắt trên vai nó. Mãi một lúc sau, anh mới ấp úng hỏi lại:
– Là sao? Tôi không hiểu.
Xuyên nheo mắt:
– Anh không hiểu thật à?
– Thật.
Xuyến nhún vai:
– Thật thì thôi! – Rồi nó giả vờ chép miệng – Vậy mà tôi tưởng anh tìm nó.
Anh nhìn về phía Thục:
– Tìm cô này hả?
Xuyến “sửa lưng” anh liền:
– Anh đừng gọi nó là cô này! Nó tên Thục.
Anh đỏ mặt:
– Xin lỗi! Tại tôi không biết tên các cô.
Xuyến cười:
– Tên tụi này rất đẹp và dễ nhớ lắm. Nó là Thục. Tôi tên Xuyến. Còn con nhỏ này tên Cúc Hương.
Anh gật gù:
– Ừ, tên ai cũng đẹp.
– Còn anh? – Cúc Hương im lặng từ nãy đến giờ, đột ngột lên tiếng hỏi.
– Tôi sao?
– Tên anh là gì?
– À, tôi tên Gia.
– Gia hay Da? – Gia. Cúc Hương gục gặc đầu:
– Tên anh cũng đẹp. Nhưng không đẹp bằng tên tụi này.
Anh cười:
– Tôi cũng nghĩ vậy.
– Anh nghĩ vậy thật à?
– Thật. Tôi không biết nói dối. Xuyến reo lên:
– Thế thì hay quá! Anh khai thật đi! Anh “kết môđen” cô nào ở trường này?- Đâu có! – Anh đáp, giọng bối rối.
Thấy anh đỏ mặt, Cúc Hương động viên:
– Anh cứ nói thật đi! Có gì tụi này hỗ trợ cho!
Xuyến hùa theo:
– Ừ, tôi sẽ làm “chú bé liên lạc” cho anh. Đảm bảo không đọc trộm thư!
Anh nhăn nhó:
– Các cô đoán trật rồi. Không hề có chuyện đó ở đây!
Xuyến quắc mắt:
– Có hề! Anh đừng chối!
– Tôi không chối! – Anh thở dài, vẻ khổ sở.
Thấy vậy Thục lên tiếng:
– Người ta đã bảo không có, sao tụi bây cứ bắt ép hoài vậy!
Xuyến nạt Thục:
– Mày sao ngây thơ quá! Không có gì sao ngày nào cũng đến đây.
Anh rên rỉ:
– Tôi đến uống cà phê.
– Uống cà phê mà ngồi từ sáng đến trưa. Anh nói dối!
– Tôi đã nói rồi! Tôi không biết nói dối.
Thấy anh khăng khăng, Xuyến hạ giọng nhỏ nhẹ:
– Không nói dối thì anh khai thật đi!
Anh chớp mắt: – Khai gì bây giờ?
Xuyến tiếp tục dụ dỗ:
– Khai tại sao anh ngồi uống cà phê cả buổi vậy.
Anh tặc lưỡi:
– Tại tôi không biết đi đâu.
Thục chen vào:
– Bộ anh không đi làm hả?
– Không.
– Vậy là anh thất nghiệp?
– Ừ, thất nghiệp.
Cúc Hương nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ:
– Thất nghiệp sao mà quần áo láng coóng vậy?
Anh nhún vai:
– Các cô không biết gì hết! Phải ăn mặc đàng hoàng thì mới dễ xin việc làm.
Thấy không thể khai thác gì thêm được ở đối tượng khả nghi này, Xuyến hắng giọng tuyên bố:
– Thôi được rồi, tạm thời tụi này tin anh! Nhưng tôi không hiểu. . .
Đang nói tự nhiên Xuyên ngừng lại. Anh nhìn nó, hồi hộp:
– Không hiểu chuyện gì?
Xuyến nháy mắt:
– Anh bảo thất nghiệp sao lại có tiền uống cà phê?
Anh cười:
– Tưởng gì! Tiền cà phê đâu có bao nhiêu!
Xuyến hỏi bằng giọng tinh quái:
– Vậy tiền chè có “bao nhiêu” không?
Anh ngớ người ra:
– Cô nói gì tôi không hiểu.
Cúc Hương cười cười giải thích:
– Anh chậm hiểu quá! Ý nó muốn hỏi là anh có thể trả tiền ba ly chè của tụi này không.
Anh cũng cười:
– Được thôi! Để đó tôi trả cho!
Thấy anh đồng ý ngay như vậy, Xuyến nhận xét:
– Anh chỉ mắc tội chậm hiểu thôi. Nhưng khi hiểu ra, anh trả lời không đến nỗi chậm lắm!
Ý nó khen anh là con người mau mắn. Và anh không biết mình có nên vui với lời khen đó hay không.
Trước khi ba cô gái kéo ra khỏi quán, Cúc Hương còn quay lại buông thõng một câu:
– Từ trước đến nay chưa có ai được vinh dự trả tiền cho bọn này như anh đâu!
Nhìn ba cô gái vừa đi vừa đấm vai nhau và trong thoáng mắt mất hút sau cổng trường, anh bâng khuâng tự hỏi không biết cái “vinh dự” mà Cúc Hương gán cho anh sẽ còn lặp lại bao nhiêu lần nữa. Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, anh thấy mình giống hệt như một bị cáo ra trước vành móng ngựa, phải trả lời những câu chất vấn ngược ngạo của các quan tòa, bất giác anh mỉm cười.