Nữ Sát Thủ Ta Yêu Nàng

Chương 49: Kì Nham


Đọc truyện Nữ Sát Thủ Ta Yêu Nàng – Chương 49: Kì Nham

Minh Nguyệt nghe được loáng thoáng mấy giọng nói trong nhà, cái gì mà Ngũ, Nhị, Nhất, Bát…Càng nghe càng hoang mang.

Cô quay đầu nhìn “học trò” của mình:”Đúng chỗ này không?”

Trạch Thiên mỉm cười:”Sư phụ vào là biết”

Thế là hai người tiến vào ngôi nhà, bọn họ vừa bước vào nhà, đám trẻ liền ngơ ngác nhìn hai người.

Đám trẻ chữ số: im lặng.

Minh Nguyệt và Trạch Thiên: im lặng.

Cả hai bên nhìn nhau thật lâu, ừm, bầu không khí nổi đầy lên bong bóng lúng túng. Đám trẻ kia nhìn hai người nam nhân xa lạ vừa bước vào nhà mình với đủ vẻ mặt cùng ánh mắt khác nhau. Cuối cùng, một đứa trong đám trẻ là người hoàn hồn về đầu tiên, có vẻ nó là đứa lớn nhất trong đám trẻ, khoảng chừng mười hai tuổi gì đó, đứa bé chỉ vào Minh Nguyệt nói:

“Các ngươi là ai!? Chẳng phải bọn ta đã nói không biết gì về cách chữa Thức Bạch rồi sao!”. Thiếu niên nói xong liền đứng ra che chắn cho đám trẻ có lớn có nhỏ ở phía sau.

Minh Nguyệt biết mình đang mạo phạm đám trẻ này, hình như bọn trẻ còn hiểu nhầm cô là người xấu. Cô dịu giọng bảo:”Xin lỗi, ta tới đây quả thực là để tìm cách chữa bệnh dịch cho người dân trong Lạc thành, nhưng ta không hề có ý làm hại các em”

Thanh âm cô hiền hòa rất dễ thu phục lòng người, thiếu niên nghe xong liền buông lỏng vài phần cảnh giác, bất quá vẫn còn e dè, cậu chỉ vào người đứng phía sau Minh Nguyệt:”Tạm tin ngươi không hại bọn ta, nhưng còn người phía sau chắc chắn là kẻ xấu!”. Nhìn mặt hắn hằm hè đáng sợ như vậy…

Trạch Thiên nãy giờ luôn đứng một bên mỉm cười đầy tính thân thiện, vậy mà lại bị một đứa nhóc úp một cái nồi to bự lên đầu. Hắn trán nổi đầy gân xanh, cố gắng duy trì nụ cười nghiến răng nói:”Ồ, ta giống người xấu lắm hả?”

Cả đám nhóc cùng trả lời:”Rất giống!”

Minh Nguyệt cảm thấy người bên cạnh sắp không giữ nổi bình tĩnh rồi, nhỡ đâu hắn nổi hứng giết hết đám trẻ này thì mệt lắm. Cô bèn đứng giữa giảng hòa:”Đây là học trò của ta, y không phải kẻ xấu”

Thiếu niên vẫn dè chừng:”Nhưng hắn từ nãy giờ cứ đứng cười gian…”


Uỳnh! Đại tướng quân bị một mũi tên trúng tim đau quá chừng. Hắn “cười gian”? Bộ giống lắm hả! Đây là nụ cười đầy tính “thân thiện” đấy, bọn nhãi nhép các ngươi đúng là không có mắt nhìn người!

Minh Nguyệt vỗ vai học trò mình, thở dài:”Thôi, ngươi đừng cố cười làm gì…”. Ầy, có một số ít người chỉ vì một nụ cười không đúng cách mà bị người ta xa lánh đó có biết không?

Trạch Thiên:”…”

Sau khi giải thích lằng nhằng một hồi, đám trẻ mới mở lòng với hai người bọn họ.

Thiếu niên nhiều tuổi nhất kia tên A Nhất, cũng là thủ lĩnh của đám trẻ. Ở đây tên trẻ con được đặt theo số thứ tự kèm với chữ “A” đằng trước, ừm, cách đặt tên như vậy rất là dễ nhớ. Ở “ngôi nhà mồ côi”-à, đây là cái tên mà bọn trẻ thường gọi cho ngôi nhà này, đứa bé nhỏ tuổi nhất tên A Thập Cửu, bé mới có hai tuổi. Minh Nguyệt vừa liếc thấy A Thập Cửu là liền tít mê nhóc này, vừa bụ bẫm béo béo lại còn đáng yêu không tả nổi.

A Tam lại gần Minh Nguyệt, nói:”Được rồi, ca ca đưa A Thập Cửu đây, nhỡ huynh bế ngã nó thì sao?”

Minh Nguyệt đành đưa nhóc bé này cho A Tam-lão già khó tính của “ngôi nhà mồ côi”. Xong cô lại hướng A Nhất, tay xoa đầu A Tứ và A Ngũ, hỏi:”Vậy thực sự đối với Thức Bạch bọn em không biết tại sao mình lại không bị nhiễm sao?”. Thật kì lạ…

A Nhất nghiêm túc trả lời:”Chưa một ai trong số chúng em bị nhiễm cả. Ban đầu người dân huyện Lạc Chi sau khi biết bọn em không bị nhiễm bệnh cũng có phái người qua đây tra hỏi, bất quá vẫn không tìm được nguyên do trong đó”

Minh Nguyệt nhìn qua là biết, đám trẻ này không thể nói là béo tốt, nhưng vẻ mặt vẫn hồng hào, quanh mắt cũng không xuất hiện vết thâm do không được ngủ như những người khác, quả thực bằng một cách nào đó bọn trẻ nơi đây không bị nhiễm.

Cô đang trầm tư suy nghĩ, bên cạnh Trạch Thiên lại hỏi:”Bình thường các ngươi có ăn uống gì đặc biệt, hay làm việc gì đó khác với người dân trong thành không?”

Quả thực là như vậy, đám trẻ này ắt phải có gì đó khác với những người dân trong Lạc thành, vậy mới không bị nhiễm Thức Bạch.

A Nhất suy tư, lắc lắc đầu:”Bọn ta từ nhỏ đã sống dưới chân núi Vĩnh Linh, cách biệt với huyện Lạc Chi, cũng không biết người dân nơi đó ăn uống sinh hoạt như thế nào”

Bỗng A Tam nói:”Chẳng phải chúng ta thường loại rau kì lạ kia sao? Ta có mấy lần xuống núi mua vật dụng cần thiết cho mọi người, thấy người dân ở đấy nào có bạn loại rau kì dị kia. Rõ ràng ta đã khuyên các ngươi không nên ăn nhỡ, ăn phải rau độc có hại cho sức khỏe tất sẽ sinh bệnh, nói rồi mà các ngươi còn không nghe…”


A Bát mỉa mai:”Lão già khó tính huynh ăn nói thì hùng hồn như vậy, chẳng phải vẫn ăn cùng với bọn em hay sao?”

A Tam tức giận:”Ta…!!”

Minh Nguyệt chú ý tới lời A Tam nói, hỏi:”Không biết loại rau mà các em hay ăn như thế nào?”

A Tứ cùng A Ngũ đang ở bên cạnh Minh Nguyệt nghe vậy thì liền ngoan ngoãn đứng dậy thì vào buồng trong. Minh Nguyệt còn đang không biết hai nhóc đó đi đâu, A Nhất bèn nói:”Họ đi lấy rau, bọn ta vẫn còn một ít dự trữ”

Hai đứa nhóc kia rất nhanh liền lấy ra một nắm rau tới chỗ Minh Nguyệt. Cây rau kia có hoa nhỏ, viên cánh màu nâu nhạt, sâu vào bên trong có chút tím, lá cây màu xanh, nom hình như vừa mới hái, còn rất tươi.

Minh Nguyệt chăm chú nhìn loại rau này, nhìn một lúc rồi sửng sốt thấy rõ:”Cái này…!”

A Tứ ngơ ngác:”Ca ca sao vậy, loại rau này bọn em bình thường cho tất vào nồi nước nấu thành canh, sau đó mỗi đứa chia nhau húp lấy một bát, nước rất ngọt đó”

Trạch Thiên tinh ý hỏi:”Phát hiện ra gì sao?”. Hắn không tinh thông về dược học hay về thực vật mấy, nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của “sư phụ” thì hẳn loài rau này không bình thường.

Minh Nguyệt phục hồi tình thần, nói:”Đây là Kỳ Nham…”

Cô tiếp tục giải thích:”Loại cây này thường sinh trưởng trong vùng núi, rất dễ bị nhầm với rau dại, nhưng dựa vào đặc điểm hình thái hoa của nó thì chắc chắn đây là Kỳ Nham. Nó còn được biết đến với tác dụng gây mê, tác động đến tâm thần, khiến cho cơ thể trở nên dễ chịu và dễ ngủ tốt”

(Nếu bạn nào không biết rõ về loài cây này thì cứ search Google là ra =)))))))

Đám trẻ càng nghe càng trợn to mắt, rốt cục A Nhất hỏi:”Vậy, đây chính là thứ thuốc có thể chữa được Thức Bạch?…”


Minh Nguyệt gật đầu. Thắc mắc tại sao cô biết loài cây này ấy hả? Như cô vừa nói đấy, nó là loài thuốc có tác dụng gây mê, một sát thủ tầm cỡ như cô biết cái này là bình thường. Cô thường hay dùng Kỳ Nham phối hợp với một số loại thuốc gây mê mạnh khác để làm thuốc gây mê để giết người cho dễ ấy mà, chứ thực ra y học cô chỉ biết có chút ít thôi. Bất quá chút ít này ở thời hiện đại không đáng là bao, nhưng về cổ đại thì là thành y sư được rồi.

Trạch Thiên hỏi:”Các ngươi lấy Kỳ Nham ở đâu?”

A Tam trả lời:”Núi Vĩnh Linh, rất nhiều”

Sau khi suy xét một hồi, cô hướng đám trẻ nói:”Các em có thể hái Kỳ Nham được không? Nếu như đây thực sự là thuốc có thể chữa được Thức Bạch, vậy thì người dân Lạc Thành đang rất cần loại thuốc này”

Hiện tại một mình cô và Trạch Thiên không có khả năng hái hết đám “rau dại” này, hơn nữa Trạch thiên cũng sắp phải trở về Kinh thành rồi, hắn mà sinh bệnh lâu quá rất dễ bị nghi ngờ, còn có bao nhiêu việc ở biên cương và triều đình chờ hắn giải quyết nữa. Nếu như có thể nhờ được đám trẻ này giúp hộ thì sẽ bớt một phần công sức

A Nhất nghe Minh Nguyệt nói vậy thì đứng lên vỗ vỗ ngực nói:”Không sao, bọn em sẽ cố hết sức giúp ca ca!”. Bọn họ cũng muốn giúp mọi người, muốn trả ơn Khiêm Thôn đã dựng cho họ “ngôi nhà mồ côi”.

Cuộc sống chính là vậy, luôn có sự “cho đi” và “nhận lại”, những đứa trẻ này được Khiêm Thôn giúp đỡ, bây giờ chính họ lại là những người giúp toàn bộ người dân Lạc thành.

Sau khi dặn dò lũ trẻ xong, Minh Nguyệt và Trạch Thiên rời khỏi “ngôi nhà mồ côi” đó, định đến nhà Oanh Oanh ở nhờ một đêm.

Trên con đường đêm dài đằng đẵng, mặt trắng vẫn xinh đẹp mà cao lãnh rọi ánh sáng mờ nhạt xuống nhân gian, hai người sóng bước cùng nhau đi.

Minh Nguyệt hướng hắn nói:”Ngươi tốt nhất vẫn nên đi về đi”

Trạch Thiên nhìn cô nhướng mày:”Sư phụ muốn đuổi học trò đi ư? Ta vô dụng lắm à?”

Minh Nguyệt lắc đầu:”Không phải, ta nghĩ nếu ngươi còn không về tất sẽ gây hậu quả khó lường, Minh đế không phải người dễ bị lừa gạt”

Trạch Thiên ngẩng đầu nhìn trăng, nói:”Ta tự biết sắp xếp”

Minh Nguyệt nhìn hắn:”Ngươi chỉ còn chút thời gian”. Nếu bây giờ còn không phi ngựa về…

Trạch Thiên ngoảnh đầu nhìn vào mắt phượng đỏ rực mà kiên định kia của cô, sau đó cười nói:”Thôi được rồi, ta chỉ đùa thôi. Ta cũng định tối nay sẽ lặng lẽ trở về, không ngờ Minh Nguyệt đã tính trước rồi”


Dừng một chút, hắn nói tiếp:”Minh Nguyệt lo lắng cho ta?”

Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, không có một tí gì gọi là “lo lắng”:”Ta chỉ suy nghĩ cho bản thân mình”

Đúng vậy, cô chỉ đơn giản là ích kỉ nghĩ cho mình mà thôi…

Nếu như bị phát hiện Đại tướng quân không ở trong Kinh thành mà chạy tới chỗ Lạc thành chơi cùng với Ngũ hoàng tử, ắt sẽ liên lụy tới cả cô nữa.

Trạch Thiên dừng chân, dưới ánh trăng, con mắt hắn hiện lên càng sắc sảo tinh tế, nhìn sâu vào có khi còn đẹp hơn cả ánh trăng. Con ngươi xanh biếc thăm thẳm, bên trong như được rắc hàng vạn ngôi sao lấp lánh. Hắn nhìn cô, nhẹ gọi:”Thập, Cửu”

Minh Nguyệt còn đang tưởng hắn gọi hai đứa bé A Cửu và A Thập ở “ngôi nhà mồ côi”, ai dè lại không phải. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi sau khi hắn phát ra hai từ đó, trên nền đất liền có hai thân ảnh quỳ xuống trước mặt hắn.

Trạch Thiên nhìn họ, cất giọng lạnh lùng, thản nhiên mà uy áp:”Bảo vệ, trợ giúp cho Ngũ hoàng tử Minh Nguyệt”

Hai người dưới đất liền cùng đáp:”Dạ”

Minh Nguyệt cười nhẹ:”Ta còn cần phải bảo vệ sao?”

Hai tên này chắc là trong “Thập Nhị Nhân Giáo”, xem chừng công lực cũng thuộc hàng cao thủ, bất quá vẫn là thua cô hẳn một cấp độ. Này nhé, đừng có xem thường sát thủ đứng đầu tổ chức ngầm ở hiện đại đấy, lúc trước còn trong một đêm ở Hoàng cung giết hơn ba chục người mà. Trạch Thiên gọi hai người này ra chính là đang xem thường cô rồi.

Trạch Thiên bảo:”Không cần. Nhưng cần trợ giúp đấy, bọn họ đối với khoáng sản kia rất rành”

Minh Nguyệt minh bạch, bèn phất tay nói:”Vậy được”. Dù sao cũng là thuộc hạ của tên này, hiển nhiên sẽ không đến nỗi quá gà đâu, có người trợ giúp vẫn hơn.

Bấy giờ Trạch Thiên mới an tâm, hắn phi người, một thoáng đã mất bóng, trước khi đi còn không quên chào tam biệt:”Hẹn gặp lại sau, sư phụ”

Minh Nguyệt:”…”

Thập, Cửu:…Ai? Chủ tử gọi ai là sư phụ? Ngũ điện hạ á????…Bọn họ, chắc không bị lãng tai đâu nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.