Đọc truyện Nữ Sát Thủ Ta Yêu Nàng – Chương 47: Nghi ngờ
Một đêm này Minh Nguyệt ngủ có thể nói là rất ngon.
“Minh Nguyệt, dậy đi”. Trạch Thiên nhìn người đang cuốn mình trong chăn ngủ rất ư là thoải mái kia, bỗng chốc nghi ngờ việc hôm qua cô ngủ mơ thấy ác mộng chỉ là do hắn tưởng tượng.
Minh Nguyệt nhíu mày khó chịu, sau khi đại não lưu loát, mới mở mắt. Ai dè người đầu tiên đập ngay vào trong mắt cô lại là vị Đại tướng quân này, ờm, tâm trạng buổi sáng mất hết rồi.
Trạch Thiên nhìn cô từ trên xuống, trêu chọc:”Thật không ngờ đường đường là một hoàng tử, vậy mà Minh Nguyệt lại có thể ngủ muộn tới vậy”
Minh Nguyệt nghĩ bụng: chẳng lẽ tên này mới sáng ra đã ngứa đòn, muốn về chầu diêm vương?
Cô nhướng mày, mắt phượng nhìn hắn:”Ồ, vậy ai cấm hoàng tử không được ngủ nướng nào?”. Hơn nữa cô ngủ dậy muộn là vì ai hả? Là tại ai đêm qua đột ngột xông vào phòng cô, rồi khiến cô phải trò chuyện cùng hắn tới tận đêm muộn? Là ai hả?!
Sau khi hai người ăn sáng xong xuôi, Minh Nguyệt mới ném cho hắn một bộ quần áo:”Mặc cái này vào”
Trạch Thiên nhìn bộ đồ có vẻ cũ, chất liệu cũng đơn giản mộc mạc, vải thô, màu sắc ảm đạm. Hắn nói:”Minh Nguyệt muốn một Đại tướng quân như ta mặc cái này?”
Minh Nguyệt rất tự nhiên trả lời, giống như đó là điều hiển nhiên:”Ừm, nhanh mặc vào đi”. Nằm dưới đất cũng cho nằm rồi, cho mặc một bộ đồ cũ thì có gì mà phải đắn đo? À, điều tiên quyết là người bắt mặc phải là Ngũ hoàng tử đây, chứ thực tế nếu có ai dám bảo hắn mặc bộ đồ này, rồi còn bắt ngủ dưới đất, ờm, đại khái kết cục là đầu cổ chia lìa đi.
Trạch Thiên hiểu tại sao cô lại bắt hắn mặc một bộ đồ cũ này. Nhìn xem, hắn từ trên xuống dưới toàn bộ đều là màu đen, mặc hắc phục này đi vào buổi tối qua là để tránh cho có ai đó phát hiện, nhưng bây giờ là ban ngày, hắn mà một thân đen sì nghênh ngang ra ngoài đường tất sẽ gây chú ý, đến khi đó lại rước phải phiền phức không đáng có thì khổ. Vậy nên cô mới bảo hắn mặc bộ đồ của tùy tùng này.
Minh Nguyệt lại dặn:”À, thuận tiện ngươi tắm luôn đi, ta có cho người chuẩn bị nước tắm rồi đấy”. Cả thân hắn bốc mùi lắm rồi, hôm qua ngủ cô còn miễn cưỡng không nhắc đến, nhưng bây giờ không chịu nổi nữa a.
Trạch Thiên không nói hai lời, ngay tại trong phòng bắt đầu cởi áo. Hắn cởi từng thứ một, ban đầu là áo ngoài màu đen, sau đến trung y phía trong. Quần áo rơi xuống nền đất, phía trên là nam nhân với tấm lưng trần đầy cuốn hút. Làn da trắng trẻo, đường cong hài hòa tuấn mĩ, khiến cho nữ tử nào nhìn vào không chảy máu mũi thì không phải là nữ nhân!
Minh Nguyệt không ngờ hắn lại đột ngột cởi áo, bị dọa cho đơ người mất một lúc. Ánh mắt cô lại không sao dời được tấm lưng của hắn, giống như bị hút lại, hãm sâu vào, dù lí trí có muốn dời đi nhưng tầm mắt không thể không ngắm.
Trạch Thiên nhận ra ánh mắt của cô, cười hỏi:”Sao? Đẹp không?”
Đại não cô vang một tiếng, cuối cùng cũng có thể dời mắt, có chút mất tự nhiên trả lời:”Khụ, những vết sẹo trên lưng ngươi…là do chiến đấu?”
Thật vậy, mặc dù có một tấm lưng tuyệt mĩ động lòng người, song vẻ đẹp ấy lại không thể che giấu nổi những vết sẹo bên trên. Từng mảng sẹo lớn có nhỏ có trải đều từ cổ tới sống lưng, khiến cho người nhìn vừa thấy ghê sợ lại đau lòng. Hắn đã phải chịu những đau đớn thế nào mới có thể được như ngày hôm nay? Bị những vết đao kiếm đó chém lên người, hắn có tâm trạng gì? Có đau không?…
Trạch Thiên vốn dĩ không thể nhìn ra đằng sau lưng mình, cũng không biết những vết sẹo đấy trông ra sao, dù sao mấy vết thương này cũng đã có từ lâu, hắn cũng không có để ý lắm. Bất quá khi nhìn thấy vẻ mặt hiện lên vài tia lo lắng của Minh Nguyệt, hắn bỗng cảm thấy trái tim tự dưng nóng ấm lạ thường.
Trạch Thiên bình thản có phần hời hợt mà đáp:”Là do hồi trẻ tập tành chưa vào đâu, ra chiến trường bị địch chém cho vài phát. Không đau”
Minh Nguyệt hỏi:”Không thể lành lại sao?”
“Không đau” ư? Trên đời này, làm gì có ai lại không sợ đau?
Trạch Thiên cười:”Không lành được, nên để lại sẹo”. Hắn không quá quan tâm tới vấn đề này, không ngờ cô lại quan tâm như vậy.
Minh Nguyệt không cố hỏi nữa, cô bước ra ngoài:”Tắm đi, sau tới trước cổng phủ, xe ngựa ở đó”
…
Ra tới ngoài cổng, Tiểu Ngọc và Tiểu Anh đã đợi sẵn ở đó. Thấy Minh Nguyệt đi ra, Tiểu Anh vẫy gọi:”Điện hạ”
Minh Nguyệt hỏi:”Ra đây làm gì?”
Tiểu Ngọc đáp:”Đương nhiên là đi cùng với điện hạ rồi”. Chẳng lẽ bọn họ lại để chủ tử mình một mình xông vào nơi nguy hiểm thế ư?
Minh Nguyệt nghe vậy nhíu mày, dứt khoát nói:”Không được”
Tiểu Anh sửng sốt:”Tại sao!?”. Chẳng lẽ tại bọn họ quá vô dụng?
Minh Nguyệt đoán được trong đầu hai đứa này lại đang nghĩ lung tung, bèn giải thích:”Ta còn có việc muốn nhờ các em…”. Nói xong cô ghé vào tai Tiểu Anh và Tiểu Ngọc.
Tiểu Anh nghe Minh Nguyệt nói, càng nghe càng ngạc nhiên, cuối cùng, cô hỏi:”Điện hạ, người cần tìm hiểu mấy cái này để làm gì?”
Minh Nguyệt gõ đầu cô:”Em nghĩ xem còn có thể làm gì?”. Vì sự nghiệp mai này, cô cũng phải dành cho mình chút vốn liếng chứ.
Tiểu Ngọc và Tiểu Anh không nói thêm nữa, đáp:”Tuân mệnh”
Sau đó một lúc, Tiểu Ngọc vẫn là cảm thấy không yên tâm để cho chủ tử tới tâm dịch nguy hiểm, hỏi:”Hay là để cho em đi theo điện hạ nhé?”
Minh Nguyệt lắc đầu:”Không cần. Ta đã có…”
Cô chưa dứt lời, phía đằng xa đã có thanh âm truyền đến.
“Ngũ điện hạ đã có ta ở đây rồi”
Trạch Thiên thản nhiên đi tới. Hắn một thân trang phục mộc mạc, vậy mà vẫn không che dấu hết khí tức uy quyền chèn ép đáng sợ, mặc xong bộ quần áo này cũng không khiến cho hắn hết vẻ ngoài đẹp trai anh tuấn.
Minh Nguyệt nhìn hắn, sâu sắc hiểu câu “người đẹp thì mặc gì cũng đẹp”.
Tiểu Anh nhìn hắn, hỏi:”Đây là ai?”
Trạch Thiên hướng tới phía ba người đang đứng, khom lưng cúi người trước Minh Nguyệt, cười nói:”Là thuộc hạ của Ngũ điện hạ”
Ư, Đại tướng quân lại chịu cúi người hạ mình trước một vị hoàng tử bị ghét bỏ xa lánh, chuyện này mà truyền đến Hoàng cung chắc ma mới dám tin!
Minh Nguyệt không chịu nổi cái cúi người này đâu, cô quay người vào trong xe, nói vọng ra:”Còn không mau đi?”
Vậy nên Trạch Thiên đành phải trèo lên xe, phụ trách lái xe. Hắn kéo dây cương, hai con ngựa trước xe hí lên, sau đó liền nhanh chóng phi đi, bỏ mặc hai vị nô tì từ đầu tới cuối chưa hiểu chuyện gì.
Tiểu Anh quay sang người bên cạnh, hỏi:”Rốt cuộc y là ai?”
Tiểu Ngọc lắc lắc đầu:”Không biết”. Nhưng giọng nói có vẻ quen thuộc, rất giống với Đại tướng…Bậy bậy bậy, làm gì có vị tướng quân nào lại ăn mặc như tùy tùng, rồi còn hạ mình cúi người hành lễ với người khác chứ? Vẫn là do cô quá đa nghi rồi.
Tiểu Anh cũng chẳng để ý lắm, cô lấy lại tinh thần, nói:”Thôi! Chúng ta đi làm nhiệm vụ điện hạ giao cho đi!”
Tiểu Ngọc thở dài:”Ừm, đi thôi”
…
Trên chiếc xe ngựa, Trạch Thiên nhận nhiệm vụ làm phu xe chở Minh Nguyệt, hắn có mang theo bản đồ tới phía nam Lạc thành do Khiêm Thôn đưa cho nên không lo không biết đường. Chiếc xe ngựa chở hai người cũng vì thế mà một đường rất nhàn nhã.
Minh Nguyệt lười biếng nằm trên ghế bên trong xe, mắt phượng rũ xuống đầy xinh đẹp. Cô đang định ngủ một lát thì bên ngoài có tiếng vọng vào.
“Hình như phía nam Lạc Thành tâm dịch xuất phát đầu tiên từ huyện Lạc Chi”. Bên trên tấm bản đồ chỉ đường Khiêm Thôn có đánh dấu đỏ ở điểm đến, cũng là huyện này, nói dễ hiểu là huyện Lạc Chi thuộc trong vùng phía nam Lạc Thành.
Minh Nguyệt không quá để ý vấn đề này, hỏi sang chuyện khác:”Ngươi cho rằng người hạ dịch bệnh vào trong Lạc thành là ai?”
Trạch Thiên nói:”Không phải người ở Lương Yên Quốc”. Sẽ chẳng có ai to gan lớn mật dám phát dịch ngay trong đất nước của mình cả.
Minh Nguyệt lại hỏi:”Lạc thành gần biên giới đúng không? Là gần với nước nào?”
Trạch Thiên trầm giọng:”Tây Thục Quốc…”
Hiển nhiên những gì cô hỏi hắn từ nãy tới giờ đều là có nguyên do. Nếu như Lạc thành thật sự bị người khác hãm hại, vậy người có thể gây dịch bệnh chắc chắn không phải người Lương Yên Quốc, những tên quan chết nhát đó không có gan lớn như vậy đâu.
Còn một khả năng nữa, chính là có người ngoài hạ dịch bệnh, Lạc Thành giáp biên giới giữa hai nước là Tây Thục Quốc và Lương Yên Quốc, cũng là cầu nối giữa hai nước. Do có vị trí đặc biệt như vậy, giả sử nếu Tây Thục Quốc muốn xâm lược đất nước này, vậy Lạc Thành sẽ là bậc thang đầu tiên để tiến hành cuộc xâm lược. Chỉ cần Lạc Thành bị hủy, trở thành một tòa thành chết do dịch, Tây Thục Quốc có thể hiên ngang vượt qua biên giới giữa hai nước xâm chiếm Lương Yên Quốc.
Cũng vì vấn đề biên giới rắc rối này mà Trạch Thiên phải trấn thủ phía tây nhiều năm để bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, tránh cho có kẻ lợi dụng thời cơ xâm nhập. Nhưng Lạc thành lại khác, nơi đây từ trước đã không có ai quản, Khiêm Thôn cũng chỉ là một tên quan cai thành, nếu nơi đây bị xâm chiếm sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Minh Nguyệt hỏi:”Có khả năng là bọn họ làm không?”. Tây Thục Quốc muốn Lạc Thành vì bị dịch bệnh mà trở nên suy yếu, hơn nữa vấn đề dịch bệnh cũng sẽ khiến cho triều đình Lương Yên nảy sinh chủ quan, đến khi đó bọn họ chỉ cần bất ngờ dẫn binh chiếm đóng Lạc Thành, sau đó từ Lạc Thành đánh sang các thành trấn khác, cuối cùng đến Hoàng Thành, khi đó, cũng là lúc Lương Yên Quốc sụp đổ.
Ừm, bây giờ cô còn nghi ngờ vụ việc các quan viên ăn bớt xén ngân lượng trợ cấp là do có hay không có sự can thiệp đưa đẩy phía sau của Tây Thục. Dù sao mỗi nước đều có thể có mật thám riêng phái sang nước khác để hành động. Giống như Trạch Thiên biết được việc có người chủ mưu phía sau vụ Lạc thành có dịch chắc chắn tám phần mười là do có sự trợ giúp của mật thám ở bên Tây Thục Quốc. Ngược lại vương triều Tây Thục có lẽ cũng có vài mật thám ở nước ta, chỉ là cô không biết mà thôi.
Lại nói cái tên Đại tướng quân này theo lời kể của Tiểu Anh thì có đến tận mười hai ám vệ giỏi bên người cơ mà, hình như tên là “Thập Nhị Nhân Giáo” thì phải? Hắn còn có hẳn cả một giáo phái đứng ở phía sau, chính là Vô Ảnh Giáo. Quan hệ gần gũi với giang hồ như vậy, cần điều tra chút việc hay tìm kiếm chút thông tin bên nước khác thì có gì khó?
Trạch Thiên:”Hiện tại Minh Nguyệt cùng ta đang có cùng một suy nghĩ. Thời cuộc hòa bình, sắp không thể giữ…”. Hòa bình lâu quá, ắt sẽ xảy ra chiến tranh, đó là lẽ tất yếu, cũng là một nguyên lí trong thể chối cãi.
Trạch Thiên trầm ngẫm một lúc, sau đó hắn lại hỏi:”Nói một việc không liên quan mấy, Minh Nguyệt…có phải Ngũ Hoàng tử?”
Minh Nguyệt:”…”