Nữ Sắc Và Ông Trùm

Chương 74: Sự Thật Về Thân Phận


Đọc truyện Nữ Sắc Và Ông Trùm – Chương 74: Sự Thật Về Thân Phận


Dục Sơ là anh trai hơn Kiều Nhược Tuyết một tuổi.

Một người mang họ Dục của bố, một người mang họ Kiều của mẹ.

Khi đó nhà họ Dục là một thương gia có tiếng trong thành phố, chỉ tiếc cơ nghiệp ấy chỉ tồn tại vỏn vẹn được hai mươi năm.
Nhà họ Dục coi trọng nhất là con trai, cũng là người thừa kế sau này.

Vì thế ngay từ khi sinh ra Kiều Nhược Tuyết đã bị cuốn vào vòng xoáy thiên vị, trọng nam khinh nữ.

Sinh ra con gái không được coi trọng, đó chính là lý do vì sao Kiều Nhược Tuyết lại không được mang họ của bố dù cho dòng máu đang chảy trong người cô chính là dòng máu của nhà họ Dục.
Anh trai từ khi sinh ra đã được định sẵn là người thừa kế, con đường phía trước đã được trải sẵn chỉ cần nhấc chân rồi bước đi dưới bao sự hi vọng của mọi người.

Còn Kiều Nhược Tuyết phải luôn nỗ lực cố gắng để chứng minh sự hiện diện, để không bị lãng quên trong chính ngôi nhà của mình cuối cùng vẫn bị bỏ mặc, không ai đoái hoài.
Mọi sự cố gắng của cô bày ra trước không ai chú ý, nhưng chỉ cần một sơ suất nhỏ làm ảnh hưởng đến anh trai là tất cả mọi người đều đổ dồn vào trách móc cô, thậm chí là đánh đập, chửi rủa.

Chính là ngay từ khi còn nhỏ Kiều Nhược Tuyết đã bị ngược đãi, ruồng bỏ từ chính những người mình xem là gia đình.
Vì sự thiên vị của gia đình, vì sự đố kị của bản thân, càng lớn, thái độ của cô đối với Dục Sơ lại càng khác đi, một chút cũng không cho vừa vào mắt.

Còn anh làm sao không nhận ra chứ, nhưng làm sao được, ngay từ khi sinh ra hai anh em họ đã được kẻ sẵn một bức tường ngăn cách rồi.
Cho nên, Kiều Nhược Tuyết của ngày hôm nay không phải từ khi sinh ra đã như thế.
Năm Kiều Nhược Tuyết mười lăm tuổi, Dục Gia kinh doanh ngày càng tuột dốc, đứng trước nguy cơ phá sản.

Để cứu vớt tình hình, nhà họ Dục đã đưa ra một quyết định không thể nào chấp nhận được, đó chính là từ bỏ đứa con ruột Kiều Nhược Tuyết.

Ở độ tuổi mười lăm, Kiều Nhược Tuyết bị chính cha mẹ mình bán vào một nơi gọi là “kỹ viện” tại Nhật Bản đổi lại một số tiền lớn để tiếp tục công việc kinh doanh của gia đình.

Ngay đến cả con vật người ta nuôi cũng có được tình thương từ chủ, còn Kiều Nhược Tuyết lại thảm hại như thế, đến sự thương hại từ gia đình cũng không nhận được!
Họ nói dối rằng đã đưa cô sang nước ngoài du học, còn hối thúc Dục Sơ phải nhanh chóng học được cách quản lí để kế thừa sản nghiệp càng sớm càng tốt mới được.

Thế mà anh lại hoàn toàn tin vào điều đó, không chút nghi ngờ.
Mãi đến vài năm sau, khi đã đủ trưởng thành để nhận thức được mọi chuyện thì anh mới phát hiện ra được lý do mình luôn không thể liên lạc được với em gái là gì, không phải vì học hành quá bận mà là vì đã bị bán đi… Không thể chịu được sự áp đặt, khống chế của gia đình nữa, thời điểm đó Dục Sơ cũng quyết định dứt khoát từ bỏ, rời khỏi nhà họ Dục.
Dục Sơ luôn tìm kiếm tung tích của em gái nhưng mãi không ra, gặp được Trình Chấn Dạ, vì không còn nơi nào để đi nên đành đi theo hắn.

Khi đó Trình Chấn Dạ còn trẻ nhưng gia cảnh, thế lực thế nào không ai không biết.

Anh đưa ra quyết định như thế cũng là để nhờ vào hắn, âm thầm tìm kiếm Kiều Nhược Tuyết.

Cho đến một lần theo hắn về nhà họ Trình mới biết được, hóa ra Kiều Nhược Tuyết đã trở thành vợ nhỏ của Hoắc lão gia từ lúc nào.
Tủi nhục Kiều Nhược Tuyết chịu phải đều có liên quan đến Dục Sơ nên cô vẫn luôn rất hận anh, anh cũng luôn cảm thấy rất áy náy vì mình khiến cô trở nên như thế nên đã vờ như không quen biết.

Cô đã lựa chọn cuộc sống, con đường riêng của cô tuyệt nhiên không còn liên quan tới anh nữa, cũng không muốn nhận người anh trai này.


Mặc cho anh nhiều lần ám chỉ khuyên nhủ, quay đầu là bờ, hối hận vẫn còn kịp.
Nhớ lại những lần Trình Chấn Dạ định xử lý Kiều Nhược Tuyết đều do Dục Sơ đứng ra ngăn cản.

Anh đã bắt tay với Kiều Nhược Tuyết từ lúc nào cũng không thể nói rõ ràng.
Biết là tội lỗi nhưng anh cũng không thể trơ mắt đứng nhìn em gái mình như thế, càng không thể khuyên được cô.

Anh biết mình nợ cô, cho nên dù có kết quả như nào cũng không thể để cô chịu hết được, người anh trai này trước giờ chưa thể làm được gì chỉ có thể thay cô gánh vác hết mọi trách nhiệm.

Dục Sơ chỉ đứng im lặng, trước mặt Tạ Nhân Phi dường như cũng không nghe thấy gì, cũng không biết người đàn ông trước mặt đang nổi cơn thịnh nộ.

Đến khi một cú đấm trời giáng vào một bên mặt, anh nhận ra rồi thì đã bị Tạ Nhân Phi đẩy ngã xuống nền đất.
Những người đàn ông đằng sau thấy thế liền chạy tới nhưng bị Dục Sơ cản lại lui vào trong.
Tạ Nhân Phi vẫn chưa nguôi cơn giận siết chặt lấy cổ áo Dục Sơ, “Tên khốn ăn cháo đá bát nhà cậu!..”
Trước kia quan hệ của họ đã tốt đến mức nào thì bây giờ điều đó lại trở thành nguyên do khiến cho mối quan hệ bây giờ còn tệ hơn thế nữa.
Dục Sơ cũng không hề đánh trả, anh đáng bị như vậy.
“Ngày thường chẳng phải cậu giỏi chặn họng tôi lắm sao, nói gì đi chứ! Rốt cuộc tại sao cậu lại làm như thế? Trình Chấn Dạ đối xử với cậu thế nào hả, sao lại phản bội chứ?”
Đối với Trình Chấn Dạ hiện tại thì những người quan trọng với hắn không nhiều, chỉ có ba người.


Lộ Uyển Nhiên người hắn yêu bằng cả tính mạng, Tạ Nhân Phi bạn thân chí cốt của hắn và Dục Sơ, cánh tay phải đắc lực của hắn…
“Cậu ta đã tin tưởng cậu thế nào chứ, làm bạn thân mười mấy năm tôi nhìn còn thấy ghen tị đấy! Tên khốn Dục Sơ nhà cậu, lần này cậu mà không nói rõ thì cho dù Trình Chấn Dạ không giết cậu thì tôi cũng sẽ giết cậu!”
Tạ Nhân Phi lúc tức giận trông cũng thật đáng sợ, nhưng những lời lẽ đó đối với Dục Sơ thì có hề hấn gì chứ.

Dục Sơ cũng giống như Trình Chấn Dạ, đều không sợ chết.
Dục Sơ nhìn Tạ Nhân Phi một lúc, cuối cùng khóe môi cũng hơi nhoẻn lên, “Cảm ơn, cậu Tạ.”
Vẫn còn may, bên cạnh Trình Chấn Dạ vẫn còn có Tạ Nhân Phi.

Như vậy là được rồi, còn kẻ phản bội như anh, không có cũng chẳng sao.
“Cậu nói gì vậy?”
Dục Sơ không nói gì nữa, im lặng một chút, phía bên trong biệt thự bỗng vang lên một tiếng nổ súng.
*Đoàn!*.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.