Đọc truyện Nữ Quỷ – Chương 2: Sư Phụ tại website TruyenChu.Vip
Để sư phụ quỳ dưới chân, thì còn chuyện đại nghịch bất đạo nào mà không dám làm.
Hóa ra người bị giam trong căn phòng chính là sư phụ của Hoa Vương, người này cũng chính là tiền Thiên Chủ của Thiên Độc Môn, Triệu Tú Quyên. Vừa nhìn thấy cây trâm vàng bà liền hốt hoảng giật lấy từ trên tay Hạ Huyền. Giọng bà run lên bần bật:
– Làm… làm… làm… sao các người có nó?
Bà thở nặng nhọc rồi nhìn Hoa Vương với ánh mắt khẩn thiết, vẻ kiêu ngạo cùng nụ cười khinh miệt vừa rồi đã không thấy nữa.
– Hạ Huyền.
Hoa Vương ra lệnh cho nàng.
– Tôi tìm thấy trên người một nam nhân, hắn đã xông vào Hoa Cung với ý đồ bất chính.
Triệu Tú Quyên dường như không hề nghe thấy câu trả lời của Hạ Huyền, đôi bàn tay của bà run run vuốt ve cây trâm, tựa như đó là một món báu vật đã mất từ lâu nay bỗng nhiên tìm lại được.
– Cậu ta có vết sẹo hình hoa mai phía sau cổ? Bà hỏi nhưng không hề quan tâm là bản thân đang hỏi ai cũng không cần biết đến xung quanh, mắt bà vẫn không rời khỏi cây trâm.
– Phải.
Hạ Huyền gật đầu.
Niềm hạnh phúc của Triệu Tú Quyên dâng tràn trong đôi mắt, nó vỡ òa theo cùng những giọt lệ rơi xuống. Ôm chặt lấy cây trâm, bà ngẩng mặt lên trời cao như cố nói lời cảm ơn ông trời, nước mắt rơi lả chả, đôi môi run run cất lên hai tiếng: “ Trung Nhi”.
– Xem ra người đó rất quan trọng với người, đúng không sư phụ?.
Giọng nói lạnh lùng của Hoa vương làm niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của Triệu Tú Quyên đứt đoạn, thay vào đó là cảm giác sợ hãi. Dường như bà không còn chút sức lực nào nữa, đang ngồi trên ghế, bà từ từ ngã khụy xuống đất. Bà kéo lê đầu gối đến bên cạnh Hoa Vương, ôm lấy chân Hoa Vương khóc lóc cầu xin:
– Hoa Nhi, ta xin con đừng làm hại Trung Nhi. Ta cầu xin con mà!
– Trung Nhi, Trung Nhi nào? Trung Nhi là gì của bà? Tại sao tôi phải hại Trung Nhi?
Hoa Vương vờ như chẳng biết gì, cuối người xuống đỡ sư phụ lên ghế ngồi rồi ghé sát vào tai bà nói nhỏ:
– Tôi không những không hại mà còn giúp mẹ con các người trùng phùng.
– Đừng, Hoa Nhi. Ta không thể gặp Trung Nhi được. Con đừng nói cho nó biết ta là mẹ nó, đừng cho nó biết nó có một người mẹ như ta.
Giọng Triệu Tú Quyên nghẹn hẳn lại, một nỗi đau đang dày xéo lên trái tim của bà.
– Nếu như hắn ta cố tình đến đây để tìm bà thì sao? Hắn ta mang theo trâm vàng và chuẩn bị cẩn thận để xông vào đây, nhưng tiếc là hắn không biết nơi đây đã đổi chủ.
Hoa Vương ngồi xuống cái ghế đối diện sư phụ, chân bắt chéo, đôi mắt nhìn chăm chú những ngón tay nhỏ của mình:
– Và hắn cũng không biết rằng hắn đã rơi vào tay ai. Sư phụ, người muốn ta đối với hắn như thế nào đây? Gọi hắn một tiếng sư huynh hay xem hắn như kẻ thù không thể không giết?
– Đừng mà, Hoa Nhi! Ta cầu xin con tha cho Trung Nhi một con đường sống!
Một lần nữa Triệu Tú Quyên hạ thấp mình quỳ dưới chân đệ tử, cũng là kẻ mà bà mất bao công sức để cứu sống, mất bao ngày tháng yêu thương, cũng như mất tất cả vào tay nàng: Thiên Độc Môn, sự tự do và sắp sửa là đứa con trai bà chưa từng gặp lại từ lúc sinh ra. Hoa Vương chẳng những không nghĩ đến tình sư đồ mà còn ghi hận trong lòng. Lòng nàng đã sớm chết, chẳng còn biết yêu thương, chỉ còn lại sự oán giận người sư phụ nhẫn tâm. Hoa Vương vung chân đạp sư phụ ngã ngửa ra sau. Nàng cười hả hê khi nhìn sư phụ đau khổ, khóc lóc, van xin. Nàng cất giọng lạnh lùng đầy nguy hiểm:
– Sư phụ yên tâm, không những con trai người có một con đường sống mà còn sống rất tốt.
Nói dứt lời Hoa Vương đứng dậy bỏ đi, để lại người sư phụ đang khóc thảm thương trên mặt đất. Khi đi đến gần cửa, nàng dặn những nữ tử hầu hạ bà:
– Cho bà ta những gì bà ta muốn trừ sự tự do.
Hạ Huyền và Liên Nhi chứng kiến mọi chuyện, hai người thấy đau lòng cho Thiên Chủ cũ, dù có bất bình nhưng lại không dám nói lời nào. Hai nàng không dám nói, những nữ tử khác trong Hoa Cung càng không dám nói. Ai cũng chứng kiến quá khứ, ai cũng hiểu nguyên nhân nhưng dẫu sao Triệu Tú Quyên cũng là sư phụ của nàng, nàng đối với bà như vậy chẳng phải quá nhẫn tâm sao?