Đọc truyện Nữ Quỷ – Chương 10: Người Về Từ Kí Ức tại website TruyenChu.Vip
Làm ơn, Đừng Đi!
Kiếm Trung lặng đi trong giấc ngủ chập chờn. Hình ảnh của Hoa Vương cứ hiện ra trong đầu chàng: mỏng manh, nhợt nhạt như một tấm lụa bay phất phơ trong gió. Từng giọt máu tươi từ ngón tay nàng nhỏ xuống ướt đẫm cả một vùng. Mặt đất trở nên hoang sơ cằn cỗi, cây cỏ khô héo, chỉ cần chạm vào chúng sẽ lập tức tan thành bụi. Những giọt máu từ ngón tay nàng nhỏ càng lúc càng nhiều tạo thành một vũng lớn. Đôi mắt nàng vô hồn, gương mặt tái nhợt, miệng mấp máy nói gì đó mà chỉ nghe những tiếng thì thào. Một cơn gió lớn thổi tốc qua, nàng tan thành trăm mảnh. Những giọt máu đỏ tươi bay lơ lửng trong không trung rồi bắn thẳng vào người Kiếm Trung, như một sự cố ý đáng nguyền rủa.
Chàng nhìn vào đôi tay mình, chúng đầy máu. Cả gương mặt chàng cũng đầy máu. Chàng sợ hãi hét lên, nhắm nghiền đôi mắt lại. Khi chàng mở mắt ra chàng đang ở một nơi xa lạ mà chàng luôn muốn quên. Chàng thấy mình chỉ là một đứa bé nhỏ nhắn gầy gò trong một hang động to lớn và tối đen. Trong hang động có một cột sáng chạy thẳng từ lỗ hổng phía trên hang động xuống mặt đất gọi sáng thân hình người nằm dưới đất. Đó là một thư sinh trong bộ y phục trắng đã ngã màu. Thân hình gầy gò, gương mặt thanh tú tóc cột gọn gàng. Thư sinh nhìn chàng bằng một đôi mắt sáng với cái nhìn trìu mến nhất. Đôi tay thư sinh vương dài ra hướng về phía chàng. Chàng như đẩy về phía trước từng bước một, từng bước một cho đến khi bàn tay nhỏ bé của chàng nằm gọn trong bàn tay to lớn của thư sinh. Bàn tay thật ấm thật to và thật mềm. Rồi đột ngột bàn tay siết mạnh khiến bàn tay của chàng đau đớn. Chàng cố lấy đôi tay mình ra nhưng không thể. Chàng sợ hãi càng rút mạnh cánh tay về rồi chàng chợt nhìn lại khi thấy một dòng máu đỏ chạy dọc cánh tay thư sinh xuống bàn tay của chàng. Người chàng run lên bần bật. Chàng sợ hãi từ từ nhìn lên gương mặt của người thư sinh. Chàng hốt ngã ngửa về phía sau. Đôi mắt thư sinh đỏ ngầu, gương mặt be bét máu. Chàng cố sụt lùi lại để tránh xa thư sinh ra nhưng bàn tay chàng vẫn đang mắc kẹt trong bàn tay cứng đờ đã lạnh ngắt của thư sinh. Từ người thư sinh những dòng máu chảy ra lan rộng nhuộm đỏ cả y phục của kẻ nằm dưới đất cũng như chàng. Chàng sợ hãi, chàng la hét, chàng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Chẳng ai nghe thấy cả, chẳng ai nghe được tiếng của đứa bé trong hang động bên cạnh một tử thi cả. Chàng mệt lã đi vì sợ vì kiệt sức vì tuyệt vọng. Rồi đâu đó có một âm vang gọi chàng rất gần rất gần:
– Kiếm Trung, Kiếm Trung, Kiếm Trung
Hoa Vương hét lên bên tai chàng. Chàng nghe thấy tiếng gọi từ ngoài cửa hang. Chàng cố đứng lên nhưng cánh tay chàng không thể rút ra được. Chàng cố gắng, chàng đã nghĩ rằng nếu phải mất cánh tay chàng cũng phải thoát ra cho bằng được. Chàng giật cánh tay mình thật mạnh, những cú giật đau đớn. Cuối cùng cánh tay cũng buông bàn tay bé nhỏ của chàng ra. Chàng đứng lên đi về phía người gọi. Tiếng gọi chàng ngày một lớn, ngày một gấp rút hơn. Nhưng chàng vừa đứng lên lại ngã xuống bởi nền đất đầy máu. Chúng làm chàng té. Chàng càng muốn chạy nhanh hơn thì chân sau lại vướng vào chân trước mà ngã dài trên mặt đất. Nhưng chàng chưa bao giờ bỏ cuộc vì đau đớn.
– Kiếm Trung, Kiếm Trung
Tiếng gọi chàng càng lúc càng gay gắt có lẽ người đó đang mất dần kiên nhẫn với chàng. Miệng chàng cứ cầu xin:
– Đừng, đừng đi, đừng đi, đừng đi, làm ơn đừng đi, làm ơn đừng đi, đừng mà đừng mà, đừng
– Kiếm Trung
Hoa Vương thật sự mất kiên nhẫn. Nàng không thể chịu đựng thêm được nữa. Cánh tay nàng run lên khi nghĩ rằng đã có điều gì đó vô cùng khủng khiếp đã xảy ra. Nếu nàng không ra tay e rằng chàng sẽ rơi vào ma đạo. Hoa Vương chạm bàn tay mình vào cổ Kiếm Trung bắn thẳng những sợi kim tơ chứa đầy dịch độc vào cơ thể chàng. Chất độc nhanh chóng chạy khắp cơ thể Kiếm Trung. Một cơn đau kinh hoàng ập đến kéo chàng ra khỏi ác mộng. Chàng choàng mở mắt, gương mặt nhăn nhó vì đau, mồ hôi chảy dài trên gương mặt chàng nhỏ xuống vai áo đã ướt đẫm. Hoa Vương nhìn kẻ trước mắt vừa ý cười rồi thu kim tơ về.
– Cuối cùng ngươi cũng tỉnh
– Đa tạ Hoa Vương
– Ngươi mơ thấy gì mà hét ầm lên thế?
– Ta đã hét cái gì?
– Ai mà biết chỉ nghe mỗi một chữ “đừng”.
– Ta làm Hoa Vương tỉnh giấc sao?
– Cả thú rừng còn bị ngươi làm thức giấc huống chi ta.
– Ta xin lỗi!
– Chẳng thích nghe lời xin lỗi từ một vị đại hiệp chút nào, trong chả giống đại hiệp nữa. Ngươi chuẩn bị đi ta sẽ cùng người vào thành.
Nói xong Hoa Vương đi đến bên cổ xe ngựa. Chùm nón lớn cùng khăn che bọc bên ngoài, bao tay cùng áo khoác nhiều lớp. Tất cả đều màu đen. Kiếm Trung khó nhọc đứng lên thu gom mọi thứ. Tuy Kim độc của Hoa Vương rất mạnh nhưng cũng chỉ có tác dụng trong giây lát bởi trong người chàng giờ toàn là độc. Cơn đau nhanh chóng qua đi. Chàng nhanh chóng lại là một vị đại hiệp lạnh lùng. Chỉ là giấc mơ đêm qua sẽ không qua đi dễ dàng như thế.
Từ lúc chiếc xe ngựa lăn bánh chàng không thôi thi thoảng nhìn Hoa Vương nghi ngại. Hôm qua còn suy nhược đi không vững, cả đêm vì chàng hao tổn công lực, còn định ngủ đến khi mặt trời lặn. Vậy mà bây giờ lại ngồi bên cạnh chàng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Lại giở trò gì sao?
Như đoán được ý Kiếm Trung, Hoa Vương mỉm cười, nụ cười nhìn chẳng thấy:
– Ngươi yên tâm ta chẳng vi phạm thỏa thuận nào đâu.
Kiếm Trung khẽ châu mày. Hoa Vương lại đọc suy nghĩ của chàng.
*****
Trung Sơn, Hàn Phủ.Tiếng khóc rấm rứt của bọn nô tỳ, của các nữ đệ tử của Hàn Đại Hiếp như một bản nhạc sầu thảm cứa vào lòng những kẻ không thể khóc. Đã qua mười ngày kể từ khi Kiếm Trung rời phủ, nhưng một tin tức của chàng vẫn không có. Thục Quyên hơi thở chỉ còn lại nhờ vào băng tâm mà nàng ngậm trong miệng. Hàn Đại Hiệp và những người còn giữ được bình tĩnh và lý trí vừa đau lòng cho Thục Quyên vừa lo lắng e sợ tính mạng của Kiếm Trung đã không còn. Hàn Đại Hiệp nuôi Kiếm Trung từ nhỏ. Ngài xem chàng như con mình. Lúc đem chàng từ hang động về, chàng là một đứa bé nhỏ thó, gầy còm, đen đúa và câm lặng. Chàng chỉ như một đứa bé 5 tuổi thay vì cái tuổi lên mười của chàng. Chàng chẳng có bạn bè, chàng sợ hãi mọi người, chàng chẳng tin tưởng bất kì ai. Đó là những ngày tháng khó khăn khi Hàn Đại Hiệp cố kéo chàng ra khỏi bóng tối, khỏi những cơn ác mộng và những nỗi sợ vô hình. Chàng trở nên nghe lời hơn, ngoan hơn nhưng chàng vẫn một mình và câm lặng. Chàng chọn một góc riêng ở Hoa Viên để luyện kiếm. Ngồi một mình trong xó để ăn cơm. Chàng luôn chui rút trong những chỗ tối bởi chàng rất sợ ánh sáng. Hàn Đại Hiệp vẫn nhớ như in ngày chàng bắt đầu thay đổi. Đó là lúc chàng mang về một con chó hoang nhỏ. Người nó dơ dáy, gầy gò, xấu xí, lông bị bị xén đi nhiều lõm, cả người nó thì be bét máu. Có lẽ nó cũng giống như chàng vậy thật đáng thương.
– Sư phụ, người có thể cứu được nó không?
Đó là lần đầu tiên chàng cất tiếng nói sau khi trở về từ hang động cũng như lần đầu chàng gọi Hàn Đại Hiệp là sư phụ. Hàn Đại Hiệp rất vui mừng giúp chàng chữa trị cho con chó nhỏ. Một tháng sau con chó nhỏ đã mập mạp đáng yêu. Những chỗ lông bị xén đã mọc ra dài bằng những chỗ khác. Chàng hay chơi với nó trong phòng. Rồi một ngày nó chạy ra khỏi phòng đến nơi mọi người đang luyện kiếm. Có lẽ nó nghe tiếng cười đùa của bọn trẻ con nên ham vui chạy ra. Chàng rượt theo bắt nó lại nhưng nó nhanh quá. Nó nhanh chóng bị bọn trẻ bu quanh. Bọn trẻ thích thú ngắm nhìn rồi vuốt ve chú chó nhỏ. Nó thích thú nên cứ vẩy vẩy đôi tai và cái đuôi bé xíu lông mọc chưa đều của mình. Chàng từ xa nhìn thấy chú chó nhỏ của mình đang bị bao vây. Chàng định đến đem nó về nhưng chàng sợ… Một cô bé nhẹ nhàng ôm con chó nhỏ lên đi về phía chàng:
– Nó là của huynh phải không?
Chàng chẳng nói gì chỉ gật đầu. Cô bé đặt chú chó nhỏ vào tay chàng cười tươi tắn
– Huynh là Kiếm Trung phải không? Muội là Thục Quyên, muội là sư muội của bạn. Huynh muốn gọi muội sao cũng được. Muội có thể gọi huynh là sư huynh được không?
Chàng chẳng nói gì chỉ gật đầu. Chàng định bỏ đi thì cô bé kéo lại:
– Con chó rất đáng yêu, bọn muội muốn chơi với nó lúc nữa có được không?
Kiếm Trung lưỡng lự nhìn bọn trẻ đang nhìn chàng bằng đôi mắt khẩn khoản và cái đầu cứ gật gật như cầu xin sự đồng ý. Chàng chẳng nói gì chỉ gật đầu.
Bọn trẻ vui sướng nhảy lên, vỗ tay vào nhau cười giòn tan. Vậy là bọn trẻ vây quanh con chó nhỏ và chàng.
– Nó tên gì thế – Thục Quyên hỏi.
– Nhất Sinh – chàng chẳng thể chỉ gật đầu mà không nói được.
– Huynh tìm thấy nó ở đâu vậy?
– Ở bìa rừng phía sau…
Kể từ giây phút ấy chàng đã tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn. Chàng có bạn bè, có người thân, có người để tin cậy và có người cần chàng bảo vệ. Giờ chàng đã là một đại hiệp đường đường chính chính. Thân hình cao to vạm vỡ. Tuy chàng không hay nói nhưng rất hòa đồng.
Hàn Đại Hiệp nghĩ đến việc chàng đã bỏ mạng ở Thiên Độc Môn lòng không thôi đau đớn.
– Có khi nào…? – Trúc Nương ngập ngừng bỏ lửng câu hỏi.
– Không, Không thể nào – giọng Hàn Đại Hiệp mạnh mẽ và dứt khoát như cố ngăn nỗi sợ của chính mình.
Thật ra Hàn Đại Hiệp cũng đang tự hỏi mình câu tương tự: “Có lẽ nào?”. Rồi ngày lại tự trấn an mình ngay lập tức: “Không thể, trừ khi muội ấy không nhận ra cây trâm vàng gói trong chiếc khăn ấy. Nàng có vô tình với ai cũng sẽ không vô tình với ta. Nàng có ngu ngốc đến mức nào cũng không thể không nhận ra đó là…”. Dòng suy nghĩ của Hàn Đại Hiệp bị cắt ngang bởi tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch của gia nhân và tiếng hò reo vang trời của họ
– Lão gia… lão gia… lão gia… Thiếu Gia về rồi
Câu báo của tên gia nhân như làm cho cả Hàn Phủ sống lại. Tất cả như bật khỏi ghế ngồi, tiếng khóc dứt hẳn, nụ cười sáng rực như những ánh nắng đầu tiên sau cơn bão tố. Tất cả họ đều cùng chạy ra cửa lớn, chỉ còn Hỉ Nhi ở lại canh chừng tiểu thơ. Tất cả họ đều như được hồi sinh.
Đông Tàn.