Nữ Quan Vận Sự

Chương 40: Dấu ấn của ta


Đọc truyện Nữ Quan Vận Sự – Chương 40: Dấu ấn của ta

Tùy tiện quăng túi hương ở trên xe, Hàn Cẩm Khanh động thân một cái, gậy th*t lại nhập vào tiểu huyệt lầy lội của nàng, chỗ ái ân chỗ phát ra một tiếng phù.

Hắn ép chặt nàng vào vách xe, môi mỏng ngậm lấy vành tai khéo léo của nàng, nói nhỏ: “Cảm giác được làm tình với ta thế nào?”

Cố Khinh Âm phát ra một tiếng nức nở nhỏ, như khóc như oán trách, đôi mắt như giăng sương mù nhìn hắn.

Hắn thấy hai má nàng rực hồng, khao khát dục vọng, dưới thân lại bắt đầu một vòng luật động mới.


Bắp đùi nàng không ngừng run lên, cảm nhận gậy th*t hung ác ra vào, đi sâu vào trong tiểu huyệt, đụng mạnh vào hoa tâm, bị mị thịt ép chặt, một dòng d*m thủy bắn nhanh ra, làm ẩm ướt quy đầu cực lớn của hắn, rồi theo động tác ái ân bắn tung tóe ra ngoài, chảy xuống lông mu của nàng và hắn.

Thân thể mềm nhũn của Cố Khinh Âm bị vần vò điên cuồng, cánh tay của nàng vô lực bám víu lên cổ Hàn Cẩm Khanh, bầu ngực nõn nà nảy lên, kề sát vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim đập dồn dập của cả hai.

Nàng mở đôi mắt mù sương, nhìn nam tử trước mắt, hàng mi cong dài, đôi mắt thâm thúy, khuôn mặt tuấn mỹ tà ác. Nàng chẳng xa lạ gì với khuôn mặt này, nàng đã biết về hắn rất lâu trước đây rồi, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, quyền cao chức trọng, lúc lâm triều vĩnh viễn đứng ở nơi cao, uy nghi hữu độ, khí chất thanh quý, các nữ quan đều bàn tán về hắn, cứ nghe vậy nàng cũng nhớ được vài chuyện.

Nàng nhìn hắn, khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc, trên trán hắn rịn mồ hôi vì va chạm kịch liệt dưới thân, nàng thấy miệng khô lưỡi khô, nhịn không được vươn lưỡi ra liếm, mặn mặn, mang theo hương vị của hắn, nàng nhấp miệng, trở về chỗ cũ. Lúc ngẩng đầu, nàng thấy hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt của hai người chạm nhau, tầm mắt giao triền, ánh mắt sâu thẳm nóng rực, khóa chặt lấy nàng, nàng chịu không nổi quay đầu đi, lại bị hắn hung hăng hôn môi.

Hắn hôn nhiệt tình mà phóng đãng, bên dưới vẫn ra vào trong mật viên của nàng, gắn bó triền miên, một sợi chỉ bạc lặng yên dính bên môi hai người, ánh mắt hắn xẹt qua, cây gậy bên dươci rút chọc nhanh hơn, miệng huyệt của nàng đã sưng đỏ không chịu nổi, d*m thủy như thủy triều ồ ồ chảy ra.

“A, quá nhanh… A, đến…” Sau hơn trăm cái ra vào của Hàn Cẩm Khanh, trước mắt Cố Khinh như hiện lên một chùm sáng trắng, khoái cảm kịch liệt từ chỗ ái ân chạy lên bụng lan ra toàn thân, khiến da đầu nàng run lên, các ngón chân gập lại, mật nước trong hoa huy*t phun ra tung toé, vì quá hưng phấn mà mị thịt không ngừng mấp máy mút chặt cây gậy thô dài trướng lớn của hắn.


Hàn Cẩm Khanh dùng hết sức lực mới rút được gậy th*t ra khỏi tiểu huyệt khiến người ta dục tiên dục tử, thấp thở gấp bắn dòng tinh dịch trắng đục nóng bỏng lên bụng và ngực của Cố Khinh Âm…

Bên trong xe ngựa trở về yên tĩnh, hai người thở hổn hển, lát sau, ngoài xe truyền đến tiếng của Sở Phong, “Gia, đến biệt uyển rồi, ngài và Cố…đại nhân chuẩn bị đi ạ.”

Ba chữ”Cố đại nhân” đột nhiên đánh thức Cố Khinh Âm vẫn còn đắm chìm trong dư vi sau cao trào, ánh mắt của nàng dần dần trở nên thanh minh, nhìn buồng xe hỗn độn ái muội, nàng cố gắng kìm chế nỗi lo sợ và nghi hoặc trong lòng, nhìn Hàn Cẩm Khanh.

Hàn Cẩm Khanh từ từ bình phục hơi thở, khóe mắt chưa tan hết xuân ý, dáng vẻ trông rất lười biếng. Hắn nói: “Vừa rồi cả người cô run rẩy, bộ dạng ôm ta thật sự rất dâm đãng.” Giọng nói thản nhiên, dường như không chút để ý.


Cố Khinh Âm run rẩy, nhìn đến dòng dịch trắng chói mắt trên bụng, nàng nhặt chăn lên che thân thể trần trụi, hai mắt đỏ sậm, “Hàn Cẩm Khanh, ngài làm nhục tôi như vậy, không bằng giết tôi đi!” Nàng chộp lấy tay hắn.

Đúng như dự kiến, nàng không thành công, cánh tay còn bị hắn nắm chặt phát đau, “Cô đúng là không biết tốt xấu, mới vừa rồi d*m thủy còn chảy ròng quấn quít lấy ta, lúc này lại ra vẻ đứng đắn.” Tay hắn lưu luyến trên cánh tay nõn nà của nàng, “Ta nói rồi ta sẽ không giết cô, bởi vì, so với giết cô, càng có chuyện thú vị hơn…” Hắn nhìn nàng chằm chằm, như đang nhìn kỹ con mồi của mình.

Sau đó, hắn cúi đầu, trong ánh mắt hung hăng của nàng cắn lên vai trái mượt mà trần trụi của nàng, răng nanh găm vào làn da mềm mại, cắn mạnh, giống như thật sự cắn mất một miếng thịt của nàng, làm nàng đau đớn kêu lên.

Giây lát sau, hắn buông nàng ra, khóe môi mang theo vết máu, “Đau không? Nhớ kỹ, đây là dấu ấn của ta!”, ánh mắt hắn sâu thẳm như đầm lầy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.