Đọc truyện Nữ Quan Lan Châu – Chương 51: Ân cần
Editor: NanaTrang
Lúc tiếp tục đến phủ Ngô Tham tướng dạy học, chỉ thấy trong sân đầy hoa phù dung, mỗi một chậu, đều hướng về phía hậu viện.
Mã quản gia xung trận tiên phong, đứng ở giữa sân chỉ huy gã sai vặt. Hoa phù dung trắng hồng đan xen, lộ ra ở dưới ánh mặt trời, càng hiện ra vẻ đáng yêu động lòng người. Gió nhẹ vừa thổi qua, cành hoa khẽ run lên, mềm mại ướt át.
Tôi ngạc nhiên nói: “Không tệ không tệ. Hoa này ở Tây Cương nhất định là rất khó nuôi. Ngô Tham tướng thật hăng hái.”
Mã quản gia nhìn tôi một cái, nhỏ giọng nói: “Châu lão bản quả nhiên là biết nhiều hiểu rộng. Hoa này ta cũng biết, chỉ thích nơi ấm áp và ẩm ướt, Taây Cương này làm sao có thể nuôi được.”
Tôi cười nói: “Nếu như thế……å”
Mã quản gia lắc đầu một cái, dùng ngón tay chỉ chỉ về phía hậu viện.a
Lại là vị khách kỳ quái kia.
Một người đàn ông, thích hoa.
Đột nhiên tôi nhớ tới chuyện ‘thân nhau’ mà Ngô tiểu thiếu gia đã từng nói với tôi, trong lòng run lên dữ dội, vội vàng đi đến thư phòng dạy học.
Tâm tư của Ngô tiểu thiếu gia đương nhiên cũng không đặt trên tứ thư ngũ kinh.
Tôi đang dạy cho cậu nhóc đọc thế nhưng nó lại hưng trí bừng bừng lắc lắc cánh tay của tôi, nói: “Tiên sinh tiên sinh, Tiết Đào là ai?”
Tôi nghiêm mặt: “Tiểu thiếu gia không được xem những đoạn dã sử kia, nên chọn những cuốn sách đứng đắn khác để xem.”
Ánh mắt cậu nhóc lại sáng lên: “Trên những cuốn sách đó cũng có nói đến Tiết Đào sao? Nói như thế nào vậy? Tiên sinh mau nói cho ta biết một chút đi.”
Tôi nghĩ Ngô gia này gia môn rất là bất hạnh. Đã có một cữu cữu hảo nam phong*, lại có thêm một thiếu gia thích sưu tầm chuyện bịa nữ tử. (* ý là một người đàn ông đi thích đàn ông)
Tôi hắng giọng một cái, nói: “Thiếu gia nghe được ở chỗ nào?”
Cậu nhóc cười nói: “Khách của cha ta nói. Hắn thật kỳ quái, tặng hoa phù dung cho cha ta cũng trá thành nước rồi, sau đó nhuộm giấy viết thư, nói cái gì mà thư Tiết Đào….”
Tôi nghĩ đến cảnh tượng một người đàn ông cầm lấy viết thư đã được nhuộm cẩn thận lên, trong lòng lại run lên dữ dội.
Tôi cũng nghĩ tới cần phải nói chuyện với Ngô Tham tướng một chút, nếu Ngô Tham tướng yêu thương con trai của hắn, nhất định sẽ ít để cho Ngô tiểu thiếu gia đi gặp vị khách kỳ quái kia.
Đang suy nghĩ, Ngô tiểu thiếu gia lại nói: “Ngày đó, vị bá bá kia dạy ta đọc chữ Tiết Đào hắn viết trên giấy.”
Không kết đồng tâm người, không kết đồng tâm thảo?*
(* là một câu trong bài thư bốn chữ Tiết Đào Xuân Vọng)
Tôi cười nói: “Thiếu gia, ngươi tin chắc hắn là khách của cha ngươi mà không phải là khách của tam cữu cữu ngươi?”
Ngô tiểu thiếu gia hơi nghiêng đầu nhỏ một cái, lại lắc đầu, nói: “Bộ dáng của bá bá giống như sứ trắng, nhưng ca ca của tam cữu cữu đẹp hơn.”
Hắn lại vỗ tay cười nói: “Bá bá nuôi hoa phù dung, vẫn hay dạy ta.”
Tôi ngạc nhiên nói: “Hắn dạy ngươi cái gì?”
Ngô tiểu thiếu gia cười nói: “Lúc trước có buổi tiên sinh dạy học đánh rơi một tờ giấy, trên giấy có in chữ in hoa. Ta nhặt lên xem thấy rất đẹp. Sau đó bị vị bá bá kia nhìn thấy. Bá bá nói cho ta biết đó là hoa phù dung. Không đến hai ngày bá bá liền cho người đem hoa phù dung tới đây…”
Cậu nhóc thao thao bất tuyệt.
Tôi nhớ lại hình như thật sự có kẹp một tờ giấy trong cuốn《 Luận Ngữ 》cũ nát, là tôi mua được ở trong một tiệm văn phòng tứ bảo duy nhất ở Tây Cương này. Giấy rất xấu, hoa văn trên giấy cũng không thanh nhã mấy. Nhưng đó là bản cũ duy nhất tôi mua được ở chỗ này.
Lúc đó tôi mua cũng nhiều, còn đem tặng cho Hạ Dung một ít. Hạ Dung vô cùng cảm kích nhận lấy.
Hình như còn thừa lại một ít, lúc ấy tôi rất cẩn thận kẹp ở trong sách.
Thật vất vả rối rắm dạy xong bài học ngày hôm đó, tôi thu dọn sách vở, lại nhìn thấy mẹ của Ngô tiểu thiếu gia, tam di thái xinh đẹp của Ngô Tham tướng khẽ dựa vào khung cửa, vừa cười nói: “Ai nha, tiên sinh, may mà ngươi còn chưa đi. Muội muội kết nghĩa ta mới quen tới rồi, đúng lúc gặp mặt một lần đi.”
Tam di thái của Ngô Tham tướng, cũng không phải là lần đầu tiên làm mai cho tôi.
Tôi khô khốc cười khan nói: “Đa tạ ý tốt của Tam di thái. Chỉ là hiện tại Châu mỗ chỉ muốn sống cho qua ngày, chuyện thành thân, vẫn nên gác lại ở phía sau.”
Tam di thái nhìn tôi liếc mắt một cái, nói: “Cũng không phải là vội bảo ngươi đi thành thân, trước ngươi thử gặp mặt một lần thế nào? Nếu các ngươi có thể chung sống tốt, âu cũng là một duyên phận tốt.”
Ngô tiểu thiếu gia nghe thấy hai chữ “nếu” “tốt” thì lập tức nhảy bắn qua, kéo kéo tay áo của mẫu thân cậu nhóc, nói: “Mẹ, tiên sinh không muốn thân nhau với di nương. Tiên sinh muốn thân nhau với bá bá kia.”
Âm thanh khá lớn. Mặt mo của tôi cũng nóng lên
Tam di thái kéo con trai của nàng qua một bên, nói: “Này, nói bậy cái gì đó!”
Nàng lại nhìn về phía tôi cười nói: “Tiên sinh không phải là người như vậy.”
Tôi cười hắc hắc nói: “Vâng ạ.”
Ngô tiểu thiếu gia “oa” một tiếng, làm bộ muốn khóc, nói: “Tiên sinh nói muốn người xinh đẹp. Di nương con đã thấy qua, không đẹp chút nào. Không đẹp bằng bá bá kia.”
Dường như lúc này tam di thái mới hiểu được Ngô tiểu thiếu gia đang nói cái gì, nàng ngồi xổm xuống, ấn lấy bả vai của cậu bé, nói: “Bá bá nào?”
Ngô tiểu thiếu gia duỗi cánh tay ra, chỉ chỉ về phía hoa viên, la lên: “Ở hậu hoa viên đó. Bá bá rất đẹp.”
Cậu nhóc lại la lớn tiếp: “Bá bá biết đánh đàn, biết dùng hoa làm thành đồ vật, biết viết chữ. Di nương kia thì lại không.”
Trên mặt tam di thái lúc đỏ lúc trắng, nhìn nhìn vào tôi. Bị nàng nhìn tôi có chút hoảng hốt, lại nghe thấy nàng nói: “Tiên sinh, chẳng lẽ, thật sự…có sở thích này?”
Tôi vội vàng khoát tay: “Tuyệt đối không có. Tam di thái ngàn vạn lần đừng tin tiểu thiếu gia nói.”
Tam di thái bị đứa nhỏ của nàng nháo đến không xong, quýnh lên nói cáo biệt với tôi, một đường lôi kéo Ngô tiểu thiếu gia ra ngoài.
Tôi nhìn bốn phía một chút. Mấy nha hoàn trong phủ Ngô tham tướng đang dáo dát nhìn tôi, lại còn che miệng cười.
Tôi vội cúi thấp đầu, bước nhanh xuyên qua đình lang, muốn mau chóng đi ra đến cửa
Thiếu chút nữa tôi đâm đầu vào Mã quản gia. Mã quản gia nhìn tôi một hồi lâu, lại thở dài, lắc lắc đầu nói: “Thì ra tiên sinh có…sở thích này.”
Tôi nhớ tới sau khi tôi đến Tây Cương, trong rất nhiều người làm mai cho tôi, hình như cũng có bà con xa của Mã quản gia.
Tôi dở khóc dở cười, nói: “Mã quản gia, chẳng lẽ người cũng tin lời nói của một đứa trẻ sao?”
Ánh mắt của Mã quản gia thâm thúy: “Lúc trước ta còn không tin. Nhưng hôm nay ta thực sự tin.”
Ông đi tới bên cạnh tôi cúi người xuống.
Tôi nhìn thấy mấy chậu hoa phù dung trắng hồng ở phía sau ông, đang nở rất đẹp mắt.
Mã quản gia ở bên cạnh tôi chậm rãi nói: “Những thứ này, đều là vị khách kia để lão gia tặng cho ngươi. Vị khách kia nói, chắc hẳn tiên sinh cũng thích hoa này. Hoa này khó nuôi, lại mềm mại như kiều nữ, tiên sinh cần phải cẩn thận bảo vệ nó. Vị khách kia còn nói, Tây Cương cằn cỗi, nếu tiên sinh có thêm hoa làm bạn, có thể tán gẫu một chút cho đỡ tịch mịch.”
Tôi cắn răng, cười khan một tiếng, nói: “Mã quản gia, mặc dù khách ở trong phủ của lão gia nhà người là một người đoạn tụ, nhưng không có nghĩa ta cũng đoạn tụ.”
Trên mặt Mã quản gia hiện ra chút ý cười, nói: “Ta nghe người ta nói, người đoạn tụ có thể nhận thức lẫn nhau. Vị khách kia đối đãi với ngươi như thế, chắc hẳn thật sự là đoạn*, hắn biết ngươi, chắc ngươi cũng là đoạn.” (* đoạn trong đoạn tụ = đồng tính)
Tôi vừa nghĩ, quả thật có đạo lý.
Nhận mình là đoạn tụ thực ra cũng có một cái tốt, chính là mấy bà bà mụ mụ làm mai cho tôi ở Tây Cương này nhất định sẽ bị hù dọa mà chạy đi.
Không tồi.
Vì vậy tôi chắp tay cười nói: “Nếu đã như vậy, từ chối thì bất kính. Tôi sẽ nhận toàn bộ.”
Ngày đó, tôi đem tất cả những chậu hoa phù dung này đến phủ của Hạ Dung.
Hắn cười nói: “Ngươi lấy những thứ này từ chỗ nào vậy?”
Tôi kể lại chuyện tặng hoa cho hắn nghe.
Hắn ngạc nhiên nói: “Là ai ân cần như vậy, lại coi trọng ngươi?”
Tôi liếc hắn một cái: “Trước kia khi còn làm con gái, chưa từng có ai đối đãi với tôi như vậy. Hiện giờ làm con trai, lại có người cố tình muốn ghẹo tôi, tư vị này rất tốt.”
Toàn bộ hoa phù dung để ở nhà Hạ Dung. Còn sân viện nơi tôi ở vẫn trống trơn.
Qua hai ngày sau. Sáng sớm ngày hôm đó, tôi vừa mới mở cửa viện ra đã thấy Mã quản gia tươi cười nhìn tôi.
Tôi sửng sốt, nói: “Mã quản gia, mới sáng sớm lão ngài đã đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Mã quản gia lại đi đến bên cạnh tôi cúi xuống.
Là ba chậu hoa phù dung thượng hạng loại lớn.
Trong lúc tôi ngây người, lại nghe thấy Mã quản gia nói: “Vị khách kia nói, tiên sinh đã tặng hoa cho người khác, có lẽ là tiên sinh ngại phiền toái nuôi không được. Nếu như tiên sinh nhận hoa, lão gia nhà ta chắc chắn sẽ phái người đến nơi này của tiên sinh đào kênh rạch, dẫn nước. Vị khách kia nói, nuôi dưỡng hoa phù dung bằng nước là tốt nhất, hoặc là làm rào hoa, cũng tốt.”
Mã quản gia dừng một chút, dường như vẫn còn thở dốc, lại nói tiếp: “Khách còn nói, nếu như Châu lão bản nuôi hoa gặp phải khó khăn, có thể đi hỏi hắn.”
Nhìn hoa phù dung xinh đẹp nhàn nhạt đầm đậm tôi có chút hoa mắt.
Vất vả lắm tôi mới hồi phục tinh thần, lại cẩn thận suy nghĩ một chút, ban nãy nghĩ đến một vấn đề quan trọng mà vẫn không có ai để hỏi.
Tôi hỏi: “Khách trong phủ của lão gia nhà người nên xưng hô như thế nào?”
Mã quản gia lắc đầu một cái, nói: “Không biết. Chỉ biết là lão gia gọi hắn Nhạc Lão gia.”
_________________