Đọc truyện Nữ Quan Lan Châu – Chương 41: Linh bí
Editor: Trang
Chỉ là cửa hàng gấm dệt của bọn họ bình xét thì bình xét (bình luận so sánh), nhìn thế nào thì cũng chỉ là một cửa hàng được dân chúng yêu thích nhất, nhưng trong bụng, đám cửa hàng gấm dệt này trang giành, chính là thân phận hàng dệt kim quốc doanh.
Ở Miên thành này, tên tự đụng chạm với tục danh của một lão Hoàng đế, cho nên gần một trăm năm trôi qua, đều không tới phiên xuất quan* Miên thành lo liệu hàng dệt kim. Nhưng hơn hai mươi năm trước, đột nhiên triều đình hạ mệnh lệnh xuống, nói gấm dệt của Miên thành vô cùng tốt, muốn trong mấy cửa hàng gấm dệt của Miên thành chọn ra một nhà, làm hàng dệt kim quốc doanh của Đại Cảnh. (*: quan ở kinh thành bị điều về làm quan địa phương)
Chuyện vui đột nhiên từ trên trời rơi xuống, hiển nhiên danh tiếng hàng dệt kim quốc doanh đều khiến mười tám cửa hàng gấm dệt đỏ mắt, hết sức cạnh tranh.
Vì thẩm định chọn hàng dệt kim quốc doanh, triều đình phái một khâm sai đến Miên thành. Vì thế những cửa hàng này đều tranh nhau tặng đồ cho khâm sai.
Nhưng bọn họ đều đụng phải một cây đinh. Tuy rằng khâm sai kia trẻ tuổi, cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng lại là một nhân vật nói một là một, nhất định không chịu hối lộ.
Hắn dứt khoát ở trên cửa nha môn treo một tờ bố cáo, ở bên trên viết rất rõ ràng: Bổn quan phụng ý chỉ triều đình, không thể hối lộ, nếu như có người nào tiếp tục hối lộ, lập tức hủy đi tư cách cạnh tranh hàng dệt kim quốc doanh.
Mười tám cửa hàng gấm đều mềm xuống, đành phải im ắng chờ đợi tin tức.
Lại qua vài ngày, đang trong lúc tất cả mọi người đều rối rít suy đoán rốt cuộc khâm sai này vừa ý gấm dệt nhà nào, thì khâm sai này lại hạ mệnh lệnh nói, nói là gấm không thể chỉ nhìn vào tay nghề, phải xem ý nghĩ, cho nên tài nghệ của thêu công và thợ vẽ đặc biệt quan trọng.
Hắn không nhìn gấm không chọn tay nghề, cư nhiên ở trong phủ nha mở một tiệc rượu.
Trong tiệc rượu, từng cuộn từng cuộn gấm mở ra, khâm sai trẻ tuổi kia chỉ nhìn lướt qua một chút, sau đó hướng về phía thêu công thợ vẽ của mỗi cửa hàng gấm phái tới đứng ở phía dưới, nói: “Ta ra một vế trên, các ngươi đối một vế dưới. Không cần nói ra, chỉ viết trên giấy, sau đó trình lên là được.”
Hắn mỉm cười, cao giọng nói: “Mĩ cẩm sơ trương thu vũ qua.”
Ở bên dưới sau một trận minh tư khổ tưởng, lần lượt trình tờ giấy lên.
Khâm sai kia híp mắt liếc nhìn từng tờ giấy một, tờ giấy nào không để vào mắt liền bị hắn trực tiếp vo lại thành một đoàn, ném xuống đất.
Lặng ngắt như tờ.
Đột nhiên, chỉ nghe khâm sai kia đột nhiên nói: “Sơ nhụy trang hoa xảo tâm nghiên. Cái này cũng không tệ lắm, chữ cũng tốt. Là của cửa hàng nào thế?”
Công tử của cửa hàng Thu Tố đứng dậy, giọng cao đáp: “Là vế đối của thảo dân. Chữ, cũng là thảo dân viết.”
Ngồi ở đây đều là tiểu thư, chỉ có công tử của cửa hàng Thu Tố là nam tử, cho nên vô cùng bắt mắt.
Khâm sai cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói: “Ngươi cũng dệt gấm?”
Công tử lắc đầu, chỉ chỉ muội muội ngồi ở một bên, nói: “Thảo dân chỉ phụ trách vẽ tranh, gấm, là muội muội của ta làm. Muội muội của ta cũng thường xuyên thiết kế bố cục trên gấm, thương lượng cùng với thảo dân.”
Khâm sai nghiêng đầu, nhìn nhìn tiểu thư của cửa hàng Thu Tố, không nói gì.
Ngày đó, cũng không cho ra kết quả gì. Qua hai ngày, khâm sai đại nhân ra lệnh, trúng tuyển hàng dệt kim quốc doanh, chính là cửa hàng gấm lớn nhất Miên thành, “Thụy Thái”.
Dân chúng Miên thành xôn xao cả lên. Người nào cũng biết, ngày đó khâm sai khen ngợi văn thơ đối ngẫu, là của cửa hàng Thu Tố.
Trong khoảng thời gian ngắn, cửa hàng Thụy Thái được dân chúng hình dung thành, thương gia vụng trộm không biết đi bao nhiêu cách thức.
Dựa vào lương tâm nói, cửa hàng Thụy Thái này thật sự không đi bằng cách thức nào cả.
Bất quá trời cho phúc lớn, cửa hàng Thụy Thái này cũng cảm tạ tái đức, giữ vững tinh thần chuẩn bị đảm nhiệm làm hàng dệt kim quốc doanh.
Cửa hàng Thu Tố ù ù cạc cạc mất đi chỗ ngồi hàng dệt kim quốc doanh, thực sự là đáng tiếc.
Ngày ngày im ắng đi qua, chuyện tuyển chọn hàng dệt kim quốc doanh dường như tất cả đều đã kết thúc. Nhưng ai ngờ, lại qua hai tháng, cửa hàng Thu Tố truyền ra một đại sự.
Tiểu thư của cửa hàng Thu Tố được chọn làm thư đồng của Tam hoàng tử – Nhạc Khang Vương bảy tuổi. Không bao lâu nữa sẽ tiến cung.
Một nữ tử, thế nhưng có thể trở thành thư đồng, đây vốn là chuyện vui lớn. Nhưng đối với cửa hàng Thu Tố mà nói, lại khiến cho bọn họ mặt ủ mày chau.
Con gái của lão bản cửa hàng Thu Tố, là công thần làm ra gấm dệt tốt nhất nhất định không thể thiếu, hiện giờ lại phải đi đến Kinh thành xa xôi ngàn dặm, sinh ý của cửa hàng Thu Tố nhất định sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Nhưng thánh mạng không thể làm trái.
Trong ý chỉ Hoàng thượng nói: Tiểu thư của cửa hàng Thu Tố, tuy rằng xuất thân không hiển hách, nhưng tài hoa xuất chúng.
Tiểu thư của cửa hàng Thu Tố, cứ như vậy mà lên một chiếc xe ngựa, nhẹ nhàng linh hoạt rời khỏi Miên thành, rời xa cố hương.
Sinh ý của cửa hàng Thu Tố, quả thực sau khi tiểu thư của nhà bọn họ rời đi, nhận lấy đả kích rất lớn. May mà công tử của cửa hàng Thu Tố, tài hoa hạng nhất, về sau lại từ ở nông thôn chiêu mộ không ít thêu công mới, sinh ý của cửa hàng Thu Tố mới có thể chậm rãi khôi phục.
Sau khi tiểu thư của cửa hàng Thu Tố vào kinh, qua hai ba năm, lại trở về cửa hàng Thu Tố một chuyến. Nhưng mấy tháng sau, tiếp tục quay lại Kinh thành.
Một khúc 《Cô Giang Sấu Nguyệt 》này, chính là khúc tiểu thư kia làm ra trong quãng thời gian trở về nhà.
Mọi người ở Miên thành nói, tuy rằng tiểu thư của cửa hàng Thu Tố rời khỏi quê hương từ nhỏ, nhưng có mệnh tốt. Bởi vì, Tam hoàng tử nàng đi theo làm thư đồng, cư nhiên ở trong đông đảo các hoàng tử của lão Hoàng đế bộc lộ tài năng, đầu tiên là phong làm Thái tử, về sau lại thành Hoàng đế của Đại Cảnh. Chính là Đương kim Hoàng đế Đại Cảnh.
Nhưng cũng có người ta nói tướng mạo của tiểu thư cửa hàng Thu Tố như thế, cũng là một người đáng thương, bởi vì nàng không thể trở thành tần phi của đương kim Hoàng thượng, sau khi Hoàng thượng đăng cơ, chỉ có thể từ nữ quan tứ phẩm trong phủ Thái tử, thăng thành nữ quan tam phẩm.
Mặc dù đối với nữ tử mà nói, xuất thân bình dân lại đảm nhiệm chức nữ quan, thực sự là quang vinh. Nhưng dân chúng Miên thành đều yêu thích mỹ mạo tài hoa của tiểu thư cửa hàng Thu Tố, mà nàng lại chỉ có thể cô độc một mình, thật sự đáng tiếc đáng tiếc.
Sau đó tiểu thư cũng không trở lại Miên thành.
Về sau, lão bản của cửa hàng Thu Tố chết, công tử cửa hàng Thu Tố kế thừa gia sản, trông nom gia sản làm nên một Thu Tố rất thịnh vượng.
Nhưng không biết tại sao, cửa hàng Thu Tố lại không tiếp tục tham gia cạnh tranh thẩm định chọn hàng dệt kim quốc doanh ba năm một lần. Trên phố đều truyền nói, là vì cửa hàng Thu Tố luôn luôn không được triều đình xem trọng, cửa hàng Thu Tố đã sớm hết hy vọng.
Ngược lại sau khi Kim thượng đăng cơ, có một năm, Kim thượng tặng cho cửa hàng Thu Tố không ít đồ vật, thậm chí cũng không có thiếu kỳ trân dị bảo trong cung đình, hoặc là những món đồ quý giá do phiên ban cống nạp. Từng xe từng xe ban thưởng đi vào cửa chính của cửa hàng Thu Tố. Quan địa phương ở Miên thành rối rít đến cửa chúc mừng.
Điều này khiến cho cửa hàng Thu Tố nở mày nở mặt, làm cho những cửa hàng gấm dệt khác đều đỏ mắt lên.
Trong những đồ vật ban thưởng này, có một tấm tự, là một bộ câu đối, nói là đương kim thánh thượng tự tay viết. Một năm kia, lão bản của cửa hàng Thu Tố, cũng chính là công tử trước kia, sai người đem bức tự này khắc trên gỗ Hoàng Hoa Lê làm đồ trân quý ở trong nhà, sau đó đem câu đối này treo ở trong lương đình của hoa viên.
Một năm kia, gấm dệt của cửa hàng Thu Tố đưa ra, tên là là “gấm Vũ Thu”.
Câu đối khắc xong chưa được bao lâu, công tử của cửa hàng Thu Tố liền qua đời.
Câu đối khắc lên gỗ Hoàng Hoa Lê kia, chính là: Mĩ cẩm sơ trương thu vũ qua, li nhân trang hoa xảo tâm nghiên.
Từ sơ nhụy, đến li nhân. Sửa lại hai chữ, để lộ lòng người nóng, cũng để lộ lòng người lạnh.
Triệu phu nhân nói đến đây, lại vươn tay gẩy gẩy dây cầm, sau đó đặt tay để ở trên dây cầm, thở dài một hơi thật sâu.
Dường như tôi đã đoán được cái gì đó, nhưng nghe xong cũng mông lung thấp giọng hỏi: “Triệu phu nhân, cửa hàng Thu Tố kia, là cửa hàng gấm dệt nào trong Miên thành? Lão bản của bọn họ có họ gì?”
Triệu phu nhân ngẩng đầu, nói: “Lão bản của cửa hàng Thu Tố này họ Hạ. Hiện nay do công tử Hạ Dung dòng duy nhất lo liệu việc nhà. Đã rất nhiều năm không còn gọi là cửa hàng Thu Tố nữa rồi. Cũng khó trách các ngươi không biết.”
Bà khẽ lắc đầu, lại nói: “Nói đến Hạ công tử này, cũng là người không dễ dàng. Hắn vô cùng thông minh, đọc nhiều thi thư. Chỉ tiếc, chỉ tiếc quy cũ được lập mười mấy năm trước của Hạ gia bọn họ…”
Tôi không nhịn được tiếp lời, nói: “Không được tham gia khoa cử, không được làm quan, không được… dốc sức vì đương kim hoàng đế?”
Triệu phu nhân nhìn tôi, chậm rãi gật gật đầu.