Đọc truyện Nữ Quan Lan Châu – Chương 31: Kinh biến
Editor: nhuandong
Lần đầu tiên tôi mới phát hiện thì ra tiền sảnh Hộ bộ lại rộng rãi đến như thế, có thể có đủ chỗ để hàng loạt các đại quan của thiên triều Đại Cảnh ngồi xuống.
Xếp thành một hàng, đối mặt với tôi.
Hữu thừa tướng Mã Ngưng, chính sử Tri thư viện Mạnh Khách, chính sử Tri giám viện Thẩm Như Lượng, Hộ bộ thượng thư Nhạc Manh Hải.
Thái tử Cảnh Thành ngồi ngay ngắn ở chỗ cao nhất bên phải, một thân màu vàng đỏ.
Mặc dù trong lòng không khỏi cảm thấy thấp thỏm, nhưng tôi vẫn tiến lên phía trước nói: “Thái chiêu Nhâm thị, thỉnh anh Thái tử điện hạ, các vị đại nhân.”
Đột nhiên có người quát lên: “Quỳ xuống.”
Lập tức liền có mộc côn đánh tới. Tôi “bụp” quỳ xuống, lung lay không yên, đôi tay gần như sắp chống xuống đất, trong khoảnh khắc lại có sai dịch đi tới lập tức nhấc hai cánh tay của tôi lên.
Tôi nghiêng đầu nhìn sai dịch một cái, sau đó đưa ánh mắt về phía thân người vàng đỏ kia.
Đôi môi Cảnh Thành khép chặt, tôi mới phát hiện hôm nay hắn không mặc thường phục. Mũ quan màu vàng đỏ này làm nổi bật vẻ mặt không tốt của hắn.
Tôi nghe thấy tiếng nói của Mạnh Khách: “Nhậm thị lớn mật, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Tôi quay sang nhìn hắn: “Cái gì?”
Khóe miệng Mạnh Khách nâng lên, ném một tờ giấy xuống dưới đài.
Tờ giấy bay bay lượn lượn cuối cùng rơi xuống trước mắt tôi. Tôi giãy giụa cẩn thận nhìn nói, là tờ giấy sáng nay tôi giúp đám quan viên chơi “Liên câu”.
Lúc ấy là Mạnh Khách thu hồi, bỏ vào trong ngực của hắn.
Hai chữ tôi viết bị khoảnh tròn bằng bút đỏ.
“Chấp” “Tô”
Chấp thủ tương khán lệ. Là câu thơ Mạnh Khách ngâm lúc ấy.
Tô, là liền câu tân khoa trạng nguyên Tô Nhiễm nghĩ sai quy củ, phải ghi phạt, cho nên tôi viết ra tên của hắn.
Hiện tại hai chữ này bị khoanh tròn đỏ. Vòng tròn đỏ thắm trên màu chữ đen ở trước mắt làm tôi hoảng hốt.
Trong lồng ngực giống như bị có gì đó đụng vào.
Hình như tôi đã hiểu ra cái gì, trợn to hai mắt, ngẩng đầu nhìn chỗ hữu thừa tướng Mã Ngưng.
Nghe tiếng nói của Mạnh Khách: “Rốt cuộc ngươi cũng biết tội rồi hả? Nhậm Lan Châu, ngươi lại dám giả tạo thư qua lại với quan viên trong triều, lá gan thật không nhỏ.”
Hữu thừa tướng, Mã Ngưng, tự Chấp Tô.
Trong đầu thiên ngôn vạn chữ lập tức đánh tới. Bốn người trên đài, màu sắc áo bào sáng chói, sáng khiến đầu tôi càng thêm rối. Giống như lúc này ban đầu đầu mối chân tướng đã có thể nắm được rồi lại vô luận như thế nào cũng không bắt được.
Tôi nghe thấy tiếng nói yêu đuối của mình: “Tôi không có.”
Có người cười khẽ, lộ ra vẻ khinh thường.
Tôi không nghe ra là Mã Ngưng hay là Thẩm Như Lượng.
Hay là Cảnh Thành.
Sức lực của sai dịch quá lớn, tôi tránh không thoát được. Tôi không có cách nào quay đầu đi được, cẩn thận nhìn gương mặt của hắn.
Mạnh Khách nghiêng tới phía trước, cười nói: “Biết ngươi sẽ nói như vậy.”
Hắn cầm một xấp giấy thật dày trên bàn lên, lắc lắc, lại cười nói: “Những thứ này, ngươi cũng có thể xem kỹ một chút.”
Những tờ giấy kia nhẹ nhàng rơi xuống. Có mấy tờ rơi từ trên mặt tôi rơi xuống, giống như trêu tức rồi lại rơi xuống đất.
Tôi liều mạng ngửa đầu cẩn thận phân biệt, trên mỗi một tờ giấy đều có hai chữ màu đen bị khoanh tròn.
Chấp Tô. Chấp Tô. Chấp Tô…..
Phần đề thư (1) của mỗi tờ đều là hai chữ: Cảnh Thành.
(1): Đề thư: đề chữ, ghi tên.
Chữ viết này tôi quen thuộc đến thế.
Những chữ này mỗi đêm hai người chúng tôi đều cùng một chỗ, thư phòng phủ Thái tử.
Dưới ánh nến, trên mặt Cảnh Thành lộ vẻ sáng rỡ cùng hưng phấn rõ ràng, yên lặng nhìn chằm chằm tôi, trong mắt lộ ra tán thưởng.
Cảnh Thành, tất nhiên người rõ ràng nhất, chữ viết của Nhậm Lan Châu, giống như đúc chữ viết của người.
Một bút một vạch, một lần một lần.
Nhuộm, một màu đen, thư tín thắm đượm.
Người đã từng dùng cây bút gõ đầy tôi: “Nha đầu, yêu thích học chữ của ta hơn.”
Chữ của người nhìn đẹp như vậy, chữ như trâm hoa, chính là nói đến chữ của người.
Chẳng lẽ bao nhiêu đêm một mình, dưới ánh đèn tỉ mỉ tính toán, mỉm cười trước khi viết, hôm nay lại trở thành chứng cứ phạm tội đâm ngược về phía tôi?
Cảnh Thành? Mã Ngưng?
Thiên ngôn vạn ngữ lại đánh úp tới. Tôi giãy giụa muốn cẩn thận nhìn lại nội dung trên thư tín.
Rốt cuộc thấy rõ mấy chữ: “….Chuyện Đỗ Nguyên Vân, sự tình trọng đại, hi vọng các vị ái khanh cẩn thận châm chước, không biết không phát hiện cẩn thận làm mới phải…”
Rốt cuộc người bên trên cười lạnh: “Nhậm Lan Châu, không nghĩ tới ngươi lại lợi dung Thái tử điện hạ tin tưởng ngươi, lợi dụng Hữu thừa tướng tin tưởng ngươi. Trước ngươi ngụy tạo thư tay Thái tử viết, lén lút lui tới với Đỗ Nguyên Vân ở giữa được lợi. Sau khi chuyện Đỗ Nguyên Vân tham ô xảy ra, ngươi lại ngụy tạo thư Thái tử, muốn Hữu thừa tướng làm qua loa vụ án Đỗ Nguyên Vân. Nhậm Lan Châu, ngươi thật vô cùng thông minh tính toán hết tất cả.
Tôi từng chữ từng chữ thừa nhận lời của hắn, mắt trợn trong, giống như đại đường Hộ bộ này, càng lúc càng rộng lớn khiến cho tôi cảm thấy giữa ánh sáng mờ mịt, thấy rõ tất cả nguyên do.
Cuối cùng Thẩm Như Lượng cũng mở miệng nói: “Nhậm Lan Châu, ngươi thật đúng là người thông minh. Những đại quan viên trong triều đình như chúng ta cũng gần như bị ngươi lừa hết. Thật may là Hữu thừa tướng không có lòng riêng, giao tất cả các loại thư từ cho chúng ta, còn tấu minh với thánh thượng, bởi vì quan hệ đến chính bản thân hắn cho nên tình nguyện thối lui khỏi vụ tra hỏi này. Mà thừa tướng thẳng thắn như vậy làm chúng ta cực kỳ bội phục.”
Hắn thở dài, lại nói: “Khụ, ta cũng càng già càng hồ đồ, may mà Tô Nhiêm trạng nguyên chỉ ra, ngộ nhỡ chữ viết này bị người bắt chước…
Tô Nhiêm.
Tôi nhớ tới sáng nay, gương mặt Tô Nhiêm khi đứng bên cạnh ta thi liên câu.
Thì ra sáng sớm thi liên câu, Tô Nhiêm và Mạnh Khách đều bày ra để làm cho tôi rơi vào cạm bẫy.
Chấp thủ tương khan lệ.
Lệ nhân vấn hoa hoa bất ngữ.
Hai đại trạng nguyên, đương kim đại tài tử, ở bên cạnh nữ quan nho nhỏ là tôi, hai người ngày ngâm đọc hai câu này.
Chỉ vì muốn cho tôi rơi vào cạm bẫy mà bọn họ, những đại quan triều đình, đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Tôi không khỏi cười lạnh.
Tôi thật sự là càng lúc càng thấy rõ nguyên nhân này. Nhưng trung tâm nguyên nhân không phải là tôi.
Những thư từ ngụy tạo này, nguyên bản người bị hãm hại, là Thái tử.
Người Mã Ngưng và Đỗ Nguyên Vân muốn hãm hại chính là Thái tử.
Nhưng nếu có người chỉ rõ nghi ngờ, đồng thời lại có người ngầm cho phép cái gọi là suy đoán này, sau đó, mũi nhọn bị hãm hại liền chỉ về tôi.
Thái tử Cảnh Thành.
Tôi dừng sức quay đầu một cái, rốt cuộc có thể chuyển sang phía y, mặt đối mặt nhìn y.
Ánh sáng Hộ bộ quả thật là quá mờ rồi.
Thẩm Như Lương vẫn còn thao thao kể lể.
Sau đó là Mã Ngưng. Sau đó là Mạnh khách. Sau đó là Nhạc Minh Hải.
Hình như bọn họ đang nói phân tích của bọn họ như thế nào. Cái gọi là vụ án này, thiếu chút nữa gây ra sai lầm cuối cùng cũng ngăn được cơn sóng dữ, nhìn thấu mấu chốt.
Cho nên cuối cùng bọn họ cũng thành công bắt được đầu sỏ gây nên.
Chính là tôi.
Tiếng nói của bọn họ đột nhiên trở nên ầm ầm hỗn loạn, càng lúc càng xa, chính là nghe không rõ nữa.
Tôi nhìn Thái tử Cảnh Thành, tôi cố gắng muốn nhìn thấy y.
Sắc trời dần tàn.
Tôi lại chỉ có thể nhìn một màu vàng đỏ trước mắt. Từ dưới nhìn lên, tôi không có cách nào nhìn đến gương mặt tôi quen thuộc.
Đột nhiên tôi lại nghe được giọng nói của y, rõ ràng, giống như vào giờ phút này, chúng tôi vẫn ở phủ Thái tử, bên trong thư phòng của Cảnh Thành. Mọi nơi đều không có người, chỉ có hai chúng tôi.
Tiếng nói của y rõ ràng như thế, chậm chạp, ôn hòa, thật giống như đang cố gắng giống giọng nói thường ngày:
“Lan Châu, ngươi nên nhận tội đi.”
Nhưng cuối cùng lại không hề giống nhau.