Nữ Quan Lan Châu

Chương 25: Hồ Ly


Đọc truyện Nữ Quan Lan Châu – Chương 25: Hồ Ly

Tôi nhìn Tằng Duyệt này thì ra là một thiếu niên mặt mày thanh tú, nhớ tới hắn một bụng đầy tài học cuối cùng chỉ được vào trong Tri thư viện, cũng khó có thể thi triển tài năng, trong bụng nhất thời nổi lên suy nghĩ đồng tình thương tiếc tài năng, vừa chắp tay nói: “Tằng đại nhân khách khí. Lan Châu chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, thật sự không dám nhận không dám nhận. Tằng đại nhân mới thật sự là tài học hơn người, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Tằng Duyệt cười một tiếng nói: “Tên Tháichiêu đại nhân, Kinhthành ai lại không biếtchứ?”

Tôi nghiêm mặt nói: “Lan Châu ta cũng chỉ là một nữ tử. Đại nhân quá khen.”

Nữ quan Đại Cảnh chẳng qua cũng là một tiểu nhân vật trong cung và trong các vương phủ mà thôi.

Sau lưng Quậnvương, sau lưng hoàng tử.

Một nữ lưu, vẫn rất khó để tiến một chân vào triều đình.

Một điểm này, hiển nhiên tôi vẫn biết, và cũng không hi vọng xa vời.

Huống chi, luôn phải cẩn thận mười phần, không được đi quá giới hạn.

Tằng Duyệt mặt không đổi sắc, nói: “Khi ta ở Miên thành cũng đã nghe được danh tiếng của Thái chiêu đại nhân, đại nhân cần gì khiêm tốn.”

Miên thành? Đột nhiên tôi có cảm giác giật mình, đang muốn trả lời, lại nghe thấy Tằng Duyệt nói: “Địa phương làm bánh ngọt hạt sen ở Miên thành, đứa trẻ ba tuổi đã học làm bánh “Đình đình cao”. Thái chiêu đại nhân đặt tên rất hay.

Tôi vội vàng khoát tay, nói: “Sai lầm rồi sai lầm rồi. “Đình đình cao” này là Tháitử phi lấy tên. Thái tử phi tài học hơn người, ta không thể đoạt công của người.


Tằng Duyệt nháy nháy mắt.

Trong tâm tôi lập tức nghĩ, người trước mắt này thật giống như một tiểu hồ ly non nớt.

Chẳng lẽ hắn đường làm quan không được như ý, liền muốn leo lên cây to phủ Tháitử này?

Đáng tiếc tài học của hắn.

Văn chương khôn khéo như vậy, lại xứng với ý định khôn khéo, rắc rối khó gỡ. Thật là đáng tiếc.

Mặc dù hắn và tôi lớn lên giống nhau, nhưng tôi đành vụng trộm nghĩ cậy già lên mặt một lần, thật sự là không muốn Tằng Duyệt này còn nhỏ tuổi mà con đường này càng chạy lại càng xa. Quan trường không sạch sẽ, ý định viết ra văn chương tươi đẹp này, thật nên được bảo toàn mới đúng.

Vì vậy tôi không nhịn được nói: “Mạnh đại nhân của Tri thư viện, chắc hẳn đối đãi không tệ với ngươi.”

Tằng Duyệt sửng sốt, lại cười nói: “Chính xác Mạnh đại nhân đối đãi với ta rất tốt. Quy củ đều là do Mạnh đại nhân dạy.”

Mặc dù trên mặt hắn tươi cười, nhưng nụ cười không đến được đáy mắt, không chừng lời nói của tôi vào trong đầu hắn đã chuyển nghĩa đi một chút.

Trong lòng cúi đầu than thở một tiếng, đang muốn mượn cớ thoát thân, lạ nghe được Tằng Duyệt tiếp tục nói: “Ta từng nghe Trầm đại nhân nói qua tán thưởng tài học của Tháichiêu đại nhân ngài?’

Thẩm Như Lượng tôi đã gặp qua, nhưng cũng chỉ là ở bên cạnh Tháitử, đi xa nhìn theo, một câu cũng không nói qua.

Con tiểu hồ ly này, thật đúng là vẫn còn vô cùng non nớt.

Trong lòng tôi đang cười, nhưng không đành lòng chọc phá hắn, chỉ nói: “Thẩm Như Lượng đại nhân coi trọng ngươi, cả triều đều biết. Ơn tri ngộ, mặc dù không thể làm quan dưới tay ông ấy, nhưng ngươi cũng phảicực kỳ tôn kính ông ấy.”

Tằng Duyệt tiếp tục nháy mắt với tôi.

Tôi ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Tằng đại nhân đường đường là một trang nam tử, Lan Châu ta cũng chỉ là nữ tử, kiến thức kém, khiến Tằng đại nhân chê cười. Chê cười chê cười.”

Chợt nghe được tiếng của Cảnh Nhiên ở sau lưng: “Thái chiêu nói vô cùng đúng, há có thể chê cười với người? Cổ nhân nói, ơn tri ngộ, tất sẽ dùng sông lớn để báo trả. Thái chiêu nói rất đúng.”

Cảnh Nhiên nhẹ lay quạt giấy, nhìn Tằng Duyệt, tựa hồ rất có hứng thú.

Tôi thấy mặt Tằng Duyệt mập mờ, cười nói: “Vị này là Diên Trú vương gia.”


Tằng Duyệt vội cung cung kính kính báo tên họ mình, thỉnh an.

Cảnh Nhiên cười nói: “Thì ra là Tằng đại tài tử.”

Tằng Duyệt mặt ửng hồng lên, nói: “Vương gia quá khen, Xấu hổ xấu hổ.”

Cảnh Nhiên nói: “Tiểu vương cũng nghe được gia cảnh ngươi bần hàn, mười năm gian khổ học tập, thật sự là không dễ.”

Cảnh Nhiên thở dài, lại nói: “Ngươi hiện tại cùng với vị phó sử nào ở Tri thư viện?”

Tằng Duyệt đáp: “Cùng với Vu đại nhân.”

Cảnh Nhiên “Ừ” một tiếng, đôi con ngươi xoay tròn di chuyển nhìn chằm chằm Tằng Duyệt.

Tằng Duyệt lại nói: “Ban đầu là đi theo Trương Hải Trương đại nhân. Nhưng mà ta ngưỡng mộ văn phong Vu đại nhân cho nên đi theo Vu đại nhân.”

Cảnh Nhiên khẽ mỉm cười.

Cái gì mà văn phong Vu đại nhân.

Chẳng qua là một thế gia ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, bởi vì năm đó Thánh thượng thật sự là mất hết mặt mũi để cho bọn nhà họ mất mặt, nên sau khi cha già hắn cáo lão về quê, ném một chức phó sử nhàn tản ở Tri thư viện cho hắn. Trương Hải kia mới chính là văn hoa nổi bất, mở ra một thế hệ văn phong mới.

Tiểu hồ ly này, sợ rằng tự cho là tính toán không tệ.

Cảnh Nhiên đột nhiên nói: “Nói đến văn phong, văn tài đứng đầu triều ta, sợ rằng không phải chính sử Tri thư viện Mạnh Khách thì không ai có thể hơn. Vì sao ngươi không cùng Mạnh Khách, chẳng lẽ ngươi không thích văn phong của hắn?”


Trên mặt Tằng Duyệt đỏ lên, dạ một lát, mới nói thật nhỏ: “Gần đây Mạnh đại nhân bận, không tiện quấy rầy Mạnh đại nhân. Về sau chờ Mạnh đại nhân rảnh rỗi, hạ quan lại đi thỉnh giáo Mạnh đại nhân.”

Trong lòng ta không nhịn được khen một tiếng. Con hồ ly này, đáp không sai, cũng không rõ có phải là theo đảng phái của Mạnh Khách hay không, chỉ nói “thỉnh giáo”, thanh bạch sạch sẽ, lại nói hai chữ “gần đây”, đáp mập mờ hàm hồ như thế.

Huống chi, đối với hắn mà nói, vương gia và nữ quan thái chiêu đại nhân trước mắt, đều là người quen của Mạnh Khách, dù sao Mạnh Khách cũng là chính sử của Tri thư viện, hai vị nếu có tâm vun trồng hắn, một trong hai đề cử với Mạnh Khách, tốt hơn là chính hắn lờ mà lờ mờ đi tìm Mạnh Khách.

Đối với người mới vào quan trường mà nói, lời đáp đúng là không tệ.

Tôi liếc nhìn Cảnh Nhiên một cái, chỉ thấy hắn híp đôi mắt lại, nụ cười bên môi vẫn như cũ, tựa hồ cũng đang tỉ mỉ thưởng thức câu trả lời vừa rồi của Tằng Duyệt.

Tôi đang muốn rút người ra, lại nghe được Cảnh Nhiên chợt cười nói: “Nhậm đại nhân, không phải là hôm nay muốn tìm Mạnh đại nhân nếm bánh ngọt hay sao? Nói vậy cũng coi như là cho Mạnh Khách kiếm chút thời gian nhàn hạ. Ngươi liền mang theo Tằng Duyệt này đi, như thế nào?”

Tằng Duyệt cũng nhìn về phía tôi.

Khụ.

Cảnh Nhiên này đúng là hồ ly già, hơn nữa còn có Tằng Duyệt con tiểu hồ ly này.

Nhậm Lan Châu tôi hôm nay cực kỳ xui xẻo, vốn căn bản chính sự chưalàm được, lại còn bị hai con hồ ly này quấn lấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.