Đọc truyện Nữ Quan Lan Châu – Chương 17: Đánh cờ
Đầu xuân, thân thể Thái tử thoải mái không ít. Hoàng hậu vui mừng, bẩm báo Hoàng thượng, trong cung bố trí gia yến, chư vị hoàng tử ở đô thành tới, toàn gia hòa thuận vui vẻ.
Gia yến xong, là chơi thứ Hoàng thượng thích nhất: cờ vây.
Hoàng thượng tự mình bày bàn cờ ra, cười nói: “Các ngươi người nào bồi trẫm một bàn này?”
Cảnh Nhiên cười nói: “Mấy ngày hôm trước nhi thần có tìm được một quyển sách dạy đánh cờ, nghiên cứu được một thời gian. Vậy để cho nhi thần thử trước một chút.”
Hoàng thượng cười nói: “Không tệ.”
Cảnh Nhiên cười ngồi xuống, nói: “Nhi thần cung thỉnh phụ hoàng cầm cờ đen.”
Hoàng thượng cười ha hả, nói: “Đã lâu không đánh cờ cùng các con, cũng tốt, xem tay phụ hoàng có còn tốt như trước không.”
Kim thượng khi còn nhỏ, chính là cao thủ cờ vây. Nổi tiếng là kỳ thủ cờ vây của Đại Cảnh, cũng từng được mời vào cung, cùng đánh cờ với Kim thượng. Các hoàng tử cũng chịu ảnh hưởng tương đối, bài học bắt buộc chính là cờ vây.
Sư phụ cờ vây của Cảnh Thành là Khiếu Nhạc Sổ, tài năng cờ vây có một không hai ở Giang Nam, đầu của ông rất nhỏ, tôi nhìn ông đi luôn đầy sức sống. Cảnh Thành học ông trong năm năm, một ngày Cảnh Thành đánh cờ cùng Hoàng thượng, không biết sao, cờ đi được nửa chặng, đột nhiên Hoàng thượng giận tím mặt, hất bàn cờ lên. Ngày đó, thánh thượng hạ chỉ, Khiếu Nhạc Sổ bị đuổi ra hoàng cung, trọn đời không được vào Kinh thành.
Cảnh Thành trầm mặt một thời gian, mỗi ngày y đều cầm quân cờ ở trong thư phòng, sững sờ ngồi ở đó nghĩ hồi lâu.
Lại qua mấy ngày, thánh thượng tự mình dạy Cảnh Thành đánh cờ, khen Cảnh Thành đánh tốt, ban thưởng không ít đồ. Dĩ nhiên Hoàng hậu rất vui mừng, ai biết được hai tháng sau, thánh thượng không hề dạy Cảnh Thành nữa, đổi lại là dạy Cảnh Phi. Lại qua hai tháng, chính là Cảnh Nhiên và Cảnh Chỉ.
Dạy một vòng, trong cung và trong triều, tất nhiên không được an bình.
Nghị luận ầm ĩ cũng đi theo từng vòng, kết luận cuối cùng là ngôi vị Thái tử khó giữ được.
Hiển nhiên Cảnh Thành cũng nghe được những lời nói bóng nói gió này, vì vậy vào ban đêm, y thích một mình một người suy nghĩ trận cờ.
Trong vòng hai tháng Hoàng thượng dạy y đánh cờ, mỗi ngày trở về y lại đánh lại một lần.
Sau khi Hoàng thượng không hề dạy y nữa, mỗi ngày y vẫn đánh lại mấy lần. Mấy ván cờ của Hoàng thượng, y đã thuộc lòng ở trong đầu.
Lúc này, Cảnh Thành đứng ở một bên, tỉ mỉ nhìn ván cờ của hai người kia.
Chợt Hoàng thượng dừng một lúc không hề thả cờ nữa. Hắn ngẩng đầu, cười nói: “Thành nhi, nếu bỏ vào nơi này, con nói là Nhiên đệ thắng hay là phụ hoàng thắng?”
Cảnh Thành lại gần nhìn bàn cờ trong chốc lát, nhìn hồi lâu mới nói: “Là Nhiên đệ thắng!”
Hoàng thượng giơ giơ ngón tay lên, cười nói: “A, vì sao?”
Cảnh Thành nói: “Phụ hoàng nghe Nhiên đệ nói có sách dạy đánh cờ, dĩ nhiên là rất thích, hiển nhiên là cố ý yếu thế, dụ cho Nhiên đệ trúng chiêu đi hết thế cờ mới đi.”
Hoàng thượng cười ha ha: “Loại ý niệm không tệ!”
Hắn nhẹ nhàng đặt quân cờ màu đen vào bàn cờ, ngẩng đầu nhìn Cảnh Nhiên đối diện, nói: “Cảnh Nhiên, tài đánh cờ chú trọng khoảng cách, nhưng ván này, chỉ sợ là phụ hoàng con thắng.”
Cảnh Nhiên cẩn thận nhìn lên bàn cờ, ngẩng đầu cười nói với Cảnh Thành: “Thái tử ca ca, ngươi đoán sai rồi.”
Cảnh Thành đứng ở bên người Hoàng thượng, tỉ mỉ nhìn tới nhìn lui thế cục bàn cờ liền thông suốt, cười nói: “Thì ra là phụ hoàng đã sớm thắng.”
Cảnh Chỉ đứng ở một bên nói: “May mà vừa rồi Thái tử ca ca không đánh cuộc cùng chúng ta, nếu không Thái tử ca ca thua thảm.”
Mọi người cười to.
Đêm đó, Cảnh Thành theo lệ thường đánh lại ván cờ ngày hôm nay.
Đánh xong, y lại ném một quân cờ, cười lạnh nói: “Đến tột cùng những thứ này là tâm tư của phụ hoàng hay không phải là tâm tư của phụ hoàng?”
Tôi cười nói: “Này rất đơn giản, điện hạ phải đối phó như thế nào, chỉ cần điện hạ quyết định, muốn Hoàng thượng nhìn ra tâm tư của người hay không nhìn ra tâm tư của người?”
Y khuấy đảo quân cờ trong tay, dưới ánh nến mờ mờ cười một tiếng, nói: “Hôm nay ngươi đứng ở một bên, có thể là hiểu rõ rồi hả?”
Tôi gật đầu một cái, cười nói: “Thấy rõ ràng, đã lâu Hoàng thượng không có chơi một ván cờ như vậy, giống như là bày ra chiến thuật xa luân, từng chút từng chút hiểu rõ các người.”
Cảnh Thành cầm mấy quân cờ trắng lên, cười nói: “Nhiều năm trước dạy một vòng… Không phải là phụ hoàng muốn mọi người suy đoán vị trí Thái tử của ta khó giữ hay sao?”
Tôi thu lại quân cờ trên bàn cờ, cười nói: “Suy đoán cái gì đều không được việc. Lời nói càn rỡ, bất quá cũng đều là con cờ trong bàn cờ của Hoàng thượng, Hoàng thượng mới là người đánh cờ, hơn nữa còn là người đánh cờ duy nhất.”
Y yên lặng nhìn tôi, nói: “Thường nói ‘quan trường không nói người quân tử’, ngươi có biết là vì cái gì không?”
Tôi ngẩng lên nhìn y.
Khóe miệng y giật giật, không lên tiếng, vươn tay vén mấy lọn tóc tán lạc của tôi ra sau tai.
Ánh nến ánh lên trong mắt y, ánh lên ở trước mắt tôi, mặt y lóe lên một vầng sáng yếu ớt.
Y nhẹ nhàng nói: “Không ở trong ván cờ, không phải người đánh cờ, việc không liên quan đến mình mới thấy rõ ràng được. Nếu người xem cờ một câu nói toạc ra, ván này liền không thú vị.”
Y cười một tiếng, hơi híp mắt lại, lại nói: “Ngươi xem phụ hoàng bày ra một ván cờ, trừ người cô đơn đánh cờ, những người khác như chúng ta, hậu cung, các hoàng tử, đám triều thần, chẳng qua đều là quân cờ mà thôi. Chỉ có ngươi thân là người ngoài cuộc mới có thể thấy rõ ràng giúp ta.”
Tôi cười nói: “Trọng trách này quá lớn, tôi không kham nổi.”
Y nhướng lông mày, cười nói: “Ta nhớ năm đó sư phụ Khiếu Nhạc Sổ vẫn còn ở đây ngươi chỉ đứng nhìn một bên mà kỳ nghệ còn tốt hơn nhiều so với ta.”
Tôi đang muốn nói gì, y cười một tiếng, vươn tay cầm một khối điểm tâm hạt sen, nhét vào trong miệng tôi.
Tôi khô cứng không nói thành lời, chỉ có thể nghe y tự mình cười nói: “Ta còn nhớ sau khi phụ hoàng dạy ta đánh cờ, mỗi ngày ngươi đều nhìn ta đánh cờ. Có một ngày, ngươi nói với ta, phụ hoàng am hiểu nhất chính là thế cục cân bằng của ván cờ, cuối cùng để chính người là người thắng.”
Gió mát. Đêm tĩnh.
Tôi thật vất vả nuốt miếng bánh ngọt xuống, nuốt một ngụm nước miếng, nhìn mắt đẹp của y.
Y nhìn tôi, khẽ nhíu mày, chợt “phì” cười một tiếng nói: “Nói xong tốt hơn rồi.”
Tôi cũng cười theo, đưa bánh hạt sen cho y, nói: “Hôm nay Hoàng thượng thưởng, ăn thật là ngon, tốt hơn nhiều so với phủ của chúng ta, ngày khác bảo Trương lão đầu nếm thử một chút, tốt xấu vụng trộm học đi.”