Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 2: Đám Phạm Nhân Điên Cuồng


Đọc truyện Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam FULL – Chương 2: Đám Phạm Nhân Điên Cuồng


Edit: Tiểu Y Y
Ngục giam khu 1 thoạt nhìn khá cũ kỹ, trong không khí quẩn quanh mùi ẩm ướt mốc meo, không gian khép kín, không một kẽ hở, không cửa sổ, không khe hở, đến một con ruồi cũng không thể tiến vào.

Toàn bộ không gian tràn ngập áp lực, hắc ám.

Thông đạo thật dài lại vô cùng rộng lớn, mặt đường là nền xi-măng thô giáp, vách tường ố vàng, cửa phòng giam hai bên đã rỉ sắt, một đám phạm nhân nam bị nhốt ở nơi này, phảng phất giống như gia súc, không có tự do.

Thanh âm đầu tiên truyền đến chính là từng trận ầm ĩ bạo loạn chửi bậy phía trước, tiếng va chạm, đây cũng là điểm đặc biệt của nhà giam này, không gian rất lớn, ước chừng có khoảng một trăm người, hẳn là nơi giải trí của bọn họ, đám phạm nhân khu 1 nháo đến ồn ào huyên náo.

Bước chân Bạch Thiến Thiến đột nhiên dừng lại, nhanh chóng đánh giá một vòng.

Trừ bỏ nhà giam lớn nhất kia, cách đó không xa mỗi một lồng sắt đều chứa khoảng mười mấy phạm nhân, bọn họ có người duỗi cổ xem náo nhiệt ồn ào, có người lại rất an tĩnh.

Phạm nhân nhóm thống nhất mặc tù phục màu xanh biển sọc trắsọ, bọn họ hoặc phát ngốc, hoặc vui cười, hoặc vuốt ve hôn môi lẫn nhau, thậm chí còn có vài cá biệt đang trần trụi trình diễn đông cung, trong không khí tràn đầy mùi vị dâm uế, cảnh tượng biến thái buồn nôn này quả thực khiến người xem âm thầm cứng lưỡi.

Có mấy phạm nhân mắt sắc phát hiện Bạch Thiến Thiến đang đứng ở cửa, ngao ngao kêu to.

“A a a! Phụ nữ? Ta thao! Sao lại có phụ nữ!!!”

” Người phụ nữ này quá mẹ nó xinh đẹp! Ta thiên a, ta thấy được nữ thần!”
“Nga nga nga ~ mỹ nữ mau tới đây! Cô phải để ta liếm! Ta bảo đảm liếm cho cô cao trào phun nước tiểu!”
Ngay cả những tù nhân đang tụm lại gây sự cũng đều ngừng lại, quay đầu sôi nổi nhìn về phía cô, tức khắc, toàn bộ tù nhân nam khu 1 đều nổ tung nồi.

Sắc mặt Bạch Thiến Thiến có chút tái nhợt, cô mím môi nhỏ, bị biểu tình muốn ăn thịt người của đám tù nhân doạ sợ tới mức cả người cứng đờ, đám tội phạm biến thái hung ác nhìn thấy cô hưng phấn như tiêm máu gà, điên cuồng hướng cô kêu to, thậm chí có tên trực tiếp cởi quần nắm chặt côn thịt nhìn cô thủ dâ̵m̵.

Loại tình cảnh này làm da đầu cô tê dại, hận không thể quay đầu chạy!
Nhưng tưởng tượng đến hậu quả theo lời tên cảnh ngục béo ục ịch kia, cô mạnh mẽ đem run rẩy đáy lòng đè ép xuống, cũng may các tù nhân đều bị giam giữ, không ra được, Bạch Thiến Thiến lúc này mới căng da đầu đi tới chỗ nhà giải trí kia.

Các tù nhân nam điên cuồng dán mặt vào song sắt nhà giam, sôi nổi thò cánh tay ra, ý đồ muốn bắt lấy cô, biểu tình hưng phấn trào dâng, kích động đối với cô kêu ngao ngao.

“Mỹ nữ mỹ nữ cô mau tới đây! Mau tới đây a ngao ngao!”
“Ta muốn thao chết cô! Ta muốn đem cô thao lên đỉnh!”
“Em gái mau xem côn thịt của anh trai đi, lớn hay không, mau tới, để anh trai dùng côn thịt lớn thao em thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙!”
“Ngao ngao ngao — ta muốn phụ nữ! Đưa phụ nữ cho lão tử –“
Đám đàn ông này lâu lắm không gặp phụ nữ, một đám đói khát muốn điên rồi!
Bạch Thiến Thiến lớn như vậy, nào có bao giờ nhìn thấy loại tình cảnh này? Các tù nhân thô tục bất kham, lời nói khiến cô mặt đỏ tai hồng, cô chỉ có thể tận lực xem nhẹ ô ngôn toái ngữ bên tai, thậm chí tránh đi những ánh mắt điên cuồng lộ liễu của đám người đó, những ánh mắt đó quá mức đáng sợ, giống như hoá thành thực thể, hận không thể đem cô một ngụm ăn vào bụng!
Ngừng bên ngoài nhà tù, cô đánh giá tình huống bên trong khu giải trí của nhà giam, không xem còn tốt, vừa nhìn sắc mặt cô tức khắc tái nhợt.


Nơi nơi đều là bàn ghế bị quăng loạn, hủy hoại, một người đàn ông toàn người nhiễm máu bị đánh đến nhìn không ra hình người, thân thể hắn lấy một loại tư thế không thể tưởng tượng mạnh mẽ trói lại, bụng bị rạch một miệng vết thương thật dài, mơ hồ có thể nhìn thấy đại tràng lộ ra ngoài, đôi chân cũng không biết bị thứ gì nghiền áp thành thịt vụn, thịt nát cùng giày trộn lẫn một khối, là giày hay chân cũng phân biệt không được.

Bạch Thiến Thiến chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sống lưng đã phủ một tầng mồ hôi lạnh lẽo, cắn chặt răng, trong mắt tràn ngập kinh hãi, chóp mũi ngửi tới mùi máu tanh hôi, cô muốn nôn, nhưng lại không thể nôn ra.

Thật đáng sợ!
Nơi này quả thực chính là địa ngục nhân gian!
“Các người……” Bạch Thiến Thiến nhìn về phía phạm nhân bên trong nhà giam, không tìm thấy trên mặt bọn họ một chút nào động dung hay khẩn trương, thậm chí chỉ có vài phần ẩn ẩn hưng phấn còn sót lại, phảng phất giống như với bọn họ, giết người bất quá chỉ là một việc nhỏ để giải trí.

Bọn họ quen thói bạo động, quen một lời không hợp liền giết người, tâm lý bọn họ đã sớm vặn vẹo, biến thái, các tù nhân này sớm đã mất đi điểm cuối cùng của nhân tính!
Nhưng mà, những tên đó nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kia bị dọa đến tái nhợt, thì càng thêm hưng phấn kích động, bọn họ bị nhốt ở bên trong ra không được, chỉ có thể liều mạng duỗi cánh tay, gào lên với cô mấy lời d͙â͙m͙ đãng, như dã thú động dục, một đám hai mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm cô không bỏ.

Bạch Thiến Thiến ở chỗ này mỗi một giây đều cảm thấy kinh hồn táng đảm, trong lòng cô tràn ngập chán ghét kinh sợ với đám tù nhân này, theo bản năng nâng gậy kích điện trong tay đánh lên mấy cánh tay dơ bẩn đang muốn chạm vào cô.

“Yên tĩnh! Các người câm hết miệng cho tôi!”
“Nga nga nga — mỹ nhân sinh khí, bộ dáng lúc tức giận quá mê người, a a a! Ta muốn thao cô! Ta muốn hung hăng thao chết cô!”
Đám tù nhân này căn bản không có nửa điểm thu liễm, mặc dù bị gậy kích điện đánh trúng, cũng như cũ ngao ngao hưng phấn kêu to, khuôn mặt nhỏ tình xảo của Bạch Thiến Thiến vừa kinh vừa giận, cô cắn chặt răng, quyết định rời khỏi cái nơi này trước, gọi cho người tới nhanh chóng xử lý thi thể.

Đột nhiên, cửa sắt nhà giam nguyên bản vẫn đang khóa không biết tại sao bỗng nhiên mở ra, hơn một trăm tên tội phạm cao lớn như sóng triều, phía sau tiếp trước chen chúc chạy ra, mặt bộ dữ tợn hướng phía cô nhào tới.


Giống như sói đói chụp mồi !
Không xong!
Bạch Thiến Thiến sắc mặt đột biến, theo phản xạ giơ chân đá tên cách cô gần nhất văng ra, chỉnh điện lưu gậy kích điện trong tay đến lớn nhất, không chút do dự đánh vào đám tù nhân này.

Đáng giận, khóa cửa sao có thể đột nhiên mở?
Dư quang quét đến người đàn ông bên cạnh cửa nhà lao, chỉ thấy hắn cầm dây thép, đắc ý vẫy vẫy với cô, Bạch Thiến Thiến cắn răng, hỗn đản đáng chết!
Bạch Thiến Thiến học Tae Kwon Do ba năm, trong tay có gậy kích điện, nếu là bình thường, cô một người đối phó bảy tám đại hán căn bản không thành vấn đề, nhưng hiện tại, có đến một trăm tên tù nhân vây quanh cô, chỉ chực giở trò, chỉ cần cô có nửa điểm sơ sẩy liền sẽ bị đám ma quỷ này ăn đến cặn cũng không dư thừa!
Các nhà tù xung quanh vẫn bị đóng lại, phạm nhân không ra được, chỉ có thể hung hăng nhìn, ồn ào, đặc biệt là khi bọn họ nhìn đến sắc mặt ngày càng tái nhợt của người phụ nữ kia, động tác cũng càng ngày càng không nhanh nhẹn bằng lúc đầu, một đám đều hưng phấn trầm trồ khen ngợi.

Bởi vì bọn họ biết, người phụ nữ tinh xảo xinh đẹp kia sắp không chống đỡ được bao nhiêu thời gian.

Ở trong ngục giam này tất cả đều là đàn ông, bỗng phá lệ tới một người phụ nữ, không biết khiến bao nhiêu người kích động, huống chi người phụ nữ này còn mẹ nó lớn lên tuyệt sắc như vậy!
Giống như trong bầy sói đột nhiên xuất hiện một miếng thịt tươi màu mỡ, quả thực có thể đem người bức điên a —
Không bao lâu, trong một trăm tù nhân, có khoảng mười mấy người bị Bạch Thiến Thiến đánh ngã, nhưng cũng vô dụng, còn có mấy chục tên a, theo thời gian thể lực cô hết chống hế nổi, mồ hôi trên trán cũng chảy xuống, cánh tay tê rần, gậy kích điện đã bị bọn họ cướp đi.

Hiện tại, xích thủ không quyền, cô, còn có thể kiên trì bao lâu?
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Bạch Thiến Thiến càng thêm tái nhợt.

Các tù nhân nhìn thấy cô chống cự không xong, hưng phấn nhào lên đi, ba chân bốn cẳng liền bắt đầu xé rách chế phục trên người Bạch Thiến Thiến, thật nhiều tay sờ cô, xoa cô, thật nhiều đầu lưỡi liếm hôn toàn thân cô, cả người Bạch Thiến Thiến toát mồ hôi lạnh, sức lực cũng không còn nhiều, rất nhanh đám tù nhân khống chế được.

Một tầng lại một tầng tù nhân vây quanh cô, bên ngoài các tù nhân bị nhốt lại nhìn không thấy tình cảnh bên trong này mà bắt đầu căm giận bất mãn tru lên, nhưng cũng vô dụng, sẽ không có người mở khóa cho bọn họ.


Thật vất vả mới có một người phụ nữ như vậy, ai mà không nghĩ nhanh thao cô đâu.

“Đừng chạm vào tôi! Các ngươi một đám hỗn đản! Các ngươi đừng chạm vào tôi, a –“
Rất nhanh, da thịt kiều nộn của Bạch Thiến Thiến bị các tù nhân làm ra thật nhiều dấu vết xanh tím, đám nam nhân này đã lâu không ăn mặn, thật vất vả sờ tới phụ nữ, ai còn lo việc xuống tay nặng nhẹ, cùng nhiều tù nhân như vậy tranh đoạt, có thể sờ đến cô cũng đã không tồi.

Chỉ có mấy tên thể trạng cao lớn, đánh nhau lợi hại, cách cô gần nhất, các loại dấu hôn cùng vết cắn trên người Bạch Thiến Thiến cũng là do mấy tên cầm thú đó tạo thành.

Quần áo trên người cô bị bọn họ xé rách thành mảnh nhỏ, cô chỉ có một đôi tay, sao có thể phòng được bọn họ, cô bị đám cầm thú này vây quanh, chạy cũng chạy không được, muốn đứng dậy cũng không nổi, vô lực tới cực điểm!
“Cút ngay a! Các ngươi cút ngay a!”
Da thịt Bạch Thiến Thiến rất bạch rất non, cho nên dấu vết các tù nhân tạo thành trên người cô phá lệ rõ ràng, cô như vậy trong mắt các tù nhân, tràn ngập loại mỹ cảm bị tàn phá, cũng khơi dậy nhục dục cùng với dụ̶c̶ vọng chiếm hữu của nam nhân.

Bọn họ điên cuồng cười lớn, nhiều người đã trần như nhộng, trực tiếp nắm lấy côn thịt trên dưới loát động, trong không khí bay vụt các nam nhân tanh hôi tinh dịch, thật làm người buồn nôn.

Lúc các tù nhân nhìn cô, lục quang trong mắt như sói đói hung mãnh, bọn họ muốn thao người phụ nữ này, hung hăng thao chết cô!
Đám tù nhân này sao có thể coi là người? Bọn họ là cầm thú, là một đám súc sinh không có nhân tính!
Tay chân đều bị người từ phía sau giam cầm, bọn họ liếm tay cô đến ngón chân cũng không buông tha.

Bạch Thiến Thiến rốt cuộc không nhịn được sợ hãi, rớt nước mắt, cô chỉ là một cô gái 20 tuổi, sống cuộc sống bình bình đạm đạm, đối mặt loại tình cảnh sởn tóc gáy như này, toàn bộ bình tĩnh đều không biến mất.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.