Đọc truyện Nữ Phúc Khí Của Tửu Vương – Chương 11
“Nếu có một ngày huynh không làm được yêu cầu của muội, chỉ hi vọng huynh có thể đem ‘duyên định ngàn đời’ cho mọi người Đông Thần quốc biết đến, ai cũng có thể thưởng thức được
hương vị tuyệt vời của nó, còn muội… Sẽ rời đi một nơi rất xa, sẽ
không bao giờ quấy rầy cuộc sống của huynh.”
Từ khi Tiền Tiểu Phúc không nói một tiếng bỏ đi, những lời này mỗi ngày mỗi đêm đều quanh quẩn bên tai Nam Cung Kiệt.
Tiểu Phúc, ta không muốn tổn thương nàng… Chỉ vì rơi vào tình huống
không cẩn thận mà… Quên đi nàng. Sao nàng không chịu cho ta một cơ hội giải thích?
Vì sao nàng nhẫn tâm bỏ rơi ta mà đi như vậy?
Trong nội tâm Nam Cung Kiệt có quá nhiều lời nói, có quá nhiều oan ức
muốn bày tỏ hết với Tiền Tiểu Phúc nhưng chuyện đã xảy ra rốt cuộc không thể cứu vãn nổi. Tiểu Phúc giống như người bốc hơi, suốt một năm qua
chưa từng xuất hiện ở trước mặt hắn.
Nén lại bi thương, hắn đem tất cả tâm lực dồn vào duyên định ngàn đợi. Vì muốn thực hiện lời hứa với nàng làm cho ‘duyên định ngàn đời’ nổi danh tại Đông Thần quốc, thậm chí
Là vang danh thiên cổ, hắn xuống tay không chút lưu tình với những thương nhân xảo trá luôn dùng thủ đoạn.
Trong vòng một năm ngắn ngủi, ‘duyên định ngàn đời’ đã trở thành chiêu bài mới nhất của Vạn tửu trang.
‘duyên định ngàn đời’ nổi danh bởi hương vị thuần mỹ, mùi thơm ngát lòng người, hơn nữa cái
tên cũng dễ nghe, ý nghĩa lại tình thâm. Lâu dần, từ thành lớn đến ngõ
ngỏ đã trở thành loại rượu ngon đều được mọi người yêu thích. Mà hoa
đào thức là loại rượu có hại cho sức khỏe, nên Đại phú tửu trang đành
phải biến mất vĩnh viễn khỏi Vĩnh An thành.
Ý vị sâu xa trong đó, không ai không biết: ‘duyên định ngàn đời’ gắn liền với một câu chuyện tình yêu xưa: Có một nam tử si tình, bởi vì yêu mến một vị nữ tử nên chế ra ‘duyên định ngàn đời’ này, cũng lập lời thề, đời này kiếp này nếu không tìm được vị nữ tử đó
quyết cả đời không lập gia thất, cho dù sau khi chết xuống Hoàng Tuyền
cũng muốn tiếp tục tìm kiếm, cho đến ngàn vạn năm sau, cũng không buông
tay từ bỏ!.
Truyền thuyết này khiến mọi người đều cảm động, ai cũng coi đoạn truyền kỳ này trở thành một giai thoại.
Mà tới nay, mọi người cũng không biết tại sao hoa đào say lại trở thành rượu cấm của vạn tửu trang.
Từ một năm nay, bắt đầu dừng việc sản xuất, túy hoa say là phương
thức do vị hôn thê được thừa kế lại, nhưng vì mưu hại trang chủ vạn tửu
trang liền bị nha môn bắt, cuối cùng bị lưu đày ra biên ải, cả đời không được trở về Vĩnh An thành.
Một năm nay, Nam Cung Kiệt nghĩ hết mọi biện pháp đem ‘duyên định ngàn đời’ trở thành địa vị cao nhất trong các loại rượu. Bên cạnh đó, phái người khắp nơi tìm kiếm tung tích của Tiền Tiểu Phúc.
Mà hắn cũng không ít lần tự mình đến thôn Lan Sơn, bái kiến Tiền gia.
Mới đầu, các vị ca ca luôn yêu thương tiểu muội của mình là Tiểu Phúc,
còn coi hắn là địch nhân, luôn có sắc mặt không tốt.
Trang chủ vạn tửu trang có tiền tài vô số, từ trước đến nay trong thiên hạ luôn kiêu ngạo, duy chỉ có ở trước mặt Tiền gia, thì luôn biểu hiện
sự khiêm tốn.
Trải qua một thời gian dài, bốn huynh đệ Tiền gia cũng bị hắn làm cho
cảm động. Về sau lại nghe được, Nam Cung Kiệt sở dĩ không nhận ra Tiểu
Phúc hoàn toàn là do mưu kế của Triệu Như Mai, bản thân hắn cũng là
người bị hại, liền không đối xử lạnh nhạt với hắn như trước kia, cũng
không hề oán hận hắn chọc tức muội muội đến nỗi bỏ đi nữa.
Mà Phụ mẫu Tiền gia đều là những người thành thật, một năm qua nhìn
người luôn cao quý như Nam Cung Kiệt lại xem bọn họ như gia đình thứ
hai, nhiều lần đề nghị đem cả nhà bọn họ đón vào ở trong phủ, nhưng đều
bị hai lão khéo léo từ chối ý tốt với lí do đã quen sống nơi dân dã này.
Nam Cung Kiệt thấy bọn họ không chịu cùng mình đi Nam Cung phủ, dứt khoát đem lợi nhuận kiếm được từ ‘duyên định ngàn đời’ đưa đến Tiền gia, bởi vì rượu này là tâm huyết của Tiểu Phúc, Tiền gia đương nhiên có tư cách được khoản tiền lớn này.
Đáng tiếc chính là thời gian trôi qua mau, Tiểu Phúc không có tin tức gì, mà ngay cả Tiền gia phụ mẫu và bốn huynh đệ cũng bắt đầu lo lắng cho nàng.
Mà trong khoảng thời gian một năm này, Nam Cung Kiệt bởi vì nỗi đau mất nàng, phái thám tử đi khắp nơi tìm kiếm nàng nhưng không thấy tin tức
gì, trong lòng quá mức lo lắng quan tâm nàng, hơn nữa ngày đêm vất vả
làm việc, hắn lại sinh ra tâm bệnh, thân thể ngày càng lụy tàn.
Trong lòng Thái tổng quản cấp bách, cho mời tới nhiều vị đại phu, sau
khi bắt mạch và chẩn bệnh đều nói: “Tâm bệnh quá nặng, khí huyết không
thông, làm việc quá độ, e là khó chữa trị.”
Những lời này không thể nghi ngờ là phán quyết Nam Cung Kiệt tử hình,
Thái tổng quản cùng Thái Nghị Nhiên nghe xong đều kinh hãi lo lắng, cả
ngày đều sai người hầm sừng hươu bồi bổ cho hắn.
Nhưng bệnh của Nam Cung Kiệt ngày càng nặng, đến cuối cùng ngã bệnh tại trên giường.
“Trang chủ, ta phát hiện ra, từ hôm qua đến giờ người chưa uống một
ngụm nước nào, đây là cháo làm từ nước lê mà ta sai hạ nhân hầm, từ nhỏ, người sợ đắng nên bên trong đã cho rất nhiều đường, hương vị không
tồi.”
Thái tổng quản nâng Nam Cung Kiệt dậy, cho hắn tựa ngồi vào cạnh
giường, một muỗng đưa đến miệng hắn, ánh mắt cầu mong chủ tử nhà mình
uống một chút, dù ít hay nhiều.
Ánh mắt nhìn Nam Cung Kiệt, không thể ngờ được, trước kia là một công
tử văn nhã luôn hăng hái, bây giờ, hai gò má hóp lại, đôi mắt vô thần,
tản ra hơi thở như cận kề cái chết.
Mỗi khi Thái tổng quản nhìn thấy hắn, đáy mắt không kìm được nước mắt
mà ẩm ướt, nhưng sợ chủ tử thấy mình rơi lệ mà buồn, nên cố nén lại.
Nam Cung Kiệt suy yếu tựa bên giường, thử uống một ngụm, nhưng cháo vừa vào trong miệng, hắn khó chịu nuốt xuống, cười nhạt
“Thật không ngờ ông vẫn còn nhớ rõ ta ghét nhất vị đắng, nhớ khi còn
bé, mỗi lần ta bị bệnh đều là Thái tổng quản dỗ ta uống thuốc. Khi đó ta sợ uống đắng, ông nhân lúc cha mẹ ta không chú ý, liền bỏ vào trong
thuốc ít đường, mặc dù sẽ giảm bớt dược tính, nhưng sẽ không làm ta cảm
thấy thống khổ khi uống vào.”
Vừa nói, Nam Cung Kiệt vừa ho khan vài tiếng, cảm thấy quá mệt mỏi,
nhưng có mấy lời không thể không nói: “Thái tổng quản, kỳ thật ta vẫn
luôn muốn nói một câu xin lỗi với ông, khi đó ta không phân biệt được
đen trắng, còn nói những câu rất nặng lời làm ông tổn thương, trong
chuyện này, ta vẫn luôn thấy áy náy, khục… Khục…khục…”
Thái tổng quản nghe xong, không kìm được mà chảy nước mắt, bước đến vỗ
nhẹ lưng hắn: “Trang chủ đừng nói như vậy, từ đầu đến cuối ta chưa bao
giờ trách ngài, huống hồ khi đó, trang chủ trúng mưu kế Triệu Như Mai
mới có thể nói ra những lời kia…”
Vừa nói xong, lệ nóng chảy xuống. Nhìn người mà mình tự tay hầu hạ chăm sóc từ nhỏ đến lớn, ngày hôm nay lại có bộ dáng bệnh tật, mặc cho những đại phu y thuật lừng danh đến khám và chữa bệnh, nhưng vẫn không tìm ra được biện pháp.
Ông biết đây là tâm bệnh, tục ngữ nói tâm bệnh thì phải dùng tâm thuốc, nhưng Tiểu Phúc đã đi hơn một năm, không hề có tin tức, rất nhiều người suy đoán rằng nàng xảy ra chuyện không hay, nếu không vì sao tìm không
thấy người.
Nam Cung Kiệt cũng không ngốc, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong
lòng khẳng định, cho nên từ đó đến giờ bệnh tình mới dần chuyển biến xấu đi.
Ngày qua ngày, dân chúng trong thành đều biết trang chủ Vạn tửu trang – Nam Cung Kiệt bệnh nặng dần chuyển xấu, chỉ sợ thời gian không còn
nhiều.
Khi ấy, Tiền gia phụ mẫu cùng bốn huynh đệ từng tới thăm, bọn họ không
nghĩ tới, mới ít ngày không gặp, từ một người khoẻ mạnh mà bệnh nghiêm
trọng thế này.
Nam Cung Kiệt cho gọi thân tín vào phòng, đến bên giường mình, hắn phân phó Thái tổng quản giống như chính mình thật sự không còn nhiều thời
gian, trên danh nghĩa sản nghiệp của vạn tửu trang liền đem đến Tiền
gia. Tửu trang thì giao cho Thái Nghị Nhiên kinh doanh, còn nhiều lần
dặn dò, nhất định phải đem ‘duyên định ngàn đời’ tiếp tục phát triển hơn.
Thái Nghị Nhiên đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, mắt thấy chủ tử cùng mình lớn lên, nghe lời giao phó di ngôn này, trước mặt mọi
người mà hai mắt khóc sưng lên, cái gì cũng không tin đây là sự thật.
“Còn nữa đây là tâm nguyện cuối cùng của ta…” Không để ý mọi người
khóc thút thít, Nam Cung Kiệt cố hết sức cầm lấy bàn tay già nua của
Thái tổng quản: “Hi vọng sau khi ta chết, đem tro cốt của ta chia làm
nhiều phần mà chôn, hy vọng có thể thông qua đó mà nhìn thấy được Tiểu
Phúc vẫn sống hạnh phúc vui vẻ. Đừng quên móc lấy trái tim của ta bỏ vào phòng ướp lạnh, nếu có một ngày Tiểu Phúc trở về, cầu nàng… Tự mình
làm mai táng cho ta. Còn… Lấy đôi mắt của ta chôn tại đỉnh núi cao
nhất, bởi vì ta muốn tận mắt nhìn nàng lấy chồng sinh con, có được niềm
vui khi còn sống…”
Không chờ lời trăn trối xong, tất cả mọi người đều khóc thành tiếng.
Mọi người ở đây đều rơi vào tâm trạng bi thương, đột nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói đã lâu không nghe.
“Thanh Cách, di ngôn của huynh nghe thật đáng sợ, huynh không định hóa
thành quỷ đến báo thù ta mất tích trong khoảng một năm này đấy chứ?”
Mọi người, kể cả người đang hấp hối – Nam Cung Kiệt, nghe được tiếng nói dễ nghe xong, giật mình nhìn ra phía cửa.
Chỉ thấy, ở đấy có một thiếu nữ xinh đẹp trên người mặc bộ đồ lụa trắng lãnh đạm, nhìn như cười nhạt vui vẻ, đáy mắt cũng đã có hơi nước, cổ
họng nghẹn ngào đứng trước cửa ra vào, phảng phất giống như dưới chân
mọc rễ, không hề di chuyển.
Nam Cung Kiệt si ngốc, bốn mắt nhìn nhau, người mà hắn ngày nhớ đêm
mong này đã xuất hiện, hắn sợ mình nháy mắt, thì gương mặt quen thuộc
kia sẽ lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Hắn dùng sức nâng tay dụi dụi mắt mình, nhưng không nổi.
Tiểu Phúc, là nàng đã trở về đúng không?
Tiểu Phúc, nàng rốt cuộc cũng chịu gặp ta lần cuối cùng…
Tâm bệnh phải dùng tâm thuốc. Khi Nam Cung Kiệt bệnh nặng nguy kịch,
Tiền Tiểu Phúc ra ngoài hơn một năm cũng nghe được trang chủ vạn tửu
trang sắp qua đời, khiến nàng sợ hãi, mang theo nỗi lo, nàng vội vàng
chạy về Nam Cung Phủ tại Vĩnh An thành.
Nàng cũng không thể ngờ được, một nam nhân cao ngạo, coi trời bằng vung là vậy, chỉ vì nàng rời đi một năm đã suy sụp đến thế.
Lúc trước, nàng bị nỗi đau dày vò, yêu hai lần bị thương hai lần, nàng
không biết mình có thể chấp nhận một lần nữa hay không, cuối cùng, nàng
nghĩ: không bằng đi xa quê hương, đời này kiếp này không gặp lại hắn.
Một năm nay, nàng đi khắp từ bắc chí nam, học hỏi được không ít kinh nghiệm. Đương nhiên, ‘duyên định ngàn đời’ cũng dần trở thành loại rượu được mọi người yêu thích, nàng đã tự mình
kiểm chứng lời thề của hắn đối với nàng, dùng toàn lực đem ‘duyên định ngàn đời’ vang danh thiên hạ.
Đến một nơi khác, nàng đều nghe được truyền thuyết về mối tình duyên của ‘duyên định ngàn đời’, cảm động và nhớ mong người nam nhân mà nàng yêu. Cho đến khi nghe tin
Nam Cung Kiệt bệnh nặng, nàng mới ý thức được sự việc nghiêm trọng, nàng phải lập tức trở về gặp hắn.
May mắn là nàng trở về đúng lúc, khi chính tai nghe được Nam Cung Kiệt
nói ra những lời kia, khiến nàng thật sự cảm động, hận không thể bổ nhào vào ngực hắn, nói cho hắn biết, thật ra nàng đã tha thứ cho hắn từ rất
lâu rồi.
Mà Nam Cung Kiệt đang lúc hấp hối, gặp được người ngày nhớ đêm mong –
Tiểu Phúc, kỳ tích dường như xuất hiện, trải qua hơn mười ngày điều
dưỡng, bệnh của hắn ngày càng thuyên giảm, sắc mặt hồng hào không ít.
Nhưng hắn vẫn không thể tin được Tiểu Phúc đã trở lại, mỗi khi đi ngủ,
hắn đều nắm chặt tay của nàng, chết cũng không chịu làm cho nàng rời đi.
Mới đầu Tiền Tiểu Phúc còn lo lắng bệnh của hắn, cũng không so đo, đau
lòng, lại một lần một lần an ủi hắn. Nhưng thời gian lâu dần, thấy bệnh
tình hắn chuyển biến tốt đẹp, nhưng hắn lại giống như keo dính chuột,
mỗi ngày mở mắt hắn sẽ bám lấy nàng không tha, đi ngủ cũng muốn nàng,
thật sự làm nàng ăn không tiêu.
Tuy nhiên nghe Thái tổng quản nói, sở dĩ, Nam Cung Kiệt không nhớ ra
nàng đều do Triệu Như Mai sử dụng Nhiếp hồn thuật trên người hắn, mà hắn không phải là cố ý nuốt lời, vì thế nàng càng đau lòng hơn.
Nhưng bây giờ, hắn là người bệnh cũng không thể đem nàng trở thành
người rảnh rỗi suốt ngày như thế được, ngày đêm quấn quýt lấy nàng!
Lần này, nàng lo sợ vội vàng chạy về thành Vĩnh An để xem hắn, cũng
chưa kịp bước vào nhà mình một bước, càng đừng nói đến việc gặp lại cha
mẹ cùng các ca ca. Nhưng mỗi khi nàng nói muốn trở về thôn Lan Sơn gặp
cha mẹ thì Nam Cung Kiệt sẽ lộ ra vẻ mặt uỷ khuất và khổ sở của đứa con
nít, mà phóng đại hơn là tròng mắt còn có nước vòng quanh, khiến người
ta không khỏi đau lòng.
Cho nên, nàng đành một lần, lại một lần từ bỏ đi ý niệm trở về nhà, sẽ chờ hắn đỡ thêm tí nữa sẽ nhắc lại việc này.
Trước đó vài ngày, bệnh tình Nam Cung Kiệt đã tốt lên rất nhiều, mà
ngay cả nàng – một người không hiểu gì về y thuật cũng nhìn ra được sự
hồng hào trên gò má hắn biểu thị cho khoẻ mạnh. Nhưng đại phu lại cho
nàng biết, Nam Cung Kiệt đã tốt hơn đôi chút, nhưng nhất định phải chú ý chăm sóc.
Làm Tiền Tiểu Phúc sợ tới mức cho rằng Nam Cung Kiệt rất nhanh chết,
mỗi ngày hỏi hắn có lạnh không, có nóng không, đêm ngày đều canh giữ ở
bên cạnh hắn, không dám rời đi nửa bước, cho dù hắn đang ngủ thì nàng
cũng thỉnh thoảng đặt tay lên mũi hắn, xem có còn thở hay không…
Qua mấy ngày liên tiếp, sắc mặt Nam Cung Kiệt ngày càng tốt lên, cũng
giống như đã khoẻ mạnh hoàn toàn, hại nàng không thể không nghi ngờ có
phải sau lưng cất dấu âm mưu gì hay không…
“Trang chủ, tiếp tục như vậy nữa thì ngay cả đứa bé ba tuổi bên đường
cũng khó hiểu. Hơn nữa, những đại phu này không chỉ ý kiến với ta một
lần, tỏ vẻ không muốn tiếp tục nói dối, muốn đem chân tướng nói hết ra.”
Thái tổng quản chưa hề nghĩ tới, chủ tử khôn khéo nhà ông từ khi bệnh nặng khỏi, tính cách trở nên như trẻ con.
Chủ tử khôi phục khoẻ mạnh là chuyện tốt, nhưng bây giờ người trong phủ ai ai cũng cảm thấy lo lắng, sợ bị chủ tử bắt được đều phải cùng nói
dối Tiền Tiểu Phúc với hắn.
Vì thế, gần đây tính cách Thái Nghị Nhiên trở nên hào sảng hơn, không
có việc làm thì chạy ra ngoài, không muốn bị người vừa khỏi bệnh kia tóm được, tâm trí chủ tử so với trước kia thì ngây thơ hơn không biết gấp
bao nhiêu lần, lại điên điên khùng khùng.
Nam Cung Kiệt cũng rất buồn rầu. Sở dĩ hắn làm như vậy còn không phải
sợ Tiểu Phúc chẳng thèm quan tâm đến hắn nữa, hắn cũng không muốn nhận
lấy kết cục bi thảm.
“Tóm lại, chuyện này giấu được bao nhiêu lâu thì cứ giấu, ông phân phó
xuống dưới, ra lệnh cho người hầu trong phủ không được để lộ tin tức ra
bên ngoài, nếu ai dám làm hỏng chuyện tốt của ta, thì sẽ trực tiếp bị
đuổi ra khỏi phủ, mãi mãi không thuê nữa.”
“Còn tưởng rằng sau lần bệnh nặng này, huynh sẽ trở nên nhân từ, không
nghĩ tới, thân thể mới tốt hơn một chút đã khôi phục bản tính xấu xa!”
Không chờ Thái tổng quản phản ứng, Tiền Tiểu Phúc đã đẩy cửa bước vào,
hơn nữa không khách khí mở miệng chỉ trích Nam Cung Kiệt.
Nàng có nhiều nghi vấn, quả nhiên vừa nghe lén câu chuyện giữa Thái
tổng quản và Nam Cung Kiệt, mới biết được nam nhân ghê tởm kia lại lấy
nàng ra chơi đùa.
Nam Cung Kiệt biết chuyện bị bại lộ, kêu thầm không xong, vừa định lôi
kéo Thái tổng quản thay mình giải thích thì đối phương lại nói có việc
gấp, vội bỏ của chạy lấy người.
Thật là không có khí phách anh hùng! Trong lòng Nam Cung Kiệt oán thầm, nhưng trên mặt tươi cười: “Tiểu Phúc…”
“Huynh giả bệnh?”
“Chuyện này…”
“Còn ra lệnh hạ nhân trong phủ lừa ta?”
“Ta…”
“Hừ! Rõ ràng đem ta biến thành con ngốc để đùa giỡn có phải không?”
Thấy hắn ấp a ấp úng, Tiền Tiểu Phúc không biết nên khóc hay nên cười.
Rõ ràng, nam nhân này luôn rất hiểu chuyện, nhưng giờ phút này lại cực
kì giống bé trai bị giành mất đồ chơi.
“Tiểu Phúc nàng nghe ta nói!” Sợ nàng quay người bỏ chạy, một tay Nam
Cung Kiệt kéo nàng ôm vào trong ngực: “Tuy bệnh ta đã tốt lên nhiều,
nhưng nếu nàng bỏ ta mà đi, không bao giờ để ý tới ta, ta thật không dám cam đoan có thể bị bệnh lại hay không.”
Tiền Tiểu Phúc bị ôm trong ngực hắn, thấy hắn khẩn trương như vậy không nhịn được buồn cười: “Ta nói sẽ rời xa chàng khi nào hả?”
“Nàng luôn muốn về thôn Lan Sơn, chẳng lẽ không phải muốn rời xa ta sao?”
“Thôn Lan Sơn có cha ta, mẹ ta, còn có bốn vị ca ca của ta, sao ta
không thể về thôn Lan Sơn?” Thấy sắc mặt hắn trắng bệch, Tiền Tiểu Phúc
biết hắn sợ nàng đi mất, ôn nhu nói tiếp: “Ta trở về thôn Lan Sơn để gặp cha mẹ và các ca ca, ta cũng không biết, một năm chia lìa, chắc chắn họ rất lo lắng cho ta, hôm nay huynh bệnh đã tốt lên rất nhiều, ta trở về
nhìn người nhà, chẳng lẽ là sai?”
“Nàng… Nàng nói, sau khi trở về sẽ liền quay trở lại bên cạnh ta sao?” Nam Cung Kiệt nhận được đáp án mà mừng rỡ.
Nàng giận dữ trừng hắn, “Nếu như huynh không muốn ta trở về, ta sẽ không trở về nữa.”
“Ai nói, ai nói!” Nam Cung Kiệt bối rối lắc đầu: “Sớm biết tâm tư nàng
như vậy, chúng ta còn chần chừ gì nữa, ta sẽ sai người thu thập ít hành
lý đơn giản, rồi ta đưa nàng trở về gặp cha mẹ cùng các ca ca.”
Khuôn mặt Tiền Tiểu Phúc đỏ lên, tức giận véo hắn một cái: “Cái gì mà
cha mẹ chúng ta, bọn họ là cha mẹ của ta, không có quan hệ với huynh.”
Nam Cung Kiệt nở nụ cười vô lại nói: “Tiểu Phúc a Tiểu Phúc, xem ra
nàng còn chưa biết, trong khoảng thời gian nàng rời đi, ta đã đổi cách
xưng hô, gọi bọn họ là cha mẹ, bọn họ cũng sớm coi ta trở thành con rể
mà đối đãi rồi, chỉ có cái nha đầu nhẫn tâm này không để ý người ta lo
lắng, không biết sống chết thế nào, ở bên ngoài một năm tiêu dao tự
tại.”
Vừa nói một tay hắn ôm nàng càng chặt: “Lần này, nàng trở về, mặc cho
nàng có bản lĩnh thần thông quảng đại cũng đừng mơ tưởng rời khỏi ta nửa bước.”
Tiền Tiểu Phúc đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào vồng ngực của hắn, trên môi nở nụ cười.
Đúng vậy! Đây là người nam nhân làm cho nàng gặp một lần đã yêu, nàng
cũng biết, hắn chỉ yêu mình nàng, đời này kiếp này, nàng sẽ không bao
giờ có ý niệm bỏ đi trong đầu nữa.
Vạn tửu trang có quân bài ‘duyên định ngàn đời’ nên thu được nhiều nguồn làm ăn, hôm nay, trong nước Đông thần, từ bắc đến nam, chỉ cần nhắc đến ‘duyên định ngàn đời’ sẽ nghĩ ngay đến vạn tửu trang. Mà Nam Cung Kiệt cũng được mệnh danh là Tửu Vương.
Từ khi Nam Cung Kiệt khôi phục khoẻ mạnh xong, có rất nhiều thương nhân đến làm ăn không kể xiết, ngày hôm đó, khi hắn đang trong thư phòng xử
lý công việc, thấy Thái tổng quản ôm một đứa trẻ con, vẻ mặt bối rối
chạy vào.
Thấy thế, Nam Cung Kiệt nhíu lông mày: “Thái tổng quản, ông nhặt được
hài tử này nơi nào vậy? Sao lại ôm đến phòng ta? Chẳng lẽ Thái Nghị
Nhiên chơi bời bên ngoài nên có con riêng?”
Chỉ thấy, tiểu tử kia thân thể mềm mại, làn da trắng ngần, trên đầu đã có ít tóc, khuôn mặt khóc thành bộ dáng sướt mướt.
Hắn không có nhiều cảm tình với trẻ con, lại cực kì sợ tiếng khóc đinh
tai nhức óc, cho nên ngay từ nhỏ, liền coi tiểu hài tử là vật nguy hiểm, có thể trốn thì liền trốn thật xa.
Thái tổng quản tức giận hừ lạnh một tiếng: “Trang chủ, đến lúc này mà
người còn có tâm tình trêu đùa ta ư, nhắc đến con riêng thì ta phải hỏi
trang chủ mới đúng, rốt cuộc người trăng hoa thế nào mà lại có khoản nợ
này? Ta vừa mới vào phủ thì đã nhìn thấy một chiếc giỏ đặt trước cửa,
bên trong đựng tiểu bảo bảo này, cạnh đó còn để tờ giấy, trên đó viết rõ ràng, đứa nhỏ này chính là con riêng của trang chủ!”
“Cái gì?” Nam Cung Kiệt còn đang chuẩn bị tâm tình trêu trọc ông, khi
nghe đến đây, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: “Con tiêng của ta? Điều này
sao có thể?” Hắn vội vàng đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Thái tổng
quản, cẩn thận nhìn tiểu cục cưng trong lòng của ông đang khóc đẫm nước
mắt.
Cẩn thận quan sát, trông mặt mày này quả nhiên cùng mình có vài phần
giống nhau, trên người tiểu cục cưng còn mặc áo tơ màu trắng, mặc cái
yếm cũng màu trắng, hai má mập mạp non nớt, khóe miệng còn dư lại nước
miếng, tuy nói khi khóc trông rất nhếch nhác, nhưng bộ dáng lại vô cùng
đáng yêu.
“Trang chủ, trong lúc không có người ngoài ở đây, người khai thật đi! Đứa nhỏ này rốt cuộc là của nữ nhân nào hả?”
Tuy nói Tiểu Phúc cô nương đã đáp ứng lời cầu hôn của thiếu gia, nhưng
bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu để Tiểu Phúc cô nương biết được,
hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
“Cái gì mà cô nương nào chứ! Tại sao lại có thể là con của ta?” Vẻ mặt
hắn hoang mang: “Rốt cuộc là ai cố tình giăng bẫy hại ta? Có phải nhìn
địa vị của nhà Nam Cung chúng ta càng hiển hách mới nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ này để hãm hại ta?”
Thái tổng quản nghĩ ngợi, cũng nhẹ gật đầu: “Cái này cũng rất có khả
năng, nhưng mà đứa nhỏ này…” Chăm chú dò xét đứa bé trong ngực, da
thịt vô cùng mịn màng, không thể không công nhận là nhỏ nhắn đáng yêu,
làm cho cái lão nhân như ông càng ôm càng yêu thích, không nỡ buông tay. Nam Cung Kiệt lại hừ lạnh một tiếng, tuy nhiên, càng nhìn càng phát
hiện đứa bé này có tám chín phần giống mình, nhưng từ trước đến giờ hắn
chưa làm chuyện gì có lỗi với Tiểu Phúc mà!
“Thái tổng quản, chuyện này ngàn vạn lần không thể cho Tiểu Phúc biết
được! Ông đến phòng thu chi lấy ít bạc, trước khi Tiểu Phúc quay lại,
ông mau đem nó tống ra khỏi phủ, đưa nó cho gia đình nào tốt để nhận
nuôi…”
Không đợi hắn phân phó xong, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Tiền
Tiểu Phúc: “Ơ? Sao ta lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ con? Thanh Cách,
là từ trong phòng huynh truyền ra đấy sao?”
Sắc mặt Nam Cung Kiệt tái nhợt, muốn ngăn cản nàng bước vào nhưng không kịp.
Chỉ thấy Tiền Tiểu Phúc từ bên ngoài đi vào, khi nàng nhìn thấy Thái
tổng quản ôm một tiểu nam hài, thì hai mắt sáng lên, vội chạy tới ôm vào trong ngực: “Tiểu bảo bảo này thật đáng yêu, đây là con nhà ai vậy?”
Nam Cung Kiệt vội vàng nói: “Thái tổng quản nhặt được đứa bé bị vứt bỏ
này, ta định sai ông ấy đến phòng thu chi lấy ít bạc, đem tiểu tử kia
tống xuất phủ, giao cho nhà nào có lòng hảo tâm nuôi dưỡng.”
“Đứa trẻ bị vứt bỏ?” Tiểu Phúc tò mò liếc nhìn tiểu tử trong ngực, lại
nhìn chăm chú vào vẻ mặt lúng túng của Nam Cung Kiệt: “Sao ta cứ có cảm
giác, đứa nhỏ này có vài nét giống huynh nhỉ?”
“Đâu, chỗ nào giống ta?” Nam Cung Kiệt lập tức kêu lên: “Nàng nhìn nhầm rồi.”
“Không đâu!” Nàng vuốt mặt tiểu tử kia: “Huynh nhìn xem, lông mi hai
người giống nhau, con mắt cũng rất giống, miệng cũng thế, dù nhìn thế
nào đi nữa thì đứa bé này cực kỳ giống như con trai huynh vậy.”
Nam Cung Kiệt sợ nàng hiểu lầm, vội vàng chỉ vào tiểu oa nhi: “Ánh mắt
đứa trẻ này lớn quá, lông mi lại mảnh, cái miệng thì chu cao như vậy,
hai má mập giống hệt như con heo, hơn nữa, vừa khóc xong nên rất xấu,
đâu có chỗ nào giống ta? Nam Cung Kiệt ta làm sao lại có loại con trai
khó coi như này?”
Một mạch nói xong, chỉ thấy Tiền Tiểu Phúc tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Nói như vậy là huynh không chịu thừa nhận nó là con của huynh đúng
không?”
Thái tổng quản mơ hồ thấy được có điều bí ẩn gì ở đây, ông cảm giác, Tiểu Phúc có quan hệ rất mật thiết với đứa nhỏ này.
Mà Nam Cung Kiệt, từ đầu tới cuối lo lắng nàng sẽ cho rằng tiểu tử này
là con riêng ở bên ngoài của hắn, sợ nàng tức giận bỏ đi, cho nên liều
mạng lắc đầu.
“Đứa bé này tuyệt đối không phải là con của ta!”
Lần này, sắc mặt Tiền Tiểu Phúc thay đối, một tay ôm tiểu bảo bảo trong ngực che chở, dỗ dành mãi hài tử này mới nín khóc.
“Tiểu Cách, cha con đã không nhận con, như vậy, nương chỉ có thể mang
con đi rời khỏi nơi này thôi. Đều do nương không tốt, tự nhiên làm con
mang tội danh con riêng bên ngoài, con nhất định phải nhớ kĩ gương mặt
này của cha con. Chờ sau khi con trưởng thành, nếu có gặp loại người này trên đường, đừng quên nói vào mặt huynh ấy ba từ ‘không quen biết’, nhớ chưa?” Vừa nói xong, nàng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Nam Cung
Kiệt cùng Thái tổng quản, liền xoay người rời đi.
Thật làm nàng tức chết, mấy ngày nay hao tổn hết tâm tư mới an bài để
đưa đến cho hắn niềm vui này, tên ghê tởm này lại dám nói con trai bảo
bối của nàng vừa xấu vừa khó coi?
Vất vả lắm, Nam Cung Kiệt mới hồi phục lại tinh thần, kịp thời túm lấy
cổ tay của nàng: “Tiểu… Tiểu Phúc, đứa bé này… Đây rốt cuộc là
chuyện gì vậy? Đứa bé…”
Hắn rất kinh ngạc, thật sự kinh ngạc!
Tiểu Phúc biến mất một năm nay, chẳng lẽ là… chẳng lẽ…
Hắn không dám suy đoán loại khả năng, bởi vì hắn sợ hi vọng càng nhiều thật vọng càng lớn.
Nhưng tiểu hài tử trước mặt bị Tiểu Phúc ôm vào trong ngực, khuôn mặt
rất giống mình, có thật là Tiểu Phúc sinh hạ tiểu bảo bối này cho hắn
không?
“Ừ!” Đứa bé mềm nhũn đáng yêu kia bị Tiền Tiểu Phúc mạnh mẽ ném vào trong lồng ngực hắn, phẫn nộ trừng hắn.
“Nam Cung Kiệt, lúc trước ta sinh hạ tiểu hỗn đản thì cái mạng nhỏ của
ta cũng suýt mất, huynh cho rằng trong khoảng thời gian một năm nay, ta ở bên ngoài rất tiêu dao tự tại hay sao? Mới rời huynh đi chưa đầy một
tháng, ta liền phát hiện mình có thai. Nếu không phải vị đại nương kia
hảo tâm đem ta vào nhà đùm bọc, chỉ sợ ta cùng hài tử….”
Nói đến đây, nước mắt không kìm được rơi xuống: “Ngay tại lúc ta mất hết can đảm muốn bỏ đứa bé, ta nghe đến truyền thuyết về ‘duyên định ngàn đời’, bởi vậy, mới khơi dậy ý chí muốn sống trong đầu ta, khiến ta có thêm
dũng khí sinh hạ Tiểu Cách. Mỗi ngày, ta đều nghĩ đến quãng thời gian
chúng ta ở trong cái xưởng nhỏ kia.
Ta không tin Thanh Cách của ta lại có thể tuyệt tình như vậy, bởi vì ‘duyên định ngàn đời’ có quá nhiều ước hẹn giữa hai ta, mặc kệ lời ước hẹn cuối cùng có làm được hay không, chàng vẫn còn tồn tại như vậy là đủ rồi.”
Nam Cung Kiệt nghe nàng khóc lóc, kể lại mọi chuyện trong một năm qua. Không kìm được, mắt cũng xuất hiện lệ nóng.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Tiểu Phúc của hắn lại có thể
sinh hạ cho hắn một tiểu bảo bối đáng yêu như vậy. Càng áy náy hơn khi
tính mạng vợ con mình bị đe doạ thì mình lại không có mặt ở bên cạnh.
Liên tiếp niềm vui rung động khiến Nam Cung Kiệt vô cùng vui mừng, vừa
có vợ đẹp vừa được con ngoan, giờ phút chân thật này khiến hắn không cầu mong gì hơn nữa! Hắn cảm động, một tay ôm con một tay ôm kiều thê cùng
ngồi xuống.
Thái tổng quản nhìn hai người cùng ở chung một chỗ, kể lại những nỗi
lòng ngày trước, lại thấy chủ tử nhà mình có một niềm vui thật bất ngờ,
hình ảnh một nhà ba người đoàn tụ thật sự cảm động khó nói thành lời.
Không kìm được lau đi lệ ở khoé mắt, ông lặng lẽ rời đi, bởi ông biết
trang chủ và phu nhân tương lai có quá nhiều chuyện muốn nói với nhau,
nên dành không gian riêng tư này cho hai người họ tâm tình.
Ông tin chắc rằng: lần này trang chủ có thể thuận lợi cưới Tiểu Phúc cô nương vào cửa, một nhà đoàn viên.
HẾT