Bạn đang đọc Nữ Phụ Xuyên Qua Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính – Chương 92: Mưa Lớn
Trông thấy Tân Phương Phương tiến lên, những nam tử thấy thế cũng mang lên đề phòng.
Thế nhưng khi thiếu nữ hành động giơ chân đạp sang một người trong bốn, người kia vốn dĩ chuẩn bị tránh đi, đáng tiếc lại có thứ gì đó phóng tới từ sau lưng đâm vào phần gáy, khiến hắn phản ứng kêu lên đau đớn cùng phân tâm ôm lấy gáy mình, mà mất sự phòng bị trước.
Nên lúc này một đạp của Tân Phương Phương thuận lợi hạ xuống lồng ngực người kia, sức lực nàng truyền qua vừa đủ thành công đạp ngã đối phương lăn xuống đất, vô tình bất tỉnh.
Ba người còn lại thấy đồng minh mình ngã quỵ dưới chiêu thức của Tân Phương Phương, bọn họ lập tức nhíu mày, sự e ngại nơi đáy mắt dần hiện hữu.
Nữ nhân xấu xí vậy mà có bản lĩnh!
Ba con người cùng suy nghĩ, chính bọn họ không phát giác người kia trước lúc bị đạp có biểu hiện khác lạ, chỉ chằm chằm với Tân Phương Phương ở phía trước.
Tiếp theo cả ba không chờ Tân Phương Phương làm ra hành vi, bọn họ cùng nhau hợp sức xông lên.
Đối diện tình cảnh ba người liên thủ đánh mình trước mắt, Tân Phương Phương nghiêm túc nở nụ cười, bày ra tư thế sẵn sàng nghênh đón.
Bởi vì đã luyện tập cùng Lâm Khắc, nàng có thể né tránh đòn đánh.
Tuy nhiên ba đánh một không chột cũng què, nhìn đòn tấn công từ nhiều phía sắp đến gần, Tân Phương Phương có hơi rối loạn tìm phương hướng cúi người tránh né, đáng tiếc hành động không nhanh khiến đối phương biết được mà túm lấy tay nàng giữ chặt, trong gang tấc đòn tấn công ập đến.
Lâm Khắc bên này tức thì phi ra hai ngân chấm trợ giúp, một chuẩn xác đâm vào bàn tay đang giữ nàng,
Còn lại làm lệch đường đánh sắp chạm ngươi Tân Phương Phương qua không khí,
Tiếng thét vang lên, hai kẻ đau đáu vô lực buông lỏng tay, con ngươi trợn lên không dám tin nhìn ngân châm dài nhỏ trên huyệt tay mình.
Tân Phương Phương nhân cơ hội thoát khống chế lẫn vòng vây, đồng thời tặng hai đạp đầy uy lực nhắm bốn trứng gà hai chim non dưới hai thân người, cho hai tên đó lùi về sau ôm vật nối dõi tông đường
Thế là từ một đám bốn người thành một người trơ trọi đứng yên không động tĩnh.
Tại sao lại có thứ này! Một trong hai kẻ bị trúng chiêu, bàng hoàng tự hỏi.
Tân Phương Phương nghe, nàng quay đầu mỉm cười, trước ánh mắt hoài nghi của tất cả lấy ra ngân châm đã chuẩn bị sẵn cho đối phương nhìn, rồi nàng nhàn nhạt nói: Bốn cái cho bốn người, giờ còn một…!Ngươi nói ta nên dùng nữa không? Lời vừa dứt, nàng chuyển ánh mắt đến kẻ lành lặn còn lại.
Kẻ kia nhìn ngân châm bé nhỏ, đầu châm nhọn hoắc phát ánh sáng mờ, rồi xem tới đồng bọn bên cạnh co quắp vì đau đớn.
Hắn ta vô thức sợ hãi, liên tục lắc đầu, bước chân lùi sau.
Lời nói mang nguy hiểm, dáng vẻ tươi cười, ánh mắt lại chín phần biến thái, làm Tân Phương Phương từ thiếu nữ bình thường trong mắt mọi người và Lâm Khắc trong tối, trở nên triệt để như một cao thủ thâm sâu khó lường.
Lăm Khắc không thể phủ nhận khí thế trên người Tân Phương Phương biểu lộ, mặc dù động tác chậm chạp cần sự trợ giúp từ mình, thì cách diễn kịch tốt cực kì, một sơ hở cũng không thấy.
Việc hôm nay coi như sắp hoàn tất rồi.
Lâm Khắc vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn đám nam tử bị dọa sợ rời đi, người xung quanh dần tản ra về làm việc, tráng cảnh còn lại Tân Phương Phương và Tinh Thu.
Tinh Thu bên kia sớm mở to mắt nhìn, nhưng nhận thức chậm, mãi sau chớp mắt nước mắt cảm kích rơi rớt, với Tân Phương Phương nói lời cảm tạ: Đa tạ cô nương người đã giúp đỡ, đa tạ người!
Không có gì cả, một đám nam nhân hèn nhát đi ức hiếp người yếu đuối như vậy, ta thấy rất ngứa mắt, đáng đánh lắm luôn! Tân Phương Phương thu lại cảm xúc ban nãy, nàng quay đầu cánh môi thân thiện cười, nét mặt ngưỡng ngùng khi được Tinh Thu cảm ơn.
Cả hai đứng đối diện nhau, Tinh Thu lúc này hoàn toàn nhìn rõ dung nhan Tân Phương Phương, trong mắt kinh ngạc không thôi.
Dĩ nhiên không ngờ người cứu mình có bộ dạng như thế.
Chỉ là điều này không ảnh hưởng, Tinh Thu thản nhiên coi cô nương trước mình là ân nhân giúp bản thân thoát khỏi những nam tử xấu xa kia.
Ân nhân, có ân phải báo, là những gì Tinh Thu được dạy.
Nên Tinh Thu rất nhanh hỏi: Cô nương, không biết người tên gì, xưng hô thể nào?
Ta tên Cộc Lan, có thể kêu Lan Lan.
Tân Phương Phương bịa đại một cái tên, nàng không quên bổ xung: Còn cô nương tên gì? Sao lại bị những tên kia quấy rầy vậy?
Ta là Tinh Thu, vì ở cùng một chỗ với bọn chúng, như Lan cô nương từng nói là nơi đó.
Tinh Thu chỉ tay về Nam Quán, thành thật thốt lên.
Tân Phương Phương giả bộ ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nói gì bên tai nghe tiếng tí tách, sau cảm nhận từng giọt nước rơi xuống đầu minh, nàng hơi ngửa đầu, Tinh Thu có lẽ cũng cảm thấy nên ngẩng đầu theo.
Quả nhiên mây đen giăng kín trời lúc trước, hiện tại đổ xuống hạt mưa, mưa nhỏ từ từ rồi ào ạt rơi rớt thành mưa lớn.
Giọt mưa nặng trĩu thấm đẫm mặt đất, có giọt đậu trên mái hiện tạo thành dòng nước rỉ xuống.
Trời mưa lớn, người xung quanh dọn đồ chạy trong màn mưa rào.
Tân Phương Phương và Tinh Thu phản ứng lại nắm tay nhau cũng chạy đi tìm chỗ trú mưa.