Bạn đang đọc Nữ Phụ Xuyên Qua Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính – Chương 146: Phía Nam Hà Dương
Mười ngày sau, phủ Ôn Vương.Tân Phương Phương từ bên ngoài trở về, bước chân đi từ đại sảnh đến Hoa viên trong phủ, thời điểm đi được nửa đường nàng bỗng trông thấy hai bóng dáng, là một tiểu cô nương nhỏ, ở bên cạnh là Huyền Uyên Thành.
Mà tiểu cô nương nhỏ ấy không ai khác ngoài Hàn Tiêu Sương.Trong giàn hoa nở rộ lá xanh sum sê xen kẽ nhau, Huyền Uyên Thành ngẫu nhiên đứng ở giữa tâm điểm đẹp nhất, trên người chàng mang lam y thanh nhã, gương mặt tuấn lãng chất chứa nụ cười nhẹ nhàng mà nàng quen thuộc, dáng điệu chàng đang nghe cô nương nhỏ cạnh mình nói chuyện.”Người không biết đâu, Phương Phương tỉ khi đó luôn cùng Vũ ca ca đi lên rừng lấy cây khô, hai người họ được mọi người nói là lưỡng tình tương duyệt, đến mẫu thân muội cũng từng nhận Phương Phương tỉ làm con dâu…””Người không tin có thể hỏi Phương Phương tỉ, tỉ ấy đối với Vũ ca ca rất si tình!” Tiếng Hàn Tiêu Sương nói khoa trương, không hề kiêng dè dù chỉ một chút, Tân Phương Phương nghe xong trợn trắng mắt, theo bản năng nhìn sang Huyền Uyên Thành, khóe môi chàng hiện giờ cười càng sâu xa, biểu hiện này khiến nàng có dự cảm không lành.Đùa nhau sao? Nghe người khác kể về lịch sử tình trưởng của thê tử mình, chàng còn cưới, không cảm thấy trên đầu nhô lên hay xanh mướt hả?Còn Hàn Tiêu Sương, nàng chợt nhận ra trong nội dung cốt truyện, chính tiểu cô nương vô tư này nhiều lần vạ miệng, kể chuyện tình giữa nguyên chủ cùng Hàn Phong Vũ ở trước nam chính Huyền Quân Quân, làm cho Huyền Quân Quân nổi ghen đè người ra làm ê cả hoa cúc.Giờ thì hay rồi, vạ miệng vạ đến chỗ nàng.Tân Phương Phương cảm giác rất đau thủ, nhưng vẫn lựa chọn bước đến, cất tiếng cắt ngang lời Hàn Tiêu Sương nói: “Vương gia.”Huyền Uyên Thành nghe giọng nàng, tiếp đến trông thấy dáng người nhỏ xinh bước tới cạnh mình, bộ dạng tự nhiên cười cười, chàng hơi nhướng mày hỏi: “Nàng từ Tân phủ về rồi, đã nói cho mọi người biết chúng ta chuẩn bị đi chưa?””Thiếp nói rồi, họ không có ý gì, chả qua phụ thân hỏi vết thương của người thế nào, thiếp nói qua rằng đều ổn.” Tân Phương Phương trả lời, ánh mắt bình tĩnh đặt trên người chàng.Phần chàng gật đầu thay câu đáp, lúc này Hàn Tiêu Sương ngây thơ xen vào: “Phương Phương tỉ, người vừa gọi vị ca ca ấy là vương gia? Chẳng lẽ đây là phu quân của tỉ!””Đúng vậy.” Nghe tiếng nàng thừa nhận, Hàn Tiêu Sương bỗng chốc ngây người, cuối cùng tự biết mình vừa nói mấy lời không hay nên tự động cúi người chạy trôi chết.Xem bóng dáng tiểu cô nương trốn đi, chàng nhếch miệng nói: “Muội muội của Hàn công tử biết rất nhiều chuyện ngày xưa của nàng.”Ban đầu ra Hoa Viên dạo mấy vòng để co giãn gân cốt, không nghĩ tới đụng phải tiểu cô nương ấy, tiểu cô nương thấy chàng ăn mặc giản đơn, cho rằng chỉ là người bình thường, sau liên tục nói chuyện nhắc tới Phương Phương, chàng lập tức biết đây là muội muội Hàn Phong Vũ.
Vì vậy bắt đầu thăm dò xem tiểu cô nương biết những gì, bất ngờ rằng trông bé nhỏ mà hiểu thật nhiều chuyện.Huyền Uyên Thành nghĩ đến đây, đôi mắt đầy ý vị hướng về phía Tân Phương Phương, làm nàng bất giác ngượng ngùng gãi đầu, mở miệng trả lời: “Vương gia đừng để ý, khi còn nhỏ thiếp hay hành động linh tinh lắm.”Lời bao biện rơi xuống, chàng nghe xong cười, nhướng người ghé qua tai nàng nói nhỏ: “Vậy sao, ta còn tưởng nàng si tình là bản tính trời cho, nhưng hóa ra là thời thơ ấu tinh nghịch vô tư?”Hơi thở ấm nóng thổi bên tai, Tân Phương Phương cảm giác ngứa ngáy, chớp mũi còn ngửi thấy mùi hương thuốc đặc biệt dễ ngửi từ Huyền Uyên Thành , cuối cùng không nhịn được cám dỗ, nàng nâng tay ôm lấy mặt chàng, vừa đặt nụ hôn nhẹ lên gò má tinh xảo, vừa nhếch miệng đáp: “Bản tính trời cho của thiếp là chỉ phi lễ với vương gia, như này này.””Cái miệng nàng thật biết cách nịnh nọt, được rồi không đùa giỡn nữa.” Huyền Uyên Thành trở về bộ dạng nghiêm túc, tiếp tục nói: “Vừa rồi muội muội Hàn công tử tiết lộ từng đi qua nơi Hữu Ly bí mật giấu thuốc, ta nghĩ có thể chỗ đấy có phương thuốc giải độc trên người nàng, thêm chờ lúc nào Hàn công tử nói rõ loại nguyên liệu Hữu Ly chế độc rồi bắt đầu dựa vào đó tìm ra phương pháp chế thuốc giải.””Vậy là giờ có hai hướng đi tìm thuốc giải độc cho thiếp hả? Cơ mà tìm kiếm thẳng ở chỗ Hữu Ly như thế, sẽ không bị lộ tẩy chứ?” Tân Phương Phương lo lắng hỏi lại, Huyền Uyên Thành lắc đầu.
“Nếu bị lộ, thuộc hạ của ta nguyện chết không nói, khi ấy chúng ta chỉ cần biểu hiện tận tâm với Nhân Tộc thì họ khẳng định chấm dứt sự nghi ngờ.”Câu chữ chàng phát ra, nàng nghe hết, trong lòng lại nặng hơn trước đây.Xem ra mạng nàng muốn sống, nhất thiết phải dùng cả máu người khác đánh đổi, chưa biết chừng lẫn lộn những sinh mệnh nữa.Chín ngày sau.Ôn vương mang Vương phi của mình rời khỏi Kinh Thành, đây là tin tức khiến mọi người cảm thăn, cuối cùng vị Ôn vương được lòng dân chúng cũng không tham gia việc triều chính, càng chẳng để ý tranh quyền….Phía Nam, Thành Hà Dương.Tại Hà Dương núi cao rừng rậm quay quanh, ngoài khu vực thành đô là đất bằng gần con sông lớn ra thì cũng không còn gì cả.
Nơi này cũng chẳng phồn vinh được như Kinh Thành, tuy nhiên người sống ở đây lại nhiệt tình thân thiện, thường thường xuất hiện náo nhiệt trong không gian.Khi Tân Phương Phương tới đã là gần một tháng sau, trải qua một đoạn đường dài nàng hay ngủ thiếp đi, nên khi xe ngựa dừng lại, bên tai nghe tiếng người nhộn nhịp nói chuyện khiến nàng mơ màng mở mắt, đôi mắt không thấy bóng dáng người luôn bên cạnh mình.
Nàng theo bản năng bò đến phía ngoài, thò đầu khỏi xe ngựa nhìn ra bên ngoài.Quang cảnh rộng rãi, từng người rao bán hai bên ria đường, đến người đi kẻ lại, tất cả ăn mặc giản dị, đặc biệt tầm mắt của họ đều dừng tại phía này, Tân Phương Phương đưa mắt nhìn theo, đập vào mắt nàng là hình ảnh đôi nam nữ đứng nói chuyện.
Nữ nhân mang y phục tinh tế, dáng điệu dịu dàng e lệ, dung nhan xinh đẹp mà có vài nét quen mắt, phần nam nhân là Huyền Uyên Thành.Không biết chàng từ lúc nào xuống xe và tiếp xúc cùng nữ nhân, có điều nàng trông thấy rõ trong mắt nữ nhân kia toàn bộ là hình bóng chàng.(Chúc các độc giả năm mới vui vẻ! Phát tài phát lộc, một năm đầy may mắn và thuận lợi nha!).