Đọc truyện Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện – Chương 8: Tiểu Thư Tàn Phế (8)
Phủ Thái sư từ khi bắt đầu nhận được chiếu thư đã chuẩn bị đâu vào đấy. Thật ra đúng hơn là trong phủ từ lão phu nhân, Phùng thái sư tới di nương thiếp thất đều hiểu rõ.Đặc biệt là trong phủ có ba vị tiểu thư thì có hai vị là con xủa Tứ di nương. Mấy ngày nay đều đắc ý ngẩng cao cằm đi.Phùng Thanh Thanh và Phùng Nhược Vũ đã sớm được Tứ di nương nhờ Phùng thái sư mời ma ma trong cung dạy dỗ, biết rõ những quy củ lễ nghi trong cung.Ngược lại là Phùng Yên Nhiên, bởi lí do thân thể nên bị xem nhẹ.Dù sao tất cả mọi người đều viết vị đại tiểu thư này sẽ không được chọn.Chỉ chớp mắt thôi mà đã tới ngày mùng ba tháng tám – ngày tú nữ vài cung.Lão phu nhân hòa ái đưa cô lên xe ngựa, bà khẽ xoa đầu cô giống như Tô Quỳ không phải vào cung mà chỉ là đi chơi một chuyến, rất nhanh thôi sẽ trở về vậy.“Nhiên Nhi phải ngoan ngoãn nhé.” Lão phu nhân cuối cùng chỉ nói với cô một câuTô Quỳ cười híp măng mắt rồi gật đầu, “Dạ! Con biết rồi!”Cô khẽ liếc về phía Phùng thái sư và Tứ di nương cách đó không xa. Họ đưa Phùng Thanh Thanh và Phùng Nhược Vũ lên xe ngựa, cẩn thận dặn dò làm đôi mắt cô không nhịn được mà tối sầm lại.Tô Quỳ lập tức rũ mắt xuống giấu đi sự trào phúng bên trong. Phùng thái sư này cũng thật sự lạnh nhạt, Phùng Yên Nhiên đúng là kẻ ngốc, đều bị làm lơ thành như vậy mà còn mong muốn có được tình thương của cha.Lão phu nhân thấy Tô Quỳ như vậy cũng chỉ có thể thở dài. Bà xua tay không nói gì, hiển nhiên là không làm gì được.Phùng Tranh vẫn luôn im lặng đứng trước phủ nhìn Tô Quỳ chăm chú thấy thế, ánh mắt lóe lóe.Nhìn cô ngoan ngoãn làm nũng với lão phu nhân, lúm đồng tiền trên má ngọt như rót mật. Nhìn cô tha thiết nhìn phụ thân nhưng lại không chiếm được một chút chú ý mà thất vọng tủi thân.Không biết vì sao hắn lại cảm thấy có chút đau lòng. Nhớ tới những chuyện một tháng qua Tô Quỳ làm giống như đã thật sự thay đổi.Cuối cùng Phùng Tranh vẫn nâng bước tới gần xe ngựa rồi khẽ xoa đầu cô như lão phu nhân lúc nãy, “Ở trong cung không phải ở nhà mà muội có thể tùy ý gây chuyện, muội cũng không nhỏ, ở trong cung nhớ lấy không thể được kém đạp sai, chờ mấy ngày nữa, ca ca sẽ đón muội về.”Đôi mắt Tô Quỳ sáng ngời, ngay sau đó cô nở một nụ cười thật tươi làm hắn hoa mắt, “Dạ!”Xe ngựa chậm rãi khởi động đi về phía hoàng cung cao chót vót.Tô Quỳ vẫy tay với ca ca và lão phu nhân cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng của họ.Cô chậm rãi buông tay rồi đi vào trong xe. Tô Quỳ nhẹ nhàng cong môi cười, ngón tay khẽ chạm vào môi, tâm trạng cực kỳ tốt.Vậy xem như công lược thành công rồi đúng không?Cho nên ——Mặc dù không ôm đùi thành công, cô cũng có đường lui.Ít nhất cô không bao giờ là Phùng Yên Nhiên cô độc một mình, không có đường để đi.Tâm trạng vui vẻ, Tô Quỳ bắt đầu khẽ hát“Nói cái gì thiên trường địa cửu, hắn nói có vui cùng vui, có buồn cùng buồn. Tới ngày hôm nay lại giống như gió thổi qua tai, tất cả ân tình đặt dấu chấm hết. Chỉ rơi vào cô đơn, một giấc mơ đẹp~”Tô Quỳ nâng tay hoa lan, mềm giọng bi thương hát một khúc Đỗ Thập Nương rất sống động, giống như nàng đã từng bị người phụ lòng vậy.Lúc này, một chiếc xe ngựa xa xỉ đi lướt qua xe ngựa của phủ Phùng thái sư. Trên xe treo một lá cờ phất phơ trong gió, trên lá cờ là một con sói với ánh mắt hung ác nham hiểm.Bên trong xe, một nam tử đang ngồi chống cằm, ngón tay ngọc thưởng thức một cái ly làm bằng sứ, vẻ mặt cực kì nhàm chán.Cho đến khi hắn nghe thấy một giọng hát mềm mại quyến rũ, có vài câu hát còn không nghe rõ, lúc cao lúc thấp bởi vì chủ nhân không thèm để ý nhưng vẫn có thể lôi kéo tâm hồn của người nghe.Nam tử cũng không nói được đây là cảm giác gì. Nếu bắt buốc phải nói ra thì sẽ là: Giống như cô hồn dã quỷ tự do trăm năm đột nhiên tìm thấy nơi để về, cuộc sống buồn chán tẻ nhạt hoàn toàn biến mất, hắn không còn cô độc.