Nữ Phụ Xoay Người Tiến Công Chiếm Đóng

Chương 77


Đọc truyện Nữ Phụ Xoay Người Tiến Công Chiếm Đóng – Chương 77

Sau khi Đàm Gia Hi bị bắt, luôn khẳng định chỉ có một mình hắn làm việc này, cũng không biết
Tôn Tiểu Vân đã cho hắn uống thuốc mê gì. Nhất thời cũng không tìm thấy
chứng cớ nào khác, chứng minh Tôn Tiểu Vân có quan hệ với chuyện này.

Hàn Mai Mai cảm thấy không thoải mái.

“Cũng không biết sao lại thế này. Gần đây phía trên nhận được vài bức thư nặc danh tố tội ba của Tiểu Vân nhận hối lộ. Hiện tại Tiểu Vân cũng không
có thời gian ra ngoài tụ họp với chúng ta rồi…” Ôn Hân Nghiên lo lắng
nói.

Hàn Mai Mai nói qua loa vài câu, cô biết Ôn Hân Nghiên
và Tôn Tiểu Vân vẫn có quan hệ rất tốt, cô cũng không muốn nói cho Ôn
Hân Nghiên biết những gì mà Tôn Tiểu Vân đã làm.

Một tuần thoáng cái đã qua.

Hàn Mai Mai mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, đứng ở trên lầu nhìn xuống
dưới lầu đang ăn uống linh đình, tân khách chuyện trò vui vẻ, có cảm
giác không chân thật, giống như đang ở trong mộng. Những người này đều
tới tham gia lễ đính hôn của cô sao…

“Làm sao vậy, suy nghĩ gì đó, không phải em muốn chạy trốn đó chứ.” Lạc Thần Dật trêu chọc nói.

Vốn anh muốn nhanh chóng xuống lầu tiếp đãi tân khách, quay người lại đã
không thấy Hàn Mai Mai, tìm dưới lầu lại không nghĩ tới cô lại nhàn nhã
ngồi một mình trong này.

“Ừm! Đúng là có suy nghĩ như vậy!
Cũng không biết bây giờ có thể tiến hành hay không?” Hàn Mai Mai nghiêm
trang đáp, nói xong lại nhướng mày với Lạc Thần Dật.

Hàn Mai Mai cẩn thận đánh giá bộ dạng Lạc Thần Dật hôm nay, một bộ lễ phục màu
trắng. Nếu người khác mặc vào nhất định sẽ có cảm giác vặn vẹo, nhưng
Lạc Thần Dật lại khác, nhìn lại cực kỳ đẹp, thật giống như vương tử bước ra từ trong chuyện cổ tích vậy. Một lần nữa Hàn Mai Mai có thể khẳng
định ánh mắt nhìn người của mình, Lạc Thần Dật cực kỳ có bản lĩnh.

“Em dám?” Ánh mắt Lạc Thần Dật nheo lại, nhìn cô không thiện chí, tiến lên
vài bước, hai tay tựa vào lan can, vòng quanh người Hàn Mai Mai.

Hàn Mai Mai không thích nhìn Lạc Thần Dật lên mặt với mình, quay đầu đi: “Hừ, có gì mà em không dám?”

Lạc Thần Dật dùng giọng từ tính thả từng chữ bên tai cô: “Em dám cũng không còn kịp rồi. Đời này em cũng chỉ có thể là người của anh.”

Tâm Hàn Mai Mai nhịn không được bang bang nhảy dựng.

Lạc Thần Dật thấy Hàn Mai Mai đáng yêu như vậy, nhịn không được cúi đầu hôn cô, lại nhịn không được hôn sâu hơn nữa.


“Hai vị kiềm chế một chút có được không? Thông cảm cho một người cô đơn như tôi đi.” Ôn Hân Nghiên đột nhiên lên tiếng.

Hôm nay là ngày của hai người này, còn bắt cô – một vị khách lo liệu chu
toàn phía dưới, bọn họ lại trốn ở trên này ân ân ái ái, Ôn Hân Nghiên
nhịn không được lên tiếng.

Hàn Mai Mai không ngờ lại có người thứ ba xuất hiện ở đây, đỏ mặt, lập tức đẩy Lạc Thần Dật ra.

Lạc Thần Dật đành phải buông Hàn Mai Mai ra, có chút không kiên nhân liếc mắt nhìn Ôn Hân Nghiên.

Vẻ mặt Ôn Hân Nghiên lại thản nhiên nhìn bọn họ: “Phía dưới không thể
thiếu hai người. Hôm nay hai người mới là nhân vật chính đó.”

Hàn Mai Mai nhìn thời gian, cũng sắp tới giờ tuyên bố tin vui, cô đi vòng
qua Lạc Thần Dật, cúi đầu nói với Ôn Hân Nghiên: “Hân Nghiên, chúng ta
xuống đi.”

Liền bỏ mặc Lạc Thần Dật ở phía sau.

Lạc Thần Dật tiếc nuối nhìn bóng lưng Hàn Mai Mai. Ài, đành phải đợi lát nữa rồi.

Hàn Mai Mai xuống dưới đi một vòng, dọc theo đường đi có không ít người bày tỏ chúc mừng với cô, Tào Annie, Hứa Tu Kiệt, Lục Giai Duệ cũng đều đến
đây, ngay cả Ngụy Nhất Minh cũng châm chọc khiêu khích cô mấy câu.

Hàn Mai Mai thấy Tôn Tiểu Vân cũng ở đây, nhưng hai người vẫn không có cơ hội chạm mặt.

Ông ngoại Hàn lên đài gõ một cái lên ly rượu: “Rất cảm ơn mọi người trong
lúc cấp bách đã bỏ chút thời gian tới tham gia buổi dạ hội này. Chắc mọi người cũng đều biết, hôm nay là lễ đính hôn của cháu gái tôi…”

Tất cả mọi người chờ ông ngoại Hàn tuyên bố xong, khi Hàn Mai Mai và Lạc
Thần Dật chuẩn bị đi lên, lại có một vị khách không mời mà đến.

Mọi người ở đây đều hướng mắt ra cửa, trong lúc đó từ bên trong đám người
áo đen có một người đàn ông trung niên và một cô gái xinh đẹp bước ra.

Người đàn ông cũng ngoài năm mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, nhưng khí độ bất phàm. Mà cô gái kia chỉ khoảng ngoài hai mươi, diện mạo xinh đẹp. Hai
người nhìn qua vô cùng thân thiết.

“Đây không phải Lam Tấn Bằng sao?”

“Không phải là hắn chứ? Không nghĩ tới hắn đã về nước rồi.”

“Anh biết chưa, nghe nói tập đoàn Bằng Thiên muốn chuyển hướng phát triển trong nước.”

“Cô gái bên cạnh hắn là ai vậy? Hình như chưa gặp qua bao giờ.”


“Lam Tấn Bằng này trước kia ở trong nước cũng khá phát triển, coi như là một nhân vật lớn. Sau này đi Mĩ phát triển…” Lạc Thần Dật nói nhỏ bên tai Hàn Mai Mai.

Nói đến Lam Tấn Bằng, quả thật Hàn Mai Mai
không biết, nhưng tập đoàn Bằng Thiên này, cô ít nhiều cũng đã nghe qua, công ty này từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn, mà trụ sở chính cũng
không ở trong nước. Nhưng tâm tư Hàn Mai Mai không đặt trên người người
đàn ông, mà là trên người cô gái trẻ tuổi bên cạnh kia.

Người kia không phải ai khác mà là Trình Khả Hinh.

Lam Tấn Bằng dẫn theo Trình Khả Hinh đi tới trước mặt ông ngoại Hàn.

“Ông Hàn, cũng mười mấy năm nay chúng ta không gặp mặt rồi nhỉ.” Lam Tấn Bằng cười nói.

Cũng không biết ông ngoại Hàn có nhận ra người bên cạnh người nọ là Trình
Khả Hinh hay không, biểu cảm tự nhiên, giống như bạn tốt nhiều năm mới được gặp lại vậy: “Lam tổng, lâu rồi
không gặp nha.”

Hai người hàn huyên, Lam Tấn Bằng đưa ánh mắt nhìn sang hai người bên cạnh.

Ông ngoại Hàn lập tức hiểu ý của ông ta: “Lam tổng, hôm nay là ngày cháu
gái tôi đính hôn. Đây là cháu gái của tôi Hàn Mai Mai, đây là Lạc tổng
của tập đoàn Lạc thị.”

“Đúng là trai tài gái sắc trời sinh một đôi.” Lam Tấn Bằng khen.

“À mà, em và Hàn tiểu thư cũng là bạn bè cũ đó.” Trình Khả Hinh đứng ở một bên hồi lâu không lên tiếng đột nhiên nói.

“Thì ra là như vậy. Emily, sao anh không có nghe em nhắn tới vậy?” Lam Tấn Bằng cười nói.

Trình Khả Hinh cười mà không nói nhìn Hàn Mai Mai.

Không nghĩ tới lại khiến Trình Khả Hinh thất vọng rồi, Hàn Mai Mai nở nụ cười nhạt: “Emily, cô cũng đi đâu mà lâu rồi không gặp nha.”

Hàn Mai Mai nói là Emily, chứ không phải Trình Khả Hinh.

Khiến Trình Khả Hinh đơ mặt, vốn định khiến khi Hàn Mai Mai thấy cô ta sẽ
kinh ngạc, không nghĩ tới căn bản Hàn Mai Mai không để cô ta vào mắt.

Trình Khả Hinh nghĩ tới đây không khỏi càng hận, nghĩ đến chính mình trăm
phương ngàn kế tiếp cận Lam Tấn Bằng, không phải là muốn giẫm đạp lên sự kieu ngạo của Hàn Mai Mai hay sao?

Hiện tại lại có cảm giác vô lực, nhưng cố ta vẫn cười nói: “Hàn tiểu thư, lần sau gặp lại chúng
ta nhất định phải ngồi với nhau lâu hơn đó.”


Hàn Mai Mai còn chưa trả lời, Lạc Thần Dật đã kéo Hàn Mai Mai nói với ông ngoại Hàn: “Ông ngoại, bên kia có hai người chú của cháu, cháu dẫn Mai Mai đi qua chào hỏi.”

Ông ngoại Hàn gật gật đầu.

Hàn Mai Mai được rảnh rỗi liền đến góc bên cạnh nghỉ ngơi.

Ôn Hân Nghiên liền chạy tới, tức giận bất bình nói: “Trình Khả Hinh này thật đúng là oan hồn.”

Trong lòng Hàn Mai Mai cũng nghĩ như vậy. Cô cau mày nói: “Xem ra lần này cô ta nhằm về tớ.”

“Cô ta? Ngay cả khi cô ta ở bên cạnh Lam Tấn Bằng, thì sao chứ. Cô ta cũng
không dám làm ra cái trò quỷ gì.” Vẻ mặt Ôn Hân Nghiên khinh thường nói.

Lời nói tuy là như vậy, nhưng trong lòng Hàn Mai Mai vẫn có vài phần cảnh giác với Trình Khả Hinh này.

Hàn Mai Mai cảm giác bụng có chút không thoải mái, nói một tiếng với Ôn Hân Nghiên, sau đó đi về phía toilet.

Không nghĩ tới vừa vào toilet, lại nghe được hai giọng nói quen thuộc.

“Sao cô lại không nói với tôi chuyện cô muốn trở về? Hiện tại ở bên cạnh Lam Tấn Bằng rồi, lông cánh cứng rồi phải không? Làm chuyện gì cũng không
cần phải nói với tôi.”

“Tôn tiểu thư, đương nhiên tôi biết
cô có ơn với tôi. Nếu không nhờ cô, tôi cũng không thể ra nước ngoài
thuận lợi như vậy. Nhưng hiện tại ân tình của cô, tôi cũng đã báo rồi.
Cô cũng có thể thu hồi lại thái độ ngạo mạn này của cô rồi đấy.”

“Trình Khả Hinh, cô có ý gì?”

“Có ý gì? Chuyện ngày đó của ba cô, cô nghĩ là có thể dẹp yên đơn giản như vậy hay sao?”

“Cô! Trình Khả Hinh, cô chớ quên, tôi với cô đang đứng trên cùng một thuyền.”

Hàn Mai Mai đợi đến khi Tôn Tiểu Vân và Trình Khả Hinh nói chuyện xong rồi
rời đi, sau đó mới từ từ tiến vào, trong lòng yên lặng tiêu hóa tin tức
chấn kinh vừa rồi…

“Vừa rồi cô đã nghe hết rồi phải không?”

Hàn Mai Mai ngẩng đầu nhìn, người nói chuyện là người đáng lẽ ra phải đi mà lại quay lại – Tôn Tiểu Vân.

Tôn Tiểu Vân thấy Hàn Mai Mai không nói lời nào, liền biết Hàn Mai Mai đã nghe thấy, biểu cảm trên mặt cô ta
ngược lại lại như không có chuyện gì: “Cô cũng đã biết rồi, vậy thì tôi
và cô cũng không cần diễn tiết mục chị em tốt nữa rồi. Cô cũng biết
chuyện của Đàm Gia Hi là do tôi xúi giục phải không?”

“Tôn Tiểu Vân, cô đừng quá đáng.” Hàn Mai Mai nắm chặt tay nói.

“Tôi quá đáng? Hừ, nếu cô có mắt mà nói, tôi cũng sẽ không bị buộc phải làm
những chuyện này. Nếu cô thức thời rời xa Lạc Thần Dật.” Tôn Tiểu Vân
ngoài cười nhưng trong không cười nói.


“Tôn Tiểu Vân, cô làm nhiều chuyện như vậy, còn ép tôi vào chỗ chết, đều là vì Lạc Thần Dật.” Hàn Mai Mai hoàn toàn không thể lý giải Tôn Tiểu Vân.

“Đương nhiên không chỉ vì chuyện này. Rõ ràng anh Giai Duệ là người tôi thích, hiện tại bởi vì cô mà anh ấy lạnh nhạt với tôi. Hân Nghiên luôn chiếu
cố tôi, hiện tại lại lúc nào cũng vì cô mà xuất đầu… Tôi cũng không
biết cô cho họ uống thuốc mê gì, cả đám đều vây quanh cô.” Tôn Tiểu Vân
phát tiết bất mãn với Hàn Mai Mai.

Hàn Mai Mai thấy Tôn Tiểu Vân xé bỏ mặt nạ đáng yêu, nhu thuận, đây mới là bộ mặt thật của cô ta.

“Mai Mai, em ở trong này làm gì vậy? Ông ngoại nói anh và em cùng nhau đi
chào hỏi mấy vị trưởng bối.” Lạc Thần Dật phát hiện không thấy Hàn Mai
Mai, liền đi tìm.

Chờ anh đến gần, mới phát hiện thì ra Tôn
Tiểu Vân cũng ở đây, sắc mặt Lạc Thần Dật lập tức trở lên khó coi : “Cô
ta nói gì với em vậy ?” Lạc Thần Dật hỏi.

Hàn Mai Mai lắc
đầu một cái, sau đó lôi kéo Lạc Thần Dật rời đi. Tôn Tiểu Vân đã mê
muội, hiện tại cô đã không còn lời nào để nói, chỉ muốn cách xa cô ta.

Lạc Thần Dật rõ ràng không tin, lúc đi, ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn Tôn Tiểu Vân một cái.

Khiến Hàn Mai Mai có chút ngoài ý muốn là sau buổi tiệc đinh hôn đó, Trình
Khả Hinh cũng không xuất hiện nữa. Nhưng đây không có nghĩa là cô ta sẽ
mãi mãi biến mất trước mặt Hàn Mai Mai.

Mở máy tính ra, báo
chí, tràn đầy trời đất đều là tin tức về Lam Tấn Bằng. Đương nhiên cô
gái thần bí bên cạnh ông ta cũng trở thành chủ đề để mọi người bàn tán.

Bối cảnh của cô gái thần bí này cũng được mọi người đào bới lên, thì ra cô
ta cũng có quan hệ không nhỏ với tập đoàn Hàn thị.

Hàn Mai Mai nhìn tin tức mới nhất, trong lòng từ chối cho ý kiến…

“Hàn tổng, đây là chương trình nghị sự mới nhất. Nghe nói khu Kim Kiều bên
này đã quy hoạch thành khu buôn bán, mảnh đất này lại ngay bên cạnh. Chỗ này nếu có thể đầu tư đúng cách, về sau cũng sẽ trở thành một trung tâm thương nghiệp.” Trợ lý Triệu cầm một phần tư liệu nói với Hàn Mai Mai.

Hàn Mai Mai xem cẩn thận.

Trợ lý Triệu dừng một chút lại nói thêm : “Gần đây tập đoàn Bằng Thiên cũng có chút động tĩnh, hình như bọn họ cũng có hứng thú với mảnh đất này.”

Hàn Mai Mai trầm mặc một lúc rồi nói : “Được, tôi biết rồi. Tôi cần phải suy nghĩ một chút.”

Đây dù sao cũng là một hạng mục lớn,, mà
hiện tại tài chính công ty chủ yếu đầu tư vào làng du lịch. Nếu hiện tại thực hiên thêm kế hoạch này, tài chính công ty sẽ phải chịu áp lực
không nhỏ.

Đương nhiên nếu kế hoạch thành công, đồng thời giá trị con người của tập đoàn Hàn thị cũng tăng cao.

Trong khoảng thời gian ngắn Hàn Mai Mai không thể quyết định nhanh như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.