Đọc truyện Nữ Phụ Vs Tác Giả – Chương 14: Dũng cảm xông vào quỷ ốc*, nam phụ tìm đường chết
(Quỷ ốc: hay còn gọi là nhà ma.)
Ban đêm, thừa dịp không còn ai khác ở quanh, Thất Thất lặng lẽ lấy cuốn
tiểu thuyết từ trong hộc ngăn giữa giường. Cô có rất nhiều chuyện muốn
hỏi, tại sao kịch tình ngày hôm nay lại thay đổi nhiều như vậy, đã xảy
ra chuyện gì? Ví dụ như nữ chính trở về sớm, hoặc như nam phụ không sợ
giun. Còn có chính là, chuyện cô có trúng độc hay không. Thật ra thì
chuyện thứ ba mới quan trọng nhất.
Nhưng đợi đến khi cô mở sách
thì phát hiện ba trang này đổi thành màu đen từ bao giờ. Nếu như dùng
bút lông viết chữ, tất nhiên sẽ không nhìn ra chữ gì. Như vậy cô trao
đổi với tác giả và hệ thống thế nào đây?
Rốt cuộc xảy ra chuyện
gì? Chẳng lẽ có ai đã đổ mực nước lên ba trang này? Cô đưa đầu ngón tay
sờ sờ mặt giấy, không có cảm giác sần sần khi bị dính mực nước, giống
như nó đã luôn là màu đen.
Than vắn thở dài, xem ra tối nay không còn cách nào rồi, cẩn thận cất truyện về. Nhớ tới ước định tối mai với
cái đồ diêm dúa kia. Không biết y sẽ dùng chiêu độc ác gì đối phó với cô đây?
Dĩ nhiên, đêm ấy, khi cô chìm vào giấc ngủ yên ả dưới ánh trăng, người nào đó lại đang nghiến răng, thắp đèn chiến đấu.
(Lần này đến lượt anh bị đau bụng =)))))
……
Ngày hôm sau.
Nghe nói Đệ Ngũ Uyên ngâm nước lạnh tới khi mặt trời ngả về đằng tây cũng đã chịu ra ngoài gặp người. Lại nghe kể chuyện đầu tiên hắn làm sau khi ra ngoài chính là tới Thính Ngữ Hiên, hơn nữa, tận giờ vẫn còn bị chặn
ngoài cửa.
Vì thế Thất Thất lặng lẽ hối lỗi ba phút. Cô sai rồi,
lúc ấy cô không nên thiếu thận trọng như vậy, nếu không làm vỡ bình hoa
kia, như vậy cô làm xong chuyện ở nhà xí, có lẽ còn có thể lẻn về nghe
lén được một tí.
Nghe đám tiểu nha đầu bàn tán xôn xao, thời gian cứ chầm chậm trôi qua. Đợi đến khi đám tiểu nha đầu dần dần khép lại
cặp mắt, màn đêm tĩnh mịch từng chút xâm chiếm thì cô biết, sắp đến giờ
hợi.
Vẫy lui người xung quanh, nói cần nghỉ ngơi. Đóng cửa lại.
Dập tắt nến. Ánh trăng xuyên qua màn cửa sổ nhảy múa, phủ một tầng voan
mỏng êm ả lên căn phòng.
Đêm càng sâu. Khi mọi người đang say
ngủ, đôi mắt của Thất Thất lại sáng ngời. Lặng lẽ xuống ám đạo, thông
qua ám đạo rẽ trái rẽ phải tới bên ngoài phủ.
Trên đường hầu như
không còn ai, chỉ thỉnh thoảng truyền đến âm thanh người đánh canh. Đi
trên đường đá an tĩnh, nghe tiếng bước chân nhỏ bé của mình trong đêm
yên tĩnh không ngừng vang to, bật dội trở lại. Cứ như thế ‘Thịch! Thịch! Thịch!’ cất lên.
Đến khi tới được Đức Khắc Sĩ, cô ngẩng đầu,
nhìn ba chữ thiếp vàng kia, chẳng hiểu tại sao dưới ánh trăng lại mang
vẻ âm u đáng sợ.
Đúng vào thời điểm cô đang ngẩng đầu trầm tư, đại môn vốn đóng chặt, đột nhiên ‘cạch’ một tiếng, một bên cánh mở ra.
Gió lạnh lách qua kẽ hở giữa đôi cánh cửa tạo thành những tiếng ‘vù vù’ ~
‘vù vù’. Thấy vậy, tinh thần Thất Thất hơi chấn động! Đây là muốn biểu
diễn tiết mục quỷ ốc sao?
Nhấc chân, đi vào bằng khoảng trống để
mở của nửa bên cánh cửa gỗ kia, đại sảnh trống trải, cửa sổ tuy nhiều,
nhưng ánh trăng lại không cách nào chiếu sáng toàn bộ đại sảnh, mờ ảo,
không nhìn rõ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dạng bàn ghế.
Vừa tới giữa đại sảnh, ‘bịch’, âm thanh giống như có thứ gì đó rớt xuống,
tiếp theo là âm thanh thăm thẳm ‘kẹttttt kẹttttt’ trôi nổi trong không
khí, nghe giống như tiếng ma sát của sợi dây thừng và thanh gỗ.
Thất Thất khó hiểu, tiến về phía phát ra âm thanh, bỗng cảm thấy có gì đó
đụng vào gáy cô, mềm mềm. Cô tò mò xoay người ngẩng đầu tìm. Phút chốc
giật nảy mình toàn thân lạnh toát. Đụng phải gáy cô không phải là vật
gì, là một đôi chân. Mà xà nhà sau lưng cô, treo một ‘người’ mặt mũi
hung ác mặc y phục trắng. Cô ngẩng đầu nhìn nó, ánh trăng yếu ớt chiếu
vào, không thấy rõ mặt của ‘người’ đó, nhưng trong mơ hồ, dường như nó
không mang một thứ cảm xúc nào trên mặt, đột nhiên, nó cúi đầu, nhìn về
phía Thất Thất tách khóe miệng, càng kéo càng lớn, nhìn khóe miệng giống như sắp kéo tới tận mang tai.
Cô nhìn một lát, vô cùng lạnh
nhạt xoay người, không nói câu nào, liền tới lầu hai. Nhưng vừa tới chân cầu thang, bỗng ánh sáng lóe lên chói mắt, cô quay đầu đi, lúc này mới
phát hiện một chiếc đèn lồng màu đỏ vụt sáng ở góc đông bắc đại sảnh,
‘két két két két’ lay động, sắc đỏ đáng sợ cũng theo đèn lồng đung đưa
đung đưa chiếu sáng những phạm vi khác nhau.
Hử? Đó là cái gì?
Mỗi khi đèn lồng đung đưa đến điểm cao nhất thì trong lẫn lộn như có thứ gì đó tựa vào bên tường. ‘két kẹt két kẹt’, âm thanh như bị hút sâu một
lần nữa soi rọi điểm cao nhất, lúc này cô mới thấy rõ. Là một ‘người’
máu me đầm đìa, lỗ tai, hốc mắt, miệng đều mang theo vệt máu kéo dài.
Đèn lồng màu đỏ vẫn tiếp tục đẩy đưa ‘két kẹt két kẹt’. Thất Thất nhìn
cảnh tượng thê lương của ‘người’ đó, rồi đột nhiên, khi đèn lồng lại đưa ánh sáng lên vị trí cao nhất, ‘người’ kia không thấy đâu nữa!
Tuy rằng trước khi xuyên qua, cô rất thích nửa đêm xem một ít phim kinh dị, nhưng khi tất cả tình tiết trong phim ảnh cùng xuất hiện trong thực tế, vẫn không kìm được mà dựng hết lông tơ.
Vào lúc cô sững sờ, tiếng khóc nức nở truyền từ nơi xa thẳm. Tựa như thanh âm của một cô gái trẻ tuổi.
Cô biết, đây cũng là một đoạn ghê rợn. Bất quá, cô không ngăn được tò mò
trong lòng. Giống như nhân vật chính trong phim kinh dị, biết rõ là
không đúng, nhưng vẫn ngu xuẩn đi tìm hiểu vấn đề.
Đi theo tiếng
khóc dần dần ra khỏi đại sảnh, nhìn con đường sáng sủa hơn rất nhiều ở
hậu viện. Ban đêm gió nổi, cây liễu đu đưa, cành lá rì rào, phát ra âm
thanh tang thương ‘xào xạc’.
Trong hậu viện có một miệng giếng,
miệng giếng không lớn, đại khái có thể chứa được một cô gái có dáng
người nhỏ nhắn. Lúc đó, cô gái đang khóc nức nở ngay mặt về phía cái
giếng, chỉ chừa ra bóng lưng màu trắng để cô nhìn. Nàng ta cứ thế ngồi
xổm, thút thít khóc.
Thất Thất bước từng bước một về phía nàng
ta, nhưng bất ngờ, tiếng khóc ngưng bặt, trong không khí chỉ còn lưu lại tiếng cây liễu lay động ‘xào xạc’, Thất Thất sững sờ, dừng bước chân.
Nhưng khi cô dừng lại, bạch y nữ tử lại bắt đầu khóc, tiếng nức nở giữa
đêm ấy thật khiến lòng người run sợ. Thất Thất tiếp tục tiến gần lại
nàng, nhưng đi được hai bước, nàng ta lại dừng khóc.
Do dự đứng
nguyên tại chỗ một lúc lâu, Thất Thất không tiếp tục đi về hướng nàng ta nữa, xoay người, đi trở về. Ngươi tự giày vò hành hạ bản thân đi, cô
không hầu hạ nữa.
Cô gái kia giống như thấy cô đi ngược lại, lập tức gào khóc. Tiếng khóc kia, chậc chậc, thật đáng sợ.
Thất Thất quay đầu lại, nhìn cô gái mặc y phục trắng xoay đầu lại từng chút một…
Vạn Giang Hồng cầm một cây ngọc phiến sốt ruột quạt quạt chờ ở lầu hai,
không ngừng đi đi lại lại trong phòng. Đang chờ mong âm thanh trong
tưởng tượng.
”A!!!”
Đến tận lúc y chờ đến bực bội, đột
nhiên, giữa bầu trời đêm, một tiếng thét bén nhọn cắm vào tai, thành
công kéo lên khóe miệng của y, mỉm cười 30 độ, hoàn mỹ. Đôi mắt hoa đào
phút chốc lấp lánh ánh sáng.
Nghe âm thanh, hẳn là đến từ hậu viện, y nóng lòng muốn nhanh chóng được nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, đẩy cửa sổ nhảy xuống.
Không thấy mấy ‘người’ y an bài đâu, chỉ thấy cô tái mét, ngồi chồm hỗm trên
mặt đất, đầu vùi trong đầu gối, ánh trăng yếu ớt, y cảm tưởng hình như
cô đang run rẩy. Y vui vẻ, cười nham hiểm, ai bảo cô dám chỉnh y, hiện
tại bị y chỉnh, đúng là báo ứng.
“Ôi! Ta còn tưởng ai! Thì ra là
mỹ nhân yêu quý của ta!” Vạn Giang Hồng cười đến thỏa mãn, “Làm sao đây? Ngồi xổm trên mặt đất làm gì? Ca ca tốt của nàng vẫn còn ở đây kia mà.”
Thất Thất không để ý, tiếp tục chôn đầu, run rẩy.
Vạn Giang Hồng mở ra ngọc phiến, bỉ ổi tới cạnh cô, đưa tay vỗ vỗ bả vai
cô, “Mỹ nhân nhi, chớ sợ chớ sợ, mau nhào vào tấm ngực ấm áp của ca ca
tốt của nàng đi.” Dứt lời, y mở rộng tay, nụ cười trên mặt, muốn bao
nhiêu có bấy nhiêu dáng vẻ thích đánh đòn.
Thất Thất vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ đưa một cái tay ra run rẩy nói, “Thuốc giải.”
Thuốc giải? Vạn Giang Hồng ngẩn người, mới nhớ tới lời bịa đặt với cô một
ngày trước, từ trên người lấy ra một bình sứ nhỏ, y thích vào những thời điểm buồn chán sẽ ngậm một viên đường nhỏ, vào miệng liền tan, cảm giác rất tốt. Vì vậy y luôn luôn mang theo bên người.
(Thôi được rồi, đến đây có chút thấy tiểu Hồng cũng có chút đáng yêu… chút chút thôi…)
“Cho này, thuốc giải đây.” Móc ra một viên kẹo, giống như bố thí, đặt vào tay cô.
Cô vừa nhận được thuốc giải, lập tức nuốt ‘thuốc’ xuống, “Sao ngọt như vậy?”
“Bởi vì là thuốc giải chứ sao.” Vạn Giang Hồng chẳng hề xấu hổ hay lúng
túng, giải thích, “Thuộc độc thì đắng, thuốc giải thì ngọt.”
“Không phải nói thuốc đắng dã tật sao?” Thất Thất thắc mắc.
Vạn Giang Hồng di chuyển cặp mắt hoa đào, tiếp tục nói dối, “Đó là do y thuật bọn họ quá kém.”
”Thật?”
Vạn Giang Hồng không muốn tiếp tục cùng cô tán dóc ở chỗ này, một tay kéo
tay của cô, định kéo cô lên, “Đứng dậy đi, lại nói…” Y chợt nhớ tới
tiếng thét ầm kia, nhất thời vui sướng, cười xấu nói, “Mới vừa rồi thanh âm kia kêu thật thảm thiết, chẳng lẽ là tiếng kêu của mỹ nhân nhi?
Giọng vô cùng tốt đó!”
Thất Thất đứng dậy từng chút một, từ từ
ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt muốn ăn đòn kia, âm u nói, “Vậy anh…có
muốn…nghe lại lần nữa không?”
Hôm nay trăng vừa lớn lại vừa tròn! Ánh trăng sáng lạnh rơi trên gương mặt cô, trắng bệch. Vạn Giang Hồng
cúi đầu nhìn gương mặt của cô, tức thì sắc mặt còn trắng hơn cả cô. Tóc
đen lướt nhẹ qua gương mặt trơn nhẵn của cô, thật sự là nhẵn bóng, không mắt, không lỗ mũi, chỉ có chiếc miệng to như chậu máu, đang kéo mỗi lúc một lớn.
”Á!!!”
Lần này là giọng nam cao.
“Bịch’ một tiếng, âm thanh rơi tự do xuống đất. Thất Thất cởi bỏ mặt nạ trên
mặt, chân giẫm lên người một tên diêm dúa nào đó té xỉu trên mặt đất,
phỉ nhổ, “Phi! Mấy chục năm lão nương xem phim kinh dị là vô ích chắc!
Tố chất tâm lý kém cỏi như vậy còn dám tới hù dọa lão nương! Xem lão
nương còn không đạp chết ngươi!”
Hung hăng đá y mấy phát, dường như vẫn chưa hả giận. Nhìn cái giếng phía bên kia, Thất Thất cười, vô cùng nham hiểm.
Kéo sau cổ y, dùng hết sức kéo về cái giếng gần đó, vài lần đầu y đụng phải mấy viên đá sỏi nhô lên trên mặt đất. Gương mặt xinh đẹp không cẩn thận bị đá vụn trên đất cứa nhẹ vài đường con con.
Xuất ra sức lực bú sữa, cuối cùng cũng lôi y được đến bên cạnh giếng, may mắn là y gầy
yếu, nếu như kiểu Đệ Ngũ Uyên, nhất định mang không nổi.
Vài nhát lột sạch đồ, chỉ để lại tiểu khố cho y che lại. Thắt y sam của y thành
sợi dây, trói y lại trên giếng. Dưới ánh trăng, nhìn y lộ ra một mảng da thịt lớn, Thất Thất ghen tỵ độc ác véo một cái, thật khiến người ta
ghen tỵ, một người đàn ông cư nhiên lại trắng trẻo còn hơn đàn bà. Đưa
tay, khuấy khuấy bùn nhão trên đất, giơ tay lên, viết bốn chữ lớn lên
phần ngực trắng trẻo của y:
Tôi là tiện nhân!
Hài lòng
nhìn thành quả của mình, Thất Thất cười, tới bên cạnh giếng, hướng vào
cô gái đang bị trói chặt bên trong giếng nói, “Ngủ ngon, Quỷ cô nương!”
Dứt lời, liền dương dương tự đắc trèo tường rời khỏi Đức Khắc Sĩ, ngông nghênh hướng về phủ thừa tướng.
Cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi tác giả, hơn nữa, cô muốn xem qua, ba trang cuối đã khôi phục lại bình thường chưa.
Trở về Vân Thường Cư, vội vã mở truyện, phát hiện ba trang này đã trắng trở lại. Giống như tìm lại tín ngưỡng trong lòng, Thất Thất kích động nắm
bút, do dự không dám đặt bút.
Đợi đến khi tâm trạng bình phục, mới viết: xin hỏi…
‘cách thức không đúng, xóa topic! ’
Thất Thất vạch đen, sao cô lại quên được tên khốn nạn này, cô lại không cẩn
thận chọc giận cái thứ đáng chết hẹp hòi này trước rồi.
Thận trọng tiếp tục viết: mỹ nhân, tôi sai rồi.
‘hì hì, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho bạn, hệ thống phục vụ nữ phụ hết sức trung thành phục vụ bạn.’
Quả nhiên tên này thích mềm không thích cứng!
Nghĩ tới tình hình một đêm trước, hạ bút: xin hỏi. tại sao hôm qua không
cách nào liên lạc được với mọi người, tất cả đều trở nên đen thui?
‘Hệ thống gặp vấn đề.”
Thất Thất ôm đầu, lại còn có thể như vậy? Được rồi, nhập gia tùy tục, cô chấp nhận.
Suy nghĩ một chút, về phần hành động trái với kịch bản của tên Vạn Giang
Hồng diêm dúa phô trương kia, quả thật có có nhiều nghi vấn: xin hỏi tại sao Vạn Giang Hồng lại làm ra những điều trái với trong tiểu…
Còn chưa có viết xong, trang lại biến thành đen thùi rồi.
Đây là làm sao? Hệ thống lại sập?
Đóng lại tiểu thuyết, đặt về ngăn trống. Thôi, lần sau bình thường lại sẽ hỏi tiếp.
Đêm dài, rét lạnh, có người tự dùng thân mình kiểm chứng…
Nghe nói, từ sau hôm đó, Vạn Giang công tử phong lưu phóng khoáng, lưu luyến nơi yên hoa*, đột nhiên biến mất. Ngày y biến mất, tại Nguyệt Nguyệt
Hồng xuất hiện một nữ tử khuynh thành đeo khăn lụa mỏng có vũ tư* kinh
người, một tháng ngắn ngủi đã nổi tiếng khắp thiên hạ, người ta gọi là
Vũ tiên tử —- Lạc Nhan Cơ.
(Yên hoa: mấy nơi tựa như lầu xanh.
Vũ tư: kỹ thuật nhảy.)