Đọc truyện Nữ Phụ Vạn Năng: Boss Có Độc, Mau Né! – Chương 42
Tích Sơ thở hắc một hơi nhìn đuôi cá của mình dần bốc hơi, cô nhịn không được mà đem Đào Tiểu Nha ra treo cổ mà đánh trong lòng.
Mẹ nó, bà nhất định phải rút móng cô ta!
Còn phải gắn móng giả cho cô ta sau đó thô bạo rút ra!!!
[…] Nhìn xem có ai làm móng dạo lại muốn đi rút móng người khác không?
Lúc trước lại còn một câu đạo đức nghề nghiệp!
Bổn hệ thống cá 10 tháng lương là ký chủ nhà nó còn không biết làm móng!
Còn mang nghề làm móng ra che đậy hành động bạo lực của bản thân!
Ký chủ cô có hay không ngượng ngùng với cụ tổ nghề làm móng?
– “Hệ thống, vị diện này không có nam nữ chính sao?” Tích Sơ đột nhiên hỏi.
[Lúc trước là vị diện tân thủ để ký chủ làm quen, từ thế giới này trở đi, sẽ không có nam nữ chính và cốt truyện!]
– “Thế ta có thể tự do hành động đúng không?”
[Ký chủ đừng quên cô phải tích điểm nhân sinh!] Hệ thống nhắc nhở.
– “Điểm nhân sinh? Ngươi thích thì cứ tích một mình đi, ta không quan tâm!”
Hố bổn tiểu thư bao nhiêu lần giờ còn đem điểm ra uy hiếp?
Mẹ nó ta chưa tát gãy răng ngươi là may!
[…] Mẹ nó cô ngang ngược cái gì!
Cô trâu bò cô có lý!
Được chưa!
Tích Sơ đi thay một bộ quần áo thoải mái sau đó ra ngoài cửa nhìn bình minh đang lên.
Nguyên chủ tách gia đình ra sống một mình để tiện gần trường học, căn hộ bây giờ cô đang ở là căn nhà của ông nội nguyên chủ để lại cho cô, thế nhưng sau này bị Đào Tiểu Nha lừa bán mất.
Tích Sơ đưa tay chống cằm, trong đầu bắt đầu bày ra 7749 kế hoạch rút móng chuyên nghiệp.
Để rút móng – à không sử dụng từ nghịch tập đi cho nghe có tính nghề nghiệp, Tích Sơ xem xét đoạn thời gian bây giờ là lúc Đào Tiểu Nha kia mới lấy đoạn thu âm của nguyên chủ đi thử giọng.
Tích Sơ xoa xoa ngón tay, mỉm cười bước vào nhà, nhìn đồng hồ, cô bắt đầu thay đồng phục chuẩn bị đi học.
Nguyên chủ chính là hoa khôi mặc cái gì cũng đẹp, Tích Sơ thì lại là người không thích rờm rà, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và váy đồng phục, còn không thèm thắt cà vạt và vứt luôn cái áo khoác bên ngoài.
Nhìn thế nào cũng giống một đại tỷ học đường, chuẩn bị đi đánh nhau giành địa bàn.
Thế nhưng vị đại tỷ này không ngờ rằng, nguyên chủ lại đi học bằng xe đạp!!
Còn là loại xe đạp mini màu hường thiếu nữ!!!!
Tích Sơ che mặt để không phải mù mắt bởi hào quang của chiếc xe đạp kia.
Mẹ nó!!
Chạy chiếc xe này thì còn gì hình tượng ngầu lòi của bổn tiểu thư nữa?
Máu có thể đổ, sông có thể chảy, nhất quyết ta sẽ không chạy chiếc xe bánh bèo này!!!
Khoảng 15 phút sau Tích Sơ ra khỏi nhà, dắt theo chiếc xe đạp màu hường kia đứng trước cửa.
– “…”
Chỉ là do không còn cách nào khác!!!
Tình thế ép buộc!!!
Tích Sơ chấp hai tay trước xe đạp, giống như cầu nguyện gì đó.
Được rồi xe đạp, ta sẽ đạp mi!!
Đừng trách ta!!
[…] Chỉ là đạp xe thôi có cần lố vậy không?
Sang vị diện mới rồi mọi người cảm thấy thế nào aaaaa~
Tiếc lộ cho mọi người thật ra vị diện này là tôi nằm ngủ mơ thấy mấy ngày trước:))
Nên tôi ấp ủ muốn viết thành truyện lâu rồi, giờ mới có cơ hội triển!!!
Kiểu mơ thấy hoàn cảnh như vậy ấy, cảm thấy thú vị nên muốn viết lại cho mọi người cùng xem:v.